Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

 
Nghĩ đến toàn bộ kinh thành cũng chỉ có Ôn Lương là gan lớn dám chạy tới chỗ hoàng đế xin nghỉ bồi lão bà sinh hài tử, nhưng Sùng Đức hoàng đế vì mục đích tư lợi nào đó, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi miễn cưỡng đồng ý, quay đầu lại vội vàng phái hai thái y đến Ôn phủ đóng giữ.
 
Khi Ôn Lương nghe quản gia nói trong cung ban cho hai thái y, trong lòng có chút buồn bực, đầu óc chuyển chuyển nghĩ nhiều lên, nhưng nghĩ đến Như Thúy sắp phải lâm bồn, cũng không cự tuyệt. Sau khi cho người an bài cho hai vị thái y xong, Ôn Lương nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, xoay người gọi Thượng Khê tới, phân phó mấy câu kêu Thượng Khê đi làm.
 

Không nói đến suy nghĩ của mọi người, gần đây Như Thúy cô nương thật sự cảm thấy rất gian nan, bụng lớn quá mức, cúi đầu nhìn xuống, căn bản không thấy chân, giơ tay nhìn nhìn tay mình, sưng đến khó coi, sờ sờ mặt, đều là thịt. Gần đây khi soi gương nàng đều không dám nhìn kỹ, trên mặt nổi ban, thoạt nhìn thật sự xấu không chịu được, lại nhìn mỹ nam đang khẩn trương đuổi theo bên cạnh, cực kỳ đối lập, nàng thật sự xấu không thể nhìn, trong lòng Như Thúy rất buồn bực.
 
Ôn Lương xưa nay thông minh, mặc dù sau khi cưới Thúy cô nương ngốc ngếch bị nàng lăn lộn đến mức chỉ số thông minh giảm xuống một chút, bây giờ đầu óc đều là hài tử sắp xuất thế, nhưng so với người thường vẫn còn xem là có mấy phần tài trí, rất nhanh đã phát hiện Như Thúy cô nương buồn bực, sờ sờ mặt mình, che lại lương tâm nói: “Nghe nói phụ nhân mang thai đều như vậy, sau khi sinh hài tử ra, đốm trên mặt sẽ biến mất. Hơn nữa so với các phụ nhân mang thai khác, nha đầu nàng vẫn còn rất xinh đẹp.”
 
Như Thúy nheo mắt, hỏi: “Chàng đã gặp qua thai phụ khác rồi?”
 
“Ách……” Hắn chỉ nhìn thấy một lần lúc Túc Vương Phi mang thai đứa đầu tiên, sau đó cũng không gặp qua phụ nhân mang thai nào khác. Nhưng nếu lúc này nói ra Túc Vương Phi, đoán chừng nàng sẽ xù lông.
 
Như Thúy nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, uể oải nói: “Quả nhiên bây giờ ta rất xấu, Ôn đại nhân chàng trăng thanh gió mát bình thường rực rỡ, phối với ta thật sự quá đáng tiếc.”
 
Thấy thế, Ôn Lương chỉ có thể tậm tâm tận lực ra sức trấn an, sợ nàng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến tâm tình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
 
Lúc này, Ôn Ngạn Bình chạy vào, vừa vặn nghe được Như Thúy cô nương nói, cười hì hì đi qua lôi kéo tay nàng nói, “Nương yên tâm, ai dám nói người với cha không xứng, con đi đánh chết hắn nha!” Tiểu cô nương giơ giơ nắm tay nhỏ, cười lộ ra hàm răng thiếu răng cửa —— vốn răng thiếu đã mọc lên rồi, sau đó hai cái răng cửa sẽ dài nhanh thôi, “Gần đây con cùng sư phụ học một bộ quyền pháp, mặc dù khí lực không lớn, nhưng sư phụ nói chỉ cần cố gắng chuyên chọn chỗ yếu ớt trên thân thể mà đánh vào, cũng có thể đả thương địch thủ một ngàn.”
 
Ôn Lương toát mồ hôi, đột nhiên có chút hối hận khi thỉnh sư phó dạy bé học võ công.

 
Mà Như Thúy lại rất kinh ngạc, nhéo nhéo nắm tay nhỏ của bé nói: “Tập võ tuy tốt, nhưng con là nữ hài tử, lỡ như sau này luyện thành cường tráng giống nam nhân thì làm sao bây giờ?” Về sau có thể gả ra ngoài sao? Như Thúy cô nương cũng bắt đầu lo lắng.
 
Tiểu nha đầu lập tức nhảy cẩn lên, dậm chân kêu lên: “Con là nam tử hán nam tử hán, con không có đổ máu đâu!”
 

Ôn Lương: “……” Uy! Ta còn ở nơi này mà! Đừng nói loại chuyện nữ nhân đổ máu vi diệu này a.
 
Như Thúy cô nương bình tĩnh nói: “Ừ, nam tử hán lùn bí đao!” Nói xong, vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, một năm đã trôi qua, chỉ mới lớn lên được chút.
 
Tiểu cô nương lệ ròng chạy đi.
 
*******************************************
 
Tuy nói là xin nghỉ, nhưng cũng chỉ xin nghỉ được buổi chiều, mỗi ngày buổi sáng vẫn phải ngoan ngoãn đi thượng triều làm việc, sau đó buổi trưa bắt đầu làm tổ ở nhà bồi Như Thúy cô nương.
 
Một nam nhân khẩn trương hề hề, một thai phụ bụng lớn, một tiểu cô nương nhảy nhót lung tung, tổ hợp này cũng thật sự là náo nhiệt, mỗi ngày Hồ thái y tới cửa thỉnh mạch nhìn thấy cũng khẩn trương theo, cảm thấy ba người này đều không đáng tin cậy, mỗi ngày nháo tới nháo đi như vậy, rốt cuộc muốn nháo đến khi nào?
 
Quả nhiên, qua vài ngày sau, Như Thúy cô nương rốt cuộc cũng phát động.
 
Khi đó Ôn Lương đang ở Tử Thần Điện với hoàng đế, Túc Vương còn có vài đại thần đang cùng nhau phân tích tình báo trên chiến trường đưa về, bên ngoài vang lên âm thanh bẩm báo, Tiểu công tử Ôn phủ cầu kiến.
 
“Là nghĩa tử của Ôn Tử Tu sao?” Sùng Đức hoàng đế phản ứng cực nhanh, kinh ngạc nói: “Ở nơi nào?”
 
“Hồi Hoàng Thượng, đang chờ ở ngoài cung.” Lưu Lương Phủ trả lời, Ôn Ngạn Bình không có phẩm cấp, lại không được trong cung triệu kiến, chỉ có thể chờ ở ngoài cửa cung. Thái giám tới bẩm báo là thủ hạ của Lưu Lương Phủ, Lưu Lương Phủ đặc biệt phân phó hắn phải chú ý đến tình huống của Ôn phủ, cho nên khi nghe nói Tiểu công tử Ôn phủ chạy đến cửa cung cầu kiến, liền biết có chuyện, vội vàng tới đây bẩm báo. Bằng không nếu là ngày thường, ai sẽ để ý tới một tiểu hài tử?
 
Sau khi nghe xong, Ôn Lương cũng nóng nảy, ngày thường tuy Ôn Ngạn Bình có chút nghịch ngợm, nhưng không phải là đứa nhỏ không đúng mực, bây giờ lại gấp gáp chạy tới, có khả năng đã phát sinh chuyện gì đó. Chẳng lẽ Như Thúy muốn sinh?
 
Sùng Đức hoàng đế nhìn mặt Ôn Lương lộ vẻ nôn nóng, xua tay để những đại thần khác tới thiên điện nghỉ tạm một lát rồi trở về nghị sự, sau đó làm lơ Ôn Lương, nói: “Cho Tiểu công tử Ôn phủ tiến vào.”
 
Lưu Lương Phủ lộ vẻ kinh ngạc, hiếm thấy Hoàng Thượng lại muốn triệu kiến nghĩa tử của đại thần, chẳng lẽ bởi vì yêu ai yêu cả đường đi? Nhưng vẫn cho thái giám vội vàng đi truyền chỉ.
 
Rất nhanh, Ôn Ngạn Bình được dẫn đến. Lúc này thần sắc của đứa nhỏ rất không tốt, có lẽ trong lòng có chuyện lo lắng, vậy nên dù lần đầu tiên gặp hoàng đế cũng lộ vẻ có chút thất thần, hơi vụng về hành lễ với hoàng đế xong, tiểu cô nương lập tức nhìn Ôn Lương, nước mắt lưng tròng nói: “Cha, nương muốn sinh……”

 
Ôn Lương nghe xong, cũng gấp đến dậm chân, lúc này làm sao còn ngây ngốc được, lập tức xin hoàng đế cho nghỉ rời đi, đợi đến khi hoàng đế cho phép, một tay kẹp đứa nhỏ dưới nách liền chạy đi, thực sự làm người trong cung được mở rộng tầm mắt.
 
“……”
 
Sùng Đức hoàng đế giương mắt nhìn, hắn còn chưa thấy rõ đứa nhỏ kia trông như thế nào đâu, Ôn Tử Tu thật là to gan.
 
Lúc này Ôn Lương nào có tâm tư quản hoàng đế có cao hứng hay không, sau khi ra cung lập tức ngồi xe ngựa hồi phủ, trên đường đi vừa dò hỏi tiểu cô nương tình huống thế nào.
 
Mặc dù ngày thường tiểu cô nương vẫn luôn nhắc đi nhắc lại đệ đệ, nhưng khi chuyện tới trước mắt cũng vẫn sợ hãi, đặc biệt là khi Như Thúy phát động được đưa đến phòng sinh, nhìn sắc mặt khủng bố kia, càng làm cho bé sợ hãi, lúc này gắt gao túm lấy tay áo của Ôn Lương, hoảng sợ nói: “Ăn cơm xong không lâu, nương liền nói bụng có chút trụy xuống, nhưng không đau, chờ thêm ba mươi phút, sắc mặt nương liền thay đổi, nói đau bụng. Ma ma nói nương muốn sinh, nhưng mà sắc mặt nương rất khủng bố, nói muốn tìm Túc Vương Phi, Minh gia gia đã phái người đến Túc Vương phủ. Trong lòng con sợ hãi, nên cùng gã sai vặt tới đây tìm cha……”
 
Ôn Lương sờ sờ đầu bé, miễn cưỡng nói: “Không cần sợ hãi, nương của con được bảo dưỡng rất tốt, hơn nữa còn có hai thái y trong cung tới, Hồ gia gia rất nhanh cũng đến, sẽ không có việc gì.”
 
Tiểu cô nương lại khụt khịt, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống: “Có thật không? Nhưng trước kia lúc mẫu thân con sinh tiểu đệ đệ cũng rất đáng sợ như nương bây giờ vậy, tiểu đệ đệ mãi không chịu ra, sau đó hít thở không thông mà chết, mẫu thân rất thương tâm, nhưng chỉ có thể nằm trên giường…… Ô ô ô……”
 
Sau khi nghe xong, rốt cuộc Ôn Lương cũng biết vì sao tiểu cô nương lại thích đệ đệ như vậy, hóa ra còn có tầng nguyên nhân này, chẳng trách bây giờ con bé lại sợ tới mức đi tìm mình. Ngoại trừ Như Thúy, người tiểu cô nương thích dính nhất chính là hắn, có lẽ muốn tìm kiếm an ủi từ chỗ hắn. Ôn Lương kéo bé vào lòng dỗ dành, nói với bé Như Thúy nhất định sẽ không có chuyện gì.
 
Khi về tới Ôn phủ, lúc này trong phủ là một mảnh khẩn trương, nhìn thấy hắn trở về đều vội vội vàng vàng tới hành lễ thỉnh an.
 
Ôn Lương dẫn Ôn Ngạn Bình một đường đi đến hậu viện, lúc này Túc Vương Phi đã đi vào, đang ở bên trong chỉ huy hạ nhân, nhìn thấy hắn trở về tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
 
“Vương phi, bên trong thế nào rồi?”
 
Túc Vương Phi lau mồ hôi trên trán, mặc dù đã là thời tiết tháng 10, nhưng từ lúc nhận được tin tức lập tức vội vàng chạy tới, còn chạy một trận, ra một thân mồ hôi. “Bây giờ vừa mới bắt đầu, ta sai nha hoàn đi nấu chén mì cho Như Thúy để ăn bổ sung chút thể lực, lát còn có sức lực sinh.”
 

Ôn Lương ngơ ngác gật đầu, sau đó duỗi dài cổ nhìn xung quanh trong viện, cửa sổ đều đóng kín mít, làm sao nhìn được cái gì, trong lòng bất an, đang muốn đẩy cửa vào xem tình huống, ai ngờ Hồ thái y, Trấn Quốc Công phu nhân và Tần thị tới.
 
“Trở về đây, ngươi muốn làm gì?” Hồ thái y nổi giận nói.
 
Người trong viện bị kinh hách vì hành động của Ôn Lương, nhờ tiếng hét của Hồ thái y mà hoàn hồn, Thượng Khê Thượng Hà lập tức đi qua kéo hắn lại.
 
Ôn Lương mồ hôi đầy đầu —— khẩn trương, sau đó có chút đáng thương hề hề nói: “Hồ gia gia, hiện tại bên trong không có một chút âm thanh, con muốn đi nhìn một cái, nếu không đứng ngoài cửa sổ nhìn được không?”
 
Hồ thái y vừa buồn cười vừa tức giận, mắng: “Nào có đạo lý nam nhân đi vào phòng sinh? Cũng không sợ thêm phiền toái sao. Hơn nữa bây giờ gió vừa lạnh vừa lớn, chẳng lẽ ngươi muốn thổi trúng thê tử ngươi sao?”
 
Nghe xong Ôn Lương ủ rũ cụp đuôi, tiểu Ngạn Bình túm tay áo của Ôn Lương chạy theo, sau khi nghe xong, vội vàng nói: “Hồ gia gia, cha không thể đi vào, để con vào được không? Bây giờ con còn nhỏ, không sợ va chạm cái gì.”
 
“Không được!” Hồ thái y không cho chút mặt mũi nào.
 
Phát động từ buổi sáng, mãi đến buổi trưa cũng không có động tĩnh, nhưng máu loãng lại mang ra mấy bồn, Ôn Lương sợ tới mức trong lòng lạnh ngắt, khuôn mặt nhỏ của Ôn Ngạn Bình cũng không chút huyết sắc, nếu không phải có Hồ thái y và Trấn Quốc Công phu nhân nhìn chằm chằm, một lớn một nhỏ hai người sợ là đã vọt vào rồi. Ngược lại Hồ thái y rất trấn định, trong lòng biết bên trong có khả năng không chỉ là hai thai, cần tốn thêm chút thời gian. Mà mặc dù Trấn Quốc Công phu nhân rất không thích đứa nhỏ này được sinh ra, nhưng bà làm mẹ cả, nếu không tới tọa trấn, cũng không nói nổi, cộng thêm nếu bà thật sự để con riêng xông vào phòng sinh, lão gia sẽ giận chó đánh mèo với bà, cho nên Trấn Quốc Công phu nhân đứng canh phòng nghiêm ngặt.
 
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, hạ nhân Ôn phủ chuẩn bị cơm trưa, nhưng lúc này đoàn người đều không có tâm tình ăn uống, chỉ tùy tiện dùng một chút lại bắt đầu canh giữ trước phòng sinh, nghe bên trong thường thường truyền ra âm thanh thống khổ, đều hãi hùng khiếp vía một trận. Túc Vương Phi đã sớm đi vào bồi Như Thúy, có nàng ở đó, trong lòng Như Thúy cũng thêm vài phần tự tin, Ôn Lương cũng cực kỳ cảm kích, chỉ thiếu chút nữa xem nàng như mẫu thân mà đối đãi.
 
Có đều Như Thúy cô nương đúng thật là may mắn, sau giờ ngọ không lâu, trong phòng sinh rốt cuộc truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, tức khắc tinh thần mấy người bên ngoài đều thả lỏng, ngay cả Tần thị trong lòng cầu nguyện Như Thúy xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình thật sự không nên theo tới đây, mắt thấy tuyết cũng sắp rơi, mình lại theo tới nơi này ngơ ngác đứng chờ, tay chân đều bị đông lạnh đến tê dại, thật sự không dễ chịu, còn không bằng mong người bên trong sinh nhanh lên, nàng ta cũng được trở về.
 
Nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, trong lòng Ôn Lương được thả lỏng, khi muốn đi vào, phát hiện thân thể đã bị đông cứng, thiếu chút nữa ngã quỵ, đứa nhỏ vẫn luôn nắm tay áo hắn đã phác gục trên người hắn.
 
“Chúc mừng Ôn đại nhân, phu nhân sinh một đứa nhỏ mập mạp.” Ma ma đỡ đẻ đi ra chúc mừng một tiếng, sau đó lại đóng cửa, mọi người đều biết trong bụng người nào đó không chỉ có một đứa, còn phải sinh đứa thứ hai nữa.
 
Rất nhanh, lại nghe được tiếng khóc của đứa thứ hai, lúc này Ôn Lương cảm thấy đã sinh xong rồi, hắn có thể đi vào, ai biết Hồ thái y lại nói: “Ngươi gấp cái gì?”
 
Xưa nay Ôn Lương tôn trọng ông, chỉ có thể ủy khuất nói: “Con đi vào xem thê tử của mình không được sao?”
 
Hồ thái y buồn cười nói: “Chờ một chút đi.”
 
Nghe được lời này, khi mọi người còn đang kỳ quái, lại nghe trong phòng sinh truyền ra một tiếng kinh hô: “Còn có một đứa……”

 
Tức khắc mọi người cứng đờ, máy móc nhìn về phía Hồ thái y.
 
Hồ thái y vuốt vuốt râu, có chút chột dạ với ánh mắt lên án của cháu trai, nói: “Ta thấy bụng nha đầu này lớn hơn bình thường một chút, đoán có thể là có ba đứa, nhưng vì không để các ngươi thêm gánh nặng, nên mới không nói. Bình an thì tốt, không cần so đo quá nhiều, không phải sao?” Lão nhân gia cười tủm tỉm nói.
 
Ôn Lương lúc này chỉ muốn OOXX mắng chửi người, nghe Hồ thái y nói như vậy, lại liên tưởng đến chuyện cho Thượng Khê đi tra, làm sao lại không hiểu, sắc mặt khó coi nói: “Là Hoàng Thượng lệnh người gạt đúng không?” Hay cho lừa dối một trận, chẳng trách mấy ngày trước sòng bạc đột nhiên có người đặt cược trong bụng nha đầu nhà hắn là tam thai, nhưng mọi người đều không nghe thấy tin tức gì, nên người cược rất ít, đặt cược giới tính của đứa nhỏ là nhiều, bây giờ ngẫm lại, tuyệt đối là do hoàng đế âm thầm làm việc, muốn lấy con của hắn ra đặt cược để kiếm thêm tiền bỏ túi riêng.
 
Nghĩ thông suốt, Ôn Lương nổi giận, đối với Hồ thái y cũng trợn mắt giận nhìn, có gia gia nào lại khi dễ cháu mình như vậy không?
 
Hồ thái y nhìn trời, trong lòng nói đây cũng không phải là ông nói, là Ôn Lương tự đoán được, cho nên Hoàng Thượng ngài đừng giận chó đánh mèo lên lão thần.
 
Trong lòng đã có chuẩn bị, nên qua thêm một khắc nữa, đứa nhỏ thứ ba đã ra đời, nghe thấy tiếng khóc vang dội kia, trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Mặc dù sinh rất thuận lợi, nhưng cũng gánh đủ lo lắng, đặc biệt là tam bào thai ngoài ý muốn này thật sự làm bọn họ chưa kịp chuẩn bị tâm lý a.
 
***************************************
 
Trong hoàng cung, Sùng Đức hoàng đế cũng sốt ruột chờ đợi, bởi vì hắn đem một nửa số bạc trong tư khố (túi tiền riêng) của mình đi đặt cược đó, nếu không phải là tam bào thai, hắn sẽ thua thảm. Nên sau khi các đại thần rời đi, Sùng Đức hoàng đế cũng không làm gì, xoay vòng vòng trong đại điện, chờ vận mệnh an bài.
 
Mặc dù mang đứa nhỏ của Ôn Lương ra đặt cược để phát tài là không tốt, nhưng bây giờ hoàng đế rất nghèo, loại biện pháp thất sách này cũng đem ra dùng. Những người đánh cược đều là thế gia quý tộc, trăm năm tích lũy, giàu chảy mỡ, Sùng Đức hoàng đế cảm thấy làm thịt bọn họ cũng không cần chột dạ.
 
Sau giờ ngọ không lâu, thái giám đi tìm hiểu tin tức bên ngoài cuối cùng cũng trở lại.
 
“Thế nào? Là mấy bào thai?”
 
Thái giám thấy bộ dạng hoàng đế cấp bách như lửa sém lông mày, mất đi thâm trầm ngày thường, trong lòng dù kinh ngạc, nhưng vẫn vội vàng trả lời: “Bẩm hoàng thượng, Ôn phu nhân sinh tam thai, hai nam một nữ, nữ hài tử là muội muội nhỏ nhất.”
 
Sau khi nghe xong, trong lòng Sùng Đức hoàng đế buông lỏng, nhịn không được vỗ tay ăn mừng, bảo đảm được bạc lần này sẽ vào tư khố của mình.
 
“Nói với Ôn Tử Tu, phu nhân hắn có công sinh dục, chờ khi ba đứa nhỏ tròn một tuổi, trẫm sẽ tự mình ban tên.” Sùng Đức hoàng đế cười nói, thể hiện ân sủng với mấy đứa nhỏ nhà Ôn Lương.
 
Hoàng đế cao hứng, nhưng khi Ôn Lương nghe thấy Sùng Đức hoàng đế còn dám lấy luôn quyền đặt tên họ cho mấy đứa nhỏ của hắn, thiếu chút nữa đã nổi bão.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận