Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

 
Chương 83
 
Không nói đến mấy đứa nhỏ thế nào, nhưng Ôn Lương đã đổi biện pháp giữ tiểu Ngạn Bình ở lại hậu viện, cho dù là lúc đám người Vệ Triều Ấp đến phủ thỉnh giáo, cũng khó mà gặp được. Lúc đầu còn đỡ, chờ thêm nửa tháng vẫn cứ như thế, làm sao không rõ chuyện gì được, Mạc Tiềm là người thứ nhất oán trách Hạng Thanh Xuân.
 

“Hồ ly tinh, đều tại ngươi, nếu không phải ngươi đánh mông hắn, thì tại sao lại không gặp được hắn chứ?” Mạc Tiềm ai oán không thôi, hắn là thật tình muốn chơi với tiểu Ngạn Bình, hơn nữa có tiểu Ngạn Bình ở bên trong giúp đỡ, ngẫu nhiên hắn còn có thể nhân cơ hội gặp được Tôn Tiếu Tiếu, bây giờ tiểu Ngạn Bình không thấy đâu, tất nhiên Tôn Tiếu Tiếu cũng sẽ không thể tùy tiện gặp người, đã thế ngay cả tình cờ gặp nhau cũng không có, làm hắn nhịn sắp hỏng rồi.
 
Hạng Thanh Xuân híp đôi mắt phượng xinh đẹp, không vui nói: “Tiểu béo, ngươi nói ai là hồ ly tinh hả? Đừng có học cái xấu của tên tiểu tử kia.”
 
Sau khi Mạc Tiềm nghe xong, trực tiếp giơ nắm tay lên, dừng lại trước khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Hạng Thanh Xuân, không cao hứng nói: “Ngạn Bình xấu chỗ nào? Là do mắt ngươi không tốt, mới nói hắn xấu, ta cảm thấy hắn càng nhìn càng đẹp, so với những đứa nhỏ đồng tuổi được nuôi thành trắng trẻo mềm mại kia còn xinh đẹp hơn. Hơn nữa, ngươi rõ ràng chính là hồ ly tinh, đôi mắt híp lại, rất giống hai con tiểu hồ ly được Ôn phu nhân nuôi.”
 
Rốt cuộc là đôi mắt ai mới không tốt? Hạng Thanh Xuân không để ý tới hắn, nếu đã nhận định người nào đó xấu, vì để không làm hại mắt, hắn chưa bao giờ liếc mắt nhìn Ôn Ngạn Bình quá nhiều, hơn nữa lúc trước hắn đánh mông Ôn Ngạn Bình cũng thật sự là vì xấu hổ và giận dữ đến mất lý trí mới ra tay, đến khi đánh đứa nhỏ đến đôi mắt rưng rưng, khi vẻ mặt tràn ngập hận ý mà trừng mắt nhìn mình, hắn mới có chút hối hận, mình đã là người lớn, vậy mà lại đi so đo với một đứa nhỏ không hiểu chuyện. 
 
Tuy rằng Hạng Thanh Xuân làm việc cho Đại hoàng tử, nhưng lại thật tình kính nể tài trí của Ôn Lương, cho nên mới nghiêm túc tới cửa mong nhận được chỉ giáo như thế, ngóng trông ngày nào đó Ôn Lương khảo hạch đủ rồi, nhận hắn làm đệ tử. Vì thế, gần đây hắn đã chậm rãi xa cách với mấy người Đại hoàng tử, còn phải làm cho Đại hoàng tử cảm thấy sau này sẽ không trách tội hắn, hành sự cực kỳ vất vả. Nhưng mà, hiện tại đối với nghĩa tử này của Ôn Lương, gần đây hay bị nàng lăn lộn một trận, Hạng Thanh Xuân đột nhiên có chút uể oải.
 
“Tiểu béo, ngươi đừng luôn che chở cho tiểu tử kia, lần trước quả thật là hắn đã làm được quá mức rồi……” Vệ Triều Ấp chưa nói xong đã lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Hạng Thanh Xuân có chút đồng tình. Có điều chuyện này cũng coi như là Hạng Thanh Xuân tự tìm, ai bảo cái tính yêu cái đẹp biến thái của hắn chọc giận đến đứa nhỏ.
 
Mạc Tiềm nhíu mày “Rốt cuộc là chuyện gì? Các ngươi không nói cho ta, ta làm sao biết hắn đã làm gì với hồ ly tinh?”
 

Chu Chửng Húc xưa nay luôn ở thế trung lập, thản nhiên thong dong, ai cũng không đắc tội, nhưng lúc này cũng tán đồng với Vệ Triều Ấp, vỗ vỗ cánh tay béo đã gầy được một vòng của tiểu mập mạp, nói: “Ngươi đừng làm rộn, ta thấy có lẽ là Ôn tiên sinh muốn quản thúc tiểu sư đệ, cho nên mới không gặp được người.”

 
Các thiếu niên ở đây đều là người thông minh, sau khi nghe xong đều cảm thấy có vài phần đạo lý, chỉ là không biết Ôn Lương vì sao phải quản thúc Ôn Ngạn Bình.
 
Mà Ôn Ngạn Bình không biết mình bị nhớ thương mấy ngày nay lại đang bận bận rộn rộn, sư phó dạy võ đột nhiên bắt đầu dạy nàng công phu quyền cước, thậm chí nghe nói nàng thích trường kiếm, vậy mà tự mình làm một thanh kiếm gỗ tinh xảo đưa nàng chơi, lập tức nàng còn nơi nào mà nhớ thương bọn Mạc Tiềm.
 
Trừ lần đó ra, mỗi ngày tập võ xong, lại đến bắt đầu học tập khóa học mà Ôn Lương bố trí, thật vất vả mới học xong, lại đến thời gian dưỡng thai cho Như Thúy cô nương. Vì để Như Thúy sinh được đệ đệ đáng yêu cho nàng, Ôn Ngạn Bình nhảy dựng lên, tự mình tiếp nhận việc dưỡng thai do Ôn đại nhân giao cho, nàng mang sách đến trước mặt Như Thúy, bắt đầu đọc sách cho đệ đệ trong bụng nghe, một ngày cứ như vậy mà trôi qua.
 
Ôn Lương thấy hiệu quả cực kỳ tốt, bất giác mỉm cười, quả nhiên Ôn Ngạn Bình rất để ý chuyện đệ đệ, cứ như thế liền có thể giữ nàng được một hai năm.
 
Thời gian dần dần trôi qua, mùa hè ngày nắng chói chang rất nhanh đã đến.
 
Như Thúy mang thai đã được năm tháng, đúng lúc vào tháng sáu, vì thời tiết nóng bức, gần đây ăn uống không tốt, cả Ôn Lương cùng đứa nhỏ đều gấp đến độ nhảy nhót lung tung. Dùng mọi biện pháp để nàng có thể ăn nhiều một chút, đây là bồi bổ cho mấy người lận a.
 
Ôn phủ vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách trước sau như một, Như Thúy an tâm dưỡng thai, vụ sự trong phủ đều giao cho quản gia, cho nên những chuyện bên ngoài cũng không tới tai, ngoại trừ một số chuyện lớn mới biết một chút, nhưng Ôn Lương vì sợ ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, cho nên nếu không phải chuyện quan trọng đều gạt nàng.
 
Ôn phủ thanh tịnh, nhưng bên ngoài lại nhón nháo vang trời.
 
Nguyên nhân thứ nhất là có một số phần tử phản bội Bắc Việt liên lạc với các bộ lạc ở phía đông bắc thảo nguyên của Bắc Việt và một số tiểu quốc xung quanh để khởi xướng chiến tranh với Đại Sở, khiến cho mọi người trong kinh nghị luận sôi nổi, kêu gào muốn để Ngu tướng quân xuất chinh đánh tan phản đồ Bắc Việt. Nguyên nhân thứ hai là trong kinh thành có vài vị phu nhân thành thân đã hơn mười năm nhưng không có tin tức lại vào tháng này, giống như hẹn nhau trước sau truyền ra tin tức mang thai, hơn nữa nhìn tuổi của các nàng ấy, đều từ hai mươi đến ba mươi, thậm chí Tả Đô Thống phu nhân đã ba mươi sáu, lại bắt ra được hỉ mạch.

 
Đây là chuyện thần kỳ gì vậy?
 
Trong lòng mọi người nói thầm, có vài người nhìn ra được, đó là các phu nhân lúc trước rất chăm chỉ chạy đến Túc Vương phủ cùng Ôn phủ, nghe nói là xin Ôn phu nhân cho phương thuốc cổ truyền giúp xin con, không ngờ qua hai tháng, vậy mà thật sự mang thai.
 
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không quan tâm có phải trùng hợp hay không, trong lòng đã cảm thấy phương thuốc cổ truyền giúp sinh con kia của Ôn phu nhân tuyệt đối là có ích, nói không chừng nàng có thể mang thai cũng là nhờ cái này, lại nghe nói phương thuốc cổ truyền đó là do Lão thái thái ở Bình Tân Đàm gia cho nàng, càng thêm tin tưởng vài phần, vì thế Ôn phủ cùng Túc Vương phủ lại một lần nữa bị các phu nhân khắp nơi trong kinh thành đưa thiệp đến cầu kiến.
 
Như Thúy mặc kệ những việc này, lúc trước nàng đã đưa một chồng phương thuốc cho Túc Vương Phi, Túc Vương Phi đưa cho vài vị phu nhân có quan hệ tốt, mặc dù không phải toàn bộ đều truyền ra tin tức mang thai, nhưng chỉ cần mấy người cũng đủ cho mọi người tin tưởng, vì thế lúc Ôn Lương lấy danh nghĩa Như Thúy phải dưỡng thai không gặp khách, những phu nhân đó đành phải chuyển sang cầu kiến Túc Vương Phi, chỉ trừ mấy người có bối phận cao, Như Thúy cự tuyệt không được, mới tự mình ra mặt tiếp kiến.
 
Lần này tới là trưởng tỷ của đương kim hoàng thượng —— Vô Song trưởng công chúa, Tĩnh An Vương phi và Trương học sĩ Trương phu nhân, lúc nhìn thấy nha hoàn dìu một phụ nhân đĩnh cái bụng to đi ra, không khỏi lắp bắp kinh hãi, trong lòng nói thầm, không phải nói mang thai mới năm tháng sao? Làm sao lại thoạt nhìn giống như mang thai tám tháng vậy? Chẳng lẽ là song thai?
 
Nghĩ như vậy, trong lòng mọi người đều nóng lên, dùng một ánh mắt rụt rè mà nóng bỏng nhìn chằm chằm vào bụng Như Thúy cô nương.
 
“Nương, phía trước có đồ vật, cẩn thận một chút.” Một âm thanh non nớt vang lên.
 
Lúc này các vị phu nhân mới thấy rõ nam hài giống như tiểu trung khuyển đi theo phía sau Như Thúy, vóc người thoạt nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy ước chừng khoảng sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, màu da hơi vàng, nhưng cũng coi là ôn nhuận tinh tế, ngũ quan có vẻ tương đối bình thường, nhưng đôi mắt lại cực kỳ mỹ lệ, lúc nhìn người thì sáng lấp lánh, cực kỳ vui mắt, khiến cho khuôn mặt nhỏ trông bình phàm kia cũng sinh ra mấy phần thú vị.
 
Tuy rằng bọn họ chưa gặp qua đứa nhỏ này, nhưng cũng biết đó là nghĩa tử mà Ôn Lương nhận nuôi ở Bình Tân vào năm trước, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất đáng yêu, hơn nữa hắn còn có một phụ thân nổi danh khắp thiên hạ, nếu tương lai được dạy dỗ tốt, phong thái cũng sẽ không kém, nếu thật sự tốt, đến lúc đó có thể nhìn xem trong gia tộc có cô nương nào vừa tuổi, đính hôn cùng hắn cũng tốt.

 
Lúc tâm tự của mọi người còn đang thay đổi, Như Thúy đã đi vào, vì thân mình không tiện, mọi người cũng không để nàng hành lễ, sôi nổi cùng nhau hàn huyên. Chờ qua ba tuần trà, rốt cuộc Trưởng công chúa cũng nhịn không được hỏi: “Nhìn bụng ngươi, không lẽ là song sinh sao?”
 
Như Thúy nâng môi cười, nói: “Hồ thái y đã xem qua, nói xác thật là song sinh, hơn nữa một số ma ma có kinh nghiệm trong phủ cũng nói như thế.”
 
Nghe vậy, mọi người đều hâm mộ một trận, trong đó Vô Song trưởng công chúa là tâm tình phức tạp nhất, nhớ tới nữ nhi đã gả chồng kia của mình, tuy rằng nữ nhi được danh xưng là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, phẩm mạo tài hoa đều là tuyệt nhất, sau khi gả chồng cũng là phu thê hòa thuận ân ái, nhưng thân thể lại yếu ớt, thái y từng nói cơ thể nàng có tính hàn, cho dù điều trị cũng không biết phải điều trị đến khi nào, thực sự làm bà lo lắng đến tâm hỏng rồi. Tuy con rể đối với nữ nhi tình thâm ý trọng, nhưng nhà thông gia vẫn ngóng trông muốn ôm tôn tử, hiện nay có mẫu thân là bà ở đây thì vẫn còn tốt, ngày nào đó khi bà già rồi không thể làm chỗ dựa cho nữ nhi nữa, không biết nữ nhi có thể bởi vì chuyện con nối dõi mà phải chịu ủy khuất ở nhà chồng hay không.
 
Về đứa nhỏ trong bụng Như Thúy cô nương, mọi người đang thảo luận xem là nam hay nữ hay là long phượng thai linh tinh, rất náo nhiệt. Những phu nhân đó không phải là phu nhân đứng đầu gia tộc thì cũng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Như Thúy không dám đắc tội, cho nên cũng bồi các nàng nói chuyện phiếm, thẳng đến khi nói đến mệt mỏi, nha hoàn lại bưng trà hoa lên lần nữa mới dừng lại một lát.
 
Sau khi nói đến tận hứng, cũng hiểu nhau thêm vài phần, mới nói ra mục đích mà các nàng hôm nay tới cửa.
 
“Nghe nói chỗ Ôn phu nhân có phương thuốc cổ truyền do Đàm gia Lão thái thái ở Bình Tân đưa cho, thích hợp cho điều trị thân thể nhất, chúng ta muốn đến xin chép một bản đem về.” Trưởng công chúa lại cười nói: “Hy vọng Ôn phu nhân không so đo chúng ta đã thất lễ.”
 
Như Thúy nói: “Chỗ nào thất lễ chứ, mọi người đều là trưởng bối, chỉ cần cho một nha đầu hoặc bà tử tới là được, nào có đạo lý gì để không cho. Bà ngoại thương ta, khi ta ở Đàm gia, mỗi ngày bà đều cho người điều trị thân thể cho ta, phương thuốc cũng uống mấy đơn, khi rời đi còn đem các phương thuốc đều trị thân thể cho phụ nhân mà những năm gần đây bà thu thập được cho ta mang về, nhiều quá nên cũng không biết cái nào là tốt đâu.”
 
Sau khi nghe xong, mọi người làm sao không biết ý tứ của nàng chứ, cũng không nói quá nặng, tránh cho mọi người thất vọng, oán trách nàng cùng Đàm gia lão thái thái. Tuy là như thế, nhưng nhớ tới tháng này có tới mấy nhà liên tục truyền ra hỉ sự, trong lòng lại cảm thấy nàng quá cẩn thận. Đương nhiên, hôm nay các nàng tự mình tới đây, cũng vì muốn biết lúc trước nàng điều trị thân thể như thế nào, dùng phương thuốc nào, cẩn thận một chút mới có thể an tâm.
 
Như Thúy cũng có tâm muốn lấy lòng các nàng ấy, chọn mấy phương thuốc mà các phu nhân kia dùng, lại cẩn thận nói một ít điều cấm kỵ, mặc dù sau khi trở về các nàng ấy cũng sẽ tìm người chuyên môn xem quá, nhưng lúc này cũng nghe cực kỳ nghiêm túc.
 
Chờ sau khi có được phương thuốc, các phu nhân sôi nổi rời đi, trước khi rời đi còn cười nói chờ sau khi Như Thúy sinh hài tử, các nàng ấy sẽ lại tới góp náo nhiệt, dính không khí vui mừng linh tinh. Như Thúy đều nhất nhất trả lời.
 
Các nha hoàn ma ma hầu hạ Như Thúy thấy các quý phu nhân đó hoà hợp êm thấm mà nói giỡn, đều là vẻ mặt tràn ngập vui mừng, xuất than của Như Thúy thấp hèn, trong kinh thường xuyên có người phỉ báng xuất thân của nàng, còn những phu nhân tiểu thư thế gia có chút thanh cao đều không muốn lui tới với nàng, mỗi lần gặp nhau trong yến hội cũng là vẻ mặt lãnh diễm cao quý không để ý tới người khác, nhưng lần này đến phu nhân có thân phận cao quý cũng tới bái kiến, có thể nói là cho thể diện rất lớn, những người đó còn không dám xem thường phu nhân của các nàng nữa.
 

Các vị phu nhân dắt tay nhau tới bái kiến, không chỉ người của Ôn phủ vui mừng hớn hở, mà mọi người bên ngoài thấy thế cũng nghị luận sôi nổi, việc này rất nhanh đã truyền khắp kinh thành, các nhà phản ứng không đồng nhất, có hâm mộ cũng có ghen ghét, còn có không để bụng, cho rằng Như Thúy lấy lòng mọi người đều có.
 
Trong phủ Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công phu nhân cùng Tần thị ngơ ngẩn mà nghe nha hoàn nói như vẹt đem lời đồn đãi bên ngoài nói qua một lần, mẹ chồng nàng dâu hai người đều có chút trầm mặc.
 
Chờ sau khi nha hoàn bà tử đều bị tống cổ đuổi đi xuống, trong phòng chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu hai người, Tần thị rốt cuộc cũng nhịn không được.
 
“Nương, người nói xem phương thuốc cổ truyền chỗ Tam đệ muội có thật sự có ích hay không?” Trên mặt lộ ra vài phần chần chờ, lại có vài phần khát vọng.
 
Trấn Quốc Công phu nhân lạnh nhạt nói: “Mặc kệ có ích hay không, ít nhất mấy nhà truyền ra hỉ sự kia là thật sự.” Sau đó thở dài, “Ta lại không biết nàng hóa ra là người có phúc khí như vậy, vốn tưởng nàng có thể mang thai đã là ông trời thiện tâm lắm rồi, ai biết đến những phương thuốc cổ truyền đó mà nàng cho người khác, cũng làm cho mấy vị phu nhân mười mấy năm không có tin tức lại mang thai.”
 
Tần thị mấp môi, sắc mặt khó coi mà nói: “Đó không phải nàng có phúc khí, mà là phúc khí của Đàm gia lão thái thái mới đúng. Rõ ràng công lao này hẳn là của Đàm gia lão thái thái, nhưng những người đó cố tình lại đều cảm kích nàng, nàng cũng không sợ mất mặt sao!” Nói xong lời cuối cùng, còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
 
Trấn Quốc Công phu nhân nhàn nhạt mà nhìn nàng ta một cái, làm sao không biết nàng ta đang suy nghĩ gì, lén lút sờ lên bụng mình, đồng thời cũng có chút chua xót. Bà gả cho Trấn Quốc Công mười mấy năm, ngoại trừ Ôn Uyển cũng không sinh được đứa con nào khác, nếu có thể sinh đứa con trai, cần gì phải cẩn thận bây giờ? Mà Tần thị là chất nữ của bà, gả vào trong phủ cũng trên dưới mười năm, chỉ sinh được ba cái nữ nhi không có nhi tử, cũng làm đại nhi tử Ôn Duẫn cực kỳ bất mãn, tuy rằng không đến mức sủng thiếp diệt thê, nhưng đối với Tần thị cũng có chút ghét bỏ.
 
Tần thị mất khống chế một lát, rất nhanh liền sửa sang lại cảm xúc, còn nói thêm: “Nương, chúng ta ngại mở miệng xin nàng phương thuốc cổ truyền, không bằng đi xin Đàm lão phu nhân không được sao?”
 
“Không có khả năng!” Trấn Quốc Công phu nhân lập tức từ chối, thậm chí trừng mắt liếc nàng ta một cái, nói: “Con thật hồ đồ! Không nghĩ đến mẫu thân ruột của Tam thiếu gia là nữ nhi của Đàm gia, năm đó liên quan đến Nhị thiếu gia qua đời, Trấn Quốc Công phu nhân tiền nhiệm cũng hàm oán mà chết, Đàm gia sớm đã hận Trấn Quốc Công phủ, ngoại trừ Tam thiếu gia, bọn họ căn bản không thừa nhận chúng ta là thông gia, bây giờ con và ta đều là con dâu của Trấn Quốc Công phủ, nếu thật sự đi xin Đàm gia, sẽ không thiếu bị họ nhục nhã!”
 
Sau khi Tần thị nghe xong đã giật mình một hồi lâu, có chút không cam lòng nói: “Chẳng lẽ, chúng ta thật sự phải đi cầu Tam đệ muội sao?”
 
Trấn Quốc Công phu nhân không trả lời, chỉ thở dài. Nếu sớm biết có ngày hai người sẽ phải đi cầu nha đầu đáng giận kia, trước kia nên làm tròn mọi chuyện, cũng đỡ phải như hiện tại không mặt mũi tới cửa cầu giúp đỡ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận