Nương Tử Xin Dừng Tay

Trên đầu Hứa Dương, một con quạ có mỏ trắng và móng vuốt màu trắng đang kêu gào hối thúc.

Hứa Dương thở dài, bất đắc dĩ nói với Lỗ Anh "À, đúng rồi, đến lúc đó gọi một phần thịt rắn được không?"

"Hứa lão muội thích ăn thịt rắn à?" Lỗ Anh không chút do dự nói, "Dĩ nhiên là không có vấn đề gì, toàn bộ yến tiệc rắn cũng được!"

"Ấy đừng, một phần là đủ." Hứa Dương vội vàng khua tay, trong lòng thầm nói cái gì mà toàn bộ yến tiệc rắn chứ, đây chỉ là cho chim ăn thôi mà?

Có điều nếu nói đến hành lý của Lỗ Anh thì toàn bộ đều là nhờ vào Hải Yến mới có thể tìm lại được, khao nó một chút cũng là hợp tình hợp lý.

Lỗ Anh bỗng nhiên kinh ngạc nói "Các ngươi tại sao lại đứng ở đây? Muốn tham gia khảo hạch nhập môn, thì trước tiên cần phải đi xếp hàng mới đúng chứ."

"Cái này," Lăng Nguyệt có chút xấu hổ nói, "Chúng ta không nộp "Tiền hối lộ", người kia liền để cho chúng ta đợi ở chỗ này."

Không ngờ Lỗ Anh lúc này thần sắc lo lắng, "Các ngươi trước khi đến không có nghe ngóng qua "Quy củ" nơi này à?"

Lăng Nguyệt mấy người đều gật đầu.

"Các ngươi tốt hơn hết là gom góp tiền để nộp tiền hối lộ này đi thôi." Lỗ Anh hạ giọng nói, "Kỳ thật nghe rất tức giận, nhưng quả thật là không còn cách nào."


"Nơi đây vẫn là ngọn núi bên ngoài của núi Huyền Hoa, ngày thường người của Phụng Luật Điện tông môn vốn dĩ không quan tâm đến, chỉ phái một số đệ tử nội môn giám sát."

"Nhưng những đệ tử nội môn này lại cấu kết với đệ tử ngoại môn canh giữ sơn môn, người bên ngoài muốn vào hay ra sơn môn cũng phải bị phá một tầng chất béo. Nhất là thời điểm chiêu thu đệ tử ba năm một lần, càng là dịp để bọn họ kiếm chác phát tài."

"Lại là như thế sao..." Lăng Nguyệt lại hỏi, "Nếu là không nộp tiền này, chẳng lẽ sẽ không thể tham gia khảo hạch nhập môn?"

Lỗ Anh bất đắc dĩ gật đầu, "Cái tiền hối lộ này đã thu mấy chục năm, liên lụy lợi ích của rất nhiều người, nghe nói có vài quản sự tông môn cũng lấy được chỗ tốt."

"Trừ khi các ngươi quen biết Huyền Hoa tông cao tầng, nếu không tiền này nhất định là sẽ không tránh khỏi. Nghe nói trong các lần khảo hạch nhập môn, người không bỏ ra nổi tiền hối lộ sẽ bị chặn ở ngoài sơn môn, cuối cùng phải quay về nhà."

Lăng Nguyệt mặt lộ vẻ vẻ u sầu, đem Tống gia huynh muội kéo đến một bên, thấp giọng nói "Phải làm sao mới ổn đây? Kể cả là chúng ta có lập tức vay tiền ở thành Lâm Xuyên, vừa đi vừa về chí ít cũng phải mất hơn hai mươi ngày."

"Chúng ta khổ luyện ngày đêm, không nghĩ tới cuối cùng lại thua vì tiền!" Tống Tiểu Nam cũng là gấp đến độ dậm cả chân, "Chẳng lẽ, chỉ có thể chờ đợi ba năm sau quay lại sao..."

Lỗ Anh nhìn ra một chút manh mối, bước tới nói "Bao nhiêu người không đủ tiền?" Nàng nói rồi lật ra hầu bao, "Lần này đi ra ngoài ta cũng không mang theo quá nhiều, trừ tiền hối lộ ra thì còn lại một ngàn hai trăm lượng, các ngươi cứ lấy dùng trước đi."

Lăng Nguyệt vội vàng từ chối nói "Bèo nước gặp nhau, chúng ta làm sao mà có thể lấy bạc của ngươi được?"

Tống Tiểu Nam tâm lý lo lắng, ngoài miệng lơ đãng liền nói ra, "Cho dù có hơn một ngàn lượng, cũng vẫn chưa đủ a..."


Lỗ Anh thở dài, "Những người này thật sự là quá đen, mấy người các ngươi phải vạn lượng mới được."

Người duy nhất có mặt tại đây có thể giữ được bình tĩnh là Hứa Dương.

Thậm chí hắn còn có một chút may mắn nhỏ, nếu mình đi lên khảo hạch khẳng định chỉ có thể mất mặt, bây giờ đã có sẵn lý do để từ bỏ, ngược lại tiết kiệm được bản thân đỡ phải lo nghĩ rồi.

Hắn vội ho một tiếng, lộ ra vẻ tiếc nuối nói "Haizz, nếu đã vô duyên với Huyền Hoa tông, vậy chúng ta cũng đừng hao tổn người ở đây nữa, đi thôi."

Tống Toàn nghe đến hai chữ "Vô duyên", trong lòng dệt nên một giấc mộng lâu dài —— ngày đêm gặp gỡ Hứa thiếu sư ở trong tông môn, đàm luận về việc tu luyện, đến khi nói về lý tưởng sống —— thì đột nhiên tan nát cõi lòng!

Nếu là rời khỏi Huyền Hoa tông, cuộc đời của mình sẽ khó gặp được một thiên tài như Hứa thiếu sư, sau này cũng sẽ không có duyên gặp lại nhau...

Lúc này trong lòng nàng tức giận, con ngươi trong nháy mắt tràn đầy tơ máu, nghiến răng nói "Khinh người quá đáng! Không được, ta phải đi tìm các nàng nói rõ lí lẽ!"

"Tiểu Toàn, chớ..."

Tống Tiểu Nam không kịp giữ chặt, người Tống Toàn đã vọt tới trước mặt đệ tử chủ khảo Huyền Hoa tông, lớn tiếng quát "Tông môn chiêu thu đệ tử, chính là vì thiên phú và thực lực, mà các ngươi, lại nhận tiền không nhận người! Vậy thì còn khảo hạch cái gì, ai đưa nhiều tiền thì người đó nhập môn là xong!"


"Làm càn!" Đệ tử chủ khảo kia vỗ vào cái ghế lan can, nghiêm nghị nói, "Huyền Hoa tông há lại là nơi mà ngươi có thể giương oai sao? Đánh ra ngoài cho ta!"

Ngay lập tức hai đệ tử bạch y lao lên nhưng Tống Toàn đã đẩy họ ra và chỉ vào Hứa Dương nói "Nếu chúng ta là người tư chất bình thường thì cũng thôi đi, nhưng Hứa thiếu sư là thiên tài hiếm thấy trên đời này, nhưng cũng lại bởi vì một chút tiền tài, bị các ngươi cản trở ép buộc ở ngoài cửa!"

Lời nói của nàng ngay lập tức cộng hưởng với một số người khác không có khả năng nộp tiền hối lộ, thậm chí một số người trong đội cũng không muốn móc ra số tiền đó, cùng nhau quát lên.

"Đúng! Thiên phú thực lực làm trọng! Dựa vào cái gì mà không cho ta khảo hạch?!"

"Tiền này thu được thật không có đạo lý!"

"Tông môn đến cùng là vì cầu tài hay là cầu tiền?"

"Ba ngàn lượng quả thực quá nhiều, chí ít giảm một chút đi..."

Đệ tử thanh sam chủ khảo nhíu mày, những năm trước còn có người không muốn nộp tiền, nhưng dám can đảm gây rối ở Huyền Hoa tông vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.

Tuy nhiên, dù có xúc động đến mấy nàng cũng không thể nhượng bộ, phàm là thu ít tiền hối lộ của ai thì chắc chắn cũng sẽ lôi kéo người khác làm theo, chỉ sợ mỗi năm chỗ này sẽ mất cả mấy trăm vạn lượng bạc!

Nàng đứng dậy, hét lên "Im lặng!"

Tống Toàn đã là trạng thái máu dồn lên đầu, vẫn là không quan tâm đến hét to "Nói cho các ngươi biết, kể cả là Diệp Thanh Hạo trước đó kia, cũng còn chênh lệch rất xa so với Hứa thiếu sư!"


Đệ tử chủ khảo kia nghe vậy trong lòng không khỏi nhảy một cái, nếu như cái tên đầu không não này nói là thật, nếu như đuổi đi một thiên tài còn mạnh hơn cả Diệp Thanh Hạo, thì sau này tông môn trách tội xuống, mình có thể tuyệt đối chịu không nổi...

Tống Toàn tiếp tục nói "Nếu như Hứa thiếu sư không vào được Huyền Hoa tông, đó sẽ là tổn thất lớn của các ngươi! Sau này nhất định sẽ hối hận không kịp!"

Sau khi nàng nói lời này, những ánh mắt xung quanh lập tức theo ngón tay nàng mà tập trung vào trên người Hứa Dương.

Hứa Dương trong lòng phiền muộn vô cùng, đều tự trách mình đã đem mấy vị này lừa bịp quá hung ác, bây giờ quả báo sắp đến rồi.

Hắn tiến lên vài bước, kéo Tống Toàn lại, rồi ngượng ngùng cười nhìn đệ tử chủ khảo kia, "Cái đó, vị bằng hữu này của ta thích khoa trương, ngươi đừng để ý, ha ha, đừng để ý a."

Tống Toàn không có ý muốn mượn con lừa ở trên dốc, nàng ta thoát khỏi tay Hứa Dương, lớn tiếng nói "Hứa thiếu sư, ta biết người là người hiền hoà độ lượng, nhưng nếu gia nhập được vào Huyền Hoa tông rất có lợi đối với ngài, vạn không thể bị loại người này..."

"Được rồi được rồi," Hứa Dương lại đem nàng kéo về phía sau, "Chúng ta vẫn là đi thôi."

Đệ tử chủ khảo kia thấy thế không khỏi hai mắt nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ phàm là thiếu niên thiên tài, còn chưa từng thấy qua ai bớt kiêu ngạo. Cái tên họ Hứa này thái độ lại làm bộ sợ hãi rụt rè, chẳng lẽ là bởi vì tâm hư, kỳ thật cũng không bản lĩnh thật sự?

Nếu vậy, ngược lại không thể để nàng cứ đi như thế này!

Nghĩ đến đây, nàng thả người bước tới, giơ tay ngăn cản Hứa Dương đi, hừ lạnh nói "Nếu là kỳ tài ngút trời, ta sẽ để ngươi thử một lần. Nhưng nếu lời nói không đúng, đó chính là cố ý gây chuyện, nhiễu loạn tông môn."

Nàng chắp tay hướng về phía chủ Phong núi Huyền Hoa, "Ta cũng chỉ có thể đem bọn ngươi nghiêm trị theo quy củ tông môn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui