Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Đầu tháng sáu, khi những giọt mưa tí tách qua đi, cũng
đã là giữa hè.

Giờ Dần vừa qua,
sắc trời pha sáng. Nhật nguyệt bắt đầu luân chuyển, không khí đầy sương mù.
Trong rừng cây Tử Dương ở ngoại thành, thường truyền đến âm thanh quỷ quái
"ríu rít ngâm nga". Âm điệu không giống nhạc cũng không giống bài
hát, nhưng làm cho mấy đứa nhỏ rất thích thú, chờ mong. Cái chính là, âm điệu
này vang lên trong khu rừng không một bóng người, thật là có vẻ vô cùng quỷ dị.

Mà phát ra giai
điệu quỷ dị này không phải ai khác, chính là thiếu niên tay đang gõ đầu gối,
chân bắt chéo đang nằm trên cây lúc này.

Người này một thân
bạch y, vạt áo buông xuống dưới phất phơ trong gió, như một loại quỷ mị.

Nếu như lúc này mà
có người đi qua dừng chân đứng lại, nhất định sẽ bị dọa đến tè cả ra quần. Nghĩ
rằng mình nửa đêm gặp ma.

Thiếu niên ngừng
ngâm nga. Dưới ánh trăng, đôi mắt phản phất chút cô đơn và bất đắc dĩ. Đôi môi
khẽ chạm vào nhau phát ra hai chữ rõ ràng.

"Nam nhân."

Vừa dứt lời, thiếu
niên rủ hai mắt xuống, đem tia bất đắc dĩ kia thu hồi vào đáy mắt, khẽ thở dài
nói: "Ta khi nào mới có thể có một nam nhân đây..........
" Vừa nói, vừa nâng bàn tay như ngọc non mịn lên. Ngón tay nhẹ nhàng
chạm vào mũi mình, mày không tự giác mà nhăn lại tựa như bức tranh thanh nhã.

Thiếu niên nhíu
tít hàng lông mày, bỗng nhiên sửng sốt. Đôi mắt lập tức hiện lên một tia giảo
hoạt, "Không bằng hái hoa mang về nhà đi."

Hái một nam nhân
xinh đẹp, dịu dàng. Sau đó gạo nấu thành cơm, khiến hắn phải ngoan ngoãn đem
mình về nhà chăm sóc.

Chủ ý đã định,
thiếu niên đảo qua hàng mi u buồn, nhẹ nhàng bám thân cây tự nhiên xoay người.
Bạch y như tuyết phần phật bay lên, điểm nhẹ mũi chân tiếp đất vững vàng.

Để ý thấy góc áo
có chút lộn xộn, vừa thuận tay vén một vài sợi tóc trước trán. Khóe miệng mang
theo tia cười yếu ớt đi về phía kinh thành.

Tuy là một kinh
thành phồn hoa không gì có thể sánh bằng, nhưng ở đây lúc sáng sớm cũng rất im
ắng.

Phố xá vốn náo
nhiệt chen chúc, lúc này lại hiện ra rộng rãi, bao la. Ven đường ngẫu nhiên có
vài tửu lâu cửa chính đã rộng mở. Bên trong tiểu nhị đang vội vàng quét dọn
chuẩn bị đón khách, vừa ngáp một cái vừa ngẩng đầu nhìn ra xa. Chỉ thấy một
thiếu niên đang đi trên đường.

Lộc cộc lộc cộc.

Tiếng xe ngựa từ
xa truyền đến, thiếu niên bước lui về ven đường, nhìn thấy một cổ xe ngựa uy
nghiêm tráng lệ vừa đi qua trước mặt. Màn xe theo chuyển động của xe ngựa mà
khẽ lay động, tạo ra khe hở đủ nhìn thấy người bên trong. Dung mạo, vừa vặn bị
thiếu niên nhìn thấy.

"Huynh đệ có
biết đó là công tử nhà ai không? Sớm như vậy đã vội vàng ra khỏi
cửa?" Thiếu niên nhìn về phía tiểu nhị đang cầm chổi quét dọn, nhẹ
giọng hỏi.

Tiểu nhị ngẩng đầu
nhìn về phía thiếu niên, thấy khuôn mặt dịu dàng, thanh tú của hắn không khỏi
ngẩn người, trong phút chốc phục hồi tinh thần mới ngây ngốc
đáp: "Mặc dù không biết công tử kia là ai, nhưng lúc này lại xuất môn
đường hoàng như vậy, tám phần chính là quan lại tiến cung thượng triều."


"Đa
tạ." Thiếu niên ngắn gọn cảm tạ, liền cúi đầu nhìn vết mờ nhạt của
bánh xe in trên mặt đất mà đi theo.

Một hồi sau, thiếu
niên theo vết bánh xe đi đến trước một tòa phủ đệ uy nghiêm. Hai tượng thạch sư
uy vũ đang gầm thét được đặt ở hai bên cổng chính, bốn năm quan binh mặc kim
quang y phục lấp lánh, cầm trong tay trường mâu đứng ở trước cửa, rất uy phong.

Thiếu niên trốn ở
góc khuất nghiêng đầu nhìn lại, biển trên cửa đề ba chữ rồng bay phượng
múa "Tương Vương phủ."

Thật là uy hiếp
lòng người mà, nhìn vào mấy chữ kia lại có thể làm cho người ta cảm thấy áp
lực.

Ban đêm, bên trong
một khách điếm nào đó.

Thiếu niên cởi bỏ
bạch y thay bằng một thân y phục dạ hành, đem sách đã mua chỗ thương nhân lúc
chiều bỏ vào trong bọc quần áo, sau đó buộc chặt bên người.

Trang bị đầy đủ,
thiếu niên cầm miếng vải đen, khóe môi nhếch lên nụ cười giống hồ
ly: "Tiểu mỹ nhân, ta đến đây." Dứt lời, cầm miếng vải đen
che mặt lại, thả người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Mỹ nhân trong
miệng thiếu niên không ai khác chính là vị quan gia công tử ban sáng, tuy mới
nhìn lướt qua nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ, gặp qua không
biết bao nhiêu loại người, kinh nghiệm nói cho hắn biết, người này tuyệt đối là
cực phẩm. Tuy rằng bề ngoài giống như một Vương gia, song hắn cũng không quản
nhiều việc như vậy.

Dù sao hắn cũng là
người trong giang hồ, từ trước đến nay đối với triều đình không có quan hệ gì.

Trong lúc suy
nghĩ, thiếu niên đã phi thân lên nóc nhà, hơi cúi người nằm sấp xuống. Nhấc lên
một viên ngói, ngọn đèn mờ nhạt bao trùm khắp phòng. Thấy vậy, thiếu niên không
khỏi chửi thầm ở trong lòng, mình đã cố ý đến muộn như vậy, tại sao phu quân
tương lai còn chưa có đi ngủ chứ!

Thiếu niên ép sát
vào, nhìn nội thất trong phòng, lại phát hiện trong phòng hình như còn có người
khác, nhưng người nọ ngồi ở xa nên nhìn không thấy toàn thân, chỉ có thể thấy
một thân cẩm y.

"Tam ca của
ngươi? Ha ha, phỏng chừng hiện tại thân thủ đã có chỗ kỳ lạ, không ai có thể
cứu."

Khóe miệng của
thiếu niên giương lên, giọng nói của phu quân không ngờ lại vô cùng dễ nghe như
vậy, chỉ tiếc là không nghe rõ hắn nói gì.

"Trong ly
rượu kia, chẳng lẽ Đại ca đã hạ độc?"

"Không sai,
thứ độc không ai giải được, hơn nữa cho dù hắn không chết cũng sẽ biến thành
một kẻ ngu si"

"Tam ca thật
đáng thương"

"Muốn trách
thì trách hắn cây to đón gió lớn*, sau này trên đời không còn vị Vương gia đáng
sợ này nữa"

(*cây
to đón gió lớn: Một người càng nổi tiếng, thì càng gặp nhiều "rắc
rối")

Lỗ tai thiếu niên
khẽ động, vừa nghe được một chữ "độc" Kia, dựa vào thân phận của hắn,

đối với chữ độc này thật là nhạy cảm. Không khỏi nghiêng tai đến gần hơn, muốn
nghe rõ hơn một chút, cũng không đoán được khi xoay người lại làm vỡ vài viên
ngói.

"Là
ai?!" Một tiếng gầm vang lên làm thiếu niên sợ hãi, theo lỗ hổng ở
nóc nhà nhìn xuống phía dưới, phu quân tương lai đã muốn cầm kiếm nhảy
lên.

Thiếu niên kêu to
không tốt, sao lại bị phát hiện? Trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách,
thân như quỷ mị đứng ở trên nóc nhà bay đi.

Hắn ra sức chạy,
cảm giác hộ vệ đuổi theo phía sau càng ngày càng nhiều, quay đầu nhìn lại một
đám hộ vệ đều giơ cao cây đuốc tay cầm bội kiếm đuổi theo sau hắn.

"Đứng
lại!" "Đứng lại"

Ta khinh! Thiếu
niên cười khinh bỉ, “Các ngươi nói ta đứng lại thì phải đứng lại sao, trừ
phi ta ngu ngốc!”

Khinh thân một
cái, bay lên phía trên mái hiên mà chạy, thiếu niên thầm than may mà khinh công
của mình không kém, bằng không đã hái hoa bất thành mà còn bị bắt, có thể mất
nhiều hơn được.

Một thân ảnh màu
lam như quỷ mị xuất hiện ở trước mắt ngăn cản đường đi của mình, thiếu niên
nghiêng đầu né tránh, mũi kiếm kia suýt nữa đã đánh trúng người nha. Thiếu niên
sửng sốt, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình bị trúng mũi kiếm kia, máu tươi
văng khắp nơi, cảnh tượng thật là ghê người.

Nuốt nuốt nước
miếng, tỉnh táo lại mới phát hiện động thủ với mình không phải ai khác, chính
là phu quân tương lai nha.

“Mỹ nhân có chuyện
gì sao?”

Thiếu niên vừa mới
mở miệng đối phương liền vung kiếm đâm tới, bối rối hết sức, hắn vội vàng rút
đoản kiếm ra để ngăn cản công kích.

Đối phương ra
chiêu âm ngoan, hắn ứng phó không bằng. Chỉ là hái hoa thôi, không cần ngoan
độc như vậy không?! Huống chi hắn còn chưa hái hoa được, tức giận cái gì mà tức
giận!

“Ngươi là vây cánh
của Tam Hoàng tử?! Hừ! Dám đột nhập vào phủ Thái tử thật sự là to gan lớn mật,
cho ngươi có đến mà không có về!” Nghe ngữ điệu âm ngoan của người mặc lam
y, suy nghĩ của thiếu niên hoàn toàn thay đổi.

“Hiểu lầm rồi! Cái
gì mà Tam Hoàng tử, Thái tử, cùng ta không quan hệ mà!” Đường Thải Nhi một
bên ngăn cản công kích, một bên mở miệng kêu oan.

Người mặc lam y
trong khi đang nói chuyện thì trường kiếm đã hung hăng đâm một nhát, thiếu niên
vội vàng lùi về phía sau, suýt bị đâm chảy máu, người không bị thương nhưng y
phục thì gặp xui xẻo, cứ như vậy bị đối phương mở ra, cổ áo bị rớt đến bả vai,
lộ ra xương quai xanh .

Người mặc lam y
hơi sửng sốt, nhướng mày, "Nữ nhân?"

"Ngươi ngươi
ngươi ngươi..."

“Không ngờ lại
phái nữ nhân tới đây, rốt cuộc ngươi là người phương nào?!”


"Ngươi là đồ
vô lại, ta cho ngươi nếm mùi chọc ta thì hậu quả sẽ như thế
nào!" Thiếu niên...À không, phải nói là nữ tử vừa mới nói xong, liền
vung tay, độc dược vô hình bay thẳng đến mặt đối phương. Trong nháy mắt, nam tử
kia liền mất đi khí lực ngã nhào xuống.

Nữ tử thương tiếc
lắc đầu, lặng lẽ thì thầm "Khi dễ Đường Thải Nhi, đúng là muốn
chết" Làm mặt quỷ với người nào đó đang ngã thê thảm trên mặt đất,
lần thứ hai chạy đi.

"Thái tử gia,
người không sao chứ? Thái tử gia!" Một đám hộ vệ vây quanh hắn, kiểm
tra thương thế cho hắn.

Thái tử Lăng Thiên
Mịch phẫn hận hô to: “Mau đuổi theo cho ta!! Đừng để chạy thoát! Các ngươi là
một lũ ngu ngốc, đến đỡ ta dậy!”

Đường Thải Nhi một
đường khinh công, bảy phương tám hướng trốn vào một gian miếu đổ nát, đóng cửa
chính lại, xuyên qua khe hở nhìn bên ngoài thấy rừng cây yên tĩnh không một
bóng người, mới yên tâm thở ra một hơi.

Đúng lúc ấy thì
một tiếng sấm vang lên, khiến nàng đang ổn định lại một lần nữa tim đập dồn dập
sợ tới mức kích động đứng lên. Nghe bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi lốp bốp,
Đường Thải Nhi mân mê cái miệng, nhìn cái miếu đổ nát tối đen như mực, cảm thấy
bi thương vô cùng.

"Xem ra đêm
nay phải ngủ trong cái miếu đổ nát này rồi" Thầm than một tiếng, từ
bên hông lấy ra tiểu hỏa, dựa vào ánh lửa nhìn thấy trong góc phòng có một đống
rơm lại an ủi nói "Hoàn hảo không cần ngủ trên nền đất cứng ngắc
rồi"

Nàng nhặt toàn bộ
cành cây bên trong miếu gom thành một đống bắt đầu nhóm lửa, dựa người vào đống
rơm, duỗi thắt lưng mệt mỏi. Vừa rồi dùng khinh công nhiều quá khiến cho bây
giờ có chút kiệt sức.

Sờ sờ bả vai bị lộ
ra của mình, sắc mặt Đường Thải Nhi trầm xuống, vũ nhục, vũ nhục lõa thể mà!

Ngồi trên chiếu
trong lòng thầm chửi rủa. Toàn thân run rẩy vì trên người chỉ mặc mỗi bạch sam,
mở bọc quần áo, từ bên trong lấy ra y phục của nam tử, lập tức đứng dậy bắt đầu
cởi bỏ y phục dạ hành.

Chuyện xưa kể
rằng, nguyên nhân mà một cô nương ở một nhà nào đó muốn hái hoa trộm phu quân
là gì?

Nhớ mang máng,
thời điểm cách đây hai năm về trước nàng đã chết đi sống lại. Khi đó nàng đang
nằm trên giường lớn được chạm trỗ hoa văn, thì bị một lực mạnh mẽ xách lên, thô
bạo ném ra ngoài cửa sổ. Tỉnh táo lại, nhìn thấy cha mẹ đang túm eo, trừng mắt
với nàng, tuyên bố muốn đuổi nàng ra khỏi nhà, không tìm về được một lang quân
như ý để có người nối dõi sẽ không cho về nhà. Cha mẹ làm ra chuyện biến thái,
nhẫn tâm như thế trên thế gian này chỉ có rất ít, hai người bọn họ một là
"Thần y" Một là "Độc thánh" Thế nhưng một chút khí phách vĩ
nhân cũng không có.

Đường Thải Nhi
ngược lại không ngại ra ngoài phiêu bạt giang hồ đâu, dù sao cũng đã sống trong
Vong Xuyên cốc mười sáu năm, cuộc sống chốn giang hồ bên ngoài sớm đã trở thành
chuyện mà nàng muốn làm. Nhưng vẫn đề ở chỗ, làm như thế nào đây.

Mà cũng phải
nhường nàng tỉnh ngủ rồi cùng giải quyết vấn đề chứ, nguyệt hắc phong cao**.
Nàng là một nữ tử nhu nhược gặp phải nguy hiểm thì biết làm sao đây.

(***Nguyệt
hắc phong cao [月黑风高]
: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天. ]. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi
tối))

“Yên tâm cha tin
con, người giang hồ nếu gặp phải con thì họ mới là người gặp nguy hiểm.”

Kết quả là, dưới
con mắt tín nhiệm của cha, Đường Thải Nhi rưng rưng nước mắt, mang theo đèn
lồng bước chân vào giang hồ.

Thời gian qua
nhanh, hai năm nay nàng đã đi gần hết Dạ Chiêu quốc này, cũng đã lăn lộn khá
lâu trên giang hồ. Còn có danh xưng "Độc y", thật sự thích tai.

Danh xưng

"Độc y" Này làm sao mà có?

Chính Đường Thải
Nhi cũng không rõ.

Lúc ấy trong chốn
giang hồ lưu truyền ba phiên bản như vầy:

Phiên bản chính
thức:

Gần hai năm trước
trong chốn giang hồ xuất hiện một nhân vật thần bí, người này am hiểu các loại
kì độc, ám khí, võ công cũng sâu không lường được. Thường giết người vô hình,
trong vòng bảy chiêu đã lấy được thủ cấp người khác.

Nếu nói, người này
cực kỳ độc ác thì không đúng, bởi vì hắn cũng là một cao thủ chữa bệnh, cảnh
giới y thuật gần như đạt đến khải tử hồi sinh, diệu thủ hồi xuân. Là tà hay là
chính, không thể kết luận.

Vô số người treo
thưởng một vạn lượng vàng nếu tìm ra hắn: Có người còn mời hắn ám sát, có người
nhờ hắn cứu giúp, có người muốn bái hắn làm sư phụ, lại có người chỉ vì muốn
nhìn bộ dạng của hắn. Ồn ào cũng gần hai năm, nhưng người trong giang hồ cũng
chỉ biết được hắn tên là Đường Cảnh, danh xưng "Độc y."

Phiên bản môn
phái (do một tiểu đệ tử của một tiểu môn phái nào đó nói):

Độc y Đường Cảnh?
Ta biết, tiểu tử này thực là rất kiêu ngạo! Hỉ nộ vô thường, hành tẩu bất đinh,
thị huyết ngoan độc, tham tài háo sắc! Hơn nữa….Hơn nữa hắn còn là Long Dương
Phích****.

(****Long
Dương Phích: chính là Long Dương Quân, xưa truyền ông được Ngụy Vương rất mực
sủng ái, cứ mỗi lần nhìn thấy ông cười là Ngụy Vương thần hồn điên đảo, bởi vậy
cứ mỗi là nói đến Long Dương Phích thì người ta có ý ám chỉ đồng tính luyến ái,
yêu trai gái gì cũng được)

Đại sư huynh của
ta lớn lên không tệ, năm ngoái bị trúng kì độc suýt nữa bỏ mạng, nhưng không
ngờ Đường Cảnh kia tự mình đến cửa, giúp Đại sư huynh của ta giải độc, ngày ấy
hắn nhốt mình và Đại sư huynh của ta vào chung một phòng, không cho phép bất kỳ
kẻ nào bước vào. Sau khi giải độc liền phóng khoáng, tự nhiên để lại Đại sư
huynh đang đỏ mặt. Về sau bất luận chúng ta hỏi như thế nào, Đại sư huynh một
chữ cũng không đề cập đến, vả lại sau đó luôn thơ thẩn ngắm trăng một mình.
Muốn ta nói…Chính xác là Đường Cảnh kia đã làm ra chuyện gì! Này….Đừng có đi!
Ta còn chưa nói xong mà! Cái kia…Đường Cảnh chính là một đại sắc lang á!

Phiên bản dân
gian (truyền ra từ bên trong sương phòng nào đó của một kỹ
viện nào đó):

Sao! Ngươi nói
Đường công tử sao? Ta chính là thật sự ngưỡng mộ nha ~ Đường công tử phong độ
thanh cao, dịu dàng như ngọc, võ công cao cường, miệng lưỡi trơn tru…Ai da,
nhìn một cái liền khiến ta…Thực mắc cỡ chết đi được. Đường công tử là người
tốt, hắn không giống những công tử háo sắc kia, nông cạn, dung tục. Hắn nho nhã
lễ độ, nói nói cười cười, giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra khí phách nam nhi.
Làm cho trái tim ta cam tâm tình nguyện chờ đợi.

Nếu có thể gả cho
một nam tử giống như Đường công tử, nữ nhân nhà đó thật là may mắn ~.

Tóm lại, các phiên
bản không giống nhau, thật thật giả giả, không thể tranh luận.

Lại nói về Đường
Cảnh, cũng chính là nhân vật chính của chúng ta: Đường Thải Nhi, lúc này đang
cởi bỏ y phục dạ hành, thay bạch y trắng toát không nhiễm chút bụi bẩn nào.
Đang buộc lại thắt lưng, thì bất thình lình một bàn tay vươn ra từ đống rơm,
màu lam quỷ dị, nhanh như tia chớp nhẹ nhàng…Di chuyển….

Đường Thải Nhi
ngẩn người, lập tức hét lên một tiếng thê thảm.

“A!!!” Đồng
thời tiếng sấm chói tai vang lên.

“Có
ma!” Đường Thải Nhi cực sốc lui về sau mấy bước, sắc mặt tái mét.

Nếu để cho người
khác biết "Độc y" Sợ ma, chắc sẽ cười đến rụng răng mất, a, nói ra sẽ
không ai tin đâu.

“Cứu…ta...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận