Trời dần ngả về chiều, ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời, ánh mặt trời xuyên qua những đám mây hình thành một vòng xoáy như đóa hoa tulip tuyệt đẹp.
Nhan Song Song vẻ mặt đầy lo lắng xuất hiện ở Tụ Hiền lâu, không kìm được tiếng thở dốc.
“Chưởng quầy, Hiền vương phi có ở đây không?”
Vương chưởng quầy đang kiểm tra sổ sách, nghe tiếng người liền ngẩng đầu lên nhìn Nhan Song Song, hỏi: “Ngươi là?”
“Ta là nha hoàn của Hiền vương phi, mau nói cho ta biết Vương phi ở chỗ nào, ta có việc gấp!”
“Người đang ở phía sau nghỉ ngơi!”
Chưởng quầy vừa mới dứt lời, Nhan Song Song giống như một cơn gió, xoát một cái chạy thẳng vào bên trong mất tăm mất tích.
Vương chưởng quầy há hốc miệng mồm, tự nói thầm: “Thật đúng không phải người thường a!”
“Vương phi… Vương phi, Vương gia có đến đây không ạ?” Nhan Song Song vừa thấy Nhan Noãn Noãn ngồi dựa trên ghế, hoang mang cùng khẩn trương, cả kinh kêu lên.
“Vương gia tới đây làm gì?” Nhan Noãn Noãn nghi hoặc nhìn Nhan Song Song chạy xộc vào hỏi.
Nhan Song Song vừa thấy biểu tình nghi hoặc của nàng liền biết Long Trác Việt không có đến đây, trong lòng không khỏi thêm rối loạn.
“Vương phi, không thấy Vương gia đâu hết!”
Nhan Noãn Noãn vừa nghe không thấy Long Trác Việt đâu lập tức đứng thẳng dậy, đồng tử thanh mĩ khẽ co rút: “Sao lại vậy? Vương gia không phải là ở trong Vương phủ sao? Làm sao lại không thấy được?”
“Nô tỳ cũng không biết nữa, Vương gia ăn xong cơm trưa liền trở về phòng nghỉ ngơi, thời điểm nô tỳ làm xong cơm tối tới gọi người thì trong phòng đã trống không rồi!”
Ngay cả Vương gia mất tích lúc nào nàng cũng không biết, tìm hết cả Vương phủ mà không thấy bóng Vương gia mới vội vã chạy tới đây.
“Thiên Minh đâu? Không phải hắn luôn đi theo Vương gia sao?” Đáy lòng Nhan Noãn Noãn không nhịn được hoảng loạn, nàng không dám nghĩ tới Long Trác Việt có phải hay không đã gặp chuyện gì nguy hiểm rồi. Nhan Noãn Noãn bất giác cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, ngay cả máu trong người cũng sắp đông lạnh rồi.
“Vương gia nghĩ Thiên Minh lén đến dặp Vương phi nên tức giận phạt hắn ở trong phòng đóng cửa suy nghĩ rồi, chưa tới sáng mai thì không thể ra khỏi phòng.”
Nhan Noãn Noãn tức đến nỗi không biết nên nói Thiên Minh quá coi trọng lời nói của Long Trác Việt hay là nên mắng hắn đầu óc ngu xuẩn nữa đây. Long Trác Việt là chủ tử, lời của chủ tử đương nhiên phải nghe, nhưng là hắn không biết cái nào nặng cái nào nhẹ sao?
“Song Song, lấy nội lực của ngươi có thể cảm nhận được có người lạ xâm nhập Vương phủ không?” Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Nhan Noãn Noãn là có phải Thái hậu đã sai người bắt Long Trác Việt đi?
Nhan Song Song lắc đầu, khẳng định nói: “Không có!”
Nhan Song Song ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Buổi trưa Vương gia làm ầm ĩ, nói là muốn tới Tụ Hiền lâu gặp Vương phi nên nô tỳ mới nghĩ là Vương gia tới đây tìm người!” Nguyên lai là không có a!
“Tên ngốc này!” Nhan Noãn Noãn tức giận, nhỏ tiếng chửi, lo lắng đi ra ngoài. Nàng mới có một ngày không ở cạnh Long Trác Việt, hắn đã chơi trò mất tích rồi. Đi cả ngày mà cũng không tới Tụ Hiền lâu, không biết lại chạy đi đâu rồi, nói không chừng lại lạc đường rồi cũng nên. Hắn một thân một mình đi trên đường, không biết có bị người khi dễ không nữa?
Nhan Noãn Noãn từ lo lắng chuyển thành bất an, nàng vừa nghĩ tới Long Trác Việt có thể bị người khi dễ, cũng có khi bị người xấu đánh liền đau lòng không thôi. Việt Việt, ngươi trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện a!
Nhan Noãn Noãn vội vàng nói với Vương chưởng quầy rồi lập tức đi tìm Long Trác Việt.
“Song Song, ngươi về Vương phủ bảo tất cả mọi người ra đường tìm Vương gia đi!”
Nhìn dòng người đông đúc bên ngoài, Nhan Noãn Noãn nhíu mày, càng thêm lo lắng. Kinh thành rộng lớn, đường lớn đường nhỏ nhiều như vậy mà muốn tìm được một người thật không dễ dàng gì. Nàng cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt, đến cả hít thở cũng cảm thấy đau.
Việt Việt! Việt Việt!
Màn đêm nặng nề buông xuống, ánh trăng chiếu dài trên mặt đất, bầu trời đêm như một mảnh lụa thượng hạng được thêu dệt bởi muôn ngàn ánh sao, đẹp đến say lòng người. Nhưng là Nhan Noãn Noãn lúc này cũng không tâm trạng đâu mà thưởng thức cảnh đêm. Nàng đi hết con đường này đến con đường khác, đáy lòng càng lúc càng hoảng loạn hơn.
Mà Long Trác Việt lúc này lại cuộn người ngồi dưới một mái hiên nhỏ, hắn ngồi bệt dưới đất ôm đầu gối, nhìn bầu trời đêm trên cao mà không khỏi hoang mang.
Kỳ quái, hắn rõ ràng là đi theo trí nhớ, như thế nào lại đi đến đây rồi? Đáng chết, lúc trước thành lập Tụ Hiền lâu là kẻ nào đề xuất vị trí vậy? Ách--- Không đúng! Hình như Tụ Hiền lâu chính là do hắn chọn địa điểm a!
Long Trác Việt ủ rũ như gốc cà tím. Hiền vương phủ rốt cuộc là ở đường nào a? Vì sao hắn thấy chỗ nào cũng giống nhau vậy? Đáng giận! Kinh thành vì sao lại lớn như vậy a?
Long Trác Việt vừa oán giận trong lòng vừa đưa tay vò đầu bứt tóc, rất nhanh, mái tóc được chải búi gọn gàng đã xù thành ổ gà. Cộng với gương mặt ngăm đen xấu xí kia, chỉ sợ là có người vô tình đi ngang cũng bị bộ dáng của hắn dọa cho hồn phi phách tán, kêu cha gọi mẹ rồi!
~///~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...