Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Ngày hăm ba lạc đốt lửa; hăm bốn quét dọn nhà cửa; hăm lăm gõ chiêng trống; hăm sáu thăm cữu cữu; hăm bảy giết gà; hăm tám dán tranh tết; hăm chín đi mua rượu; đêm ba mươi làm mỳ hoành thánh.
Thời gian cũng giống như bài vè kia, đảo mắt một cái liền đến Tết.
Bận suốt một tháng, cũng xem như chuẩn bị đón Tết xong. Ngày hăm sáu tháng chạp, trong cung cũng phong bút, Ôn Lương được nhàn rỗi, cũng không đi xã giao uống rượu với người ta, cả ngày ở nhà ôm ba đứa nhỏ, thuận tiện dạy dỗ con gái lớn Ôn Ngạn Bình, tốn công dạy dỗ tiểu cô nương càng ngày càng hung tàn thành thoạt nhìn có phong phạm nữ nhi, thục nữ lên một chút.
Đây là lần đầu tiên hai người ăn Tết trong kinh sau khi thành thân, không thiếu chuyện Như Thúy bàn bạc với Ôn Lương có trở về Trấn Quốc Công phủ ăn Tết hay không. Suy cho cùng, mặc dù Ôn Lương ở Thái sư phủ, nhưng không được xem là phân gia, trở về Trấn Quốc Công phủ ăn tết là đương nhiên.
Đây cũng là chuyện mà lão Trấn Quốc Công rất oán niệm, oán trách Sùng Đức hoàng đế nhiều chuyện, ban cho con trai bất hiếu Thái sư phủ, hắn không muốn ở Trấn Quốc Công phủ, lại nhân cơ hội có cớ để dọn đến Thái sư phủ, chia lìa ông cùng ba cháu trai cháu gái. Quả thật muốn xẻo tâm can huyết nhục của ông mà. Nhưng Ôn Lương lại thấy như vậy rất tốt, mỗi ngày đỡ phải đối mặt với khuôn mặt cứng nhắc của lão nhân gia, nếu không hắn sẽ nhịn không được muốn tạt một chén nước đi qua, hơn nữa hắn tuyệt đối sẽ không để lão nhân gia giáo dưỡng ba bánh bao nhỏ nhà mình, tránh bị lão nhân gia dạy hỏng mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi người có tính toán riêng, nhưng xét thấy hài tử bây giờ còn nhỏ, cho nên đều án binh bất động.
Ôn Lương ôm con trai lớn ít khi lộ cảm xúc, trêu đùa nhóc, nghe nàng hỏi chuyện, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tất nhiên là ở đây rồi, tam đứa nhỏ còn nhỏ, cũng đừng về đó lăn lộn làm gì.”
“Cha đã sai người tới đây truyền lời, để chúng ta nhất định phải mang hài tử về đó tham gia gia yến, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.” Như Thúy giội nước lạnh.
Ôn Lương lẩm bẩm trong lòng một tiếng “Ai là người một nhà với bọn họ”, chọc bánh bao nhỏ một lát, phát hiện biểu tình của nhóc vẫn không nhiều lắm, trong lòng có chút phiền muộn, buông tay, bế A Tuyết hoạt bát lên trêu chọc, quả nhiên nhóc lập tức cười rộ lên. Được con trai nhỏ chữa khỏi tâm hồn, lúc này Ôn đại nhân mới nói: “Về thì về, đến lúc đó nàng phải ăn trước một chút rồi hãy tham gia gia yến, tránh cho đến lúc đó ăn không vô, đói bụng.”
Như Thúy cười tủm tỉm lên tiếng, xoay người đi tìm dã nữ nhi không biết đã chạy đi đâu rồi.
Ôn Ngạn Bình cũng không đi nơi hoang dã nào, mà đi phủ của Hồ thái y, làm tổ trong khuê phòng của Tôn Tiếu Tiếu, bồi Tôn Tiếu Tiếu nói chuyện.

“Dì Tiếu Tiếu, qua năm mới, người lập tức phải về Giang Nam sao?” Ôn Ngạn Bình gắt gao dựa gần Tôn Tiếu Tiếu hỏi.
Tôn Tiếu Tiếu sờ sờ đầu bé, cười gật đầu, “Năm ngoái ta đã cập kê, qua năm sau là mười sáu tuổi, mẫu thân nói nên đính hôn cho ta, tránh kéo dài quá lâu mà thành gái lỡ thì, cho nên kêu ta trở về.” Dứt lời, thở dài trong lòng. Tiểu cô nương ở chỗ ông ngoại bà ngoại rất vui vẻ, cũng kết giao được vài bạn thân, sau khi gặp đám người tiểu mập mạp, đối với nam hài tử không có tâm tư gì, chỉ cảm thấy loại chuyện thành thân này cách mình rất xa.
Ôn Ngạn Bình nghe mà trong lòng khẩn trương, thầm nghĩ hồ ly tinh bọn họ tin tức quả nhiên là chính xác, Tôn Tiếu Tiếu phải về Giang Nam, đến lúc đó nếu thật sự định ra việc hôn nhân, tiểu béo đã không còn cơ hội. Hơn nữa tiểu béo nhỏ hơn một tuổi so với Tôn Tiếu Tiếu, nếu phụ mẫu của Tôn Tiếu Tiếu muốn tìm hôn phu cho nàng, phỏng chừng sẽ không tìm một nam nhân vừa béo vừa nhỏ tuổi hơn nữ nhi, mặc dù một năm nay tiểu mập mạp gầy đi rất nhiều, nhưng so với người bình thường vẫn tính là béo.
“Dì Tiếu Tiếu, chờ thêm một năm mới trở về không được sao? Con luyến tiếc dì Tiếu Tiếu.” Tiểu cô nương giả đáng thương nói, chui vào trong lòng ngực của thiếu nữ.
Nha hoàn Vân Nhạn đứng hầu hạ một bên trơ mắt nhìn tiểu nam hài chui vào lòng ngực của tiểu thư nhà mình, hơi nhíu mày lại, có chút không đồng ý, mặc dù thoạt nhìn lùn bí đao, nhưng nghe nói là đại nam hài đã chín tuổi, làm sao có thể sáp lên trên người nữ hài nhi như thế?
Tôn Tiếu Tiếu bị bé cuốn lấy vừa yêu vừa thương, nhìn thấy nha hoàn biểu tình không đồng ý của nha hoàn, nghĩ nghĩ liền biết vì sao, trong lòng không khỏi buồn cười. Rất ít người biết được giới tính chân thật của Ôn Ngạn Bình, lúc trước khi nàng từ chỗ ông ngoại bà ngoại biết được giới tính của tiểu hài nhi, cũng trợn mắt há hốc mồm một trận, lại nhìn đứa nhỏ mặc quần áo của nam đồng, rất có tinh thần của nam hài tử, nào có dáng vẻ kiều tiếu khả nhân của nữ hài tử? Nhưng sự thật là như thế, cuối cùng không thể không tin đứa nhỏ này thật sự là một nữ hài tử.
Nghĩ xong, Tôn Tiếu Tiếu cảm thấy cần để nha hoàn bên người biết giới tính của đứa nhỏ này, tránh cho mỗi lần tiểu hài tử tới đây sẽ không thoải mái.
“Ta cũng luyến tiếc tiểu Ngạn Bình.” Tôn Tiếu Tiếu nói, nàng là con gái nhỏ nhất trong nhà, dưới không có muội muội, sau khi biết giới tính chân thật của Ngạn Bình, trong lòng đã xem bé như muội muội mà đối đãi. “Nhưng đây là lệnh của cha mẹ, không thể không nghe theo.”
“Vậy…… Người có luyến tiếc béo ca ca, còn có Vệ ca ca, Chu ca ca bọn họ hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ, xác thật có chút luyến tiếc. Tiểu béo rất tốt, một năm nay tặng rất nhiều đồ vật cho ta, trong mắt ta, giống như đệ đệ của ta vậy.” Tôn Tiếu Tiếu thở dài nói.
Giống đệ đệ?

Ôn Ngạn Bình nghe trả lời Tôn Tiếu Tiếu như thế, trong lòng đồng tình với tiểu mập mạp một một trận, rồi tiếp tục quấn lấy Tôn Tiếu Tiếu nói chuyện, thời gian không sai biệt lắm, Ôn Ngạn Bình đi thăm phu thê Hồ thái y xong, liền cáo từ.
Mới ra khỏi Hồ phủ, liền nhìn thấy cách đó không xa có gã sai vặt đội gió  tuyết đứng đó chờ mình, hà hơi nhảy tới nhảy lui. Nhìn thấy bé đi ra, biểu tình như được giải thoát, chạy tới nói: “Ôn thiếu gia, thiếu gia nhà thuộc hạ ở Minh Phượng Lâu chờ người, thỉnh Ôn thiếu gia theo thuộc hạ tới đó.”
Ôn Ngạn Bình gật đầu, dẫn theo tiểu thái giám Tiểu Lộ Tử mà Ôn Lương cho bé đi về phía Minh Phượng Lâu.
Sau khi tới Minh Phượng Lâu, Ôn Ngạn Bình trực tiếp đến một gian ghế lô trên lầu hai, vừa vào cửa đã bị một luồng khí ập vào mặt, khiến bông tuyết dính trên mặt hòa tan thành nước tuyết, hiện ra đôi mắt ôn nhuận xinh đẹp.
Thiếu niên trong phòng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn nam hài mặt đầy tươi cười đi tới, không thể không thừa nhận nam hài này có đôi mắt cực kì xinh đẹp, làm khuôn mặt bình thường kia sinh động lên không ít, nhiều thêm một loại ý nhị nói không nên lời, ngay cả Hạng Thanh Xuân thích bắt bẻ bề ngoài của người khác, cũng không khỏi nhìn nhiều một chút.
Ôn Ngạn Bình vốn cho rằng ở Minh Phượng Lâu chỉ có tiểu mập mạp Mạc Tiềm, ai ngờ còn có mấy người khác, không khỏi giật mình nói: “Ủa, sao các huynh cũng ở đây vậy? Đều được thư viện cho nghỉ sao? Không phải trốn học đi đó chứ? Các huynh dám trốn học, ta phải nói cho cha ta!” Vừa nói vừa nhe răng với Hạng Thanh Xuân.
“Hôm nay chính thức được nghỉ, được mười ngày nghỉ đông đó.” Chu Chửng Húc trả lời, sau đó lại nói: “Nhưng tiểu sư đệ à, qua năm mới đệ cũng được mười tuổi nhỉ? Có đến thư viện đọc sách hay không?”
“Ta có người thông minh nhất thiên hạ dạy, mới không cần đi thư viện đâu.” Trong thư viện đều là một đống nam nhân thúi, bé mới không thích đến đó đâu.
Hạng Thanh Xuân nhàn nhạt nhìn tiểu cô nương, hừ một tiếng nói: “Nếu không phải tiểu mập mạp kéo chúng ta cùng tới đây, ngươi cho rằng ta nguyện ý gặp ngươi sao. Tiểu tử xấu xí!”
“Hồ ly tinh!” Ôn Ngạn Bình không cam lòng yếu thế mà chửi lại, không bao giờ chịu thiệt.
Thấy hai người lại muốn cãi nhau, Vệ Triều Ấp không kiên nhẫn đánh gãy bọn họ: “Được rồi đó hôm nay hai người đừng cãi nhau, hôm nay chúng ta tới đây là vì chung thân đại sự của tiểu béo.” Nói xong, gõ gõ mặt bàn, để tiểu hài tử ngồi gần Mạc Tiềm, hỏi: “Hôm nay đệ đi tìm Tôn cô nương xác nhận sao?”
Tiểu Ngạn Bình chu môi, tiểu mập mạp ân cần bưng trà rót nước cho bé, ba thiếu niên nhìn bộ dáng nịnh nọt kia mà khóe mắt run rẩy, thầm nghĩ không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Vì nữ nhân đó mà tự tôn của nam nhân đều dẫm đạp dưới chân sao? Ba thiếu niên đồng thời quyết định, tiểu béo chính là tấm gương xấu, về sau tuyệt đối không học theo hắn vì một nữ nhân mà vứt đi khí khái của nam nhân.

Ôn Ngạn Bình uống trà nóng để làm ấm thân thể, mới đồng tình nhìn tiểu mập mạp đang ân cần khẩn thiết với mình: “Béo ca ca, đệ cảm thấy huynh nên từ bỏ đi.”
“Vì sao?” Mạc Tiềm vội vàng hỏi, “Chẳng lẽ có người dùng gậy đánh uyên ương sao? Haizz, ta biết rõ, con đường của ta với Tiếu Tiếu cô nương cực kì nhấp nhô, nhưng vì Tiếu Tiếu cô nương, cho dù là núi đao biển lửa ta đều nguyện ý xông vào. Các ngươi cũng sẽ xông vào cùng ta, đúng không, đúng không?” Bộ dáng ai dám không đi cùng hắn, hắn lập tức vén tay áo trực tiếp nhào qua dùng mông đè chết người đó.
Bị đôi mắt gấp gáp kia nhìn chằm chằm, ba thiếu niên mặt vô biểu tình gật đầu, trong lòng yên lặng nôn mửa, ngươi vì nữ nhân mà xông vào núi đao biển lửa thì liên quan cái lông gì đến bọn ta hả! Chúng ta vì sao phải cùng ngươi xông vào núi đao biển lửa chứ? Ngã đây!
“Không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ là dì Tiếu Tiếu nói, huynh giống như đệ đệ của nàng ấy vậy, nàng vẫn rất thích huynh. Hồ ly tinh nói rất đúng, sau khi dì Tiếu Tiếu ăn Tết xong thật sự phải về Giang Nam, dì Tiếu Tiếu nói, cha mẹ nàng phải chọn lựa hôn phu cho nàng.”
Hai chữ “Đệ đệ” này như con dao sắc bén nhất, nháy mắt đã đâm tiểu mập mạp thành máu tươi đầm đìa, ngã xuống đất không dậy nổi.
Tức khắc ba thiếu niên kia cũng đồng tình nhìn tiểu mập mạp, đáng thương quá, hóa ra chỉ là “Đệ đệ” nha! Nhìn thấy hắn không tốt, trong lòng sảng khoái quá!
Sau một lúc lâu, tiểu mập mạp mới bò dậy nắm chặt nắm tay nói: “Ta tuyệt đối không buông tay, dù là đệ đệ cũng được, không phải nàng thích ta như đệ đệ sao? Một ngày nào đó sẽ thích ta giống như phu quân! Nhanh nhanh nhanh, các ngươi nghĩ biện pháp cho ta, tuyệt đối không thể để Tiếu Tiếu cô nương gả cho nam nhân khác, nếu nàng gả cho nam nhân khác, ta nhất định sẽ rất thống khổ, có khả năng cả đời sẽ không thành thân, đến lúc đó chỉ có thể mỗi buổi tối đến nhà các ngươi tìm an ủi!”
Mặt ba thiếu niên tức khắc một mảnh xanh mét, phỏng cảnh trở nên âm u, trong lòng cực kì táo bạo, nima ngươi thương tâm thì liên quan gì đến bọn ta, loại uy hiếp bất lương này mà ngươi cũng nói được!
“Béo ca ca, dì Tiếu Tiếu nói, ngươi quá béo, vì tốt cho thân thể, sau này nên đừng ăn uống quá độ, nàng tương đối thích nam nhân hình thể bình thường, nhưng lớn lên không thể quá đẹp, nàng không thích phu quân trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ muốn tìm một người có diện mạo bình thường sống cùng nhau cả đời, đương nhiên, tuổi phải lớn hơn nàng……”
Mỗi một câu nói của Ôn Ngạn Bình, tiểu mập mạp lại co rúm thêm một chút, ba thiếu niên thờ ơ lạnh nhạt, đồng dạng cũng cảm thấy tiểu mập mạp nên từ bỏ đi, không nói đến tuổi không thể nào lớn hơn, cho dù hắn có thể giảm béo, nhưng gương mặt kia cực kì thuận mắt, nhìn diện mạo của phu thê Mạc gia thì biết, nếu tiểu mập mạp thành công giảm béo được, đoán chừng diện mạo cũng không quá kém.
Cuối cùng, tiểu mập mạp nhào tới tìm các bằng hữu tốt của mình, cánh tay béo giữ chặt mấy người, âm trầm nói: “Hồ ly tinh, Vệ thiếu, các ngươi đều là một bụng ý nghĩ xấu, hẳn là có biện pháp nhỉ? Sẽ có đúng không? Nếu không có, sau này ta chỉ có thể nhịn xuống thống khổ, mỗi đêm đến nhà các ngươi tìm các ngươi an ủi.”
“……”
*****************
Lúc Ôn Ngạn Bình về đến nhà, quần áo trên người đều là tuyết, Phi Y chờ ở cửa đón bé trực tiếp kéo bé vào trong phòng thay quần áo bị tuyết tàn làm ướt, huân hương sưởi ấm.

Mới vừa thay quần áo xong, liền có nha hoàn tới nói với bé, Ôn Lương và Như Thúy phân phó bé đến chính phòng.
Tiểu cô nương mếu máo, biết chuyện mình chuồn êm ra ngoài bị phát hiện rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn đi thỉnh tội.
Không ngoài dự kiến, Ôn Lương phạt bé trở về chép năm mươi trang sách, mặt tiểu cô nương đầy đau khổ, cọ đến chỗ Như Thúy muốn nàng hỗ trợ cầu tình, Như Thúy ra vẻ bận rộn ôm lấy con gái lớn, đối với tiểu cô nương cũng thương mà không giúp gì được. Mặc dù bọn họ đều rất sủng ái mấy đứa nhỏ, nhưng nếu làm sai chuyện gì, Ôn Lương cũng sẽ phạt, Như Thúy đều không nhúng tay.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn đi chép sách, Như Thúy cùng Ôn Lương ôm mấy đứa nhỏ một lát, liền chạy tới thư phòng tìm tiểu cô nương.
Thư phòng có đốt địa long, đầy ấm áp, tiểu cô nương ngồi trước bàn, dáng ngồi nghiêm cẩn, hạ từng nét bút nghiêm túc viết chữ. Nghe thấy âm thanh mở cửa, thấy Như Thúy bưng canh nóng đi vào, tiểu cô nương lại ủy khuất mếu máo.
“Ủy khuất sao?” Như Thúy sờ sờ đầu bé, nói: “Con muốn ra cửa chơi chúng ta cũng không ngăn cản con, nhưng con phải theo thị vệ, nếu lỡ như gặp người xấu thì phải làm sao? Con là một nữ hài gia……”
“Con có dẫn theo Tiểu Lộ Tử! Hơn nữa con là nam tử hán, bây giờ con rất lợi hại!” Tiểu cô nương nắm chặt nắm tay.
Như Thúy cười sờ sờ mặt bé, nói với tiểu cô nương chết cũng không chịu thừa nhận giới tính của mình: “Con có kêu gào hung dữ hơn nữa cũng vô dụng, thân thể không lừa người được. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, bên ngoài bọn buôn người rất nhiều, nếu bắt gặp một đứa nhỏ đi một mình như con rồi bắt cóc thì phải làm sao?”
Ôn Ngạn Bình cũng không phải đứa nhỏ vô tri, năm đó ở trong ổ đám cường đạo, chuyện bắt cóc con nhà người ta cũng thấy rất nhiều, biết bọn họ lo lắng cho mình, liền mím môi gật đầu, đem mặt chôn trong lòng ngực Như Thúy cọ cọ, mới báo hôm nay mình đi ra ngoài làm chuyện gì.
“Béo ca ca thích dì Tiếu Tiếu, muốn cưới dì Tiếu Tiếu, nhưng có lẽ béo ca ca không có cơ hội. Con và béo ca ca chơi rất thân, muốn giúp huynh ấy.”
Như Thúy cũng có chút đồng tình nói: “Ta nghe Hồ nãi nãi nói, mẫu thân của Tiếu Tiếu hy vọng Tiếu Tiếu gả ở Giang Nam, cách bọn họ gần một chút, gả cho ai có gia thế bình bình lại biết thương nàng là được, đối với Mạc phủ mà nói, Tiếu Tiếu xem như trèo cao, chắc Hồ gia gia cũng không muốn gả Tiếu Tiếu qua đó.”
“Vậy làm sao bây giờ? Béo ca ca nói, hắn không cưới được dì Tiếu Tiếu sẽ thống khổ, sau này mỗi buổi tối đều sẽ đến nhà bọn hồ ly tinh tìm an ủi.” Ôn Ngạn Bình nhìn Như Thúy, sau đó đến sát tai nàng, nhỏ giọng nói: “Không bằng, chúng ta nhờ cha đi xử lý, chỉ cần có cha, nhất định có thể thành.”
Như Thúy nghĩ nghĩ, loại chuyện phiền toái này nàng không muốn trộn lẫn, nhưng không muốn đả kích sự tích cực của con gái. Ừm, chuyện phiền toái vẫn nên để Ôn đại nhân vừa thông minh lại có khả năng đi giải quyết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận