Nương Tử Xin Dừng Tay

Mặc dù thực lực của Tả Ngọc Thu cao hơn Hứa Dương, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới điều này, cho nên hoàn toàn không triệu tập linh lực, dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị đánh cho ngửa mặt ngã quỵ.

Hắn giãy dụa mấy lần mới đứng dậy được, chỉ cảm thấy nửa khuôn mặt vừa nóng vừa đau, không cần nghĩ cũng biết rằng khẳng định là sưng thành đầu heo rồi.

"Ngươi, ngươi dám đánh ta!" Hắn đơn giản muốn giận điên lên, một tay nhấc Nguyệt Cầm sau lưng lên, đang định tiến lên liều mạng, nhưng chợt nhớ tới tu vi Hứa Dương, tay nắm chuôi đàn không khỏi run lên.

Không được, nếu quả thật động thủ khẳng định mình sẽ ăn thiệt thòi... Con mắt hắn thoáng nhìn, liền thấy Hoàng Phủ Bá Hàn ở bên cạnh, lúc này nhào lên thân nàng, nước mắt nước mũi tùm lum tè le chỉ vào Hứa Dương nói "Sư thúc a, người đều thấy được, cái tên họ Hứa này cực kỳ hung ác, vừa lên đã đánh đập đệ tử. Người phải làm chủ cho ta a!"

Đồng thời hắn lại nháy mắt với hai tên hảo hữu.

Hai người kia ngầm hiểu, cùng một chỗ đi theo ồn ào, "Loại hung đồ này sao lại trà trộn vào được trong tông môn chứ? Đơn giản là vô pháp vô thiên!"

"Cái tên họ Hứa này trước mặt mọi người liền dám động thủ, đơn giản là không đem quy củ tông môn để vào mắt!"

Hoàng Phủ Bá Hàn cũng không khỏi nhìn về phía Hứa Dương, vừa rồi điều đó quả thực quá độc ác một chút.

Nàng đang định mở miệng trách cứ, lại nghe thấy giọng Hứa Dương lạnh lùng nói "Các ngươi nhắc đến quy củ với ta sao? Được, chúng ta sẽ nói một chút quy củ."

"Tả Ngọc Thu!" Hắn chỉ một chỉ vào nam nhân như cái "Cành hoa run rẩy" đang khóc kia, "Ngươi là đệ tử đời thứ ba mươi ba?"


"A?" Tả Ngọc Thu sững sờ, nhưng lại sợ đó là cạm bẫy nên vội vàng mỉa mai nói, "Chớ nói nhảm! Ta là đời thứ ba mươi năm..."

Kỳ thật khi Hứa Dương vừa nãy nghe thấy hắn gọi Hoàng Phủ Bá Hàn là "Sư thúc" thì đã biết rồi. Hắn lúc này trầm giọng nói "Ngươi cũng biết vai vế của mình sao? Ta chính là đệ tử đời thứ ba mươi tư của tông môn, là sư trưởng của ngươi. Ngươi chỉ là một tên vãn bối, trước mặt mọi người hô to gọi nhỏ tục danh của ta, lại nhiều lần xuất ngôn châm chọc ta."

Hắn nói xong, nhìn về phía Hoàng Phủ Bá Hàn, "Xin hỏi Hoàng Phủ sư tỷ, dựa theo tông môn quy củ, việc do Tả Ngọc Thu gây ra nên xử trí như thế nào?"

"Tiểu Lolita" không nghĩ tới còn có một tầng như thế, vội vàng nói "Chính là không coi bề trên ra gì, ngỗ nghịch không nghe lời, đáng... phải đưa đi Phụng Luật Điện trị tội."

Tả Ngọc Thu nghe thấy lời đó trong lòng co rụt lại! Thôi bỏ mọe rồi! Mình vừa nãy đang nổi nóng, nào còn chú ý đến lễ pháp tông môn nữa chứ, vừa nãy nhiều người như vậy đều nghe thấy hết rồi, điều này là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được...

Những đồng đảng này của hắn đều càng là ngẩn người ngay tại chỗ —— tên Hứa Dương này tuổi còn trẻ, mà đã là đệ tử đời thứ ba mươi tư sao?! Mấy người này của bên mình đều là vãn bối nhà người ta, coi như cũng không chạy khỏi tội "Không coi bề trên ra gì" rồi.

Tả Ngọc Thu a Tả Ngọc Thu, lần này thật đúng là bị ngươi hại chết rồi! Mấy người lúc nãy rụt cổ lại lui về phía sau, chỉ mong Hứa Dương đừng tìm đến trên đầu mình.

Ai ngờ Hứa Dương cũng chưa có kết thúc, tiếp nói "Ta đến đài Đào Viên học Linh vũ, đó chính là pháp dụ của đích thân Diệp sư thúc, mà ngươi lại làm ầm ĩ "Không cho phép ta bước vào Thụy Dật Phong nửa bước", cũng không đem Diệp sư thúc để vào mắt a?"

Tả Ngọc Thu toàn thân bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, liên tục run giọng nói "Đệ tử không dám, không dám..."


Hứa Dương rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói "Ngươi hôm nay mới sáng sớm đã xông vào chỗ ta ở, ta lúc ấy đang vào thời khắc đột phá, lại bị ngươi xông loạn."

Nếu đã trở mặt, thì hắn dĩ nhiên sẽ phải liều mạng nói xấu Tả Ngọc Thu, về phần đột phá gì đó, còn không phải toàn bộ đều dựa vào bản thân há miệng ra sao?

"Sau đó, ngươi còn có dã tâm, thả con Thiết Bá Viên mà ta nuôi ra để gây tai họa cho Hồng Vân Phong! Nếu không có ta liều mạng trị được cái con yêu thú đó, e rằng không biết có bao nhiêu đệ tử sẽ mất mạng vì nó!

Dù sao thì Dư Hi cũng đã tính chuyện này trên đầu Tả Ngọc Thu rồi, có nói ra thì cũng không sao.

Hứa Dương chắp tay về phía Hoàng Phủ Bá Hàn một lần nữa, "Hoàng Phủ sư thúc, mọi việc ta nói tới Hồng Vân Phong tất cả mọi người đều có thể làm chứng. Những việc do Tả Ngọc Thu này gây nên, thì đáng phải tính như thế nào?"

"Cái này... hống hách ngang ngược, tùy tiện làm bậy, làm hại tông môn..."

Nàng còn chưa nói xong, Tả Ngọc Thu sớm đã bị dọa đến nỗi mặt như màu đất, phịch phịch quỳ rạp xuống đất, nắm lấy ống quần của Hoàng Phủ Bá Hàn kêu gào khóc to, "Hoàng Phủ sư thúc tha mạng, đệ tử nhất thời hồ đồ, người tuyệt đối đừng đưa ta đi Phụng Luật Điện a! Oa oa oa —— "

Khi đã đến Phụng Luật Điện, vậy thì hết thảy mọi việc sẽ ổn thỏa rồi. Những gì Hoàng Phủ Bá Hàn nói vừa rồi, cũng đủ để hắn bị nhốt trên Nhiếp Nghịch Lĩnh vài năm!


"Tiểu Lolita" nhíu mày lắc đầu, nhỏ giọng nói "Ngươi cầu xin ta thì có tác dụng gì?"

Tả Ngọc Thu khẽ giật mình, tuy rằng trong lòng có vạn phần bất mãn, nhưng tình thế người khác mạnh hơn, đành phải nghiến răng nghiến lợi, quỳ xuống lê đến trước mặt Hứa Dương, trán chạm đất, "Hứa sư thúc, người chớ có cùng ta, so đo với đệ tử. Đệ tử tuổi còn nhỏ không biết gì, bị ma xui quỷ ám, cầu xin người tha cho ta lần này được không..."

Hứa Dương đang suy nghĩ xem nên giải chuyện này như thế nào, Hoàng Phủ Bá Hàn ở một bên thấy hắn trầm mặt không có phản ứng gì, chỉ nghĩ rằng hắn muốn kiên quyết làm việc theo quy củ tông môn, nhưng dì hai của Tả Ngọc Thu này cùng sư phụ mình giao tình không tệ, cũng không nên cứ nhìn mà mặc kệ như vậy.

Nàng bất đắc dĩ hít một tiếng, dùng khẩu khí thương lượng nói với Hứa Dương "Hứa sư đệ, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, xem hắn cũng đã biết sai rồi, có thể hay không..."

Hứa Dương nhớ tới chuyện vừa rồi sờ đầu nàng, người ta cũng không có tính sổ với mình, lúc này ngược lại không nên không bán cho người ta mặt mũi, thế là gật đầu nói "Vậy Hoàng Phủ sư tỷ cảm thấy như thế nào cho thỏa đáng?"

Hoàng Phủ Bá Hàn trừng mắt nhìn về phía Tả Ngọc Thu, "Ngươi quấy nhiễu sự đột phá của Hứa sư đệ, phải bồi thường một viên "Ích Nguyên Đan" để đền bù tổn thất cho hắn."

Tả Ngọc Thu trong lòng co lại, "Ích Nguyên Đan"?! Trung giai đan dược! Có công hiệu tẩm bổ kinh mạch, phụ trợ tu vi đột phá, thuộc vào loại trung giai đan dược rất khan hiếm, mười khắc Thanh Linh Dịch sợ rằng cũng không mua được!

Nhưng hắn nào dám nói không, lập tức cắn răng gật đầu.

"Tiểu Lolita" lại nói "Về phần ngươi thả yêu thú của Hứa sư đệ ra, liền bồi thường một con Thiết Bá Viên cho hắn, cùng linh trận gia cố lồng thú."

"Vâng... đệ tử nhất định sẽ làm theo." Tả Ngọc Thu trong lòng đang rỉ máu, đây cũng là rơi vào bảy tám khắc Thanh Linh Dịch rồi.

Hoàng Phủ Bá Hàn mắt liếc nhìn sắc mặt Hứa Dương, "Đương nhiên, cần thiết trừng trị vẫn là phải có. Liền phạt ngươi hối lỗi ở đỉnh núi Thụy Dật Phong... nửa tháng.


"Hứa sư đệ cảm thấy được chưa?"

Nàng tùy thời chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Hứa Dương lắc đầu, lập tức sửa thành "Hối lỗi hai tháng".

Hứa Dương lúc đầu chỉ là muốn giáo huấn cái tên họ Tả thiển cận ngu ngốc này một chút, lại không nghĩ rằng còn có "Thu nhập" phong phú như thế, lập tức nào còn để ý đến loại "Hối lỗi" gì đó nữa, giả bộ bất đắc dĩ nói "Nếu Hoàng Phủ sư tỷ đã mở miệng, vậy thì cứ như thế đi."

Hoàng Phủ Bá Hàn trong lòng buông lỏng, vội vàng nói với Tả Ngọc Thu "Còn không cám ơn Hứa sư đệ khoan dung độ lượng?!"

"Vâng." Tả Ngọc Thu cứng đờ dập đầu về phía Hứa Dương, "Đệ tử tạ Hứa sư thúc đại ân."

Hoàng Phủ Bá Hàn thấy Hứa Dương không để ý tới hắn nữa, rồi xua tay nhỏ giọng nói "Xuống dưới lãnh phạt đi."

"Vâng..."

Đợi đến khi Tả Ngọc Thu toàn thân run rẩy rời đi, mọi người đều quay về vị trí của mình, ánh mắt nhìn về phía Hứa Dương không khỏi cung kính, e ngại vài phần.

Hoàng Phủ Bá Hàn thở một hơi, cao giọng nói "Chúng ta tiếp tục truyền thụ Linh vũ."

Nàng lập tức giơ cánh tay lên và làm một động tác dường như ngẫu nhiên, "Đây chính là "Điểm" cơ bản nhất. Vừa rồi trong nháy mắt, trước mặt ta đã lưu lại một tia linh lực."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui