- Dậy rồi à?- Tuấn Anh đứng đằng sau lưng nó khàn giọng hỏi, có lẽ cậu bị ốm
- Uhm, hô qua ai đưa Ny về đây vậy, còn áo quần nữa, gia đình Ny thì sao, họ đã biết chưa- nó quay người lại hỏi Tuấn Anh một mạch
Tuấn Anh hơi bất ngờ trước những câu hỏi dồn dập của nó, nhưng vẫn mỉm cười giải thích lại những câu hỏi của nó bằng chất giọng khàn đục - Hôm qua TuẤn Anh đưa Ny về đây, do Ny bị ngất nên không thể đưa Ny về nhà, còn chuyện về gia đình Ny thì Tuấn Anh đã gọi cho ba mẹ Ny rồi, việc áo quần thì Tuấn Anh đi mua, còn người thay cho Ny là mấy nhân viên nhà Tuấn Anh-
- Uhm- nó bẽng lẽng
- Đói chưa?- Tuấn Anh chợt hỏi nó
- Rồi chứ, đói đi không nổi luôn nè!- nó trêu ngươi
- Xuống dưới nhà ăn sáng đi. À hôm nay là chủ nhật mà, Ny ở lại đây chơi hết ngày rồi về- Tuấn Anh gợi ý
- Ba mẹ Ny không cho đâu!- nó từ chối
- Không sao đâu. Tuấn Anh xin rồi, Tuấn Anh nói rằng Ny ở lại nhà bạn để chơi chứ không có nói về vấn đề Ny bị đánh hay bị ngất và cũng không nói Ny ở nhà Tuấn Anh đâu- cậu lựa lời nói, như muốn giữ chân nó lại ngôi nhà này
Tuấn Anh dắt nó xuống nhà dưới, khắp căn nhà của Tuấn Anh phải nói rất rộng, đồ đạc được bố trí theo kiểu cổ điển, còn trong phòng cậu thì lại hiện đại. Căn nhà này được bố trí khá hài hòa về độ tuổi, lần trước có đến dự sinh nhật cậu ấy một lần. Nhưng đó là cậu ấy đưa địa chỉ và căn nhà nơi diễn ra buổi tiệt là một căn biệt thự sang trọng, còn đây là một căn nhà cũng khá rộng rãi, có lẽ đây mới là nhà của Tuấn Anh
Trên bàn, thức ăn đã được sắp xếp một cách rất đẹp mắt, chỉ là bửa sáng nên có tầm 5-7 món đơn giản thôi, nhưng cách bố trí phải nói là một đỉnh cao của nghệ thuật, từng món ăn tưởng chừng như đơn giản nhưng đó là cả một quá trình đấy chứ! Cốc sửa pha mi-lô nóng hổi được đặt trước mặt hai người. Không hiểu vô tình hay cố tình mà Tuấn Anh kéo ghế ngồi đối diện với nó, có phần ngại ngùng bao phủ Ny, nó không dám nhìn Tuấn Anh, lặng lẽ ngồi ăn một mình
- À mà Tuấn Anh nè, Tuệ Lam là ai vậy?- nó chợt hỏi
- Tuệ Lam?_ Tuấn Anh bối rối khi nghe nó hỏi về con người này
- Ừ! ai vậy- nó gặng hỏi
- Tuệ Lam là bạn hồi nhỏ của Tuấn Anh, nhưng mà bạn ấy chuyển qua Pháp học từ lúc hai đứa còn học cấp II cơ. Cũng lâu lắm rồi không gặp lại bạn ấy!- Tuấn Anh đưa đôi mắt nìn xa xôi
Ăn sáng xong, Tuấn Anh gợi ý đi ra sau vườn, cậu kéo tay nó đi ra phía sau, những hàng động như thế làm nó thấy thẹn thùng liền rút tay lại - Ny tự đi được!- Tuấn Anh bỏ tay nó ra trong đầu chợt mỉm cười 'có lẽ nó ngại' cậu đưa tay lên gãi đầu
Vườn nhà cậu là một mảnh đất được chăm sóc cẩn mật. Tất cả cây hoa đều được chăm sóc rất chu đáo. Ở xa xa phía cuối vách tường có một gốc cây cổ thụ đã lâu năm. Thân cây phải nói là to hết biết, dưới gốc cây ấy là bao nhiêu kỉ niệm một thời thơ ấu với cô bạn Tuệ Lam, cũng chính dưới gốc cây ấy đã từng có một lời nguyện ước rằng 'sẽ mãi mãi ở bên nhau' ...liệu cô gái cũng nguyện ước với chàng trai ấy có quay về để thực hiện lời hứa không, Tuấn Anh thấy nhớ khi Bảo Ny nhắc đến cái tên Tuệ Lam
Chiếc xích đu khẽ đung đưa theo gió, gió ở một phương trời bổng thổi ùa vào hai con người, gió khẽ làm Tuấn Anh rùng mình, gió khẽ luồn qua những lọn tóc mượt mà và ôm lên khuôn mặt đẹp đẽ rạng ngời của Ny, chính khoảnh khắc ấy thì có lẽ Ny là người đẹp nhất mà Tuấn Anh thấy, nhìn nó như một thiên sứ vậy, chính chiếc váy trắng là nền tản hơn cả, một cô gái ngây thơ và một chàng trai phải chịu nhiều đau khổ từ nhỏ
Nghĩ đến lúc nhỏ, kí ức thời thơ ấu kéo cậu quay lại với thực tại. Cô gái này cho cậu một cảm giác bình an giống như Tuệ Lam...nhưng mãi mãi cô ấy không phải là Tuệ Lam, chỉ là có cảm giác giống nhau thôi. Lời hứa ấy đến giờ sao cậu quên được, lời hứa cách đây tầm 8 năm
---------------------------------------
Cách đây 8 năm....
- Tuấn Anh chôn xuống đi, mai sau lớn thì cũng mở nhé- giọng của một cô bé cất lên
- Nhất định là sẽ mở đấy, nếu ai thất hứa thì sao?- cậu bé bên cạnh chợt hỏi
- Nếu thất hứa thì Lam với Tuấn Anh hãy coi nhau như người xa lạ đi, nhưng mà học hết lớp 12 Lam sẽ quay về đây, nếu Lam xấu đi thì Tuấn Anh có thích Lam như lúc bây giờ không?_ cô bé bổng nhìn xoáy vào đôi mắt của Tuấn Anh
- Có chứ!_ cậu bé cương quyết
- Vậy Lam sẽ tặng Tuấn Anh cái này, coi như là lời hứa sẽ chờ nhau đi- cô bé bắt cậu bé nhắm mắt lại và hôn lên trán của cậu bé
Cô bé đứng dậy bỏ chạy đi thật xa không dám quay mặt nhìn lại cậu bé ấy, để cậu ở lại với bao câu hỏi và trách nhiệm đến ngày hôm nay
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...