Khu vực Trác Châu trải dài hơn trăm dặm, xung quanh còn có hơn mười châu huyện khác, phía trước có sông Vô, phía sau có dãy núi Quần. Trác Châu nằm ở trung tâm của dãy núi Quần, lúc đầu dựa vào núi mà xây nên, lên núi kiếm ăn, bởi vì vị trí địa lý đặc biệt, nên trở thành trạm giao dịch lớn nhất trong phạm vi xung quanh lên đến vài trăm dặm, cung cấp thức ăn chỗ ở cho các thương khách, không ngừng mở rộng ra bốn phía, nhưng sau đó lại gặp phải nạn lụt trăm năm khó gặp, vì thế một phần ba thị trấn đã bị chìm trong nước.
Nhi tử của Thánh tổ giỏi về việc xây thành, cho nên được phái đến Trác Châu, có ý tưởng đột phá dùng núi lấp sông, dời cả Trác Châu lui về phía sau mấy trăm dặm, sang bằng phía sau núi, đống bùn đất tạo thành tòa thành trên không, cao hơn mười trượng, nước sông được dẫn vào trở thành con hào bảo vệ quanh thành, lại trải qua mấy chục năm thay đổi, Trác Châu khôi phục lại sự phồn thịnh, đất đai xung quanh huyện thành cũng từ từ nhiều hơn. Nếu ngày tháng trôi qua bình thường thì thôi, nhưng ông trời không có mắt, cho mưa to liên tục hơn nửa tháng, thành hào bị bùn nước làm cho tắt nghẽn, lưu thông không hiệu quả sẽ tràn nước đến ngoại ô, ngoại trừ khu vực Trác Châu cao hơn mặt đất, còn ruộng tốt của các huyện thành bên cạnh sẽ bị chìm trong nước nếu đê điều quanh thành hào và sông Vô bị phá hủy.
Hàng năm triều đình đều trích ngân sách cho việc tu sửa đê điều, mà bảo vệ Trác Châu là công việc nội bộ của quan viên địa phương, cũng hao phí một số tiền bạc đáng kể.
Vốn là nhiều năm bình yên, ai ngờ công trình cho dù tốt đến mấy, qua thời gian dài cũng sẽ hư hỏng. Trong một đêm, đê đập bị vỡ, mực nước trong thành hào bảo vệ thành tăng lên nhanh chóng, dân gặp nạn ùn ùn kéo đến muốn vào trong thành, cuối cùng bị chặn ở ngoài thành.
Hạ Lệnh Mị còn chưa bước vào khu vực Trác Châu, cũng khó bước nửa bước.
Nàng cũng không phải đi một mình, mà cải trang giả dạng đi theo đoàn vận chuyển vật liệu cứu trợ của triều đình.
Dù sao nàng cũng là nữ nhân, chuyên tâm hành tẩu giang hồ, không dám gióng trống khua chiêng xuất đầu lộ diện. Uông Vân Phong đi giúp nạn thiên tai, là ý chỉ của triều đình, nàng là người nhà nên yên lặng sống ở trong phủ, chờ đợi phu quân bình an trở về. Trong lịch sử, chưa từng thấy vị quan viên nào đang thi hành công vụ mà dẫn theo thê tử cùng đi, bằng không đường làm quan có trở ngại, cũng dễ dàng bị người lên án.
Uông Vân Phong là Ngự Sử, hắn dâng tấu vạch tội người khác là chuyện bình thường, nhưng nếu bị người khác tố giác, đó chính là chuyện cười rất lớn.
Hạ Lệnh Mị hóa thân thành một nử tử giang hồ bình thường, dọc theo đường đi luôn bám theo đội ngũ của triều đình ở phía sau, thỉnh thoảng vẫn có thể gặp đội ngũ của tiêu cục hộ tống khác. Trừ thành Bắc Định, các vùng gần trong khu vực Trác Châu cũng có dân chúng tự nguyện quyên tặng vật phẩm, có người thiện tâm tự xuất tiền thuê tiêu cục hộ tống đến khu vực gặp nạn. Không ngờ nữ tử giang hồ từ bốn phương tám hướng cũng cả gan tụ tập đến đây, hy vọng góp chút sức lực.
Mặc kệ như thế nào, người giang hồ đều tự mình đưa vật phẩm đến chứ lại không chịu sự quản chế của quan viên, bên trong sẽ bớt tham ô đi một chút, thì vật phẩm đưa đến tay nạn dân mới có thể nhiều hơn chút.
“Tối nay chỉ có thể qua đêm ở trên đường lớn, còn phải đi hơn mười dặm nữa mới đến được huyện thành phía trước, trước khi trời tối không thể tới được nơi đó.” Người nói chuyện là Trang Hắc Tử, nhị đương gia của tiêu cục. Tên của hắn khiến Hạ Lệnh Mị nhớ đến một nam tử khác cùng họ.
Ngồi ở trên lưng ngựa, Hạ Lệnh Mị nhìn về phía xa, xe ngựa vác vật phẩm nhìn không thấy đầu. Phía trước đã có người cho xe ngựa ngừng lại ngay bên đường lớn bên cạnh, ngay sau đó, có một ít khói bếp bốc lên.
Vào mấy ngày trước, Trang Hắc Tử hộ tống vật phẩm gia nhập với đội ngũ phía trước, nhìn thấy Hạ Lệnh Mị một thân một mình đi ở phía sau, liền nảy sinh ý định chăm sóc. Rời khỏi nhà, dù là nữ tử giang hồ cũng dễ dàng tìm được sự che chở, phần lớn những người trong tiêu cục lớn đều thô kệch nhưng luôn sẵn lòng đồng ý giúp đỡ. Bọn họ cũng không có ai phát hiện, trong đội ngũ hộ tống của triều đình cũng có ám vệ của Uông gia xen lẫn ở phía sau.
Hạ Lệnh Mị sẽ không mang tay không đi gặp Uông Vân Phong, trước khi ra khỏi nhà nàng xoay sở một chút bạc của người thân ở Hạ gia, mua dược liệu vận chuyển đi trước. Mưa lớn như vậy, lương thực cũng bị mưa gió làm hư hại, không biết có bao nhiêu trong số đó có thể đưa được đến khu vực gặp nạn. Lương thực mua dễ dàng hơn, nhưng dược liệu cũng nhất định phải có.
Trang Hắc Tử có râu quai nón rậm rạp, tóc rối mù tựa như đầu một con sư tử, đeo đôi búa ở sau vai, mặc một bộ áo giáp đơn giản, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, là một hán tử dũng mãnh có trách nhiệm. Chỉ huy các tiêu sư (người áp tải) thu xếp gọn gàng những vật phẩm phía sau, sau đó kêu gọi mấy thiếu niên nhanh nhẹn cùng nhau đi vào rừng núi ven đường tìm chút thức ăn dân dã. Bọn họ hộ tống chủ yếu là gạo, nhưng những bao tải thô phần lớn đã bị thấm nước nặng trĩu, nên bọn họ không thể lấy gạo ra được.
Ám vệ của Uông gia nhìn Hạ Lệnh Mị đứng ngẩn ra giữa những người áp tải, cũng biết nàng sẽ không dựa dẫm nhiều quá, mấy ngày nay cũng đã quen với tính cách hành động độc lập của vị phu nhân này, nên chỉ để lại vài người dày dạn kinh nghiệm bảo vệ Hạ Lệnh Mị, còn những người khác cũng bắt đầu bận rộn.
Lần này, Trang Hắc Tử bắt được một con rắn, cũng lấy trứng trong ổ rắn ra, cho vào trong nồi nấu chín, rồi phân chia cho mấy nữ tử đi theo.
“Hắc Tử ca lợi hại đấy chứ?” Bên cạnh, một thiếu nữ tiến tới, nói nhỏ bên tai nàng. Hạ Lệnh Mị biết nàng ta, nghe nói là nữ nhi của lão đại tiêu cục, lần này ra ngoài theo mọi người để mở mang hiểu biết. Thật ra, tất cả mọi người đều biết mở mang kiến thức là giả, theo đuổi Trang Hắc Tử mới là thật.
Hạ Lệnh Mị khẽ quay đầu, liếc một cái về dòng suối phía xa, có một nam nhân cao lớn đang chuyên chú lột da rắn, cười cười. Nàng xuất thân từ thế gia, đặc biệt tương đối thích dạng thư sinh nho nhã như Uông Vân Phong, còn đối với những nam nhân lỗ mãng như vậy thì không để ý lắm.
“Ta thích huynh ấy, ngươi nói, huynh ấy có thích ta hay không?”
Hạ Lệnh Mị bóc vỏ trứng rắn, từ từ cắn một miếng rồi mới nói: “Lạc cô nương tài mạo song toàn, không người nào có thể không thích ngươi.”
Lạc cô nương cầm cây gậy đâm vào đống lửa, lẩm bẩm nói: “Nhưng huynh ấy cũng không nhìn ta.”’
Hạ Lệnh Mị quay đầu lại, đúng lúc Trang Hắc Tử moi ra một vật từ trong bụng rắn, hai người mắt nhìn nhau, Trang Hắc Tử dùng bình nước xối lên, dùng lá cây sạch sẽ bọc lại rồi mang tới, đưa đến trước mặt nàng: “ Mật rắn công dụng sáng mắt, Uông phu nhân đừng lãng phí.”
Các thiếu niên đang nướng đồ ăn, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt mập mờ nhìn về phía hai người. Lạc cô nương ở bên cạnh cũng muốn khóc, mặt Hạ Lệnh Mị không chút thay đổi nhận lấy mật rắn, cười nói: “Cảm ơn.”
Trang Hắc Tử không hiểu sao lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp cười to, đã nhìn thấy Hạ Lệnh Mị nhẹ nhàng đặt lá cây cùng mật rắn vào trong lòng bàn tay của Lạc cô nương: “Ăn đi, đừng lãng phí tâm ý của mọi người.” Rõ ràng Trang Hắc Tử cố ý đưa cho Uông phu nhân, khi nào thì biến thành vật phẩm của mọi người rồi? Chuyện này là mượn hoa hiến Phật có chút trắng trợn, quả thực là không chừa mặt mũi cho Trang Hắc Tử.
Lạc cô nương nhìn vẻ mặt của mọi người hai bên, hai gò má đỏ ửng một mảng, không biết là bị đống lửa hun hay là vì tức giận, trực tiếp giao thứ đó cho Hạ Lệnh Mị: “Ta mới không cần.”
Hạ Lệnh Mị cười nói: “Đồ tốt là nên cho người quan trọng nhất ăn. Vật này nếu là phu quân của ta đưa cho ta… ta cũng sẽ không mời ngươi.” Bởi vì Trang Hắc Tử chính là người ngoài, cho nên Uông phu nhân không nhận lấy. Giống như, lờ mờ nói ra Lạc cô nương mới là người quan trọng nhất.
Một câu hai nghĩa, những người giang hồ ở bên ngoài khua môi múa mép làm sao hơn được người ở trong thế gia. Nhìn Lạc cô nương là biết không rành chuyện đời, lại không dám ở trước mặt người khác nổi giận, sau một lúc bị mọi người nhìn thì mới do dự ăn.
Hạ Lệnh Mị không nhìn tới vẻ mặt của Trang Hắc Tử, cứ thế lấy thịt thỏ đang nướng trong tay của thiếu niên kế bên rồi đứng lên. Dù sao nàng cũng ra ngoài giang hồ lâu như vậy, tự chăm sóc bản thân cũng không có vấn đề gì. Đang ăn đến phân nửa, trước mặt hiện ra một cái cây, phía trên là một nửa thịt rắn. Hạ Lệnh Mị thở dài, lấy một cái chân thỏ khác cùng đổi thị rắn với Trang Hắc Tử, còn chưa đứng dậy, nam nhân cao lớn liền buồn bực nói: “Ta không có ý tứ gì khác.”
Hạ Lệnh Mị ngẩn người, cười gượng nói: “Ta….. Thật ra không thích ăn thịt rắn lắm, ăn quá phiền toái.”
Trang Hắc Tử bị nàng liên tiếp cự tuyệt cũng có chút bực mình, lớn tiếng nói: “Uông phu nhân xem thường ta là người thô lỗ à.” Cũng không đợi Hạ Lệnh Mị trả lời, nắm lấy chân thỏ nướng hung hăng cắn một cái, giống như là đang cắn lấy thịt của Hạ Lệnh Mị.
Hạ Lệnh Mị nhếch chân mày, cười như không cười, đứng lên: “Nhị đương gia làm sao mà là người thô lỗ, người thô lỗ đã không nghĩ ra dùng ta để cự tuyệt chủ ý của Lạc cô nương.” Nàng bắt đầu chuyển thịt rắn vào giữa, đặt ở trên lửa rồi từ từ liếm láp: “Lạc cô nương thích ngươi, nếu ngươi không thích thì cự tuyệt là được, cần gì liên lụy đến một người ngoài như tôi.”
Trang Hắc Tử ngừng lại: “Ngươi cho rằng ta đang lợi dụng ngươi?”
Hạ Lệnh Mị không trả lời, chỉ nói: “Ta cũng không phải là không bị ngươi lợi dụng, việc nhỏ này coi như ta cảm tạ Nhị đương gia thật tốt. Chỉ là, mọi việc đừng đi quá xa, Lạc cô nương tuổi còn nhỏ, không chịu được đả kích lớn như vậy. Có chuyện gì, ngươi nên nói chuyện thật tốt với nàng, nàng sẽ tự hiểu.”
Trang Hắc Tử nắm một cái ria mép, vô ý thức làm ra vẻ thông minh suy tính. Hồi lâu, mới cười nói: “Nhưng phu nhân đã đoán sai, ta thật sự không có ý muốn lợi dụng ngươi. Mặc dù, ta là một người thô lỗ, nhưng đối với tâm ý của bản thân đương nhiên hiểu rõ.” Nói xong liền vượt qua bỏ đi.
Hắn mới vừa đi, Lạc cô nương liền tiến lại: “Vừa rồi các ngươi nói cái gì?”
Hạ Lệnh Mị liếc nhìn thịt rắn, đưa nó vào trong tay Lạc cô nương: “Ta không quen với Nhị đương gia, có thể nói cái gì!”
“Nhưng Hắc Tử ca dường như tâm trạng không tốt.”
Hạ Lệnh Mị thu dọn xương thỏ rồi đứng lên, đi tới một bên chôn kỹ, thấy Lạc cô nương có bộ dáng nhất quyết không buông tha, không khỏi cười mà nói: “Tâm tình của hắn không tốt, không có liên quan gì đến ta.”
Từ sau lúc đó, không khí trong đội ngũ có chút kì lạ. Hạ Lệnh Mị không muốn gặp phiền phức, ban ngày luôn giữ khoảng cách với Trang Hắc Tử, cũng không tới gần Lạc cô nương, trái lại, di chuyển cùng với dân chúng bình dân.
Thời gian rút ngắn lại, khoảng cách Trác Châu càng ngày càng gần.
Vào một đêm kia, Lạc cô nương đột nhiên bật khóc lớn tiếng, rống to với Trang Hắc Tử: “Nàng ta có cái gì tốt?”
Hạ Lệnh Mị nghe xong lời này thì kinh ngạc, tự động trốn tránh, không bao giờ đến gần đôi nam nữ đó nữa.
Vào ban đêm, trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi, Trang Hắc Tử lại đến tìm nàng, nàng không muốn gặp phiền toái, dứt khoát chạy đến chỗ trung tâm của ám vệ Uông gia, bọn họ đều giấu binh lính của triều đình ở bên trong, Trang Hắc Tử lại đây, đứng bên ngoài xoay quanh vài vòng, cuối cùng mới ngượng ngùng rời đi.
Lúc Bạch Nghiên Mực mang theo mọi người che giấu Hạ Lệnh Mị, cũng không nhịn được cười lạnh. Hạ Lệnh Mị đều nói với người bên ngoài mình là “Uông phu nhân”, sao còn có người muốn nàng? Người giang hồ thật sự không có quy củ.
Vì thế, vào thời điểm Hạ Lệnh Mị không biết, Bạch Nghiên Mực dẫn dụ Trang Hắc Tử rời đi, hai người đánh một lúc. Không thể phân thắng bại, ngược lại, Bạch Nghiễn như nghĩ đến điều gì, lặng im vài ngày.
Rốt cục, vượt qua đỉnh núi này, là đến cửa thành Trác Châu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...