Ô bạch

Trần Ô Hạ không muốn tham gia buổi họp lớp, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo ra ngoài. 
 
Bạn cùng phòng Ngô Đình Bối gọi điện thoại cho cô: “Cậu mau đến đây đi, cả ngày ngây ngốc trong nhà cuối cùng sẽ tách biệt với xã hội đấy.” Khả năng bám người của cô ấy dai dẳng đến kinh người, bị từ chối lần thứ nhất, chỉ trong chốc lát đã gọi lần thứ hai. 
 
Trần Ô Hạ sợ rồi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trần Thường Bình không ở nhà, Trần Ô Hạ nói: “Bác ơi, cháu có hẹn với bạn, cháu ra ngoài một chuyến.’’
 
“Được.’’ Mã Lâm nói: “Đừng nghe lời bác trai cháu nói mà suốt ngày ngây ngốc trong nhà. Nhà chúng ta quang minh lỗi lạc, không nợ ai cả.’’
 
“Vâng.’’ Không nhớ lại chuyện năm đó. 
 
Nhắc đến cũng thật trùng hợp, Trần Ô Hạ và Trần Lập Châu đi ra ngoài cùng lúc.
 
Cô ngồi trước cửa thay giày. 
 
Mái tóc dài đen bóng buộc đuôi ngựa trượt xuống bờ vai cô, được anh ấy tiện tay vén ra sau. 
 
Tóc cô dài ra sẽ hơi xoăn một chút, nhưng độ cong không lớn lắm. Sau khi uốn tóc xong Trần Lập Châu mới phát hiện cảm giác sờ vào mái tóc xoăn thô ráp hơn rất nhiều so với tóc thẳng. Những lọn tóc xoăn tự nhiên của cô không chỉ giữ được chất tóc ban đầu mà còn tăng thêm khí chất điềm tĩnh. “Lúc nào cũng buộc tóc đuôi ngựa.’’
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Ô Hạ buộc chặt dây giày: “Trời nóng thể này, thả tóc xuống chẳng khác khoác thêm một chiếc áo choàng là mấy cả.’’
 
Mã Lâm nhìn dáng vẻ của con trai và cháu gái mình, vẻ mặt hơi kỳ lạ, đôi môi mím chặt. 
 
“Mẹ, chúng con đi đây.’’ Trần Lập Châu đóng cửa lại, bước nhảy xuống bậc thang: “Ô Hạ, em đi đâu vậy?’’
 
Chẳng biết từ lúc nào có một tổ chim non đã chuyển đến trên cái cây bên ngoài cửa sổ cầu thang, nằm giữa bốn cành cây, những chú chim non bày ra dáng vẻ không lo không nghĩ trong tổ. Trần Ô Hạ không khỏi thả lỏng vai theo chúng: “Đi họp lớp.’’
 
Anh ấy đột nhiên dừng lại, xoay người lại nhìn cô: “He he!” Một tiếng cười khẽ ranh mãnh vang lên: “Có cần anh giả làm bạn trai của em không?’’
 
Cô bật cười: “Không cần đâu.’’
 
Trần Lập Châu cũng mỉm cười: “Anh đã tìm bạn học cấp ba của anh giúp đấy.’’
 
Trần Ô Hạ vừa đi ra ngoài, mấy người hàng xóm đang say sưa tán gẫu trước cửa hàng tạp hoá không hẹn mà lập tức im lặng. Người đang quạt gió thì quạt gió, người uống trà thì uống trà, một đám người giả bộ hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên rơi vào im lặng gượng gạo.  
 
Trần Lập Châu cũng đoán được chủ đề bàn tán của mấy người hàng xóm, nhíu chặt lông mày: “Ô Hạ, chúng ta đi thôi.’’
 
Trần Ô Hạ đi theo. 
 
Thị phi của Phật tử chính là thị phi. Lần này người nhà họ Lý chuyển về đây cũng chỉ làm tăng thêm sự vận động môi miệng cho những người hàng xóm rảnh rỗi mày mà thôi. 
 
----
 

Địa điểm tổ chức buổi họp lớp là ở KTV. 
 
Đối với những trường hợp như thế này, từ trước đến nay Trần Ô Hạ đều yên tĩnh cầm một ly nước sôi để nguội trốn vào một góc tránh xa sự ồn ào. 
 
Mấy bạn nữ trong lớp đang hát tình ca, đến chỗ xúc động, một vài người còn rơi nước mắt. 
 
Trần Ô Hạ lẳng lặng nhìn từng lời bài hát lướt qua trên màn hình, cho dù xấu xí đến mức nào đi chăng nữa thì Chung Vô Diệm cũng có võ công cao siêu, không hề thua kém bất cứ nam nhân nào. Lúc này, cốc nước sôi vô vị lại có vẻ đắng chát, Trần Ô Hạ đang muốn đổ nó đi. 
 
“Trần Ô Hạ.’’ Một tiếng hét ồm ồm truyền qua micro. 
 
Cô ngẩng đầu nhìn lên. 
 
Bài hát đã kết thúc, Lôi Chấn mỉm cười cầm micro đi đến lớn tiếng hỏi: “Trần Ô Hạ, cậu muốn hát không?’’
 
Cô lắc đầu: “Tớ không biết hát.’’
 
Mấy người bạn học bắt đầu ồn ào la hét. 
 
Ngô Đình Bối đặt cốc lắc xúc xắc xuống, ánh mắt bắn quét qua lại giữa Lôi Chấn và Trần Ô Hạ, làm ra vẻ mới phát hiện điều gì đó thú vị. 
 
Lôi Chấn quở trách những người khác một tiếng: “Đừng ầm ĩ nữa.’’ Cậu ta nắm chặt micro, cơ thể khẽ lắc lư theo nhạc đệm, cất tiếng hát: “Xuân sắc xoay chuyển, bóng đêm xoay chuyển, Ngọc Lang không quay về nhà, thực tâm dạy lòng người, ước mơ, theo đuổi Dương Hoa.’’
 
Trần Ô Hạ nhắm mắt lại, trong lòng cô, phiên bản hay nhất của bài hát này là khi cô vô tình nghe được Lý Thâm khẽ ngâm nga. 
 
Cô uống cạn một hơi cốc nước rõ ràng là nước sôi để nguội nhưng không hiểu tại sao lại mang theo vị đắng chát kia. 
 
Ngay cả một buổi họp lớp, nghe một bản tình ca dẫu đắng cay hay ngọt ngào đi chăng nữa, cô cũng không thể gạt bỏ những ký ức về Lý Thâm ra khỏi đầu. Trần Ô Hạ muốn chạy trốn, kiên nhẫn nói chuyện với bạn bè một lát rồi lấy cớ rời đi. 
 
Trên đường trở về nhà, cô tình cờ nhìn thấy một nhà hàng đồ Tây đang dán thông báo tuyển nhân viên làm thời vụ trong kỳ nghỉ hè, cô quyết định đi vào phỏng vấn. 
 
Còn hai tháng nữa mới kết thúc kỳ nghỉ, cứ suốt ngày ở nhà như thế này sẽ chỉ suy nghĩ lung tung mà thôi, một khi trở nên bận rộng, cô sẽ không nhớ đến Lý Thâm nữa. 
 
……. 
 
Trong bữa tối hôm đó, sau khi biết Trần Ô Hạ muốn ra ngoài làm thêm, Trần Thường Bình cẩn thận hỏi: “Ô Hạ? Có phải thiếu tiền tiêu vặt không? Mỗi tháng bác cho con thêm mấy trăm nữa nhé.’’
 
“Không phải ạ.’’ Trần Ô Hạ không nói cho bác biết từ lúc vừa mới lên đại học, cô đã nộp đơn xin làm việc bán thời gian để trợ giúp trong việc học tập. Bác trai luôn lo lắng mình đối xử với cô không đủ tốt, nhưng thực ra bác ấy đã xem cô như ruột thịt rồi. Cô mỉm cười: “Bác, con cũng muốn giúp đỡ gia đình một chút.’’
 
Trần Thường Bình thở dài nói: “Đứa nhỏ này, đúng là số khổ mà.’’
 
“Khổ tận cam lai mà bác.’’ Trần Ô Hạ lại an ủi nói. 
 
Trần Thường Bình: “Ô Hạ, nếu con cảm thấy khó khăn vất vả thì nhất định phải nói cho bác biết. Căn nhà của ba mẹ con đã lên giá, tiền thuê nhà cũng theo đó tăng lên. Bác đã tiết kiệm cho con một khoản tiền rồi.’’
 
Trần Ô Hạ: "Cám ơn bác.’’
 

Mã Lâm múc một chén canh: “Sắp đến tháng chín rồi, Ô Hạ sẽ bước sang năm thứ tư đại học, nên tiếp xúc với thế giới bên ngoài một chút. Chưa bàn đến chuyện kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cần phải tích lũy được kinh nghiệm xã hội.’’ 
 
Trần Lập Châu cầm đũa bới cơm đưa lên miệng, nhìn cô em họ: “Đến nhà hàng Tây rửa bát à?’’
 
Trần Ô Hạ: "Làm bồi bàn.’’
 
Trần Lập Châu: “Tính cách của em rất phù hợp với công việc đấy.’’ Không nóng không lạnh, luôn nở nụ cười chào đón. 
 
----
 
Làm việc được một tuần. 
 
Tối hôm đó, sau khi kết thúc công việc trở về nhà, Trần Ô Hạ bắt gặp Trần Lập Châu đang đứng dưới đèn đường. 
 
Kể từ khi uốn tóc, anh ấy vẫn luôn thích vuốt vuốt tóc mái của mình. Anh ấy đi tới hỏi: “Công việc có mệt không?’’ 
 
“Vẫn ổn ạ.’’ Trần Ô Hạ giơ hộp bánh ngọt trong tay lên: “Đây là bánh đầu bếp tặng cho em.’’
 
Trần Lập Châu mỉm cười: “Nam?’’
 
“Ừm.’’ Phát ra một tiếng âm mũi, cô xoay người muốn đi về nhà. 
 
Trần Lập Châu dùng hai ngón tay kẹp vào cổ áo cô rồi túm cô sang chỗ khác: “Đi đến cửa hàng tiện lợi mua cho ba anh một bao thuốc lá.’’ 
 
“Vâng.’’ Trần Ô Hạ không khỏi nhiều, đi theo anh ấy. 
 
Hai anh em đi bộ một quãng đường dài rồi mới trở về dưới lầu. Chiếc xe ô tô màu đen kia lại dừng lại bên đường. Hai người cực kỳ ăn ý, không tiếp tục đi về phía trước mà leo cầu thang đi vòng qua chiếc xe kia. 
 
Toà nhà cũ. Cánh cửa chính màu xanh đậm đã bị hoen gỉ, tờ thông báo quản lý tài sản được dán ở giữa, lâu ngày, những tờ giấy trắng này bị xé rồi lại dán, xé rồi lại dán, nhưng lại không xé hết hoàn toàn mà để lại rất nhiều mảnh giấy vụn tựa như xơ vải trắng. Con số “2” được vết trên đầu cửa bằng loại sơn màu đỏ chói. Một chiếc đèn màu vàng nhạt được trên đó, lúc sáng lúc mờ. 
 
Mượn ánh đèn trên đỉnh đầu, Trần Lập Châu đã phân biệt được cái nào là chìa khoá cửa chính trong chùm chìa khoá của mình. 
 
Đúng lúc này, trùng hợp lại có người đi ra từ bên trong, cánh cửa bị đẩy ra, suýt chút nữa đã đụng phải Trần Ô Hạ. 
 
Sắc mặt Trần Lập Châu trầm xuống, vội vàng kéo cánh tay cô. 
 
Trần Ô Hạ che chở hộp bánh ngọt trong tay, ngẩng đầu lên. 
 
Người đi ra rất cao, hai hàng lông mày giống hệt như cô đã từng phác hoạ qua, ánh đèn màu vàng ấm áp không thể xua tan đi vẻ lạnh lùng hiển hiện trên gương mặt anh. Cô chợt nghĩ đến một câu hát trong quán KTV ngày hôm đó: “Tựa như uống nước tuyết mùa đông.’’
 
Lý Thâm không nhìn cô, nghiêng người đi ngang qua bên phải cô. 
 
Trần Ô Hạ sợ mình sẽ chặn đường anh, nhanh chóng rụt tay phải lại, ống tay áo của anh dường như đã lướt qua người cô. 

 
Lý Thâm đi rồi. 
 
Trần Ô Hạ vẫn mất tự nhiên nghiêng cánh tay phải, tay trái cầm hộp bánh ngọt, suy nghĩ dừng lại trong đôi mắt băng giá kia. Nói cô chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh gặp lại Lý Thâm là giả, biểu hiện của anh cũng lạnh lùng giống hệt như trong suy nghĩ của cô, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lại không thể ngăn được nỗi thất vọng tràn trề trong lòng mình. 
 
Trần Lập Châu kéo cánh tay phải Trần Ô Hạ xuống: “Lên nhà thôi.’’
 
Cô gật gật đầu, khi cánh cửa khép lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua. 
 
Lý Thâm xách một vali hành lý ra khỏi cốp xe phía sau, giống như đang chuyển đồ. 
 
Bước chân lên cầu thang của Trần Ô Hạ bỗng trở nên gấp gáp. 
 
Trần Lập Châu chậm rãi đi ở phía trước, cả người anh ấy chắn ở giữa cầu thang. 
 
Hai bên trai phải cô đều không thể đi qua, chỉ có thể bước theo sau lưng anh ấy. 
 
Trần Lập Châu chậm rãi nói: “Công suất của bóng đèn ở dưới lầu không đủ, hôm nào phải thay mới được.’’
 
“Vâng.’’ Bóng đèn ở trong tình trạng mờ tối như thế này cũng không phải là ngày một ngày hai, chỉ cần còn sáng, ban quản lý sẽ không thay mới. 
 
Vào nhà, Trần Ô Hạ đặt hộp bánh ngọt xuống: “Bác trai, bác gái, có một hộp bánh ngọt, là đồng nghiệp của con tặng.’’ Giọng điệu của cô hơi gấp gáp, nói xong lập tức đi vào phòng mình, thậm chí còn không thèm bật đèn, kéo rèm cửa sổ ra. 

 
Cửa sổ hướng ra con đường ở dưới lầu, chiếc xe của nhà họ Lý đậu ngay ở chỗ đó, không thấy bóng dáng của Lý Thâm, nhưng vali hành lý kia vẫn còn đặt bên cạnh xe. 
 
Trần Ô Hạ mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài. Ngó nghiêng xung quanh cũng không tìm thấy Lý Thâm, mấy chiếc bóng đèn đường đổ dài xuống còn đường u tối. Cô chống hai tay lên bệ cửa sổ, vẻ mặt tựa như đưa đám, ngay khi đang định đóng cửa sổ lại thì trong xe lại đột nhiên loé lên một tia sáng. Cánh tay đang đóng cửa sổ lập tức ngừng lại, trong quá trình chờ đợi thậm chí còn đổ một ít mồ hôi. 
 
Bây giờ cô giống như một tên trộm. 
 
Một lát sau, cửa sau chiếc xe mở ra. Lý Thâm bước xuống, xoay người đóng cửa lại, một tay đặt lên tay cầm của chiếc vali. 
 
Trần Ô Hạ dáng người cao lớn dưới ánh trăng kia, lúc nãy còn ở dưới lầu, cô chỉ dám liếc mắt nhìn thoáng qua anh một cái. Anh cao hơn so với ba năm trước đây, có lẽ đã cao hơn cô một cái đầu. 
 
Lý Thâm đột nhiên ngẩng đầu lên. 
 
Trần Ô Hạ hoảng hốt thở gấp một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống, trốn đi. Cô khẽ cúi người, năm ngón tay bám chặt vào vách tường. 
 
Quả nhiên là một tên trộm. 
 
Nghĩ đến đây, đèn trong phòng đột nhiên được bật lên, hai mắt chói sáng, cô khẽ nheo mắt lại. 
 
“Ô Hạ, con đang làm gì vậy?’’ Mã Lâm đứng ở cửa, tay trái bật công tắc đèn. 
 
“A, con đang nhặt đồ.’’ Trần Ô Hạ lấy lại tinh thần, hai chân ngồi xổm hơi cứng ngắc, cô vịn vào tường đứng lên, đi đến bên cửa sổ. 
 
“Nhặt đồ sao lại không bật đèn?’’ Mã Lâm đi đến cửa sổ,  nhưng bên ngoài cũng chỉ là cảnh đêm thường thấy của thành phố mà thôi. Bà thu hồi tầm mắt: “Con chuẩn bị đi tắm đi, Lập Châu tắm xong rồi.’’
 
Trần Ô Hạ gật đầu: “Vâng ạ.’’
 
Khoé mắt Mã Lâm khẽ liếc nhìn qua cửa sổ một cái, rời đi. 
 
Trần Ô Hạ lại lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe vẫn còn ở đó, nhưng Lý Thâm và vali đã biến mất, anh về nhà rồi sao…

 
Cô nợ anh một lời xin lỗi, đồng thời anh cũng nợ cô. 
 
----
 
Trần Ô Hạ đi sớm về muộn, không gặp được Lý Thâm. 
 
Mấy người hàng xóm chỉ bàn tán về chuyện hai nhà Lý Trần trong mấy ngày đầu, sau này cũng không có gì để nói thêm nữa. Mãi cho đến hôm ấy, Trần Thường Bình và Lý Húc Bân chạm mặt nhau trong hành lang kệ hàng của tiệm tạp hoá. 
 
Lý Húc Bân xoay người đi tính tiền. 
 
Trần Thường Bình tiếp tục nhìn kệ hàng, đợi đến khi Lý Húc Bân đi khuất, ông ấy mới rời đi. 
 
Nhìn thấy cảnh này, những người hàng xóm lại gợi chuyện. 
 
Hàng xóm A nói: “Mấy ngày nay không thấy Ô Hạ ra khỏi nhà nhỉ?’’
 
Hàng xóm B nói: “Đi ra ngoài từ sớm rồi, đến làm việc ở nhà hàng Tây ở đường bên cạnh.’’
 
Hàng xóm A hỏi: “Vậy Thâm Tử nhà họ Lý vẫn còn chưa về đúng không?’’
 
Chủ tiệm tạp hoá ngồi lên chiếc ghế mây duy nhất, vắt chân lên nói: “Về rồi, tôi đã gặp, chẳng qua là không trùng thời gian với Ô Hạ mà thôi.’’ 
 
“Mấy người nói xem hai đứa nhỏ này.’’ Hàng xóm A giơ hai ngón tay lên, khẽ đánh nhịp, hàng lông mày chuyển động theo tần suất của ngón tay: “Có phải đã yêu đương quá sớm rồi không?’’
 
Chủ tiệm tạp hoá thở dài một hơi, đang muốn phân tích rõ thì một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên cạnh: “Không hề.’’
 
Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua sau lưng người hàng xóm A, ông ấy vội vàng xoay người lại. 
 
Mấy người khác cũng quay đầu lại. 
 
Một ngày nắng nóng như thế này, Lý Thâm mặc trên người bộ quần đen áo đen hút không ít nhiệt độ. Anh liếc nhìn người hàng xóm A một cái rồi đi về phía tiệm tạp hoá. 
 
Chủ tiệm tạp hoá hỏi: “Thẩm Tử, mua gì?’’
 
Lý Thâm: “Xì dầu.’’
 
Chủ tiệm tạp hoá: “Ừ.’’
 
Lý Thâm không nói thêm bất cứ lời nào nữa, cầm xì dầu rời đi. Cánh cửa chính toà nhà bị anh đóng lại, phát ra tiếng “kẹt kẹt’’. 
 
Anh vừa rời đi, đám hàng xóm lại sôi nổi hẳn lên. 
 
Người hàng xóm A nói: “Yêu sớm gì chứ? Ba năm trước, Lý Thâm bị vu cáo quấy rối, Trần Ô Hạ còn đứng ra làm chứng, khiến nó bị nhà trường đuổi học, thiếu chút nữa ngồi tù rồi đấy.’’
 
“Haiza…’’ Hàng xóm B thở dài: “Thiếu niên, không kiềm chế được mà…’’
 
Chỉ có chủ tiệm tạp hoá ngạc nhiên thì thầm: “Ba nó vừa mới mua một chai xì dầu, tại sao giờ nó lại mua xì dầu tiếp rồi?’’
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận