Ô bạch

Trần Lập Châu thi đậu vào một trường đại học ở phía Bắc, anh ấy đi đến đâu liền gió nổi mây phun đến đó. Càng lúc càng bận rộn hơn so với thời cấp ba, thường gọi điện về nhà vào mỗi thứ bảy hàng tuần, thời gian trò chuyện có dài có ngắn. 
 
Hôm nay sau khi nghe xong những lời dặn dò của Mã Lâm, Trần Lập Châu nói: “Mẹ, con biết rồi, lạnh thì mặc quần áo ấm vào, đói thì ăn cơm, mấy lời này con đã nghe suốt mười tám năm rồi.’’
 
Mã Lâm nói: “Những gì mẹ nhắc nhở con đều là kinh nghiệm cả, con đừng không kiên nhẫn như thế.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trần Lập Châu dỗ dành cô ấy: “Hai câu này rất có vần nha.’’
 
Mã Lâm cười.
 
Trần Lập Châu hỏi: "Đúng rồi mẹ, Ô Hạ đâu?"
 
Mã Lâm nhìn về phía cửa phòng cháu gái: “Đang làm bài tập trong phòng, năm nay Ô Hạ lên lớp 12 rồi, mỗi ngày đều vùi đầu vào sách vở.’’
 
“Vâng ạ.’’ Trần Lập Châu nói: “Mẹ, con có một cuộc gọi đến khác, con cúp máy trước nhé.’’ 
 
Nói chuyện với bạn xong, Trần Lập Châu nhìn đồng hồ. Tám giờ tám phút, có lẽ lúc này cô em họ của anh đã phơi xong quần áo rồi.
 
Anh gọi điện cho Trần Ô Hạ. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Ô Hạ đang giải một bài toán, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô: “Anh.’’
 
Điện thoại quá nóng, Trần Lập Châu đeo tai nghe, để điện thoại ra xa: “Lên lớp 12 đã quen chưa?’’
 
“Vẫn ổn ạ.’’ Tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm đến việc học của cô. 
 
“Nghe nói Lý Thâm dạy phụ đạo cho em?’’
 
Trần Ô Hạ ngạc nhiên: “Anh, anh không ở đây, sao lại biết rõ mọi chuyện thế?’’
 
“Lúc còn học cấp ba anh không chỉ có bạn học thôi đâu, còn có các mấy đàn em cấp dưới nữa đấy.’’ Trần Lập Châu nằm trên giường: “Hơn nữa, Lý Thâm không phải kiểu người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, cậu ta làm việc tốt ngược lại càng khiến người khác chú ý đến.’’
 
Trần Ô Hạ cảm thấy Lý Thâm ngoài trừ khuôn mặt lạnh lùng và kiệm lời ra thì không có khuyết điểm nào quá lớn. Nhưng ông anh họ của cô lại thường xuyên chế giễu cậu. Cô hỏi: “Anh, giữa anh là Lý Thâm có hiểu nhầm gì sao?’’
 
“Hiểu nhầm cái quỷ gì, căn bản là cậu ta cố ý tạo ra. Bây giờ anh đã tốt nghiệp rồi, cuối cùng cũng không cần phải trói chặt bên cạnh cậu ta nữa.’’
 
“Trói chặt?’’
 
“Việc này em không biết đâu, là chuyện riêng. Lý Thâm lợi dụng anh để ngăn chặn đường đào hoa của cậu ta.’’
 
“Chặn đường đào hoa?’’ Ngày ngày Trần Ô Hạ chỉ mang theo một chiếc điện thoại cũ, các bạn trong lớp cũng không muốn gọi điện nói chuyện phiếm với cô, hơn nữa cô lại không nhạy cảm với những chuyện bát quái xung quanh lắm. 
 
“Chuyện này phải nói từ thời cấp hai, có người nào đó đã thêu dệt một chuyện không mấy hay ho giữa anh và Lý Thâm, hương diễm kích tình gì đó, đến độ thần tiên nghe mà cũng muốn hạ phàm. Thân là một trong những người trong cuộc, Lý Thâm có nghĩa vụ phải đính chính thanh danh cho anh, thế là cậu ta lại không hé miệng nửa lời, khiến anh giải thích một mình ngược lại có cảm giác như càng che càng lộ.’’ Nhắc đến chuyện cũ, giọng điệu Trần Lập Châu trở nên lạnh nhạt: “Nếu không phải Lý Thâm chỉ nói chuyện với anh mấy câu, anh đã thực sự cho rằng cậu ta có gì đó với anh. Ô Hạ, cậu ta đã huỷ hoại thanh xuân của anh.’’
 
Trần Ô Hạ: "..."

 
“Nhưng mà Ô Hạ à.’’ Trần Lập Châu cười: “Không phải Lý Thâm không có giá trị đâu, giá trị nằm ngay trong bộ não của hắn. Nếu cậu ta đã đồng ý phụ đạo cho anh, em nhất định phải vắt kiệt óc của cậu ta. Phương pháp học tập của cậu ta hầu hết là nhập đề*,  không giống như anh. Em phải học được cách giải đề bài, sau đó một cước đá bay cậu ta ra ngoài, coi như báo thù cho tuổi thanh xuân của anh.”
 
(*Phương pháp bắt đầu từ một mặt nào đó.)
 
“Anh, em cảm thấy… Có những lúc cậu ấy cũng rất ấm áp mà.’’ Ví dụ như trong đêm mưa ngày hôm đó. 
 
“Chỉ có ngày cậu ta chết mà thôi.’’ Trần Lập Châu tuyệt tình nói. 
 
Trần Ô Hạ cúp điện thoại, ra khỏi phòng: “Đúng rồi, bác trai, bác gái, tuần sau Lý Thâm sẽ bắt đầu phụ đạo thêm cho con, có lẽ sẽ về muộn một chút. Nhưng mà con sẽ về nhà cùng với cậu ấy, nên hai bác đừng lo lắng.’’
 
Trần Thường Bình cổ vũ: “Ô Hạ cố lên, chỉ còn một năm nữa thôi.’’
 
Trần Ô Hạ mỉm cười, dõng dạc đáp lại: “Vâng ạ.’’
 
Mã Lâm hỏi: “Chỉ hai đứa thôi sao?’’
 
Trần Ô Hạ thành thật trả lời: “Vâng bác, một kèm một.’’
 
“Chẳng phải giống với mời gia sư rồi sao?’’ Mã Lâm hỏi thêm một câu: “Mất phí không?’’
 
Trần Ô Hạ lắc đầu: “Giáo viên sắp xếp giúp đỡ bạn học.’’ Chắc có lẽ Lý Thâm cũng không đòi hỏi cô gì đâu…
 
Mã Lâm mỉm cười: “Vậy thì hời rồi nha.’’
 
Mặc dù nói như vậy nhưng trước khi đi ngủ, Mã Lâm vẫn hỏi: “Hai đứa nhỏ kèm cặp nhau học tập, anh cảm thấy có tin được không?’’
 
Trần Thường Bình vừa mới nằm xuống, thấy bà xã vẫn còn ngồi, ông cũng ngồi dậy: “Em có ý gì? Chẳng lẽ còn có thể chạy đi chỗ khác chơi bời sao?’’
 
Điển hình cho suy nghĩ của một thẳng nam. Mã Lâm liếc chồng một cái: “Mười sáu mười bảy tuổi, trai gái mỗi ngày đều kề cận bên nhau, thân là cha mẹ đều phải lo lắng.’’
 
Trần Thường Bình nói: “Hai đứa tầng trên tầng dưới với nhau hai năm trời, có phải em lo lắng quá muộn rồi không?’’
“Nhưng hai năm trước hai đứa không học cùng lớp, bây giờ mỗi ngày đi học hay tan học đều gặp nhau, hơn nữa còn một kèm một phụ đạo cho nhau nữa.’’ Mã Lâm nói: “Vã lại, ngoại hình đứa nhỏ nhà họ Lý quá nổi bật, đặc biệt là ánh mắt.’’
 
Trần Thường Bình không đồng ý quan điểm này: “Ngoại hình Lập Châu không bắt mắt sao? Mày kiếm mắt sáng, nhưng nó cũng không phạm sai lầm mà. Con gái ông chủ cửa hàng Ngũ Kim đến bày tỏ tình cảm, ngược lại con trai nhà mình lại dạy dỗ con bé một bài học. Lý Húc Bân cũng là một người gia giáo nghiêm khắc, nhiều năm qua chưa thấy Lý Thâm phạm vào chuyện gì cả.’’
 
Mã Lâm: “Vâng vâng vâng, em nói ra luôn vậy. Mấy chuyện yêu sớm như thế này không ảnh hưởng nhiều đến Lý Thâm, mấy trường tốt đều tranh nhau giành giật nó, nó nhắm mắt cũng có thể thi đậu đại học. Nhưng đối với Ô Hạ, cái hại lại nhiều hơn lợi, những học sinh có thành tích kém luôn luôn thiệt thòi hơn.’’
 
“Em nghĩ nhiều rồi.’’ Trần Thường Bình nói: “Ô Hạ sẽ không thế đâu, Ô Hạ ngoan lắm. Anh đã để ý rồi, những lúc hai đứa nhỏ chạm mặt nhau dưới lầu, ánh mắt cực kỳ bình thường. Thân là phụ huynh, đừng dùng thái độ nghi ngờ vô căn cứ với con trẻ.’’
 
Mã Lâm: “Vâng, là em nghĩ nhiều rồi.’’
 
----
Sáng sớm, Trần Ô Hạ bước vào lớp. 
 
Bạn ngồi cùng bàn vẫn chưa đến. Có lẽ sẽ không đến. 
 

Tiêu Dịch Viện đi đến hỏi: “Cậu và Lý Thâm học phụ đạo ở đâu vậy?’’
 
Trần Ô Hạ: “Tớ không hỏi, để Lý Thâm sắp xếp đi.’’ Cậu ấy là chủ ngữ phụ đạo, cô thân là vị ngữ đương nhiên phải nghe theo cậu ấy. 
 
Tiêu Dịch Viện: "Các cửa hàng McDonald và KFC xung quanh đây đều là các học sinh đi theo cặp vào đó sau giờ tan học, nếu cậu muốn đi thì phải đến đó chiếm chỗ trước.’’
 
Trần Ô Hạ: “Ngày nào cũng ăn những cái kia thì quá tốn kém. Cậu và lớp trưởng thì sao?’’
 
“Còn có thể thế nào nữa?’’ Tiêu Dịch Viện nhún vai: “Thì học trong phòng tự học buổi tối thôi, tớ không thèm ra ngoài với Quảng Lực đâu, tớ đây sợ người khác hiểu lầm lắm.’’
 
Trần Ô Hạ: “Có lẽ tớ và Lý Thâm cũng sẽ học trong phòng tự học, ra ngoài phải bỏ tiền ra, tốn kém lắm.’’
 
Tiếng cười của Tiêu Dịch Viện quá lớn, thu hút sự chú ý của các bạn khác. Cô nghiêng người, nói: “Trần Ô Hạ, cậu đúng là đồ ngốc.’’
 
“Hả?’’
 
Tiêu Dịch Viện đến gần Trần Ô Hạ, ghé sát vào tai nói nhỏ: “Cậu nghĩ Lý Thâm là ai? Là nam sinh đẹp trai nhất được có tên trong bức tường vinh danh, các nữ sinh trong trường thầm mến cậu ta không mấy trăm thì cũng mấy chục. Những người khác nhận được cơ hội phụ đạo một kèm một đều vội vàng tìm một không gian riêng tư hưởng thụ thế giới của hai người đấy.’’
 
Trần Ô Hạ nhìn Tiêu Dịch Viện: “Những người mà cậu nói đều không phải là quan hệ bạn học với nhau.’’
 
Tiêu Dịch Viện bị đánh bại, vừa bực mình vừa buồn cười: “Con số 47 kia tại sao lại bị một người ngốc như cậu bắt lấy chứ? Nếu như tớ làm ít đi một bài toán, thứ tự 47 sẽ thuộc về tớ.’’
 
Buổi trưa sau khi tan học, Trần Ô Hạ đi đến chỗ của Lý Thâm, cậu ngồi sau cô ba bàn. 
 
“Lý Thâm.’’ Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với cậu ở trường học. 
 
Cậu ngước mắt nhìn cô. 
 
“Tớ chỉ hỏi một chút, chúng ta học thêm ở phòng tự học được không?’’ Nếu ra ngoài, người được lợi chắc chắn sẽ phải trả tiền, cô thực sự hết tiền rồi.
 
Lý Thâm: “Được.’’
 
“Đêm nay đến phòng tự học?”
 
“Ừ.’’
 
Lúc này, Tiêu Dịch Viện đứng trước cửa phòng học gọi: “Trần Ô Hạ, cậu có đi căng tin không?’’
 
“Có.’’ Trần Ô Hạ đi qua. 
 
Hôm nay cô mặc bộ đồng phục màu xanh xám, quần rộng thụng thình. 
 
Người bạn cùng bàn của Lý Thâm bỗng nhiên nhích lại gần và nói một câu: “Chân Trần Ô Hạ thon thật.’’
 
----

 
Một nửa học sinh trong lớp đã về nhà tự học. 
 
Lý Thâm và Trần Ô Hạ chọn một vị trí trong góc xa, trước mắt bao người, bọn họ kèm cặp nhau. 
 
Người không thể ngồi yên lại chính là Tiêu Dịch Viện, thỉnh thoảng sẽ hỏi mấy bài tập. 
 
Từ đầu đến cuối Lý Thâm không hề phản ứng lại. 
 
Trần Ô Hạ lúng túng không thôi: “Tớ cũng không biết đề…’’
 
“Tiêu Dịch Viện, cười một cái nào.’’ Quảng Lực hài hước nói: “Đừng bắt tớ phải chia rẽ cậu và Lý Thâm.” 
 
“Chia thì chia.’’ Tiêu Dịch Viện nhe răng trợn mắt, nói xong còn chống nạnh cười ha ha một tiếng: “Chỉ đùa một chút thôi mà.’’
 
Lý Thâm tỏ vẻ không liên quan đến mình, nói với Trần Ô Hạ: “Làm bài tập của cậu đi.’’
 
Đề bài: 
 
Cho dãy số {an} là số dương và a2.a4 + 2.a3.a5 + a4.a6 =25, hỏi a3+a5 =??
 
Lý Thâm nói: Đây là bài thi tính bằng giây.’’ Chỉ dựa vào tính nhẩm, cậu viết đáp án xuống: 5.
 
“….” Trần Ô Hạ nhìn chằm chằm vào bài toán, đầu càng cúi càng thấp, rất muốn hỏi lại xấu hổ không dám hỏi. Tờ giấy nháp trắng tinh, trong mắt cậu ấy đây chỉ là những vấn đề nhỏ, thậm chí còn không thèm dùng giấy nháp. 
 
 Cảm thấy cô như muốn hôn lên tờ giấy nháp, Lý Thâm đưa tay cản lại. 
 
Trán của cô suýt nữa đập vào tay cậu. Nhìn thấy đường trí tuệ trong lòng bàn tay người thiếu niên cắt ngang qua, cô vội vàng ngồi thẳng người lên. 
 
Lý Thâm thu tay trái lại, đặt dưới bàn học, đầu ngón tay khẽ vuốt ve. Cậu hỏi: “Hiểu chưa?’’
 
Trần Ô Hạ lắc đầu.
 
Hai người im lặng một lúc lâu. 
 
Hai ba người bạn khác đang thảo luận bài tập trong phòng tự học. 
 
Trần Ô Hạ mơ hồ nghe được mấy chữ: “Giả sử dãy số…’’ Cô nhìn chằm chằm vào bài toán Lý Thâm vừa mới giải đáp, nói: “Cứ để tớ tự nghiêm túc suy nghĩ đi.’’ Nói rồi, cô dùng hai ngón tay kẹp tờ giấy, muốn rút về.
 
 Lý Thâm đưa bút ngăn cô lại, hỏi: “Câu này hiểu không?’’ Cậu thành thật hỏi, bài tập này quá đơn giản. 
 
“….” Trần Ô Hạ cảm thấy cậu ấy sẽ phất tay bỏ đi. 
 
Lý Thâm nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. 
 
Ánh đèn của toà nhà dạy học đối diện sáng như ban ngày. Buổi tự học buổi tối vừa mới bắt đầu. 
 
Cậu quay đầu lại: “Trước kia cậu cũng không biết làm bài này sao?’’
 
“Phải suy nghĩ kỹ càng mới làm được.’’ Dù sao cũng không phải là bài thi tính bằng giây... Trần Ô Hạ cầm bút viết lên tờ giấy nháp. 
 
Cô không phải là người biết xoay chuyển tình huống, Lý Thâm ném bút lên bàn, bỏ đi không nói một lời. 
 
Bóng lưng lạnh lùng. 

 
Trần Ô Hạ thở dài một tiếng. 
 
Những lúc Trần Lập Châu dạy kèm cho cô cũng như thế này, đừng nói đến đáp án, cô thậm chí còn không thể tìm ra hướng giải quyết vấn đề. Cô đỡ trán, nhìn bài toán, quyết định làm theo cách riêng của mình một lần. 
 
Trong hành lang. 
 
Quảng Lực từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Lý Thâm đang dựa vào lan can: “Lý Thâm.’’
 
Lý Thâm đút tay vào túi quần: “Ừ.’’
 
Quảng Lực liếc mắt nhìn vào phòng học một cái, Trần Ô Hạ đang vùi đầu làm bài tập, tóc mái che đi biểu cảm trên mặt cô. Quảng Lực đắn đo hỏi: “Không phải cậu lại muốn rời nhóm một lần nữa đấy chứ?’’ Ngay cả Quảng Lực cũng không chắc chắn, từ trước đến nay Lý Thâm vẫn luôn thiếu kiên nhẫn với bạn học. 
 
Khuôn mặt tuấn tú của Lý Thâm ẩn hiện trong bóng đêm. 
 
Quảng Lực quay mặt vào lớp học, dựa vào lan can nói: “Giúp đỡ bạn bè trong lớp là chuyện tốt là, năm nào tớ cũng tham gia. Nói thật, thấy người bạn mình kèm cặp có tiến bộ, khăn quàng đỏ trước ngực cũng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.’’ Nói rồi, cậu ấy lại mỉm cười. 
 
“Ừ.’’ Để không tỏ vẻ lạnh lùng, Lý Thâm trả lời một chữ. 
 
“Nhưng mà.’’ Quảng Lực còn nói: “Từ khi tham gia vào nhóm giúp đỡ, tớ đã quyết định sau này có chết cũng không thi sư phạm, sớm muộn gì cũng tức đến nổ phổi.’’
 
“Chẳng phải năm lớp 10, 11 cậu đã giúp bạn học đi lên sao?’’
 
“Đã nhận việc thì phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ. Nhưng việc này cũng giúp rèn luyện sự kiên nhẫn của bản thân, ba năm kinh nghiệm là đủ rồi.’’ Cậu ấy nhìn về phía Lý Thâm: “Có phải cậu không muốn kèm Trần Ô Hạ không?’’
 
“Không biết kèm như thế nào?’’ Trong toán học có rất nhiều cách giải tóm tắt, đặt biệt là đối với câu hỏi trắc nghiệm, Lý Thâm trực tiếp đi thẳng vào đáp án, hơn nữa đều là chọn cách nhập đề. Muốn cậu giải thích rõ mạch suy luận của mình với Trần Ô Hạ, cậu còn phải cân nhắc. 
 
“Nếu không chúng ta đổi người đi? Tiêu Dịch Viện là bạn học cấp hai của cậu, hai người cũng không phải xa lạ gì.’’ Quảng Lực thích cùng một nhóm với Trần Ô Hạ, nhưng cuối cùng lại bị Lý Thâm chọn mất. 
 
Lý Thâm đột nhiên quay đầu lại.
 
Lúc này, chiếc bút của Trần Ô Hạ rơi xuống đất, cô đang cúi người nhặt bút, bóng dáng biến mất trên ô cửa sổ. 
 
Quảng Lực cũng nhìn vào phòng học: “Nếu như cậu rút lui, tớ sẽ đưa Trần Ô Hạ về nhóm mình. Giáo viên nói cô ấy nghiêm túc học hành và chăm chỉ, nhưng thành tích lại không được cải thiện. Bốn mươi bảy là con số may mắn của cậu, nhưng thứ hạng này không tốt chút nào. Cũng thật là, năm trước anh trai của Trần Ô Hạ là thủ khoa trong kỳ thi đại học của thành phố chúng ta, nhưng sao cô ấy lại…’’
 
“Không rút lui cũng không đổi người.’’ Lý Thâm quay về phòng học. 
 
Trần Ô Hạ vừa mới tính ra kết quả của bài toán, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lý Thâm. Cô không biết có phải cậu đã tức giận bỏ đi hay không, chỉ lẳng lặng chờ đợi kết quả. 
 
Cậu ngồi xuống hỏi: “Tính ra rồi sao?’’
 
Trần Ô Hạ nhanh chóng đẩy bản nháp qua: “Ừ, đáp án là 5.’’
 
Lý Thâm nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Qúa chậm, chỉ một bài toán nhỏ mà phải mất nhiều thời gian như thế thì bài toán lớn hơn sẽ không kịp.’’
 
“Ừ….’’ Không kịp, mỗi lần làm bài thi cũng vội vội vàng vàng. 
 
“Sau này phải tăng tốc độ giải quyết đề bài.’’ Lý Thâm cầm bút lên một lần nữa: “Tớ sẽ nói rõ hơn cho cậu nghe về kỹ năng giải toán.’’
 
“Được.’’
 
“Sau này gặp phải những bài toán tương tự thì cậu có thể tìm ra đáp án trong vòng một phút.’’ Cậu cũng không hi vọng cô  có thể trả lời trong vài giây.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận