Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

 
Chương 84


 
Tuy rằng bên ngoài mọi việc nhôn nhao, nhưng lại không truyền đến được tai Như Thúy, theo tháng lớn, mọi người trong phủ đều càng dụng tâm, mà dần dần ngoại trừ việc vào triều dạy dỗ các vị tiểu hoàng tử, thời gian còn lại Ôn Lương chỉ trong nhà, bồi bên người Như Thúy, làm công tác thai giáo cho hài tử chưa ra đời.
 

Ôn Lương tự mình thai giáo, không chỉ Như Thúy cô nương được nghe đã tai, mà toàn bộ bọn hạ nhân của Ôn phủ cũng được nghe thoải mái, Ôn Lương tinh thông lục nghệ[1], cầm kỳ thư họa đều giỏi, thậm chí so với mọi người nói chỉ có hơn chứ không kém, theo lời nói của mọi người chính là toàn năng, thậm chí là loại toàn năng này dù người khác hâm mộ cũng không với tới được.
[1]六艺(Lục nghệ): lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán (hay thơ, sách, lễ, nhạc, dịch, xuân thu)
 
Vì thế, Ôn Ngạn Bình sùng bái Ôn Lương không thôi, mặc dù ngày thường sắp xếp bài học rất nhiều, nhưng mỗi khi đến lúc Ôn Lương đánh đàn thổi tiêu, đều phải chạy tới chống mặt ngồi nghe nhã nhạc, nhếch miệng cười rất lâu, Như Thúy tò mò hỏi, bé thoải mái hào phóng nói: “Con muốn nghe một ít âm nhạc tao nhã, sau này đệ đệ muội muội sinh ra, con cũng có thể nghe cùng chúng.” Khiến người ta bật cười không thôi.
 
Vào giữa tháng sáu, Ngọc Sanh[2] xuất giá, Ôn Lương nói Như Thúy thêm trang cho nàng ta, cũng coi như đã cho nàng ta thể diện, Ngọc Chi và Ngọc Dung còn lưu lại phủ, Ôn Lương để các nàng ta đi hầu hạ Ngọc ma ma, bình thường nếu không có quản sự ma ma cho phép thì không dễ dàng được xuất phủ, đương nhiên cũng sẽ không giống như trước đây chạy đến Trấn Quốc Công phủ.
[2]Ngọc Sanh: Mình so raw thì thấy lúc để là Ngọc Sanh, lúc lại để là Ngọc Sênh. Nên Ngọc Sanh hay Ngọc Sênh gì cũng là một người nha.
 
Sau khi vào bảy tháng, bụng Như Thúy càng thêm lớn, tay chân sưng vù, có đôi khi nửa đêm vì chân cẳng co rút mà tỉnh lại, lại dày vò một trận, cộng thêm thời tiết nóng bức, nàng lại là thai phụ, thả băng trong phòng để giảm nhiệt độ thì không tốt, mà nhiệt độ cơ thể của thai phụ lại cao, cho nên có đôi khi thật sự là nóng không chịu nổi, càng ngủ không được.
 
“Nha đầu, nàng không sao chứ?” Ôn Lương tiếp nhận nước ấm trong tay nha hoàn, cho nàng uống xong, nhìn bụng cao ngất của nàng, trong lòng luôn nhịn không được mà lo lắng, có phải quá lớn rồi hay không?
 
Thấy nàng đã uống nước xong, vội lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cho nàng, Thanh Y đang mát xa chân cho nàng, cũng quan tâm mà nhìn nàng.
 
Lúc này đêm đã khuya, từ sau khi nàng mang thai, ánh nến trong phòng trắng đêm không tắt, Như Thúy nhìn thấy lo lắng trên mặt hai người, trong lòng ấm áp, nhìn bọn họ tươi cười, nói: “Không có việc gì, không phải chân bị chuột rút thôi sao, trước kia khi đi bơi cũng bị chuột rút, quen là tốt rồi, người ta nói rút rút mới càng khỏe mạnh đó.”

 
“……”
 
Ôn Lương cùng Thanh Y bị so sánh của nàng làm cho mặt đầy hắc tuyến, trong lòng bất lực, có đều cảm thấy tinh thần hiện tại của nàng cực tốt, vốn là bọn họ thương nàng mang thai vất vả, kết quả là trái lại được nàng an ủi, tuy rằng mỗi khi như vậy sẽ bị nàng làm cho 囧 囧, nhưng làm cho bọn họ càng cảm thấy cảm động.
 

“Cái gì mà càng rút rút càng khỏe mạnh chứ? Đừng nói bậy.” Ôn Lương ngồi bên cạnh nàng, lấy quạt hương Giang Nam ra quạt cho nàng, chậu băng để ở ngoại thất, cũng không dám để gần quá, chỉ có thể lúc nào cũng quạt cho nàng bớt nóng. Mặc dù trong nhà khô nóng, nhưng Ôn Lương không muốn rời khỏi nàng, cho nên vẫn ở cùng một phòng với nàng, chỉ cho người đặt thêm một chiếc giường nhỏ dài.
 
Như Thúy vô tội nói: “Năm đó khi Vương phi mang thai, nàng cũng nói như vậy với Vương gia, Vương gia còn rất tán đồng đó.”
 
Ôn Lương trợn trắng mắt trong lòng, sợ là lúc ấy Túc Vương bị làm cho vô ngữ không cách nào phản bác mới đúng.
 
Chờ sau khi chuột rút giảm bớt, Như Thúy cũng bắt đầu mơ màng sắp ngủ, Ôn Lương cho Thanh Y lui xuống nghỉ tạm, còn mình nằm bên mép giường quạt cho nàng.
 
Như Thúy nằm nghiêng người, một bàn tay lôi kéo ống tay áo hắn mới an tâm, bụng càng lúc càng lớn, nàng ngay cả trở mình cũng phiền toái, càng không thể giống như trước thường dính vào lòng ngực hắn ngủ, trong lòng có chút mất mát, cho nên mỗi khi buổi tối ngủ đều phải túm ống tay áo của hắn mới có thể ngủ ngon.
 
“Tết Trung Nguyên[2], ta muốn dẫn Ngạn Bình về Quốc công phủ một chuyến.” Ôn Lương thuận miệng nói với nàng.
[2]Tết Trung Nguyên: vào rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất.
 
“Làm chi vậy?”
 
“Cha đồng ý để Ngạn Bình lấy thân phận nghĩa nữ của Ôn gia nhập vào gia phả.” Ôn Lương cười nói, “Dù sao hiện tại chúng ta cũng đã có hài tử của mình, cha không có lý do gì mà phản đối, hơn nữa lúc ông ấy biết Ngạn Bình là nữ hài nhi, còn rất giật mình đấy.” Đâu chỉ là giật mình, Ôn Lương nhớ tới lúc ấy đôi mắt cha hắn trừng lớn đến mức như muốn rớt ra ngoài, liền nhịn không được muốn cười, cảm thấy chính mình có thể làm lão nhân lộ ra biểu tình như vậy cực kỳ có cảm giác thành tựu.
 
Như Thúy cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh kia, chỉ sợ là cực kỳ khôi hài. Lúc trước khi cho rằng nàng không thể sinh con, Ôn Lương lại không chịu hưu thê nạp thiếp, Trấn Quốc Công đã tuyệt vọng, thậm chí khi Ôn Lương mang một tiểu nam hài gầy teo yếu ớt về nói là nghĩa tử, không khỏi muốn hỏng rồi, cho rằng sau này Ôn Lương thật sự muốn tuyệt tự[3], cho nên mới nhận nuôi một nam hài để sau này tống chung[4], tất nhiên là rất phản đối. Ôn Lương khi đó không có ý muốn giải thích Ôn Ngạn Bình kỳ thật là một nữ hài nhi, mới dẫn đến Trấn Quốc Công kịch liệt phản đối. Chờ sau khi biết Ôn Ngạn Bình thật ra là một nữ hài nhi, lúc ấy Trấn Quốc Công xác thật có xúc động muốn bạo khởi đánh đứa con trai bất hiếu này một trận, có ai lại dọa cha mình như vậy sao?
 
[3]Tuyệt tự: không có con cái hay không có người nối dõi.
[4]Tống chung: lo ma chay cho người thân.
 
“Hiện tại thân thể ta không tiện, không thể trở về thỉnh an cha nương, sau khi trở về chàng đừng cãi nhau với cha đấy, dù sao cũng phải cho ông ấy mặt mũi.” Như Thúy lại bắt đầu giống như trước mà dong dài. Năm trước Trấn Quốc Công động thủ khiến Ôn Lương bị thương đã trở thành bóng ma trong lòng nàng, cho nên khi mỗi lần Ôn Lương phải về Trấn Quốc Công phủ, nàng đều sẽ không ngại phiền mà nói một lần, Ôn Lương cũng kiên nhẫn đáp lại.



