Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Hăm chín tháng chạp, Ôn Lương dẫn thê tử, con gái lớn và ba đứa nhỏ mới sinh ra không lâu ngồi kiệu ấm trở về Trấn Quốc Công phủ ăn Tết.
Ôn Lương là con vợ cả duy nhất của Trấn Quốc Công phủ. Không quan tâm sau này thế nào, chỉ biết bây giờ là thiếu gia tôn quý nhất trong Trấn Quốc Công phủ. Mặc dù dọn ra ngoài ở, nhưng sân viện của hắn vẫn được giữ lại, ai cũng không dám động vào. Hơn nữa hằng ngày đều có người quét tước, sau khi trở về trực tiếp vào ở là được, cũng không cần sắp xếp gì.
Năm nay, Trấn Quốc Công phủ cực kì náo nhiệt, là người vui vẻ nhất năm — ít nhất Trấn Quốc Công cho là như vậy. Con trai rời nhà mười mấy năm rốt cuộc trở về, cuối cùng cũng chịu ăn bữa đoàn viên cuối năm với cha già, còn dẫn theo ba cháu trai cháu gái mà ông mong ngóng hồi lâu, Trấn Quốc Công cảm thấy rất viên mãn.
Ngược lại với Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công phu nhân và Tần thị cảm thấy rất không viên mãn, bị ba đứa nhỏ kích thích mạnh, kích thích các nàng không sinh được con trai sao? Thật là mẹ nó chán ghét! Còn về đám nữ quyến khác, ngoại trừ Ôn Uyển tiểu cô nương đang rối rắm nên yêu ai yêu cả đường đi —— thích tam ca nên cũng thích ba đứa nhỏ hay ghét ai ghét cả tông ti họ hàng —— hận Như Thúy nên cũng hận luôn ba đứa nhỏ, mấy nữ quyến khác đều cảm thấy không sao cả.
Nếu con trai cháu trai đều trở về, Trấn Quốc Công cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể ở bên cạnh cháu trai mỗi ngày, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt không tình nguyện của con trai cũng thấy thuận mắt lên. Nhưng Ôn Lương vẫn trước sau như một mà làm gậy đánh uyên ương, lấy lý do thời tiết lạnh, mấy đứa nhỏ còn quá nhỏ, căn bản không cho ôm hài tử ra khỏi viện, cho nên nếu Trấn Quốc Công muốn gặp cháu trai cháu gái thì phải tự mình đến sân viện của con trai. Đương nhiên, cho dù ông bỏ xuống mặt già qua đó, cũng không nhất định có thể gặp được —— từ phương diện này mà nói, Ôn đại nhân rất kêu ngạo hung tàn nha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồ con trai bất hiếu, quá bất hiếu!
Trong khi lão Trấn Quốc Công đanh rít gào các loại, trừ tịch(giao thừa) đã tới.
Đêm trừ tịch, cả nhà tụ tập ở chính sảnh cực kì náo nhiệt ăn cơm tất niên, cũng xem như bữa cơm đoàn viên. Đương nhiên, náo nhiệt là mặt ngoài, ngay cả thủ vệ, gã sai vặt cũng phát hiện ra không khí quỷ dị trong chính sảnh.
Người trong Trấn Quốc Công phủ cũng không nhiều, ngoại trừ một mạch con cháu của Trấn Quốc Công, những người còn lại của Ôn gia đều ở quê quán, đây cũng là quy củ trong Trấn Quốc Công phủ. Sau khi con trai trưởng kế thừa Trấn Quốc Công phủ, còn lại con cháu liền muốn phân gia đi ra ngoài, ngoại trừ một ít người có tiền đồ có chức vị trong kinh, còn lại không có năng lực thì về quê đi làm địa chủ. Cho nên người trong Trấn Quốc Công phủ xưa nay không nhiều lắm, một chiếc bàn bát tiên* đã có thể ngồi đủ người.

Sau khi Ôn Lương và Như Thúy ngồi xuống, liền chú ý tới một tiểu cô nương thanh thuần mỹ lệ ngồi chung bàn.
“Đây là chất nữ nhà mẹ đẻ của nương con, vốn tới kinh thành thăm nương con, sau đó vì gió tuyết lớn làm tắt đường, nên ngày về bị kéo dài, nương con liền làm chủ giữ nàng ở lại nhà ta ăn Tết.” Trấn Quốc Công nghiêm túc giới thiệu với con trai, đối diện với ánh mắt trào phúng của con trai, mặt già có chút không nhịn được.
Vốn là gia yến của người cùng nhà, ai ngờ có thêm một người ngoài, trong lòng Trấn Quốc Công cũng có chút không tự như, đây là lần đầu tiên con trai chịu về nhà ăn Tết từ khi cãi nhau quyết liệt với ông, không giống thường ngày dù ở trong kinh thành cũng sẽ làm ra đủ loại ngoài ý muốn không thể trở về, làm sao ông không coi trọng cho được? Nhưng ông cũng muốn cho thê tử một chút thể diện, cũng không thể nhẫn tâm để tiểu cô nương vì tuyết lớn tắt đường không kịp về nhà ngây ngốc trong viện ăn Tết một mình.
Trấn Quốc Công phu nhân cũng tươi cười thân thiết giới thiệu: “Lương ca nhi, Như Thúy, nàng là Ngưng Vân, cũng coi như là biểu muội của các con.”
Sự xuất hiện của biểu muội này thật trùng hợp, Như Thúy không khỏi nhìn nhiều một chút, phát hiện biểu muội Ngưng Vân đúng là một tiểu cô nương thanh thuần xinh đẹp, trắng đẹp nõn nà, mặc dù khí thế cả người có vẻ hơi yếu ớt một chút, nhưng không che được hơi thở thanh thuần tươi mát kia, dễ dàng khiến cho nam nhân sinh ra ý muốn bảo vệ.
“Ngưng Vân gặp qua tam biểu ca, tam biểu tẩu.” Tần Ngưng Vân đứng dậy hành lễ, mắt to hồn nhiên chớp chớp nhìn hai người, sau đó nhìn về phía Như Thúy thì có chút thất vọng—— đại khái là thất vọng vì bên cạnh ánh trăng không phải ánh sao mà chỉ là một con đom đóm nhỏ.
Ôn Lương lãnh nhạt nhìn nàng ta một cái, nhàn nhạt đáp lời, Như Thúy cười tủm tỉm nói: “Biểu muội không cần khách khí.”
Tần Ngưng Vân lui về phía sau Tần thị, an tĩnh ngoan ngoãn ngồi đó, bên người nàng ta là Ôn Uyển, Ôn Uyển trừng mắt nhìn Như Thúy một cái, lôi kéo Ngưng Vân nhỏ giọng nói chuyện.
Sau khi gia yến, thì đến trong viện bắn pháo hoa, tiểu hài tử cũng có thể chơi một ít pháo hoa không nguy hiểm.
Ôn Ngạn Bình và Ôn Sách cùng tuổi nên chơi rất vui vẻ, ở trong sân ngươi truy ta đuổi mà bắn pháo hoa, bên cạnh có người hầu cẩn thận chăm sóc. Nhưng có lẽ hai đứa nhỏ chơi quá hưng phấn, không nhìn thấy ở cuối hành lang có hai thiếu nữ không biết xuất hiện từ khi nào, cứ như vậy đâm đầu đụng phải, hai thiếu nữ loli đúng là chân yếu tay mềm dễ đẩy ngã, làm sao chịu được hai đứa nhỏ tinh lực dư thừa đâm tới như thế, lập tức ngã xuống đất, hô đau không thôi.

Ôn Sách hoảng sợ, sắc mặt đều trắng bệch, “Tứ tỷ tỷ, Ngưng Vân tỷ tỷ, hai người không có việc gì chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tứ cô cô, biểu dì, thật xin lỗi, bọn con không phải cố ý.” Ôn Ngạn Bình cực kì ngoan ngoãn xin lỗi.
Ôn Uyển cùng Tần Ngưng Vân được nha hoàn ma ma nâng dậy, tuy không bị thương, nhưng trời lạnh, bị ngã một cái cũng thật sự quá sức, cảm thấy xương cốt đều đau, phỏng chừng ngày mai rời giường không thiếu được eo đau lưng đau.
“Tứ đệ, chẳng lẽ các ngươi không nhìn đường sao? Quả nhiên bị đứa con hoang không biết từ đâu ra dạy hư.” Ôn Uyển tức giận nói, nhìn về phía khuôn mặt nhỏ tái nhợt chịu đủ kinh hách của Tần Ngưng Vân, quan tâm hỏi: “Ngưng Vân, muội không sao chứ?”
Tần Ngưng Vân lắc đầu, nhìn về phía đứa nhỏ cầm pháo hoa trong sân.
Vừa nhìn thấy Ôn Ngạn Bình, tâm tình Ôn Uyển càng không tốt, cả giận nói: “Chẳng lẽ nương ngươi không dạy ngươi quy củ sao? Ngưng Vân là khách, ngươi tùy tùy tiện tiện mà đâm vào như vậy, dọa sợ nàng thì làm sao? Ngưng Vân là đứa nhỏ tay yếu chân mềm, cũng không phải một nữ nhân tùy tùy tiện tiện có thể so sánh.” Vẻ mặt khinh bỉ.
Từ năm trước, lần đầu tiên Ôn Ngạn Bình đến Trấn Quốc Công phủ, sau khi hai người đồng thời rơi xuống nước, Ôn Uyển liền đem đứa nhỏ này kéo vào sổ đen, chán ghét bé vô cùng, mỗi lần bé trở về đều nhịn không được bắt bẻ, ỷ vào mình là trưởng bối không ít lần giáo huấn nàng. Nhưng Ôn Ngạn Bình lại rất xảo quyệt, cũng không phải dễ chọc, cho nên mỗi lần hai người đối đầu, tiểu thư khuê các tay yếu chân mềm sao là đối thủ với đứa nhỏ nuôi thả lớn lên hung tàn được. Vì thế hận thù giữa hai người càng ngày càng sâu, thiếu chút nữa là trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Sắc mặt Ôn Ngạn Bình bỗng dưng lạnh đi, sao bé không nghe ra nàng ta nói “Nữ nhân tùy tùy tiện tiện” là ám chỉ Như Thúy và mình chứ, chớp mắt, cười hì hì nói: “Tứ cô cô nói đúng, có vài nữ nhân nha, đúng là tùy tùy tiện tiện, ăn Tết cũng không trở về nhà mà ăn vạ trong nhà người khác, nhìn lén cha của người khác, còn không biết muốn làm gì nữa.”
Nghe bé chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hốc mắt Tần Ngưng Vân bỗng dưng đỏ lên.

Ôn Uyển sao chịu được Ôn Ngạn Bình bôi nhọ biểu muội mình như thế, tức giận đến dậm chân, đi qua muốn xách đứa nhỏ này giáo dục một phen. Ôn Ngạn Bình đâu để nàng ta thực hiện được, nghiêng người ra sau, chạy nhanh đi. Bé lớn lên tuy lùn, nhưng một năm nay, mỗi ngày chạy quanh Ôn phủ một vòng để rèn luyện thân thể cũng không phải luyện chơi. Ôn Uyển dùng hết sức từ khi sinh ra đến giờ cũng đuổi không kịp bé, tiểu cô nương hung hãn còn cố tình bình thản quay đầu lại làm mặt quỷ: “Hung dữ như vậy, cẩn thận sau này gả không được!” Càng chọc Ôn Uyển tức đến mức hoàn toàn mất lý trí.
Hai người ở trong sân ngươi truy ta đuổi, khiến người hầu trong viện phụ trách bắn pháo hoa kêu la không ngừng, các nha hoàn ma ma sợ chiếu cố chủ tử không tốt sẽ bị phạt, không thiếu được phải đuổi theo che chở hai chủ tử, một trận gà bay chó sủa, náo nhiệt vô cùng.
Mấy đứa nhỏ gây ầm ĩ lớn như vậy, đương nhiên cũng kinh động đến người lớn trong phòng.
Khi đám người Trấn Quốc Công ra tới, liền nhìn thấy con gái nhỏ xưa nay xinh đẹp động lòng người của ông vẻ mặt tức giận rít gào nỗ lực cất bước đuổi theo phía sau đứa nhỏ đang chạy trốn. Đáng tiếc đứa nhỏ kia người nhỏ chân ngắn, rất nhanh đã bị bắt lại, sau đó dưới chân lảo đảo một cái, hai người đều không tự chủ được mà té ngã trên mặt đất, mà con gái ông trực tiếp đè tiểu cô nương dưới thân.
“Uyển Uyển, con đang làm cái gì?” Trấn Quốc Công cả giận nói: "Con làm cô cô như thế sao? Vậy mà khi dễ chất nữ?” Một biểu tình tức giận không chịu được.
Ôn Uyển vốn đã ngã một lần, vừa thở hổn hển vừa chạy thật lâu, bây giờ lại ngã một thêm lần, mặc dù phía dưới có cái đệm người, nhưng thân thể nhỏ kia lại không phát huy được tác dụng của đệm thịt, ngược lại làm nàng ta thất hồn lạc phát, thân thể như nứt ra. Người còn ngẩn ngơ, nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của phụ thân, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy biểu tình tức giận của phụ thân dưới ánh đèn, nhất thời ủy khuất không thôi.
“Cha……”
“Lão gia……”
Trấn Quốc Công nhìn về phía thê tử muốn nói lại thôi, xụ mặt nói: “Phu nhân, Uyển Uyển thật là càng ngày càng không đàng hoàng, đã sắp phải cập kê, vẫn không có quy củ như vậy, sau này làm sao nghị thân? Ta không muốn người ngoài nói tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ ta không có giáo dưỡng, dạy ra một cô nương không quy củ lại thích khi dễ hậu bối. Đến năm sau, phu nhân tiến cung xin Hoàng Hậu nương nương ban ân điển, thỉnh hai ma ma trong cung tới dạy nàng quy củ.”
Lời này thật đủ nhẫn tâm, Trấn Quốc Công phu nhân nghe được mà thầm cắn răng, vừa tức vừa ủy khuất. Ôn Uyển là con gái duy nhất của bà, tuy bà sủng ái con bé, nhưng cũng không phải không có quy củ, từ nhỏ đã chọn ma ma giáo dưỡng tới dạy quy củ, chỉ là không đành lòng hủy đi sự ngây thơ hồn nhiên của con gái, để nàng hoạt bát hơn người khác thôi, nhưng bây giờ trượng phu lại nói như thế, không nói nữ nhi khó chịu, bà cũng cực kì khó chịu.
Vẻ mặt Ôn Uyển thương tâm được mấy nha hoàn nâng dậy, nhìn phụ thân muốn khóc mà không dám, Trấn Quốc Công lòng dạ cứng rắn quay mặt đi, vì tốt cho nữ nhi, quyết định không thể cưng chiều nàng như thế, tránh cho sau này gả ra ngoài, người có hại cũng là nàng.

Ôn Lương đi qua, bế đứa nhỏ vẫn quỳ rạp trên mặt đất lên, thấy cái trán bé bị thương chảy ít máu, tâm tình cũng không tốt.
Mọi người đều không có tâm tình xem tiếp pháo hoa, trở lại chính sảnh ấm áp, không thiếu chuyện Trấn Quốc Công phu nhân muốn hỏi vừa rồi phát sinh chuyện gì. Như Thúy cầm cái khăn sạch sẽ khăn rửa sạch miệng vết thương trên trán cho tiểu cô ngươi, dư quang nơi khóe mắt nhìn về phía Tần Ngưng Vân, lúc này nàng ta vừa ủy khuất vừa kể qua một lần chuyện xảy ra.
Suy cho cùng Tần Ngưng Vân là khách, cho dù trong lòng nghiêng về Ôn Uyển cũng không dám làm quá rõ ràng, khi đó có một đám nha hoàn ma ma nhìn thấy, mọi chuyện rõ như ban ngày, chỉ có thể quy củ kể lại một lần chuyện mình trải qua.
“Cha, chuyện chính là như vậy, đầu tiên là Ngạn Bình đâm con, cũng không phải con muốn khi dễ nó.” Ôn Uyển ủy khuất nói.
“Gia gia, con đã xin lỗi rồi, nhưng Tứ cô cô nói con là đứa con hoang, nói nương con là nữ nhân tùy tùy tiện tiện, vậy không phải đệ đệ muội muội của con cũng là con hoang hay sao?” Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình cũng đầy ủy khuất nhìn Trấn Quốc Công, cắn môi, khổ sở cúi đầu, đáng thương cực kỳ: “Quả nhiên con và đệ đệ muội muội đều không được hoan nghênh.”
Trấn Quốc Công phu nhân thiếu chút nữa vò rách cái khăn trong tay, trong lòng cực hạn, đứa nhỏ này thật âm hiểm, dám lấy ba đứa nhỏ ra nói, ai không biết trượng phu bà bây giờ chỉ nhận ba đứa nhỏ, ba đứa nhỏ chính là sinh mạng của ông, ai dám nói một câu không tốt, trực tiếp cắn chết người đó. Mà giờ bé lấy ba đứa nhỏ ra nói, không phải muốn kích thích lửa giận của trượng phu để phạt con gái bà sao?
Quả nhiên, Trấn Quốc Công cực kì tức giận, lập tức không cho Ôn Uyển đón giao thừa, trực tiếp sai người đưa nàng về phòng đóng cửa ăn năn, thẳng đến khi quá năm mới mới được ra ngoài.
Trừng phạt này thật sự quá nặng, trong lúc ăn Tết là thời điểm bái phỏng bà con kết giao bằng hữu, cũng là cơ hội để cho các phu nhân trong vòng tìm hiểu các tiểu thư quý nữ, tương lai mới dựa vào ấn tượng mà chọn lựa con dâu, mà Ôn Uyển qua năm mới liền mười lăm tuổi, đúng vào tuổi mẫn cảm. Sau khi sinh nhật mười lăm tuổi, đã có thể bắt đầu để tâm đến người khác. Ngày Tết, vừa lúc có thể dẫn nàng đi gặp mặt những phu nhân trong nhà có con trai có độ tuổi thích hợp.
Trấn Quốc Công phu nhân lập tức không vui, trong lòng hận Ôn Ngạn Bình, liên quan đến tiểu cô nương là cha mẹ bé - Ôn Lương Như Thúy cũng hận một tầng. Mặc dù có lòng cầu tình, nhưng trượng phu còn đang nổi nóng, chỉ có thể phân phó người đưa nữ nhi về phòng trước, chuyện còn lại chỉ có thể từ từ tính, tuyệt đối không thể để nữ nhi bị trượng phu cấm túc trong lúc năm mới, đến lúc đó không phải khiến người chê cười sao.
Ôn Lương cùng Như Thúy một câu cũng không nói, xử lý tốt miệng vết thương cho tiểu cô nương xong, lấy cớ mang bé trở về nghỉ ngơi liền trở về sân viện của bọn họ. Đón giao thừa cũng không nhất định phải cả nhà tụ tập ở bên nhau đợi, về phòng mình đợi cũng không sao.
Mà tiểu cô nương Ôn Ngạn Bình, lại một lần nữa chứng minh bé rất hung tàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận