Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

 
Rốt cuộc cũng tiễn Hoàng đế và Tứ hoàng tử cải trang vi hành đi xong, Ôn Lương trở lại phòng khách, sau khi cho hạ nhân rời lui xuống hết, trong phòng chỉ còn lại một nhà sáu người.
 
Đầu tiên, Ôn Lương ôm con gái nhỏ vào lòng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ non mềm của nhóc, thần sắc có chút âm trầm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ôn đại nhân, có chuyện gì không tốt sao?” Như Thúy rót cho hắn chén trà đặt trên bàn nhỏ.
 
Ôn Ngạn Bình ôm lấy A Tuyết đang túm tay áo mình chơi đùa, chơi đùa cùng nhóc, nghe Như Thúy nói, cũng nhìn qua.
 
Ôn Lương hơi nhíu mày, nhìn về phía Như Thúy, nói: “Xác thật rất không tốt, có thể Hoàng Thượng nhìn trúng Quý Quý nhà chúng ta.” Ôn Lương cũng không xem chuyện là một loại vinh hạnh, ngược lại cảm thấy bực bội.
 
Như Thúy sợ hãi cả kinh, theo bản năng nhìn về phía tiểu gia hỏa trong lòng trượng phu, bánh bao nhỏ vô ưu vô lo an tĩnh đáng yêu, cái miệng nhỏ chưa cười đã mang ba phần vui vẻ, vô cùng đáng yêu. Như Thúy hiểu ra, “Hoàng Thượng…… Muốn tăng lợi thế cho Tứ hoàng tử sao?” Vừa nói, trong giọng nói không khỏi có chút lo lắng khẩn trương.
 
Ôn Lương nắm tay nàng, nhìn nàng cười cười trấn an, nói: “Tứ hoàng tử là hoàng tử do chính cung sinh ra, với thân phận của hắn, là hoàng tử thích hợp kế thừa vị trí kia nhất. Hoàng Thượng là một minh quân, năm đó trải qua cuộc chiến đoạt vị tàn khốc đó, hắn không hy vọng đời sau sẽ như thế, hiện tại Hoàng Thượng trẻ trung khoẻ mạnh, mặc dù Tứ hoàng còn nhỏ, vừa vặn có đủ thời gian để ngài ấy dạy dỗ được một người thừa kế đủ tư cách. Chỉ là phía trên ba vị hoàng tử, ngoại trừ Nhị hoàng tử là mẫu phi mất sớm, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử lớn tuổi hơn Tứ hoàng tử rất nhiều, nói không chừng sẽ nảy sinh ý nghĩ không nên có.”
 
Như Thúy mếu máo, nàng mặc kệ sau này ai sẽ ngồi lên vị trí kia, trăm triệu lần không muốn để con gái trở thành con dâu của hoàng thất. Nàng chỉ xuất thân từ một tiểu nha hoàn, cũng không giống những quý nữ xuất thân từ thế gia, được giáo dục thành công, quan niệm của gia tộc nhiễm sâu vào lòng người, có thể vì gia tộc mà phụng hiến hết thảy, nếu Hoàng Thượng có ý tứ này, không chừng cả nhà đều vui mừng khôn xiết, cho rằng đây là thiên đại ban ân, cảm động đến rơi nước mắt mà tiếp nhận.
 
Nữ nhân được gả vào hoàng thất sẽ có địa vị tôn sùng, làm người hâm mộ, nhưng nổi khổ trong lòng thì có ai biết?
 
“Không có việc gì, còn có ta ở đây, ít nhiều Hoàng Thượng sẽ cho ta chút mặt mũi.” Ôn Lương tự tin có thể bảo vệ mấy đứa con gái của mình cả đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Như Thúy vẫn khó chịu, “Quý Quý còn chưa được một tuổi, Hoàng Thượng liền muốn đánh chủ ý lên nó.” Sau đó đôi mắt xoay chuyển, ghé vào bên tai Ôn Lương nhỏ giọng nói: “Cái kia…… Nếu các hoàng tử đều giống như Túc Vương, Quý Quý gả qua đó cũng không thành vấn đề.”

 
“…… Đây là điều không có khả năng.” Ôn Lương vô tình chọc thủng ảo tưởng của nàng, không phải ai cũng giống Túc Vương có mệnh cách khắc thê tuyệt tử, còn có bệnh sạch sẽ làm người giận sôi máu, vì thế mới cưới một phi duy nhất, ngay cả trắc phi thông phòng cũng không muốn cưới. Đây là chuyện của hoàng gia *, bọn họ cũng không thể nói rõ, trong lòng biết là được. Cũng vì tật xấu này, mới có thể đắp nặn ra người như Túc Vương, nếu hoàng gia có thêm mấy huyết mạch như Túc Vương, không chừng vị quốc sư xuất quỷ nhập thần kia sẽ gặp rắc rối.
 
Như Thúy chỉ có thể tiếc nuối chép chép miệng, âm thầm thề tuyệt đối không thể để con gái gả vào hoàng thất. Nếu phải gả, cũng phải gả cho hoàng tử giống như Túc Vương, một đời chỉ cưới một nữ nhân duy nhất —— đương nhiên đây là ý nghĩ kỳ lạ.
 
Ôn Ngạn Bình nghe trong chốc lát, nhướn mày hỏi: “Cha, nếu muội muội nhất định phải gả vào hoàng thất, có phải sau này sẽ bị rất nhiều nữ nhân khi dễ hay không? Nghe nói Hoàng Thượng có rất nhiều nữ nhân, các Vương gia cũng có một phòng nữ nhân, sau đó sẽ sinh rất nhiều đứa nhỏ, những đứa nhỏ đó đều không hòa thuận, đấu tới đấu lui, giống như trong nhà Hồ ly tinh vậy, Hồ ly tinh còn bị đệ đệ hắn tính kế nữa. Nếu sau này Quý Quý gả vào hoàng thất, có phải sẽ có rất nhiều đứa nhỏ không do nàng sinh đều gọi nàng là nương hay không? Sau đó đám nữ nhân đó sẽ hại nàng?”
 
Ôn Lương và Như Thúy bị bé hỏi đến cứng họng. Đây là đương nhiên, dù là đương kim hoàng hậu, phía dưới cũng có một đống đứa nhỏ không phải con ruột gọi nàng là mẫu hậu mà. Nếu thật sự Quý Quý bị Hoàng Thượng nhìn trúng, về sau chỉ hôn cho Tứ hoàng tử, tương lai sau khi Tứ hoàng tử đăng cơ, nhóc sẽ là mẫu nghi thiên hạ. Làm hoàng đế, không thể chỉ có một nữ nhân, đến lúc đó không thiếu được phải đấu với một đám nữ nhân.
 
Thấy bọn họ gật đầu, đôi mắt sáng ngời của Ôn Ngạn Bình lướt qua vài phần tàn nhẫn, hung tàn nói: “Bất kể tương lai ai sẽ cưới muội muội, dám lừa dối muội muội sinh con với nữ nhân khác, con sẽ phế hắn!” Sau đó duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của Quý Quý, oai phong lẫm liệt nói: “Quý Quý đừng sợ, sau này ca ca dạy muội võ công lợi hại nhất, ai dám khi dễ muội, đánh chết bọn họ, đá nát trứng của bọn họ!”
 
“Ngạn Bình à……” Ôn Lương muốn nói cho tiểu cô nương, rất nhiều chuyện cũng không thể giải quyết bằng vũ lực, hơn nữa Hoàng Thượng chỉ để lộ ra ý tứ kia, cũng không nói rõ ràng, vẫn còn rất nhiều chỗ trống trong đó. Còn có, con là nữ hài tử, sao có thể nói loại lời nói này chứ?
 
“Cha, nương, hai người yên tâm đi, muội muội cứ giao cho con!” Tiểu cô nương vỗ ngực, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô sẽ dạy muội muội thành một cô nương có võ công cao cường, sau này muội phu dám khi dễ nàng, liền trực tiếp phế hắn, để hắn không bao giờ có thể tìm nữ nhân khác ngoài muội muội!”
 
“……”
 
Ôn Lương đờ đẫn đến không còn gì để nói, nhưng hai mắt Như Thúy lại sáng lên, đôi tay đặt lên vai tiểu cô nương, cao hứng nói: “Ngạn Bình, nương không nhìn lầm con, cứ làm như vậy đi, muội muội giao cho con, con phải phụ trách cả đời nàng nha.”
 
Ôn Ngạn Bình được gửi gắm không chỉ không có gánh nặng, ngược lại còn vỗ ngực, biểu tình lý tưởng hào hùng, nói: “Tốt, giống như cha mẹ chỉ có hai người, muội muội và muội phu tương lai cũng chỉ có hai người, con sẽ nhìn bọn họ cả đời, tuyệt đối không để muội phu lầm đường lạc lối!”
 
Ôn Lương đờ đẫn: Cô nương, nam nhân tam thê tứ thiếp không thể gọi là lầm đường lạc lối a!
 

“Ừm, có lời này của con nương liền yên tâm rồi!” Dáng vẻ của Như Thúy cô nương như có thể an giấc ngàn thu.
 
Yên tâm cái quỷ đó! Các ngươi không cần quá hung tàn, đó là hoàng tử! Sau này còn có thể là hoàng đế tương lai đó!
 
Ôn Lương không thể phản ứng, trong lòng thiếu chút nữa hò hét rít gào, cuối cùng khi một lớn một nhỏ hai cô nương quay đầu dùng ánh mắt sáng lấp lánh ánh mắt nhìn hắn, chỉ có thể lau mặt, có chút tự sa ngã nói: “Được rồi, liền theo Ngạn Bình nói mà làm.”
 
Sau đó quay đầu, trong lòng nước mắt thành sông, tâm nói Hoàng Thượng thần thật xin lỗi người, nếu là người thật sự để Tứ nhi tử của người cưới khuê nữ thần, Tứ nhi tử của người phỏng chừng chỉ có thể có một mình khuê nữ nhà thần.
 
*******
 
Mặc kệ Hoàng Thượng có ám chỉ gù, đó đều là chuyện của mười mấy năm sau, cho dù Ôn Ngạn Bình hùng tâm tráng chí muốn dạy dỗ tiểu muội muội đáng yêu thành hung tàn giống bé, vậy cũng phải chờ đến khi bánh bao nhỏ biết chạy biết nhảy nghe hiểu được tiếng người đã.
 
Giai đoạn này, nên làm cái gì thì làm gì đi.
 
Vào tháng sáu, trong triều truyền đến tin vui, Tĩnh Viễn đại tướng quân trẻ tuổi đại phá Đông liên minh vương ở phía Bắc Việt, chẳng những bức địch nhân xâm chiếm lui vào chỗ sâu trong thảo nguyên, còn làm Di quốc ở phía Đông di quốc cúi đầu xưng thần với Đại Sở, ít ngày nữa tướng quân sẽ áp giải bại tướng của địch nhân cùng vương thất của Di quốc vào kinh.
 
Trong Đại Sở, trên dưới vui mừng không thôi.
 
Như Thúy phát hiện những ngày gần đây Ôn Lương cũng thả lỏng một chút. Mặc dù thường xuyên bị triệu vào cung, nhưng không giống trước đây bận đến nửa đêm mới về, ý cười trên mặt cũng nhiều hơn.
 
Trong lòng Như Thúy cũng rất cao hứng, mấy ngày gần đây thường xuyên có phu nhân mời nàng đi ngắm hoa nghe diễn kịch hoặc tham gia các tiệc hỉ, nhưng đều không từ chối. Nếu không phải ba đứa nhỏ còn nhỏ, có lẽ bọn họ sẽ sôi nổi nói rõ đưa ba đứa nhỏ tới.
 

Lại nói, những phương thuốc cổ truyền giúp sinh con của Đàm lão phu nhân, phỏng chừng có lẽ thật sự có tác dụng. Có vài vị phu nhân may mắn mang thai, có điều không ai may mắn giống Như Thúy mà sinh hạ một lúc ba đứa nhỏ. Thậm chí mang song thai cũng không có, nhưng đều sinh con trai, với các nàng ấy mà nói cũng coi như là một cọc hỉ sự. Có con trai thì địa vị ở nhà chồng càng được củng cố, sống cũng thẳng lưng được, có tự tin thu thập đám tiểu thiếp. Bởi vậy, những đó phu nhân đều xem Như Thúy là ân nhân của mình, lễ tắm ba ngày hay tiệc đầy tháng của con mình, nói thế nào cũng phải mời Như Thúy đi bằng được.
 
Trong một năm ngắn ngủi, Như Thúy cô nương đã trở thành bạn tốt của các nữ nhân trong kinh thành, nhà nào có việc hiếu hỉ đều sẽ không quên nàng, không còn có người dám giáp mặt nghi ngờ xuất thân nha hoàn của nàng, như đã nhận định nàng.
 
Ngày tháng nhàn nhã, nháy mắt đã đến tháng bảy cực nóng.
 
Tuy nhiên, tháng bảy lại không phải tháng cát lợi, mấy thành trấn vùng Giang Nam liên tục truyền đến tin tức lũ lụt. Tuy năm nào cũng có thủy tai, nhưng cũng chỉ trong phạm vi nhỏ, không như năm nay lũ lụt nghiêm trọng hơn. Sổ con trong vòng tám trăm dặm kịch liệt đưa tới. Hoàng đế không thể không coi trọng, vội vàng mở kho bạc lấy bạc đi cứu tế. Nhưng không được nửa tháng, lại nghe nói tình hình thiên tai lại nặng thêm. Phái người đi điều tra, phát hiện tiền cứu tế kia căn bản không tới được tay bá tánh, mà bị đám quan viên tham dự cứu tế cùng với quan viên địa phương tham ô nuốt sạch. Sùng Đức hoàng đế giận dữ, lập tức bãi bỏ chức quan của đám quan viên tham ô tiền cứu tế đó, quyết định sai quan viên mình tin tưởng đi chủ trì công việc cứu tế.
 
Cuối cùng hoàng đế khâm điểm cho Ôn Lương người đã từng đi qua Giang Nam, quen thuộc tình huống ở đó, lại phái thêm hai đại thần khác hiệp trợ.
 
Khi Như Thúy nghe nói Ôn Lương bị phái đi Giang Nam cứu tế, đang giúp Trường Trường đã chín tháng tuổi tập đi. Khi nghe thấy tin tức này, hai chân củ cải nhỏ của bánh bao nhỏ run rẩy, rốt cuộc không chống đỡ nổi trọng lượng thân thể, đặt mông ngồi phịch trên đệm mềm.
 
Như Thúy bất chấp mông nhỏ bị ngã của con trai, vội vàng hỏi: “Hoàng Thượng đã hạ chỉ rồi sao?”
 
Thượng Khê trở về bẩm báo, khẳng định trả lời: “Đúng vậy, Hoàng Thượng lệnh cho đại nhân ngày mốt xuất phát, đại nhân phân phó thuộc hạ trở về báo với phu nhân một tiếng, thu thập hành lý cho ngài ấy, bây giờ đại nhân đang ở trong cung thảo luận với Hoàng Thượng về tình hình thiên tai ở Giang Nam, đêm nay sẽ trở về muộn một chút.”
 
Như Thúy nhíu mày, có chút lo lắng cho Ôn Lương đi lần này. Dù sao sau thiên tai không thiếu được các loại ôn dịch bùng nổ, khi còn nhỏ sở dĩ nàng bị bán vào kinh thành, cũng là vì năm ấy thủy tai gây ra ôn dịch, cha mẹ đều mất hết. Cùng đường, thúc thúc thẩm thẩm mới có thể bán nàng cho người nha tử, bị đưa tới kinh thành.
 
“Hoàng Thượng có phái thái y đi theo không? Là thái y nào?”
 
Sau khi nghe xong, trên mặt Thượng Khê mỉm cười, nói: “Phu nhân không cần lo lắng, Hoàng Thượng phái Quý thái y đi theo đại nhân, tuy Quý thái y còn trẻ tuổi, nhưng y thuật rất đáng tin.” Hoàng đế coi trọng Ôn Lương, đương nhiên không nghĩ đưa Ôn Lương đi chịu chết, nên chọn thái y có y thuật tốt nhất đi theo.
 
Trong lòng Như Thúy khẽ động, “Chính là vị Quý Uyên Từ thái y sao?”
 
“Đúng vậy.”
 
Sau khi nghe xong, Như Thúy an tâm, theo như lời Thượng Khê, vị Quý thái y kia nàng cũng có nghe nói qua. Mặc dù người có chút không đàng hoàng, nhưng y thuật lại vô cùng cao siêu, nếu không phải hiện tại hắn thật sự quá trẻ tuổi, tính cách cũng quá kéo thù hận, nói không chừng sau khi Hồ thái y về hưu, người thừa kế Thái Y Viện đời tiếp theo chính là hắn.

 
Sau khi cho Thượng Khê lui xuống, Như Thúy cùng mấy nha hoàn và ma ma, bắt đầu chuẩn bị hành lễ cho Ôn Lương.
 
Hơi trễ một chút, Ôn Ngạn Bình đã trở lại, về cùng bé còn có bốn thiếu niên tới hỏi thăm tin tức.
 
Như Thúy phân phó các nha hoàn chiếu cố tốt ba đứa nhỏ, đổi một thân quần áo liền ra ngoài tiếp khách.
 
Vừa đến đại sảnh, ba thiếu niên liền hành lễ với nàng, Ôn Ngạn Bình liền nhào tới, vẻ mặt nôn nóng nói: “Nương, nghe nói cha phải đi Giang Nam cứu tế, có phải hay không?”
 
Trong lòng Như Thúy than một tiếng, gật đầu nói, “Đúng vậy, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, ngày mốt liền xuất phát.”
 
Nghe vậy, vẻ mặt Vệ Triều Ấp, Hạng Thanh Xuân, Chu Chửng Húc đều đầy lo lắng.
 
“Xem ra tình huống năm nay thật sự rất nghiêm trọng, nên Hoàng Thượng mới phái tiên sinh đến đó.” Đại não Hạng Thanh Xuân nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt mang vẻ giận, “Đáng trách đám quan bỉ ổi to gan lớn mật đó, ngay cả bạc cứu tế cũng dám tham ô, thật là không muốn sống nữa mà!”
 
Vệ Triều Ấp nói tiếp: “Tiên sinh lần này đi, có lẽ phải mấy tháng mới về được. Thiên tai qua đi có đại dịch, tiên sinh tới đó, lấy tính cách của người, phỏng chừng muốn thâm nhập vào bá tánh, trong lòng chúng đồ đệ cũng cực kỳ lo lắng, nếu có thể cùng theo tiên sinh đến đó lo liệu, trong lòng đồ đệ cũng nguyện ý.”
 
Sau khi Hạng Thanh Xuân nghe xong, trong lòng khẽ nhúc nhích, nhìn Vệ Triều Ấp, lấy gia thế của Vệ Triều Ấp, hắn có thể nói ra loại lời nói này, xem ra thật sự đặt Ôn Lương trong lòng, tôn sùng ân sư.
 
“Nhà ta có rất nhiều dược liệu tốt, ta lập tức về nhà phân phó hạ nhân đưa tới đây cho biểu ca.” Tiểu mập mạp cũng nói theo.
 
Nghe mấy người nói xong, trong lòng Ôn Ngạn Bình cực kì lo lắng, nghĩ nghĩ, quyết định muốn đi theo, đến lúc đó cũng có thể giúp được Ôn Lương.
 
Như Thúy không thiếu được phải trấn an mấy đứa nhỏ này, đem chuyện thái y cũng đi theo nói cho họ, để bọn họ không cần lo lắng.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận