Ổ Buôn Người
QUẢNG TÂY – TRUNG QUỐC NGÀY 17 THÁNG 9
Thị trấn biên giới PoShan ẩn sâu trong thung lũng Jinli của khu tự trị Quảng Tây được bao bọc xung quanh bằng những dãy đá xanh cao nhọn hoắt. Một con đường độc đạo từ bên ngoài dẫn vào đây rồi kết thúc một cách bí ẩn sau những hẻm đá. Ở đây, ban ngày im lìm trong những lớp mây dày lạnh lẽo. Đêm xuống, nó hiện lên với những vô số ngọn đèn lung linh huyền ảo. Nhà hàng K'Lin hệt một bản sao thu nhỏ của thị trấn Poshan. Dưới ánh mặt trời yếu ớt ban ngày nó hiện lên một khuôn mặt nhợt nhạt, rầu rĩ. Khi thị trấn lên đèn, nó ngay lập tức vùng dậy hệt một gã nghiện thức giấc để thực thi những sứ mệnh bệnh hoạn của nó. Không nằm sát đường như một nhà
hàng thường thấy, nó ẩn khuất giữa một ngọn núi rậm rạp đã bị xẻ đôi làm hai nửa. Tuy không đồ sộ nhưng nó có thể chứa một lượng khách ngót trăm người. Tầng một là quán Bar có hơn chục bàn nhậu với các loại thổ sản chỉ nằm trong sách đỏ. Tầng hai là những phòng nhỏ cho dân thích sát phạt đỏ đen. Tầng ba là những phòng trọ cao cấp. Một tầng chìm sâu dưới đất mới là cái đáng nói nhất của ngôi nhà này. Lại càng bí hiểm vì không phải ai cũng được chui xuống đó mà không được các bảo kê đầu trâu mặt ngựa cho phép.
Đằng sau hai phiến đá lớn dựa vào nhau tạo một khe hở đủ hai người tránh nhau là cánh cửa lớn có đặt hai lọ gốm cỡ hai người ôm. Xung quanh khung cửa sắt treo hàng chữ ' Hân hạnh chào đón bạn' . Ngay sau cánh cửa khép hờ là một gã bảo kê vận bộ rằn ri có khuôn mặt dữ tợn lăm lăm cây dùi cui đen sì. Bước sâu thêm vài mét trong ánh sáng đủ nhìn rõ mặt người, một quầy lễ tân nằm trang trọng trong đại sảnh. Phía sau vách ngăn bằng gỗ quý là những dãy bàn nhậu ồn ã. Đã xế chiều, phía góc nhà có hai thanh niên đang ngà ngà bên két bia đã vơi phân nửa. Trông họ không khó để nhận ra là dân đánh hàng từ trung tâm Đại Lục về đây. Sau khi giao cho mấy tay đầu nậu người Việt nằm vùng, toán bốc vác thường lân la vào đây giải sầu.
- Ê! tính tiền! - Một trong hai tên hươ hươ tay về phía quầy có hai cô gái đang ngồi ngủ gật.
Ngay tức khắc, một cô gái nhanh nhẩu cắp cái sổ lớn xum xoe chạy đến. Bỗng cô ta trố mắt lên khi thấy cái lọ hoa đã vỡ tan trên sàn dưới chân họ.
- Các anh hết 1500 tệ, cộng cái lọ hoa vỡ vị chi là 1600 tệ
- Hả! ...cái ... cái lọ mốc kia đắt những 100 tệ? Bố láo! - Một tên ngước khuôn mặt đã đỏ rậm rực vẻ kinh ngạc.
- Đúng thế, ai bảo các anh làm vỡ. Có đền không thì bảo? - Cô gái ngoác cặp môi mỏng vô cảm. Cách đó vài thước, gã bảo kê dường như đánh hơi thấy sắp có bạo động. Hắn lừ đừ liếc mắt.
- Làm ăn kiểu gì thế này hả? bọn tao vào đây nhậu thường xuyên.
Khách quen đây sao mà hỗn vậy. Tính 1500 tệ là qúa lắm rồi, lấy không thì bảo?
- Không được, quy định nhà hàng như vậy. Anh biết cái lọ ấy làm bằng chất gì
không hả? Khách nào vào đây thì cũng thế thôi. Này, đàn ông gì mà lắm lời. - Cô gái gần như rướn cả bộ ngực đồ sộ lên phía trước.
Hai gã thừ ra giây lát, tên mặt đỏ tròng cặp mắt lờ đờ lướt từ đầu đến chân cô nhân viên váy ngắn và dừng lại một thoáng nơi khoảnh đùi trắng hếu. Hắn khẽ nhếch đôi mép bóng nhẫy liếc sang tên đồng bọn cũng đang thao láo nhìn chỗ hắn ưa thích. Tên này vẻ hiểu ý nháy lại tên mặt đỏ một cách tinh quái. Tên mặt đỏ đắc ý nhìn vào cô gái đang cau có chờ đợi:
- Này cô em! nói thật tụi này hết tiền mặt rồi. Lấy tạm cái này nhé. Bọn anh cũng vừa từ bên Lạng Sơn qua chiều nay chưa kịp bán... - Vừa nói hắn vội đẩy ghế lôi dưới gầm bàn lên một chiếc ba lô cáu bẩn từ từ tháo dây buộc rồi banh cái miệng hoác ra.
- Em ạ! cái này cô chủ của em khoái lắm đây. Ít ra cũng vài ngàn tệ của anh đấy!
Cô gái tò mò khom người ra phía trước nhìn vào miệng ba lô làm chiếc nịt ngực lại trễ ra. Bỗng cô ta rú lên vứt sổ chạy thốc về phía cửa. Một tràng cưới hô hố vang lên. Cả nhà hàng giật mình đổ dồn về phía họ. Đã xong. Tên bảo kê nặng tới 80 kí bật dậy như một chiếc lò xo, y kích hoạt chiếc dùi cui điện trên tay sải bước về hai gã thanh niên. Chiếc bàn trước mặt hai thanh niên bất thần bị nện một dùi làm cốc chén nẩy lên loảng xoảng. Tràng cười câm bặt. Hai gã thanh niên sững sờ nhận ra hậu quả của trò đùa tai hại đã đến.
- Chúng mày quỵt tiền rồi làm loạn hả! - Chất giọng đặc Tứ Xuyên của gã bảo kê rít lên. - Chiếc dùi cui trỏ thẳng mặt gã mặt đỏ đang cuống quýt giấu vội chiếc ba lô dưới hai đùi.
- Cái gì kia? đưa đây! - Gã chỉ cái ba lô động đậy dưới chân. - Tên mặt đỏ lắm bắp không nên lời:
- Dạ ... thưa anh, hì hì...không ạ. Em chỉ đùa thôi mà. Tụi này đâu dám quỵt hả anh.
- Tên này đưa ánh mắt đỏ lòm run rẩy nhìn tên kia cầu cứu. Nhưng xem ra gã kia còn khiếp vía hơn. Mặt y thì cắt không còn hạt máu, rúm ró như tàu lá úa nhưng kinh nghiệm nhủ hắn phải làm gì trong tình huống này. Dấu tay phải trong túi quần, y lần mò phím chiếc điện thoại. Nó nằm hàng đầu tiên của thư mục ' Names''. Đây rồi. Mẹ kiếp. Chúng mày sẽ phải trả giá đắt. Mặt méo xệch như sắp khóc đến nơi, hắn lần tay sang phím ' Cal ' nháy hai phát làm mật hiệu.
Ở Mọi lúc, mọi nơi, khi nhận được mật hiệu cấp cứu, đại ca hắn sẽ xuất hiện chỉ trong vài phút. Vấn đề bây giờ chỉ là ... làm sao cầm cự được đến lúc đó. Nhà hàng đã nhốn nháo và một đám lố nhố đã vây quanh họ.
- Đưa đây không tao đập vỡ mặt chúng mày bây giờ! - Gã bảo kê hết kiên nhẫn gầm lên như hổ. Tay phải hắn vung cao chiếc dùi để chứng minh hắn không dọa suông 8 ai bao giờ. Gã thanh niên thất kinh lôi ba lô bằng cả hai tay dơ lên nhưng hành động thành khẩn kia dường như đã quá muộn. Một dùi trời dáng bổ xuống đầu y. Theo phản xạ tự nhiên, hắn né sang bên vung chiếc ba lô đỡ đòn.
- A ... Mày chống tao hả! - Gã bảo kê sôi máu. Chiếc dùi điện 38KV lại bổ xuống đầu gã thanh niên. Hắn ta liên tiếp mau lẹ tránh đòn. Nhát đầu đập hụt, hắn điên loạn vụt tới tấp chữa ngượng và một nhát vụt trúng tay phải đang giữ ba lô. Người thanh niên mặt đỏ rú lên đau đớn. Chiếc ba lô rơi bịch xuống sàn sổ tung. Thình lình, từ miệng ba -lô ba con rắn hổ mang xổ ra. Đám đông thét lên xô nhau lao về phía cửa. Gã rằn ri chỉ kịp vứt vội dùi cui, khiếp vía quay đầu chồm về phía sau. Tấm thân hộ pháp của gã đè lên hai ba người. Họ lăn ra trên sàn đè lên ba con rắn vừa xổ chuồng. Nhà hàng lập tức nhốn nháo. Những tiếng hét thất thanh vang lên.
- Bịt cửa tầng hầm lại, đóng ngay lại! - Một lão to béo không biết từ đâu chui ra leo lên quầy trỏ tay về góc nhà hét to. Phía đó có cánh cửa khuất sau tấm rê-đô. Mấy đám say xỉn ngã lên đống vỏ chai máu me be bét. Chúng bò lê lết trên sàn nhà. Mấy tay tỉnh táo hơn xô đẩy dẫm lên những ' chiến hữu' mà chúng vừa cụng li chúc tụng cách đây vài phút. Tất cả mạnh ai nấy chạy về phía cửa thoát thân. Không một ai làm theo lời lão chủ đang bất lực trên quầy. Đám nhân viên phục vụ từ tầng trên nghe huyên náo vội nhào xuống, thấy đàn rắn và người vật nhau loạn xạ trên sàn chúng vội kéo nhau chạy ngược lên và không quên khóa chặt cánh cửa cầu thang. Bỗng một con rắn độc lọt xuống tầng hầm. Bất ngờ phía dưới vang lên những âm thanh hãi hùng. Một dòng người hỗn loạn xô đẩy lên nhau tràn ra cửa. Chỉ trong chốc lát, phía bên ngoài hàng chục con người không giấu nổi sự kinh khiếp làm náo loạn con phố. Bên trong vẫn còn những tiếng kêu gào khi không thể bò ra ngoài. Bỗng dưng từ cánh cửa, một nhóm người nữa trần truồng như nhộng, kẻ kín đáo hơn thì chỉ độc một chiếc quần đùi hay chiếc váy chạy tháo ra. Tất cả đám đông bên ngoài quên hết sợ hãi trố mắt dồn hết về phía họ. Hóa ra đám người từ dưới tầng hầm bị rắn tấn công đã liều mạng tháo chạy ra ngoài. Nhà hàng lập tức bị bao vây bời đám người hiếu kì ùa đến làm tắc cả đoạn dài. Một cảnh náo loạn chưa từng có tại thị trấn diễn ra. Lúc này không ai còn để ý hai thanh niên lúc nãy đã biến đi đâu.
Đám người trần truồng đang bối rối vớ lấy bất cứ thứ gì có thể phủ lên người. Không ai dám lại gần cánh cửa mặc dù đang có kẻ cầu cứu bên trong. Bất chợt phía ngoài cổng có tiếng còi xe inh ỏi. Một chiếc xe bán tải có chiếc thùng bịt kín chạy xé qua đám đông và phanh két ngay trước cánh cửa nhà hàng. Cánh cửa ca-bin mở ra, một người đàn ông dong dỏng cao với cặp kính đen to bản ung dung bước xuống. Gã đội một chiếc mũ nan rộng vành kiểu cao bồi nam Mỹ. Chiếc áo thô màu cỏ úa phanh ra để lộ chiếc áo phông trắng căng phồng bó lấy khối ngực nở nang với dòng chữ
' Diesel' kiêu hãnh. Phía dưới, chiếc quần bò sờn rách nhét trong đôi ủng đi núi cao gần đầu gối. Gã tay không ung dung bước về cánh cửa. Đám đông lập tức im phăng phắc nhìn theo gã. Đến bậc thềm, gã quay lại nhìn đám người đầy máu me hất một ánh mắt như muốn trấn an họ rồi tiến thẳng vào nhà. Không ai nhìn kĩ được mặt gã.
- Dừng lại ngay, rắn độc, đừng vào! - Tiếng ai đó rất thanh hét lên trong đám đông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...