 
Ôn Lương nén cười đáp lời, duỗi tay sờ sờ bụng tròn vo của nàng, cũng không biết hai tiểu gia hỏa bên trong là nam hay nữ. Thường nói chua trai cay gái, con trai xấu mẫu, bụng nhọn sinh con trai bụng tròn sinh con gái, Như Thúy cô nương vốn là cô nương ngốc nghếch, mang thai cũng dày vò người gấp đôi thai phụ bình thường, thường xuyên có ý nghĩ kỳ lạ, chua ngọt đắng cay đều có thể ăn, cái bụng cũng nhìn không ra là nhọn hay tròn, còn dáng người, mặt trái xoan vẫn tú lệ như cũ, trên mặt không mập lên, chỉ có cơ thể không ngừng mập lên một vòng.

 
Chờ sau khi phát hiện không còn âm thanh nữa, Ôn Lương thăm dò nhìn qua, đang lải nhải vậy mà lại ngủ rồi, không khỏi không nhịn được mà bật cười, cảm thấy gió đêm lướt nhẹ qua có mát hơn chút, cũng nhắm mắt lại ngủ.
 
Tết Trung Nguyên, được nghỉ ngơi một ngày, buổi sáng bồi Như Thúy cùng nhau dùng đồ ăn sáng xong, Ôn Lương liền dẫn Ôn Ngạn Bình đến Trấn Quốc Công phủ.
 
Trước khi đi, Ôn Ngạn Bình bình lôi kéo Như Thúy nói dong dài với bụng nàng, chủ yếu là bé phải rời đi nửa ngày, đệ đệ phải ngoan ngoãn linh tinh. Chờ lảm nhảm với đệ đệ xong rồi, tiểu cô nương nắm tay Như Thúy, trịnh trọng nói: “Nương yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ cha thật tốt, ai dám mắng cha đánh cha, Ngạn Bình đánh chết hắn!”
 
Nhóm nha hoàn không đành lòng nhìn quay mặt đi, Như Thúy chọc chọc khuôn mặt nhỏ của bé, nói: “Chỉ cần con không gây chuyện cho chúng ta, chúng ta đã rất cao hứng rồi, nữ hài tử không được quá hung tàn!”
 
“Con là nam hài tử!” Tiểu cô nương trừng mắt, ưỡn ngực: “Nơi này bằng phẳng mà!”
 
“……”
 
Như Thúy nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, kéo miệng bé, lộ ra hàm răng thiếu mất một cái răng cửa, nói: “Được rồi, nam hài tử thiếu răng cửa!”
 
“……”
 
Như Thúy cô nương vẫn hung tàn như cũ, tiểu cô nương lại lần nữa khóc ròng chạy đi.
 
Ôn Lương nén cười, dẫn theo đứa nhỏ lệ rơi đầy mặt rời đi.
 
*************************************
 
Tết Trung Nguyên, hiến tế tổ tiên xong, chờ sau khi tên của Ôn Ngạn Bình được ghi vào gia phả của Ôn gia, những lão nhân tới làm chứng trong tộc thu hồi gia phả rời đi, Ôn Lương tự mình đưa đến cửa.
 
Xong được một nỗi tâm sự, trong lòng Ôn Lương nhẹ nhàng thở ra, thấy Ngũ đệ Ôn Sách chơi cùng một chỗ với Ôn Ngạn Bình, liền cho bọn họ đến hoa viên chơi, hơn nữa còn phân phó bọn họ không được bướng bỉnh gây chuyện.

 
Bây giờ Trấn Quốc Công phu nhân và Tần thị mới biết được Ôn Ngạn Bình kỳ thật là một nữ hài nhi, đều có chút hoảng hốt nhìn hai tiểu hài tử một trước một sau rời đi, hoài nghi có phải Ôn Lương lầm giới tính của Ôn Ngạn Bình rồi hay không, nếu thật là một nữ hài tử…… Đây cũng quá bi ai rồi, bộ dáng như vậy, về sau thật sự có thể tìm được nhà chồng sao?
 
Trấn Quốc Công để lại mấy nhi tử uống rượu với nhau, trong lúc uống giống như lơ đãng hỏi đến mấy đứa nhỏ trong bụng Như Thúy, “Thân thể thê tử con thế nào rồi? Bây giờ nàng là phụ nữ có thai, con phải cẩn thận chăm sóc, nếu người hầu không đủ, con cho người tới đây thông báo với mẫu thân con một tiếng, để bà ấy đưa mấy nha hoàn bà tử tay chân lanh lợi qua chiếu cố nàng, nếu có muốn ăn cái gì, cũng nói một tiếng, trong phủ sẽ không ngược đãi nàng.”
 
Ôn Lương chỉ cười nhạt, uống ly rượu, chỉ nói tất cả đều khỏe mạnh. Thê tử của mình hắn tự nuôi được, không cần dựa vào trong nhà.
 
Trấn Quốc Công âm thầm trừng mắt, cảm thấy đứa con trai này không nói còn tốt hơn, nhẫn nhịn nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Thái y có nói hai đứa nhỏ là nam hay nữ không? Hoặc là hai đứa đều là nam hài tử?” Trong lòng cực kỳ chờ đợi là hai nam hài tử.
 
Nghe được lời này, Ôn Duẫn và Ôn An cũng đều tò mò nhìn Ôn Lương.
 
Nói đến hài tử, vẻ mặt Ôn Lương nhu hòa, ôn giọng nói: “Thái y nói không thể xác định được, nhưng mà có lẽ có một đứa là nam hài.”
 
Mặc dù trông mong hai đứa nhỏ đều là nam hài, nhưng mà loại chuyện này không thể cưỡng cầu, cho dù chỉ có một, trong lòng Trấn Quốc Công cũng đã thỏa mãn. Vì để càng hiểu biết nhiều về tình huống của cháu trai tương lai, Trấn Quốc Công lại tiếp tục mặt dày hỏi tiếp, tâm tình Ôn Lương không tệ, hiếm khi chịu trả lời, trong lúc nhất thời cha con hai người hòa thuận, không gương cung bạt kiếm như ngày xưa.
 
Ôn Duẫn và Ôn An thấy bọn họ một người hỏi một người đáp, không khí hài hòa xưa nay chưa từng có, đều nhìn nhau cười.
 
Có thể nói, bởi vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của mấy đứa nhỏ, cũng khiến cho hai cha con bình thường giống như thù địch có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện, mặc dù cũng không thể ngay lập tức phụ từ tử hiếu, nhưng so với thù địch trước kia thì khá hơn nhiều. Mà sở dĩ hai người đều thu liễm tính tình không cãi nhau, cũng bởi vì sợ dọa Tống Tử nương nương chạy mất, sợ không cẩn thận một chút, Tống Tử nương nương liền thu đứa nhỏ lại, cho nên hai người đều thu liễm lại tính tình.
 
Lúc rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, đã là hoàng hôn, trên đường là một mảnh náo nhiệt.
 
Ôn Ngạn Bình đã có hai tháng chưa ra khỏi cửa, lúc này nhìn thấy trên đường một mảnh náo nhiệt, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, lôi kéo Ôn Lương kêu lên: “Cha, chúng ta cũng đi thả đèn sông đi, thả một chiếc đèn cho nãi nãi cùng nhị bá bá đã qua đời nói cho bọn họ biết chúng ta sống rất tốt.”
 
Hành động tri kỷ này của bé làm trong lòng Ôn Lương được an ủi không thôi, mặc dù bé hiểu sai, nhưng cũng là một lòng hiếu thảo của bé. Ôn Lương đuổi gã sai vặt hồi phủ, nói với Như Thúy bọn họ muốn đi thả đèn sông, để nàng không cần chờ bọn họ hồi phủ cùng dùng bữa.
 
Đi mua một chiếc đèn sông hình hoa sen, hai người một lớn một nhỏ bước tới bờ sông thả đèn, lúc này trên đường đã có một vài người lớn dẫn theo hài tử đi tới bờ sông thả đèn, bọn họ đi xen lẫn trong đó nhìn cũng không chói mắt lắm.
 
Lúc này, lại có người gọi bọn họ lại.
 
Hai người xoay người nhìn lại, lại thấy mấy thiếu nam thiếu nữ mặc cẩm y hoa phục đi đến, rất gọn gàng hào hoa, trong đó ba thiếu niên thiếu nữ đi đằng trước có dung mạo hình dáng xuất chúng nhất.
 
“Hồ ly tinh!” Ôn Ngạn Bình buột miệng thốt ra.
 

Hạng Thanh Xuân vốn đang mang đầy ý cười tức khắc đen mặt lại, những người còn lại có lẽ là lần đầu tiên nghe cách gọi mới mẻ như thế, lại thấy đứa nhỏ kia đi cùng với Ôn Lương, làm sao không biết thân phận của bé, tức khắc nhịn không được mím môi cười, tò mò nhìn nghĩa tử được Ôn Lương nhận nuôi trong truyền thuyết, mới nhìn lướt qua, không khỏi có chút thất vọng.
 
“Tiên sinh, hai người tới thả đèn sông sao?” Hạng Thanh Xuân quyết định không để ý tới Ôn Ngạn Bình, ôn hòa hỏi.
 
Ôn Lương cười đáp: “Đúng thế.”
 
“Nhưng mà bây giờ sắc trời còn sớm, tại sao không muộn chút hãy đi? Đến lúc đó trên sông tràn đầy hoa đăng, như ánh sáng của chân trời đầy sao, lúc ấy mới đẹp.” Khúc Phương Phỉ cũng ôn tồn nói, một đôi mắt đẹp nóng bỏng mà nhìn chằm chằm Ôn Lương.
 
“Đúng vậy, bọn con đều hẹn chờ trời tối, cùng lên thuyền thả hoa đăng. Không bằng Ôn tiên sinh cũng đi cùng đi?” Hạng Thanh Xuân mỉm cười nói, lời này được những thiếu niên các cô nương bên cạnh hắn đồng ý.
 
“Không được, một lát nữa còn phải về sớm một chút, không muốn chơi ở bên ngoài lâu, ban đêm người nhiều, các ngươi cẩn thận một chút.”
 
Nghe thấy Ôn Lương cự tuyệt, mấy người đều lộ vẻ thất vọng, Ôn Ngạn Bình trốn phía sau Ôn Lương làm mặt quỷ với Hạng Thanh Xuân, lại khoa tay múa chân làm động tác rùa đen[5], chọc thiếu niên tức giận lại muốn bắt bé tới đét mông.
[5]rùa đen: ở đây Ôn Ngạn Bình muốn ám chỉ Hạng Thanh Xuân bị cắm sừng.
 
Sau khi Ôn Lương nắm tay đứa nhỏ rời đi, đám người Khúc Phương Phỉ vẫn còn si ngốc nhìn bọn họ rời đi, chờ đến khi bóng dáng bọn họ biến mất trong đám người, mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, mấy người tiếp tục đi tiếp.
 
“Biểu đệ, bao giờ thì đệ có thể dẫn bọn ta đến bái kiến Ôn Tử Tu?” Khúc Phương Phỉ có chút oán giận hỏi.
 
Trán Hạng Thanh Xuân có chút co rút đau đớn, nói: “Biểu tỷ, Ôn tiên sinh là người bận rộn, làm gì có thời gian rảnh luận cầm với tỷ? Tỷ vẫn nên dẹp cái suy nghĩ này đi, tài nghệ của Ôn tiên sinh mặc dù là tuyệt nhất, cũng không phải hư danh, nên sẽ không tùy tiện đấu khúc với một cô nương.”
 
Mặc dù Khúc Phương Phỉ hiểu đạo lý này, nhưng vẫn không cam lòng. Gần đây Ôn phủ thường xuyên có tiếng nhạc truyền ra, khiến những ai đi qua Ôn phủ đều nhịn không được thả chậm bước chân lắng nghe, nàng cũng từng ngẫu nhiên đi qua, cực kỳ kinh ngạc, vốn còn nghĩ rằng tiếng nhạc kia là do Ôn phu nhân tấu, nhưng nghe những người cũng vì ngưỡng mộ mà đến nói là do Ôn Lương đàn, chỉ người có tài hoa tuyệt đỉnh như vậy mới có thể tấu ra khúc nhạc tao nhã này, nghe nói là thai giáo cho hài tử trong bụng Ôn phu nhân. Nghe đến đó, làm sao nàng không biết lần đấu thơ trên sông vào tết Hạ Nguyên năm ngoái, lúc ấy khúc nhạc mở màn kia cũng là từ tay Ôn Lương đàn ra, lại khiến mọi người nghĩ lầm, tưởng là do Ôn phu nhân tấu.
Bên kia, Ôn Ngạn Bình nói với Ôn Lương: “Cha, con không thích mấy tỷ tỷ kia, ánh mắt các nàng nhìn cha giống như muốn ăn cha vậy. Cha cũng không thể làm ra chuyện có lỗi với nương nha!”
 
Ôn Lương cười khổ, nha đầu này thật đúng là cái gì cũng dám nói, nhưng hắn vẫn có chút thẹn thùng nói: “Khụ, đừng nói bậy.”
 
Tiểu cô nương cho rằng hắn không hiểu, dậm chân nói: “Thật sự mà, cha phải tin tưởng con, ánh mắt nhìn người của con rất chuẩn.”
 
“Phải phải phải, đã biết, ta sẽ tránh xa các nàng.” Ôn Lương thuận miệng đáp.
 
Ôn Ngạn Bình vui vẻ nở nụ cười, tự cảm thấy giúp Như Thúy cô nương ngốc nghếch bảo vệ trong sạch cho nam nhân của nàng, một đường dồi dào sức sống.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận