Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Thời điểm lựa chọn đàm phán, khí thế của Hạ Lệnh Mị tương đối kinh người, mọi cử động có thể gây áp lực cho người khác.

Thời điểm ở bên ngoài, Ngô thị đã trải qua một trận máu tanh áp bách, đã đánh mất chút khí thế. 

Lúc này khốn cùng, không biết trời cao đất rộng, đến lúc bà ta được cho vào thiên thính ngoại tẩy rửa hết vết máu, lại bắt đầu nhìn trái phải xung quanh. So sánh với lúc vào cửa,  không khí của bọn tay sai âm u quỷ dị lúc nãy, bọn nha hoàn của nơi này dường như dẫn dắt nàng vào Xuân Viên có nhiều loại hoa nở rộ, mỗi người tràn ngập sức sống cùng thận trọng. Các nàng xinh đẹp lại hồn nhiên, trong hiên phòng xanh vàng rực rỡ, động lòng người, chớp mắt giảm bớt sự sợ sệt của Ngô thị. Thời điểm nàng được đưa vào bên trong, ngực của nàng không nhịn được run lên, khóe mắt xếch lên, khôi phục lại vẻ mặt liều lĩnh, suy nghĩ ở nơi này từng cây, nhành hoa, một chậu một cảnh, tính toán có thể bán được bao nhiêu bạc, có thể cho nàng xếp đống bao nhiêu núi vàng. 

Hạ Lệnh Mị mời Ngô thị ngồi, Ngô thị liền tùy tiện giạng chân ở tú đôn, đặt mông thiếu chút nữa hõm vào, lắc lư hai cái mới ngồi vững vàng. 

Hạ Lệnh Mị còn nói: “Dâng trà.”

“Không cần, ta không có kiên nhẫn cùng các ngươi khách sáo. Ta cho ngươi biết, ta tới đây là muốn chia gia sản, có bạc ta sẽ tự mình ăn uống, hiện tại không cần ngươi giả mù sa mưa.”

Hạ Lệnh Mị nhíu mày, thì ra Ngô thị này còn là một người thẳng thắn. 

“Một khi đã như vậy, phu nhân có tín vật chứng minh thân phận của mình không?”

Ngô thị trừng tròng mắt, đem Uông Vân đưa đến trước mặt: “Muốn tín vật cái gì, đứa con trai này là chứng minh tốt nhất. Hắn là con trai ruột của lão gia.” 

Hạ Lệnh Mị cũng không nhìn tới Uông Vân, chỉ hỏi Ngô Thị: “Phu nhân nói tên họ của lão gia là gì? Sinh ngày tháng năm nào? Lại ở năm tháng nào cùng phu nhân có một đêm xuân phong, như vậy chỉ có một đứa con?” Nói xong, liếc nhanh ngắm Uông Vân một cái, đối phương một kích kinh ngạc cả người, run rấy đi qua từng cái lỗ chân lông đều giãn ra, thậm chí có chút mong muốn thưởng thức sau đó thoải mái cùng lười biếng, để cho hắn không nhịn được lại nhìn Hạ Lệnh Mị, vẻ mặt kia có vẻ ngạo mạn.  


Hạ Lệnh Mị cười lạnh một tiếng: “Đi mời lão quản gia.”

Không lâu sau, lão quản gia liền mang theo hai thiếu niên thân thể cường tráng mang hai sọt sách mỏng vào nhà. 

Ngô thị biết trước người Uông gia muốn hỏi tới quá khứ của Uông lão gia, liền lập tức lớn tiếng nói: “Hừ, người nào không biết lão gia nhà ta họ Uông. Nếu như hắn họ khác, sao ta lại tới tìm các ngươi? Nói cho ngươi biết, lão gia nhà ta sinh ra năm đầu tiên Thiên An, sinh nhật ngày bảy tháng bảy. Ở Thiên An năm thứ mười lăm là lúc ra ngoài gặp ta, nói ta sinh cho hắn một nhi tử mập mạp, liền nhận ta về làm chính thất nãi nãi. Nào biết đâu rằng ta chờ đợi đến lúc bị đuổi giết tới cửa, một mình đưa nhi tử đi thì mới biết hắn đã chết sớm rồi, con ơi số của ta thật khổ…..” Rồi ôm Uông Vân khóc tê tâm liệt phế.

Trong phòng sắc mặt lão nhân liền thay đổi ngay tại chỗ. Mặc dù lão gia Uông gia đã bệnh từ trước, nhưng cũng không đến lượt người ngoài lặp đi lặp lại rồi lấy ra khóc lóc. Người chân chính nên khóc còn ngồi ở đó. 

“Xin hỏi vị phu nhân này, người nói lão gia nhà ta là sinh ngày mùng bảy tháng bảy?”

Ngô thị vung khăn: “Chẳng lẽ ta ngay cả nam nhân đã chết của mình sinh lúc nào mà cũng không nhớ được ư?”

Lão quản gia dường như kìm nén bực bội: “Vậy thì xin lỗi, điều ngươi nói cùng sinh nhật của lão gia nhà ta hoàn toàn không đúng.”

Ngô thị trừng mắt hắn: “Ngươi nói láo. Mọi người các ngươi đều biết ngày sinh nam nhân của ta.”

Lão quản gia cười nói: “Thật ra, người ngoài cũng biết ngày sinh của lão gia, thật giống như dân chúng bình dân đều biết ngày sinh của thánh thượng. Phàm là đại tộc thế gia, mỗi người đều có hai ngày sinh. Một cái là mẹ đẻ mang thai mười tháng dự sinh, một cái là chính xác giờ sinh. Đại khái hơn một trăm năm trước, thánh tổ hoàng đế trúng vu cổ (Phù thủy) thuật, sau này mặc kệ hoàng tộc hay là con em thế gia, sau này sinh ra có hai ngày sinh tháng đẻ, bên ngoài nói cho toàn bộ mọi người đều biết là ngày dự sinh, ngày sinh chính chỉ có cha mẹ được biết. Ngươi nói lão gia là sinh ngày bảy tháng bảy, vậy cùng sinh nhật lão gia nhà ta không trùng. Phụ thân của Uông Vân công tử cũng không phải Uông lão gia của chúng ta.”


Vu cổ thuật từ trước đều cần ngày sinh tháng đẻ chính xác của người bị nguyền rủa, dán trên hình nộm bị nguyền rủa, trong mỗi ngày đều dung kim nhọn ghim vào chi, sẽ làm cho người sống không bằng chết, thần thức không rõ rang, dần dần suy yếu cho đến lúc chết. Đừng nói năm đó thánh tổ hoàng đế bị hại nặng nề, chính là Hạ gia đại tộc như thế này, cũng sẽ cố ý giấu giếm canh giờ ra đời của đứa trẻ, so sánh với năm tháng, đôi khi ngay cả thời gian cũng bị sai lệch. Trừ bỏ cha mẹ thân sinh cùng bà đỡ, rất ít người biết được. Hạ gia đại tộc như thế này, bà đỡ đều sống chết vì gia tộc, tự nhiên không cần lo lắng sẽ bị lộ ra ngoài. 

Hạ gia như thế, thì Uông gia cũng như vậy, Ngô thị nói tất cả mọi người Uông gia đều biết được sinh nhật của Uông lão gia, lời này cũng không đáng tin cậy. Có lẽ Uông lão gia thật không có nói cho nàng ngày sinh, có lẽ Ngô thị có người chống lưng, người nọ căn bản không biết sinh nhật của Uông lão gia. 

Nếu như đổi một chủ mẫu của tiểu hộ khác, còn chưa biết được những bí mật của thế gia. Nhưng đáng tiếc chính là, Hạ gia vốn giỏi về thật thật giả giả lừa gạt người, đối với mấy chuyện này đương nhiên là hiểu. 

Ngô thị sửng sốt một lát, đột nhiên khóc lớn ngay tại chỗ: “Trời đánh a, lão nương thay ngươi sinh nhi tử, ngươi cư nhiên ngay cả ngày sinh của mình cũng không nói cho ta biết, lương tâm của ngươi bị chó ăn ư! Uổng phí ta nuôi nhi tử của ngươi lớn như vậy, ngươi không cưới ta thì thôi còn sắp xếp một đám người khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta….” Vừa khóc thét vừa phá hoại, phô bày ra dáng vẻ người đàn bà chanh chua, giống lúc đó ở đại môn Uông gia ầm ĩ. Nàng ta cho là Uông gia sĩ diện, không chịu được nàng la lối om sòm. 

Hạ Lệnh Mị hừ lạnh, vừa uống trà vừa vô tình hỏi: “Mới vừa rồi chém tứ chi còn sống không?”

Lão quản gia vội vàng cúi đầu: “Hồi bẩm phu nhân, trước khi lão nô đến, người nọ đã chết.”

Tiếng khóc Ngô thị dừng lại.

“Nhanh như vậy không còn hơi thở? Ta chỉ chém tay chân của hắn, cũng không phải chém đầu của hắn, bị chết quá nhanh.”

Lão quản gia nói: “Xác thật. Tội của hắn không đáng chết, trộm đồ trong phủ đi đánh bạc, trước sau hết mấy trăm lượng bạc. Bất quá, sai lầm lớn nhất của hắn là lừa chủ tử. Người này nói dối một khi thành tánh, còn làm xằng bậy rất đáng chết. Chém tứ chi mất máu quá nhiều không tính là gì, phải kéo dài trên đường cái lóc xương lóc thịt mới đúng.”


Ngô thị gào lên nghẹn ở cổ họng, toát ra một tiếng nấc.

Hạ Lệnh Mị gật gật đầu, tựa hồ một cái mạng người trong mắt đại gia tộc chẳng đáng là gì. Nàng quay đầu hỏi Ngô thị: “Lão gia nhà ngươi cùng ngươi gặp nhau năm nào?”

Ngô thị ngơ ngác trả lời: “Thiên An năm thứ mười sáu.”

Lão quản gia lập tức cho người lấy quyển sách từ trong đống kia, bên trong tìm kiếm tiêu chú Thiên An năm thứ mười sáu, liếm liếm ngón tay, lật xem rồi nói: “Lão gia lúc mười lăm tuổi, tham gia thư viện Bạch Lộ, cuối cùng thi đỗ, được Đệ Thất Danh. Một năm đầu tiên, sáu tháng đều ở trong phủ này đi học, ra cửa ba lần, cũng không có rời thành Bắc Định. Thất Nguyệt cùng lão phu nhân đặt lễ đính hôn, sau ba tháng vội vàng tiếp nhận chuyện của phủ đệ, căn bản không có chuyện xa nhà. Tháng chín lúc đó lão gia bái nhập dưới danh nghĩa của Thái Phó của thái tử, trở thành đệ tử quan lớn, giúp Lão sư cùng nhau sửa chữa “pháp điển”, mãi cho đến Thiên An năm thứ mười tám mới tham gia khoa cử, vào triều làm quan. Phía trước phía sau bốn năm, lão gia không có rời một lần nào khỏi thành Bắc Định. 

Hạ Lệnh Mị phất nhẹ tiểu nha đầu xoa bóp: “Nếu công công không xảy ra chuyện rời nhà, vị kia Uông Vân công tử, sẽ không phải là nhi tử của công công?”

Lão quản gia khóe miệng run rẩy: “Không phải. Sách từ trước lão gia sinh ra đến Thiên Đô, ghi lại rõ ràng rành mạch, hết thảy ngôn hành của lão nhân gia, cho dù một ngày ăn nhiều hơn một chén cháo tổ yến đều ghi lại ở trên, không sai được.”

Hạ Lệnh Mị hỏi lại: “Vị phu nhân này cùng Uông Vân công tử vu tội mệnh quan tiền triều, nếu đưa đến quan phủ….”

“Đại khái trong “pháp điển”, dân chúng bình thường vu tội quan viên triều đình chịu tội chết. Tình tiết nghiêm trọng hơn, giết tam tộc, trảm đầu tại Ngọ môn thị chúng.”

Hạ Lệnh Mị hỏi Ngô Thị: “Xin hỏi vị phu nhân này, ngươi còn người thân nào hay không? Tam tộc ít nhất bao gồm cha mẹ, con cái của ngươi. Ngươi muốn cả nhà bị chém đầu, chết không toàn thây, đã sẵn sàng chưa?”

Sắc mặt Ngô thị trắng nhợt, chỉ vào Hạ Lệnh Mị: “Ngươi, ngươi…. Ngươi nói bậy. Lão gia nhà ta, ngươi là con dâu kiểu gì đấy, nàng muốn giết người phụ nữ cùng nhi tử của ngươi, nàng đây là…..”

Hạ Lệnh Mị lành lạnh nói: “Xem ra vị phu nhân này là muốn Uông gia chúng ta rồi. Ngươi đâu, đi thỉnh quan sai đến đây, đem hai người này đưa vào nha môn. Lão quản gia, phiền ông đi chuẩn bị một chút, phải cho quan sai hầu hạ thật tốt vị phu nhân vô cùng tôn quý này, còn có…….”


“Phu, phu nhân……. Vậy, có lẽ là do chúng ta nói, nghĩ sai rồi.” Uông Vân suốt lúc nãy chưa từng mở miệng lúc này nơm nớp đi đến.

“Ồ……….”

“Đúng, đúng. Cha của ta chính xác họ Uông, cũng không nhất định là vậy, cùng một nhà…..”

Hạ Lệnh Mị buồn cười nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Xác thực. Uông gia là đại gia tộc, từ trên xuống dưới Uông lão gia không có trên trăm cũng có bảy tám chục, trải qua bốn hoặc năm mươi tuổi, ít nhất cũng có hơn ba mươi người. Chúng ta không phải đại phòng, có lẽ là chi thứ hai, có phải thế không?”

“Đúng, đúng.” Uông Vân run run quỳ xuống, “Có lẽ, không chừng là chi thứ hai.”

Hạ Lệnh Mị rất có thâm ý, ngưng mắt nhìn Uông Vân: “Vị kia chi thứ hai, năm đó rất phong lưu, trừ bỏ trong phủ thê thiếp, thông phòng, còn có hai phòng ngoài. Hàng năm ở bên ngoài uống rượu, ngắm hoa, không thiếu được nhóm bạn tốt đưa tặng một hai người mỹ nhân, Kim Ốc Tàng kiều. Đúng rồi, là lúc thiếu niên, vị gia kia còn ra ngoài du ngoạn, đi rất nhiều nơi.”

Uông Vân toát mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm Hạ Lệnh Mị đều phát ra ánh sáng. Mẹ con bọn hắn vốn là có người sắp đặt đến để gạt Uông Vân Phong, lúc trước cũng không nghĩ là lấy được tài sản lớn. Nhưng mà nghĩ rằng nhà giàu sợ xấu mặt, nguyện ý dùng bạc đến dẹp chuyện gièm pha. Mẹ con bọn họ nghĩ muốn lấy phải hơn ngàn vạn, hơn nữa người sau lưng ban thưởng, để cho mẹ con bọn họ có một cuộc sống tốt không khó. Đến lúc đó, Uông Vân hắn sẽ cầm số tiền kia mua một phòng lớn, lấy một vị tiểu thư mềm mại, lại sau lưng đút lót là có thể làm một quan viên ung dung tự tại. 

Không ngờ hám sắc lu mờ lý trí, mẫu thân hắn, Ngô thị gặp được nhiều mặt lớn, ham muốn lớn, quyết định không buông Uông gia. Nhưng Uông Vân vừa bị Hạ Lệnh Mị lừa cùng uy hiếp, liền không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, chỉ cảm thấy mỹ nhân nói chuyện thật dễ nghe, muốn hắn làm gì hắn liền nguyện ý làm cái đó, một cái đầu chỉ biết gật gù.

Cho đến lúc bị người đưa vào một điền trang nhỏ khác, lúc này mới tỉnh hồn. Vừa rồi hắn như thế nào lại không cầu mỹ nhân nán lại, cho dù hầu hạ nàng cả đời cũng được. Vòng eo kia, khuôn mặt kia, còn có âm điệu nói chuyện làm cho xương cốt hắn đều mềm nhũn. 

Hạ Lệnh Mị dọa hai người kia, quay đầu liền phái người giám thị bọn họ, chuẩn bị lấy kỳ nhân chi đạo để trị kì thân, làm cho chi thứ hai nếm mùi gia đình huyên náo. Mấy ngày này, nàng sẽ khai thông trong phủ một lần, nên đánh thì đánh, nên ban thưởng thì sẽ ban thưởng, nên phân phát thì sẽ phân phát. Lão quản gia thật sự đem quyền lợi của quản gia giao cho nàng. Uông Vân Phong sớm đã phân phó, cũng là lưu lại thủ đoạn của Hạ Lệnh Mị. 

Thời gian trôi qua, thời tiết ngày càng mát mẻ, Uông Vân Phong cũng trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui