Tết Trung Thu lần này không có gì đặc biệt, bởi vì Ôn Lương không ở, không ai cãi nhau với Trấn Quốc Công, nhất thời an tĩnh đến mức làm người cảm thấy không quen, Ôn Duẫn cùng Ôn An xưa nay trầm ổn cũng tỏ vẻ, không có Tam đệ, Tam ca ở đây, cha không có phát giận, thất tình rất không quen.
Đương nhiên, bình thường thời điểm bởi vì có Trấn Quốc Công cùng Ôn Lương ngươi tới ta đi giằng co với nhau hấp dẫn ánh mắt mọi người, các nữ nhân cũng không có cơ hội khuyên can. Mà hiện tại, cũng không biết có phải thiếu người cãi nhau hay không, đến Trấn Quốc Công cũng cảm thấy Trung Thu lần này trôi qua thật quạnh quẽ, may mắn có tam bào thai an ủi.
Nhìn trượng phu trái phải ôm hai nam hài trong ba đứa nhỏ, Trấn Quốc Công phu nhân cùng Tần thị cảm thấy đôi mắt đều đau đớn, trong lòng ghen ghét cũng không áp xuống được. Nhưng thật đáng buồn chính là, Trấn Quốc Công phu nhân đã tới tuổi này, biết mình không thể sinh nở được nữa, cả đời này chỉ có một con gái, mà Tần thị rõ ràng đã được phương thuốc kia, nhưng uống thuốc nửa năm cũng không có kết quả, uống đến mức nàng đều ủ rũ, hoài nghi có phải Như Thúy ở giữa gây khó dễ hay không, cho nên trong lòng sinh ra hận ý với Như Thúy.
So với người lớn đang ở đó lo nghĩ, bên trẻ con vẫn náo nhiệt như cũ.
Ôn Ngạn Bình cùng tiểu thúc thúc Ôn Sách chơi rất thân, mấy đứa nhỏ cùng tuổi với Ôn Ngạn Bình thì rượt đuổi theo sau hai người, Ôn Uyển đã bị dạy dỗ đứng một bên nhìn, không đi tới châm chọc mỉa mai như bình thường, nhưng ánh mắt không tốt lắm, bị Tần Ngưng Vân âm thầm lôi kéo, để nàng ta khống chế biểu tình một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc cũng qua bữa tối, Như Thúy làm lơ Trấn Quốc Công không tha, làm như nghe không hiểu ám chỉ của ông mình làm con dâu nên mang ba đứa nhỏ dọn về ở trong Trấn Quốc Công phủ, sau khi dẫn ba đứa nhỏ rời đi Trấn Quốc Công phủ, đi đến Túc Vương phủ.
Trung thu qua đi, thời tiết dần dần chuyển lạnh.
Theo thời tiết biến hóa, trong ba đứa nhỏ thân thể Quý Quý tương đối yếu, bị cảm nhiễm phong hàn, cũng không biết có phải ba đứa nhỏ có tâm linh tương thông hay không, liên hệ quá mạnh, vốn chỉ mình Quý Quý cảm nhiễm phong hàn, sau khi Hồ thái y tới xem, chỉ nói không nghiêm trọng lắm, uống hai lần thuốc là hết, nhưng ai ngờ ngày hôm sau, Trường Trường và A Tuyết đã cách ly cũng phát bệnh theo. Lúc này ba đứa nhỏ cùng nhau bị bệnh, Như Thúy gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, cả ngày canh giữ ba đứa nhỏ việc gì cũng không làm, Ôn Ngạn Bình cũng đẩy hết bài tập qua một bên, cả ngày canh giữ bên người ba đứa nhỉ.
Lúc ba đứa nhỏ được sinh ra, thân thể tương đối nhỏ hơn những đứa nhỏ khác, trong mắt người bình thường, thân thể của ba đứa nhỏ đương nhiên cũng yếu ớt, sinh bệnh vặt là bình thường, cũng không ai cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ có Trấn Quốc Công phu nhân và Tần thị nghe nói ba đứa nhỏ bị bệnh, trong lòng sảng khoái, cảm thấy nhất định là Phật Tổ có mắt, mới có thể làm ba đứa nhỏ sinh bệnh, không uổng công ngày thường thắp hương bái Phật để Phật Tổ phù hộ bs đứa nhỏ sinh bệnh. Mỗi ngày nghe tình hình bệnh tình của tam đứa nhỏ ở Ôn phủ truyền về, Trấn Quốc Công phu nhân và Tần thị vô cùng cao hứng, hận ba đứa nhỏ không thể trực tiếp chết non, dù sao thân thể trẻ xon yếu ớt, nuôi không sống cũng là chuyện thường.
Đương nhiên, rất nhanh, hai người liền cao hứng không nổi. Nguyên nhân là Tần thị nhất thời lỡ miệng nói lời không tốt về ba đứa nhỏ trước mặt con gái năm tuổi. Trẻ con đâu hiểu gì, thời điểm đi thỉnh an gia gia, hỏi trước mặt Trấn Quốc Công. Đối với những đứa nhỏ trong Trấn Quốc Công phủ còn chưa hiểu chuyện mà nói, tồn tại của ba đứa nhỏ là cực kì hiếm lạ, mỗi lần ba đứa nhỏ trở về, đều phải tới vây xem. Chuyện này, Trấn Quốc Công cũng không ngăn cản, thậm chí hy vọng bọn nhỏ có thể đoàn kết yêu thương nhau, vui vẻ nhìn bọn họ chơi thành một khối với nhau.
Cho nên, con gái của Tần thị cũng rất thích thân cận với ba đứa nhỏ, nghe mẫu thân nói không tốt về ba đứa nhỏ, trong lòng tiểu gia hỏa khó chịu, liền nhút nhát sợ sệt hỏi Trấn Quốc Công có phải ba đứa nhỏ làm chuyện xấu sắp chết rồi hay không. Sau khi Trấn Quốc Công nghe xong vô cùng tức giận, trên mặt vẫn bình tình, nhẫn nại dò hỏi, đến khi biết phu nhân nhà mình và Tần thị nguyền rủa ba đứa nhỏ, bạo nộ ngay tại chỗ, trực tiếp tước đi quyền quản gia của Trấn Quốc Công phu nhân, mắng con trai lớn một trận xong, cấm túc Trấn Quốc Công phu nhân và con dâu cả, cuối cùng giao quyền quản gia cho con dâu thứ tư là Lưu thị.
Ôn Uyển thấy mẫu thân bị phụ thân giận chó đánh mèo cấm túc, tất nhiên không thuận theo. Vào tháng năm, nàng tổ chức lễ cập kê, bởi vì gia thế của Trấn Quốc Công phủ cùng thanh danh hiện tại của Ôn Lương, rất nhanh liền định ra một cuộc hôn nhân tốt, nhà trai là con trai trưởng nhà Lễ Bộ thượng thư, nam nữ hai bên đều rất vừa lòng việc hôn nhân này.
Sau khi việc hôn nhân được định ra, Trấn Quốc Công phu nhân bắt đầu nghiêm khắc quản giáo với con gái hơn, có điều tục ngữ nói rất đúng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù trải qua mấy tháng quản giáo, mặc kệ bên ngoài hiền lương thục đức thế nào, tính tình trong xương cốt vẫn không đổi. Cho nên khi Ôn Uyển biết phụ thân giận chó đánh mèo lên người mẫu thân, không quan tâm mà náo loạn một trận, mục đích vốn chỉ muốn phụ thân giải trừ cấm túc cho mẫu thân, ai ngờ kết quả lại làm Trấn Quốc Công càng tức giận hơn, cuối cùng con gái cũng đồng dạng bị cấm túc, mà Tần Ngưng Vân vẫn luôn ở lại chơi cùng Ôn Uyển cũng bị Trấn Quốc Công tìm cớ đưa về Tần gia.
Chất nữ nhà mẹ đẻ của thê tử có thân, cũng không thân bằng con gái mình. Trấn Quốc Công cho rằng, sở dĩ con gái như vậy, là vì Tần Ngưng Vân xúi giục, trước khi Tần Ngưng Vân tới đây, con gái ngoài hoạt bát một chút, cũng không động một cái liền gây chuyện với cháu trai cháu gái, cho nên hoàn toàn là người ngoài sai.
Như Thúy không biết chuyện trong Trấn Quốc Công phủ, ba đứa nhỏ bị bệnh mấy ngày, nàng không ngủ không nghỉ chiếu cố chúng mấy ngày, cả người đều tiều tụy. May mắn, mặc dù có lúc tình huống hơi nguy hiểm một chút, nhưng là hữu kinh vô hiểm. Chỉ là ba đứa nhỏ bị bệnh một trận, đều gầy một vòng, cũng không có tinh thần như trước, phải dưỡng một đoạn thời gian mới có thể tốt lại được.
Bởi vì ba đứa nhỏ sinh bệnh, một nhà Hồ thái y đều dọn đến ở trong Ôn phủ, Hồ phu nhânt từng sinh dưỡng con cái, có kinh nghiệm chiếu cố trẻ con hơn Như Thúy, cũng có thể giúp Như Thúy cùng nhau chiếu cố bọn chúng, Tôn Tiếu Tiếu phụ trách chiếu cố Ôn Ngạn Bình. Cũng bởi vì có cả nhà Hồ thái y, cho dù thiếu chủ nhà Ôn Lương, Như Thúy cũng không vì ba đứa nhỏ thình lình sinh bệnh mà luống cuống tay chân.
Ngoài Hồ thái y ra, mọi người trong kinh thành nghe nói ba đứa nhỏ bị bệnh cũng sôi nổi đưa lễ vật tới an ủi, mỗi ngày Túc Vương Phi cũng dẫn theo con trai con gái bao lớn bao nhỏ tới thăm ba đứa nhỏ, cuối cùng ngay cả hoàng đế cũng bị kinh động, phái thái giám trong cung tới thăm hỏi. Mà làm người kinh ngạc chính là, còn thuận tiện mang theo một tiểu shota……
Hôm nay, Như Thúy, Túc Vương Phi, Hồ phu nhân đám người tụ tập trong phòng khách ấm áp, mỗi người ôm một đứa nhỏ cho bọn họ uống thuốc, Ôn Ngạn Bình cùng Tôn Tiếu Tiếu ở một bên cầm các loại món đồ chơi chọc bọn chúng.
Hạ nhân tới báo hoàng cung tổng quản thái giám Lưu Lương Phủ tới, Như Thúy vội vàng sai người thỉnh hắn tới đây. Vốn chỉ nghĩ Lưu Lương Phủ phụng mệnh hoàng đế tới đây xem tình huống của ba đứa nhỏ, cho nên Như Thúy cũng không tránh hắn, sai người thỉnh hắn đến phòng khách, mà khi nhìn thấy Lưu Lương Phủ cung cung kính kính đi theo sau một tiểu nam hài, tất cả mọi người kinh ngạc.
“Tứ hoàng tử?” Túc Vương Phi kinh ngạc kêu lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tứ hoàng tử nhìn thấy Túc Vương Phi cũng không quá kinh ngạc, vẻ mặt cung kính tiến lên hành lễ thỉnh an với Túc Vương Phi, sau đó đến phiên Như Thúy và đám người Hồ phu nhân cung kính hành lễ với Tứ hoàng tử.
Chờ mọi người chào hỏi xong ngồi xuống, Túc Vương Phi cười hỏi: “Tứ hoàng tử, hôm nay sao lại tới đây?” Nói xong, mắt nhìn Lưu Lương Phủ, trong lòng biết Lưu Lương Phủ là đại thái giám bên người hoàng đế, nếu cả hắn cũng tới, phỏng chừng Tứ hoàng tử đến đây cũng là ý tứ của hoàng đế, nhưng mà, hoàng đế đây là có ý tứ gì? Không lẽ thật sự coi trọng con gái nhỏ nhà Ôn Lương đó chứ?
Thân thể nhỏ của Tứ hoàng tử ngồi cực kì đoan chính, trên khuôn mặt nhỏ lộ trưởng thành sớm không hợp với tuổi, trong giọng nói vẫn mang theo mềm mại mà trẻ con nên cơ, nhưng lại vô cùng rõ ràng, “Thập thất hoàng thẩm, là phụ hoàng phái nhi thần tới đây. Ba đứa nhỏ sinh bệnh, phụ hoàng và ta đều vô cùng lo lắng. Thập thất hoàng thẩm, Ôn phu nhân, ba đứa nhỏ thế nào rồi? Ngạn Kỳ không có việc gì chứ?”
Nghe hắn hỏi riêng nữ hài duy nhất trong ba đứa nhỏ, mấy nữ nhân lớn tuổi ở đây đều nhịn không được mà giật giật mày, bất động thanh sắc mà nhìn tiểu nam hài, rất nhanh liền có thể nhìn thấy quan tâm trong mắt nam hài, cũng là thiệt tình thực lòng.
“Làm phiền Hoàng Thượng cùng Tứ hoàng tử quan tâm, Ngạn Thịnh Ngạn Hi đều rất tốt, nhưng hiện tại tinh thần vẫn chưa tốt lên được.” Như Thúy trả lời, lần trước hoàng đế tự mình mang theo Tứ hoàng tử cải trang vi hành đến nhà mình, trong lòng ít nhiều cũng có suy đoán, lúc này thấy Tứ hoàng tử lại bị hoàng đế ném tới đây, nhưng thật ra không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Tứ hoàng tử nhìn thoáng qua ba bánh bao nhỏ được người lớn ôm trong ngực, sau đó đi đến chỗ Hồ phu nhân, lôi kéo móng vuốt nhỏ non nớt của bánh bao nhỏ không có bao nhiêu tinh thần trong ngực Hồ phu nhân, vẻ mặt thương tiếc nói: “Kỳ Kỳ vất vả rồi, ca ca có mang kẹo đến cho muội nè.”
Lưu Lương Phủ đúng lúc tiến lên, từ lòng ngực lấy ra một bao vải dầu xinh đẹp chứa kẹo đưa cho Tứ hoàng tử.
Nhìn thấy tình huống này, Túc Vương Phi vô cùng hiếm lạ, hỏi: “Làm sao Tứ hoàng tử biết đây là tiểu Ngạn Kỳ của chúng ta vậy?” Kỳ thật ba đứa nhỏ nhìn cực giống nhau, chỉ có cẩn thận quan sát, mới có thể phát hiện chỉ có Quý Quý nhỏ nhất là hơi khác với hai ca ca. Nhưng Tứ hoàng tử chỉ gặp ba đứa nhỏ có một lần, thế mà có thể trực tiếp phân biệt ra được, với tuổi hiện tại của hắn, năng lực nhìn thấu này cũng vô cùng lợi hại.
Tứ hoàng tử mím môi cười, cao hứng nói: “Lần trước ta chơi với Kỳ Kỳ một hồi, ta nhận ra Kỳ Kỳ.” Còn về hai bánh bao nhỏ hung tàn khác, Tứ hoàng tử hoàn toàn không để trong lòng, suy cho cùng "cùng giới thì tương khắc", vẫn là bánh bao nhỏ mềm mại đáng yêu hơn, phụ hoàng nói một chút cũng không sai.
Khi phát hiện bánh bao nhỏ vươn tay nhỏ non mềm nắm ngón tay hắn, Tứ hoàng tử càng cao hứng, cảm thấy tiểu muội muội vẫn nhận ra mình, không uổng công hắn nhớ thương bé như vậy.
Tứ hoàng tử chơi cùng bánh bao nhỏ một hồi, đến khi ba đứa nhỏ uống thuốc xong phải nghỉ ngơi, chỉ có thể tiếc nuối cáo từ rời đi.
Sau khi Tứ hoàng tử rời đi, lại đuổi Tôn Tiếu Tiếu và Ôn Ngạn Bình ra ngoài, Túc Vương Phi và Như Thúy ngồi xuống nói chuyện với nhau.
“Tứ hoàng tử xảy ra chuyện gì vậy? Trẻ con sinh bệnh trong kinh rất nhiều, tại sao hắn chỉ chạy đến đây vậy?” Túc Vương Phi nghi ngờ hỏi.
Như Thúy bĩu môi, “Còn có thể là vì cái gì, có thể là Hoàng Thượng coi trọng Quý Quý nhà ta, muốn cho Tứ hoàng tử cưới Quý Quý nhà ta chứ sao.”
Túc Vương Phi lắp bắp kinh hãi, rốt cuộc là làm Vương phi đã lâu, độ mẫn cảm với chính trị cũng khá hơn trước nhiều, rất nhanh liền từ điểm nhỏ này nghĩ ra rất nhiều thứ, ánh mắt nhìn về phía Như Thúy không khỏi có chút đồng tình, Như Thúy cô nương vẫn là biểu tình vô cùng bình tĩnh, quơ quơ tay nói: “Không có việc gì, nếu Hoàng Thượng thật sự xem trọng Quý Quý nhà ta, sau này Tứ hoàng tử chỉ có thể ủy khuất một chút.”
“Là sao?” Túc Vương Phi buồn bực nói, không phải là nhà gái phải ủy khuất một chút sao? Mặc kệ tương lai Tứ hoàng tử có thể ngồi lên vị trí kia hay không, cũng sẽ không chỉ có một nữ nhân, cho nên xưa nay nàng cảm thấy nữ nhân gả vào hoàng thất rất đáng thương —— không, phải nói nữ nhân trong thời đại phong kiến này đều rất đáng thương.
Như Thúy lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ, “Ngạn Bình nhà ta nói, sau này Quý Quý sẽ tập võ với Ngạn Bình, hôn phu tương lai của Quý Quý chỉ có thể có một mình Quý Quý, dám có dị tâm, đoạn tử tuyệt tôn!”
“……”
Đúng thật là mẹ nó quá hung tàn!
Túc Vương Phi đen mặt, nhất thời vô ngữ cứng họng, sau đó nghĩ đến nữ nhi nhà mình, lập tức ra quyết định, sau này con rể nàng cũng phải như vậy, nếu dám có dị tâm, thực xin lỗi, ngay cả hoàng tử đều phải ủy khuất, ngươi cũng ủy khuất đoạn tử tuyệt tôn đi!
********************
Không nói đến tương lai Tứ hoàng tử có thể thật sự vì cưới một nữ nhân hung tàn mà “Đoạn tử tuyệt tôn” hay không. Dưới sự chú ý chiếu cố của mọi người, rốt cuộc ba đứa nhỏ cũng hoàn toàn bình phục, lại trở thành ba bánh bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm, chuyện thích làm nhất là cùng người lớn tập nói chuyện.
Làm Như Thúy và Ôn Ngạn Bình cao hứng là ba đứa nhỏ đã biết gọi “Nương” cùng “Ca ca”. Thời điển ba đứa nhỏ gọi Như Thúy là “Nương”, Như Thúy rất cao hứng, thời điểm ba đứa nhỏ gọi Ôn Ngạn Bình là “Ca ca”, đến phiên Ôn Ngạn Bình cao hứng.
Như Thúy thở dài, nhìn A Tuyết hoạt bát lớn mật leo lên người Ôn Ngạn Bình, rất muốn sửa đúng để ba đứa nhỏ gọi “Tỷ tỷ”, nhưng Ôn Ngạn Bình ở một bên như hổ rình mồi, hoàn toàn không làm gì được, Như Thúy thật lo lắng bởi vì Ôn Ngạn Bình mà khái niệm của ba đứa nhỏ bị lẫn lộn.
Cuối thu an nhàn, cuối tháng chín, có người từ Giang Nam đến.
Nghe nói Ôn Lương cho người trở về, trong lòng Như Thúy cao hứng một trận, cho rằng Ôn Lương đã trở về, bất chấp không rửa mặt chải đầu, vội vã đến chính sảnh, nhưng mà, nghênh đón nàng là một người có dung mạo tương tự mình, thậm chí còn xinh đẹp hơn.
Như thể nhìn mình qua gương, nhìn thiếu nữ kia, Như Thúy mở to hai mắt nhìn.
Mà ngược lại với Như Thúy, dáng vẻ thiếu nữ kia nhút nhát sợ sệt, hai tròng mắt ướt át, nhìn Như Thúy kích động mà hô: “Tỷ tỷ!”
----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thật là xin lỗi, tuổi của bọn nhỏ bị lộn, Tứ hoàng tử còn lớn hơn Sở Sở một chút, đã sửa lại rồi.
Tuổi của bọn nhỏ được sắp xếpnhư sau:
Tam bào thai một tuổi, Sở Sở sáu tuổi, sở Tê Bạch Ba tuổi, Đại Bảo và Nhị Bảo năm tuổi, Tứ hoàng tử bảy tuổi.
*Tạp văn QAQ
Rất muốn kết thúc chuyện của người lớn ở chương sau, sau đó bắt đầu viết chuyện xưa về bọn nhỏ sau khi trưởng thành……
------------------------------------
Lời của editor: Tiết lộ xíu là còn ba chương nữa sẽ kết thúc chuyện của Như Thúy và Ôn Lương, những chương sau kể về Ôn Ngạn Bình là chính (đoạn đầu giả đam mỹ (≧▽≦)), kể về Như Thúy và Ôn Lương ít hơn nhưng có kể về ba đứa nhỏ nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...