Ô bạch

14: 
Rời khỏi tầm mắt của chủ tiệm tạp hoá, Lý Thâm dừng lại. 
 
Trần Ô Hạ cúi đầu, suýt nữa đã đụng vào người cậu, cô ngửi thấy mùi sữa tắm đàn hương, có phải cậu ấy đã tắm rửa trước khi đi ra ngoài không? 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Thâm nhìn thoáng qua mái tóc đuôi ngựa của cô, cậu không hiểu rõ cách buộc tóc của mấy cô gái lắm, nhưng trước đây cậu từng nhìn thấy những quả bóng nhỏ màu xanh lam hoặc đen nhánh trên đầu cô, bây giờ lại đổi sang một chiếc băng đô như những ngôi sao trên bầu trời, làm nổi bật mái tóc dài đen bóng. 
 
Ô Hạ kịp thời lui về phía sau mấy bước, lúc cô ngẩng đầu nhìn lên thì cậu đã rời mắt khỏi phụ kiện trên tóc cô. 
 
Cậu hỏi: “Cậu mang ví tiền không?’’
 
“Mang.’’ Trần Ô Hạ giống như bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cởi chiếc cặp sách xuống lục lọi một lát, nhìn thấy túi tiền nằm trong góc, cô nhấn mạnh: “Mang chứ.’’
 
Quán trà sữa nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần. 
 
Trần Ô Hạ đi phía sau, Lý Thâm khẽ dừng lại một bước, không hiểu tại sao hai người lại sóng vai đi bên cạnh nhau. 
 
Đây là lần hiếm hoi cùng đi chơi bên ngoài trường học của hai người. Ngoài ô cửa sổ của lớp học cuối cấp, cảnh sắc xanh tươi hay không héo, cơn gió thoang thoảng dịu dàng mát rượi hay lạnh đến thấu xương cũng không thể nào đánh bại được ngọn núi bài thi ngay trước mặt họ. 
 
Bây giờ trên đường phố nhộn nhịp này, mặt đất phản chiếu bóng dáng của hai người, nhìn vào có vẻ giống một cặp tình nhân, cho dù đó chỉ là tưởng tượng của mình, nhưng trong lòng cô cũng ngọt ngào không thôi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mùi sữa thoang thoảng. 
 
Lý Thâm ngồi xuống trước. 
 
Trần Ô Hạ hỏi: “Cậu muốn uống gì?’’
 
Cậu nói: “Hồng trà, không đường.’’
 
“Không đường?’’
 
“Tớ không thích ăn ngọt.’’
 
Cô đã nhớ kỹ, nhớ mãi mãi. 
 
Trong quán trà sữa chật kín các cặp đôi trẻ tuổi, cặp đôi ngồi trong góc xó xỉnh kia thoạt nhìn có lẽ cũng là học sinh. Cả hai người ngồi chen chúc nhau trên cùng một chiếc ghế sô pha, cô gái đặt một chân lên đầu gối chàng trai, chàng trai thì không ngừng vuốt ve đùi của cô gái. 
 
Trần Ô Hạ lập tức nhìn sang chỗ khác, bưng hai cốc trà trở về. 
 
Lý Thâm nhìn cô: “Mặt cậu sao thế?’’
 
“Cái gì?’’ Cô sờ sờ vào mặt mình. 
 
“Đỏ lên.’’
 
“Không có gì.’’ Cuối cùng vẫn là ngại ngùng không dám nói ra, cô nói bậy: “Trà sữa hun nóng.’’
 
Chiếc bàn trong nho nhỏ ở giữa, đầu gối của hai người vô tình đụng phải nhau. 
 
Trần Ô Hạ sững người. 
 
Lý Thâm hớp một ngụm hồng trà, không có bất cứ phản ứng gì. 
 
Cô cũng làm ra vẻ bình tĩnh, không biết nên nói chuyện gì, cô nói: “Lý Thâm, tớ sẽ báo cáo kết quả học tập của mình cho cậu.’’
 
“Ừ.’’ Lý Thâm dựa vào ghế sô pha, duỗi chân ra, chân cậu lại quẹt qua đầu gối cô. 
 
Cô biết cậu không cố ý, cũng không trách cậu. Cậu sở hữu một đôi chân dài miên man không biết đặt ở đâu, không biết đôi chân này có cất giấu cơ bắp cuồn cuộn giống như tấm lưng trần của cậu hay không? 
 
Cô ngồi trước mặt Lý Thâm, trong đầu không ngừng tưởng tượng mình đang vuốt ve bắp đùi cậu. 
 
Đúng lúc này lại đột nhiên nghe thấy Lý Thâm gọi cô: “Trần Ô Hạ?’’

 
Cô ho khan một tiếng, vội vàng điều chỉnh cảm xúc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, báo cáo điểm số các môn học của mình cho cậu nghe. 
 
“Môn toán của cậu đã tiến bộ hơn rất nhiều.’’ Lý Thâm thích khối tự nhiên, kết quả khoa học không hề bị ràng buộc bởi tính chủ quan. 
 
“Ừ.’’ Trận Ô Hạ nhấm nháp ống hút, thưởng thức kem bơ ngọt ngào, trong lòng thoải mái nhẹ nhõm. 
 
“Nhưng các môn khoa học xã hội vẫn dậm chân tại chỗ.’’
 
“Ừ…’’ Cô lẩm bẩm.
 
Lý Thâm nghiêng người nói tiếp: “Tiếp theo, tớ sẽ bổ túc toàn bộ các môn cho cậu.’’
 
“Được.’’ Có lẽ là xung quanh quá ồn áo, cậu ấy sợ cô không nghe thấy nên mới ngồi gần như thế. Cô ngước mắt lên nhìn cậu, cũng là mắt, cũng là mũi, nhưng ở trên khuôn mặt cậu lại trông có vẻ điển trai như thế. Cô bỗng nhiên muốn chạm vào cậu một cái, chạm chỗ nào cũng được. Cô siết chặt tay mình, gạt bỏ đi những suy nghĩ tham lam trong đầu. 
 
“Chỗ này của cậu có gì vậy?’’ Lý Thâm cúi đầu lại gần.
 
Trần Ô Hạ ngẩn người, muốn quay đầu lại. 
 
Cậu lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.’’
 
Cô không dám cử động, nếu quay đầu nhìn lại thì khuôn mặt hai người sẽ chạm vào nhau. Cô cảm nhận được bàn tay trái của cậu đang vân vê phía sau tai mình, rất nhẹ nhưng lại để lại nhiệt độ khác nhau. 
 
“Nó từ đâu dính vào vậy?’’ Cậu mở lòng bàn tay ra, trong đó có một mảnh bọt biển nho nhỏ. 
 
Cô cũng không biết, nhưng ngẫm nghĩ một chút lại mở miệng giải thích: “Có thể là bị dính vào khi đi ngang qua cửa hàng đang sửa chữa nội thất kia.”
 
Cô muốn chạm vào cậu, cũng muốn được cậu chạm vào. Cô âm thầm trách mắng răn dạy lại mình, một học sinh cấp ba nhưng trong đầu đầy rẫy những suy nghĩ bậy bạ, nằm mơ còn chưa đủ hay sao mà lúc đối mặt còn muốn giương vuốt sói về phía cậu ấy chứ.
 
Nhanh chóng thay đổi chủ đề nói sang chuyện khác, Trần Ô Hạ hỏi: “Lý Thâm, cậu muốn thi vào chuyên ngành đại học nào?’’
 
“An ninh mạng.’’ Lý Thâm cúi đầu, tay trái xoa nắn ngón tay dưới mặt bàn. 
 
“Ồ.’’ Cô ăn một miếng kem bơ, chờ một lúc lâu sau vẫn không thấy cậu hỏi lại mình, cô lại hỏi tiếp: “Vậy cậu muốn đi vào trường đại học nào?’’
 
“Phía Bắc.’’
 
“Ồ.’’
 
Cô không hỏi nữa, câu chuyện đã đi đến ngõ cụt rồi. 
 
Đôi nam nữ ở bàn bên cạnh vẫn đang không ngừng trò chuyện, Trần Ô Hạ buộc phải nghe hết nội dung câu chuyện. Cô lặng lẽ uống hết hơn nửa cốc trà sữa, lúc này mới nghe Lý Thâm hỏi: “Còn cậu thì sao?’’
 
Trần Ô Hạ ngẩng đầu lên. 
 
Tay trái của cậu tự nhiên đặt trên thành ghế. 
 
Cô cẩn thận nhớ lại câu hỏi của mình và câu trả lời của cậu mấy phút trước, đáp: “Chưa nghĩ ra, có lẽ tớ sẽ chọn trường trước.’’
 
Sau khi tốt nghiệp trung học, hai người bọn họ chỉ có thể về nhà gặp nhau vào các dịp nghỉ hè và nghỉ đông. Liệu cậu ấy có hẹn hò với bạn nữ khác ngay khi vừa mới bước chân vào đại học không? Bạn gái của cậu ấy… Chắc chắn phải là một cô gái xinh đẹp học giỏi. Tài tử giai nhân, trời sinh một cặp. 
 
Không hiểu tại sao Trần Ô Hạ lại nếm được vị chua chát của quả táo gai trong miếng kem bơ ngọt ngào kia. 
 
“Trong tỉnh hay ngoài tỉnh?’’ Thật lâu sau, Lý Thâm mơi hỏi lại. 
 
Cung phản xạ này đúng là dài đến mức không thể tin nổi. 
 
Trần Ô Hạ ngẫm nghĩ một lát, nhớ ra cậu đang hỏi cô chọn trường đại học nào, cô lắc đầu: “Tớ chưa nghĩ ra.’’
 
“Ừ.’’ Lý Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lâu cậu đã quyết định trường đại học mà mình sẽ theo học, đứng từ góc độ suy luận, có lẽ cô sẽ ở lại vùng đất Châu Giang này.
 
Một ngọn lửa vô hình bùng lên giữa hai người. 
 

Bầu không khí trầm mặc đến hơi gượng gạo. 
 
Lý Thâm hỏi: “Tại sao khả năng đọc hiểu tiếng Anh của cậu lại kém như thế?’’
 
Trần Ô Hạ: "..." Cô cho rằng hôm nay không ở trường học thì cậu sẽ không hỏi đến việc học tập của cô chứ. 
 
Nhưng cậu không những không hỏi đến mà còn tiếp tục truy vấn: “Mỗi ngày cậu đều học thuộc từ đơn, vậy nhớ được bao nhiêu từ?’’
 
“Nhớ thì nhớ, những câu học hiểu tiếng Anh quá dài, tớ chỉ biết từ đơn, còn gộp lại thành câu thì không thể hiểu được.’’
 
Lý Thâm tìm trên di động một tấm hình: “Đây là câu hỏi đọc hiểu của bài kiểm tra lần trước.’’
 
Trần Ô Hạ giật mình, không ngờ bài thi của mình lại bị cậu ấy chụp lại. 
 
Cậu phóng to câu đầu tiên lên: “Cậu mất bao lâu để hiểu được câu này?’’
 
Trần Ô Hạ nhìn đồng hồ trên tay cậu: “Cậu muốn tính giờ sao?’’
 
Lý Thâm: “Ừ.’’
 
Cô vội vàng nhìn xuống câu hỏi đó, cẩn thận lẩm bẩm từng từ đơn một, bây giờ thì không còn tâm tư để thèm thuồng cơ thể cậu ấy nữa rồi. 
 
Lý Thâm nhìn đồng hồ: “Vẫn chưa đọc xong sao?’’
 
“Không phải…’’ Đọc thì xong rồi, nhưng rất khó hiểu. 
 
Lý Thâm không thúc giục cô nữa.
 
Một khi cô trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt sẽ thoáng qua sự bướng bỉnh cứng đầu. Cậu nhìn lướt qua một chút, cảm thấy không thể nào tin nổi. Cô là nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích, còn cậu vốn dĩ là độc giả nhưng dần dần lại trở thành chàng kỵ sĩ lúc nào không biết. 
 
Một lúc sau, Trần Ô Hạ mới ngẩng đầu lên: “A…. Tớ hiểu rồi.’’
 
Lý Thâm đẩy cốc hồng trà ra: “Thực sự đã hiểu?’’
 
Cô gật đầu, dịch ra tiếng Trung câu hỏi một lần, trong lòng tràn ngập tự tin cho rằng cậu ấy cũng sẽ nói cô đã làm đúng giống như những lần trước. 
 
Nhưng cậu lại nói: “Vào phòng thi, với tốc độ này của cậu chẳng khác nào bị đối thủ dùng dao đâm một nhát chết tươi rồi cậu mới biết mục tiêu của cậu ta là chính mình cả.’’
 
“…” Nói cũng đúng. 
 
“Tớ cho cậu một phương pháp giải quyết câu hỏi.’’ Lý Thâm nói: “Cậu có thể tóm tắt ý chính của câu hỏi chỉ trong vòng một phút.’’
 
“Đọc hiểu câu hỏi cũng cần tính bằng giây sao?’’
 
“Đúng thế.’’
 
Trần Ô Hạ vô cùng hâm mộ, chẳng trách trong nửa sau thời gian thi cậu  có thể nhàn nhã giống như không có việc gì làm vậy. 
 
Lý Thâm: “Cho cậu đủ thời gian cậu có thể đọc hiểu, điều đó có nghĩa không phải cậu không hiểu mà chỉ là không thể theo kịp tốc độ thời gian làm bài.’’
 
Sao lại có cảm giác giống như đang được cổ vũ thế này? Cô lập tức gật đầu: “Ừ.’’
 
Lý Thâm phóng to câu hỏi trên điện thoại di động: “Mỗi khi gặp phải một câu dài nào đó, cậu phải phân biệt ý chính và ý phụ, loại trừ ý phụ, cái còn lại chính là phần trọng tâm của câu.’’
 
Cậu có thể giúp cô thi đậu vào đại học, nhưng không thể ép buộc cô đến phía Bắc. Sau này hai người sẽ không ở cùng một thành phố. 
 
Cậu nói chậm lại: “Thứ tự chính phụ của câu hỏi này có thể phân biệt như sau…’’
 
Trần Ô Hạ lén lút nhìn cậu. 
 

Cậu gạch mấy đường chéo phân biệt trên câu hỏi, một câu tiếng Anh phức tạp ngay lập tức trở nên đơn giản rõ ràng, hiệu quả hơn sự chăm chỉ học tập của cô gấp mười lần. 
 
Cô lặng lẽ mỉm cười, híp mắt lại. Hoá ra, hương vị của thế giới hai người cũng giống như món khoai lang nướng. 
 
Hương thơm tràn ngập. 
 
----
 
Buổi hẹn trà sữa kết thúc, hai người cùng nhau về nhà. 
 
Trần Ô Hạ viết lại cuộc nói chuyện giữa mình và Lý Thâm ngày hôm nay vào cuốn nhật ký. 
 
Nếu như… Sau này hai người có thể ở cùng một thành phố thì thật tốt biết bao. 
 
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã ngay lập tức bị cô gạt bỏ. Một thành phố thì sao chứ? Lớp 10, lớp 11 không học cùng lớp, hai người không nói được mấy câu, lên lớp mười hai chỉ vì dạy kèm với có thể gặp nhau. 
 
Về cơ bản, hai người giống như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau. 
 
Trần Ô Hạ chán nản đặt bút xuống. 
 
Sau đó, cô nhận được điện thoại của Tiêu Dịch Viện. 
 
“Trần Ô Hạ.’’ Tiếng cười sảng khoái của Tiêu Dịch Viện vang lên từ đầu dây bên kia: “Chiều nay đến thư viện không? Tầng trên nhà tớ đang sửa nhà nên rất ồn ào.’’
 
Trần Ô Hạ nói: “Được.’’ Cô thu dọn sách giáo khoa và bài tập rồi mang cặp sách đi ra ngoài. 
 
Vừa bước xuống cầu thang thì bắt gặp Lý Thâm đang đi từ tầng một lên, chạm mặt với cô. 
 
Cô chào hỏi một tiếng: “Chào.’’
 
“Ừ.’’ Lý Thâm nhìn cô một cái rồi đi ngang qua. 
 
Trần Ô Hạ xốc lại dây đeo cặp sách, đi xuống cầu thang mấy bước, bỗng nhiên nghe thấy cậu hỏi: “Cậu đi đâu vậy?’’
 
Cô quay đầu lại: “Thư viện. Tớ muốn làm nhiều bài tập tiếng Anh hơn nữa, thử áp dụng phương pháp mà cậu đã dạy cho tớ.’’
 
“Cố lên.’’ Lý Thâm nhìn phụ kiện trên tóc cô, lại là quả bóng nhỏ xanh đen. 
 
“Được.’’ Trần Ô Hạ dõng dạc trả lời.
 
---- 

 
Thư viện.
 
Tiêu Dịch Viện đến sớm giành chỗ trước, vẫy vẫy tay với Trần Ô Hạ: “Trần Ô Hạ.’’
 
Trần Ô Hạ đi qua, đặt cặp sách xuống, ngồi xuống ghế. 
 
Tiêu Dịch Viện mở sách giáo khoa ra, quay đầu lại hỏi: “Cuối tuần Lý Thâm không dạy kèm cho cậu sao?’’
 
Trần Ô Hạ lắc đầu: “Không, chỉ có giờ tự học buổi tối từ thứ hai đến thứ sáu, cậu và lớp trưởng cũng không sao?’’
 
“Quảng Lực à? Cậu ấy sắp bị tớ làm cho tức giận đến sộc máu rồi, hai ngày nay trong thèm nói chuyện với tớ. Tớ đã nói rồi mà, cậu ấy không thích tớ đâu.’’ Tiêu Dịch Viện nói: “Từ trường giữa người với người thật kỳ lạ, trong mắt cậu, Quảng Lực là người tốt, nhưng với tớ lại chẳng hợp chút nào.’’
 
Nhận được ánh mắt sắc bén của người bên cạnh ném về phía này, Tiêu Dịch Viện làm một động tác “Suỵt” trên môi. 
 
Bình thường Trần Ô Hạ sẽ hỏi Tiêu Dịch Viện vấn đề này vấn đề nọ, nhưng hôm nay lại không hỏi một câu nào. Tiêu Dịch Viện phát hiện, tốc độ làm bài tập của Trần Ô Hạ đã nhanh hơn rất nhiều. 
 
Một buổi chiều trôi qua, hai người sóng vai nhau đi ra ngoài. Bên dưới thang cuốn và trung tâm mua sắm dưới mặt đất. 
 
Tiêu Dịch Viện nói: “Hôm nay cậu ra ngoài với tớ, tớ sẽ mời cậu đến cửa hàng bánh ngọt.’’
 
Vào cửa hàng, Trần Ô Hạ gọi một cốc tào phớ: “Tiêu Dịch Viện, cậu đã từng nghĩ sẽ học đại học ở đâu chưa?’’
 
“Tớ muốn cố gắng hết sức, đến đâu thì đến.’’ Lúc trước thành tích của Tiêu Dịch Viện đã từng nằm trong top 20. Nghe nói Quảng Lực muốn lôi kéo Lý Thâm vào trong nhóm dạy kèm nên cô mới nộp giấy trắng.
 
Trần Ô Hạ: “Cố lên.’’
 
Tiêu Dịch Viện hỏi: “Còn cậu?’’
 
Trần Ô Hạ: “Tớ à… Tớ muốn có kết quả thi thử rồi mới quyết định.’’
 

“Cũng được, có Lý Thâm dạy kèm, điểm thi tháng này của cậu tiến bộ rất lớn.’’
 
“Bình thường, mấy môn khoa học xã hội vẫn dậm chân tại chỗ.’’ Trần Ô Hạ đã thử tính toán điểm của mình, nếu cô thể hiện xuất sắc hơn bình thường, miễn cưỡng cũng chỉ có thể vào cao đẳng. 
 
“Yên tâm đi.’’ Tiêu Dịch Viện vỗ vỗ vai Trần Ô Hạ: “Lý Thâm còn giá trị hơn cả mấy gia sư cao cấp. Thầy giỏi thì sẽ có trò hay, có cậu ấy ở bên cạnh, cậu nhất định sẽ làm được.’’
 
Trần Ô Hạ cảm ơn.
 
Tiêu Dịch Viện dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Lý Thâm muốn thi ở đâu vậy?’’
 
“Chắc chắn là một trường đại học nổi tiếng rồi.’’
 
Tiêu Dịch Viện hỏi tiếp: “Trường đại học nổi tiếng ở đâu?’’
 
“Cậu ấy nói muốn đến miền Bắc.’’
 
“Không ở lại thành phố của chúng ta sao?’’
 
Trần Ô Hạ: “Ừ.’’ Nói đến Lý Thâm, trái tim của cô cũng giống như miếng tào phớ trước mặt, vừa mềm vừa nhũn. 
 
“Nếu tớ có thể học cùng một trường đại học với cậu ấy thì thật tốt biết bao.’’ Tiêu Dịch Viện nói: “Tớ chưa được đi đến miền Bắc lần nào cả.’’
 
Trần Ô Hạ không nói gì cả. 
 
“Thật ghen tị với cậu.’’ Tiêu Dịch Viện múc một thìa chè hạnh nhân: “Có thể cùng làm bài tập với Lý Thâm.’’
 
Trần Ô Hạ nói: “Ngoài giảng bài ra thì cậu ấy chẳng nói chuyện gì khác nữa đâu.’’
 
“Đương nhiên rồi, giống như đầu gỗ vậy.’’ Trong mắt Tiêu Dịch Viện thoáng qua chút tâm tư thiếu nữ.
 
Trần Ô Hạ che dấu cảm xúc nhỏ của mình, nói: “Tào phớ của cửa hàng này khá ngon nhỉ.’’
 
Tiêu Dịch Viện nhớ ra điều gì đó, cong môi mỉm cười: “Có một lần tớ dẫn Lý Thâm đến ăn tào phớ, nhưng cậu ấy không thích ăn đồ ngọt, nghe nói là tào phớ, sắc mặt còn thúi hơn nữa, nhưng cuối cùng vẫn ăn hết.’’
 
Trần Ô Hạ nhìn Tiêu Dịch Viện, cúi gằm mặt xuống: “Ừ.’’ Tào phớ không thể không đường, nhưng trà sữa thì có thể. Trần Ô Hạ âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã hẹn Lý Thâm đi uống trà sữa.
 
“Phải rồi.’’ Tiểu Dịch Viện nhỏ giọng nói: “Cậu và Lý Thâm ở bên cạnh nhau lâu như thế, có phát hiện gì không?’’
 
“Chúng tớ không ở bên cạnh nhau, chỉ là dạy kèm mà thôi.’’ Trần Ô Hạ thanh minh: “Chúng tớ chỉ là quan hệ bạn học bình thường mà thôi.’’
 
“Thì tớ nói cùng nhau dạy kèm mà, cậu nghĩ đi đâu vậy?’’ Tiêu Dịch Viện cắn thìa.
 
“Không phát hiện gì cả, chỉ là… Cậu ấy học rất giỏi.’’ Trần Ô Hạ cố gắng dùng những lời lẽ khách quan nhất để đánh giá Lý Thâm.
 
Tiêu Dịch Viện nhích lại gần, lặng lẽ nói: “Cậu ấy, có một bí mật.’’
 
Trần Ô Hạ ngẩn người: “Bí mật gì?’’
 
Trình Dịch Viện ngồi về vị trí, nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa hàng, thở dài: “Nếu là bí mật thì đương nhiên không thể để người khác biết rồi.’’
 
“Vậy tại sao cậu lại biết?’’
 
"Đồ ngốc." Tiêu Dịch Viện  cong ngón tay gõ nhẹ lên trán Trần Ô Hạ một cái: “Tớ quen biết cậu ấy lâu hơn cậu đấy.’’
 
“Thực ra mỗi người đều có một bí mật nhỏ của riêng mình.’’ Trần Ô Hạ vô thức nói giúp Lý Thâm.
 
Tiêu Dịch Viện lại cúi người đến gần: “Cậu nhìn thấy đồng hồ của cậu ấy chưa?’’
 
“Ừ.’’ Cái đồng hồ kia, Lý Thâm thường dùng nó để tính thời gian cho Trần Ô Hạ. Chiếc đồng hồ kia góp công không nhỏ vào tốc độ làm bài tập của cô đấy.
 
“Cái đồng hồ kia….’’ Khơi gợi sự tò mò, Tiêu Dịch Viện mới nói: “Không bình thường.’’
 
Trần Ô Hạ hỏi: “Có gì không bình thường.”
 
Má lúm đồng tiền trên mặt Tiêu Dịch Viện chợt xuất hiện, cô cười hỏi: “Cậu rất quan tâm đến Lý Thâm đấy?’’
 
Trần Ô Hạ thu lại cảm xúc, tiếp tục ăn tào phớ: “Tớ chỉ tò mò hỏi một chút thôi.’’
 
“Nếu đã không bình thường vậy thì cũng đừng hỏi.’’
 
Trần Ô Hạ không hỏi, cũng không muốn hỏi nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận