Mấy ngày sau, Ngọc ma ma tự mình tới bái phỏng Như Thúy, chủ yếu là nói về hôn sự của Ngọc Sanh, nghĩ đến tìm nàng để xin một ân điển, nhờ nàng lấy thân phận của đương gia chủ mẫu cho Ngọc Sanh thể diện, cũng coi như là chống lưng cho nàng ta linh tinh.
Như Thúy vội mời Ngọc ma ma ngồi xuống ghế, cười nói: "Ngọc Sanh là người hầu hạ bên người phu quân, ta cũng rất coi trọng nàng ấy, ngài không cần phải nói ta cũng sẽ kêu người chuẩn bị cho nàng ấy. Ai, không biết ngài chọn trúng ai vậy?"
Ngọc ma ma nâng môi cười nói: "Là Lương quản sự quản lý vùng ngoại ô thôn trang ở thành tây."
Trong lòng Như Thúy nhớ lại một lượt, rất nhanh liền biết đó là người nào, cười nói: "Lương quản sự là người không tồi, có tâm tiến tới, trên không có cha mẹ, chỉ có một vị trưởng tỷ đã gả chồng, nếu Ngọc Sanh gả qua đó sẽ là phu nhân của quản sự, trên không có mẹ chồng dạy quy củ, hơn nữa Lương quản sự hiện tại đang giúp đỡ phu quân xử lý điền trang, tất nhiên về sau phu quân sẽ trọng dụng hắn......"
Buổi nói chuyện khá ổn thỏa nên trong lòng Ngọc ma ma càng vui mừng, sở dĩ bà chọn trúng Lương quản sự, cũng là vì thấy hắn trên không có cha mẹ, còn trưởng tỷ đã gả đi, người lại có ý tiến tới, nếu nữ nhi gả qua đó, không chỉ không cần quy củ trước mặt mẹ chồng, về sau cũng không có người chọn nữ nhân đưa tới, hai phu thê tốt tốt đẹp đẹp mà sinh hoạt. Bà cũng biết nữ nhi tới tuổi này mới gả chồng thật sư đã chậm trễ, vốn chỉ có thể tự chải đầu làm một ma ma hầu hạ tiểu chủ tử trong tương lại, có điều nữ nhi là một cô nương mạnh mẽ, làm chuyện không nên làm, cũng nhờ tam thiếu gia khai ân, mới có thể tìm được một nam nhân có điều kiện không tồi mà gả cho người ta, tuy rằng Lương quản sự từng cưới một vợ, nhưng vợ trước lại chưa để lại đứa con nào, căn bản không cần lo lắng.
Hôm nay bà tới đây, chủ yếu là cho thấy thái độ của mình, đồng thời cũng muốn xin cái thể diện cho nữ nhi, để cho nhà chồng không dám coi thường nữ nhi của bà.
Như Thúy cười gật đầu, gọi Lam Y tới, nói: "Đem một bộ đồ trang sức trong của hồi môn của ta thưởng cho Ngọc Sanh làm của hồi môn." Nói xong, lại thêm một ít loại ngọc linh tinh, này đều là khi nàng biết được Ôn Lương chuẩn bị gả Ngọc Sanh ra ngoài, đã chuẩn bị sẵn của hồi môn, nhìn mặt mũi cuae Ôn Lương, Như Thúy cũng chuẩn bị cực kỳ phong phú, số lượng hồi môn đã hơn rất nhiều so với những nữ nhi nhà nghèo khác, hơn nữa không chỉ được chủ tử thưởng, còn có tích góp mấy năm nay của Ngọc ma ma, có thể nói, của hồi môn của Ngọc Sanh là cực kỳ phong phú, gả qua nhà chồng bên kia cũng không dám khinh thường nàng ấy.
Ngọc ma ma cũng nghe thấy rất rõ ràng, tức khắc mặt mày đều là hiện rõ sự vui mừng, của hồi môn này không chỉ phong phú, cũng có nói lên được chủ tử coi trọng nữ nhi của bà, nữ nhi gả qua đó, người nhà chồng muốn khi dễ nàng, cũng phải né tránh vài phần.
Nói xong chuyện Ngọc Sanh, Ngọc ma ma cũng chưa rời đi, hàn huyên thêm vài câu về chuyện mà thai phụ nên chú ý, Ngọc ma ma sinh dưỡng nhiều hài tử, tất nhiên có thể nói là biết một ít, Như Thúy rất nghiêm túc mà lắng nghe.
Trong khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo, nói Ngọc Sanh cầu kiến phu nhân.
Ngọc ma ma vừa nghe xong, trong lòng hơi kinh ngạc. Như Thúy liếc mắt nhìn Ngọc ma ma một cái, liền cho nàng ta tiến vào.
Chẳng qua chỉ mới qua mấy ngày, Ngọc Sanh lại gầy đi một vòng, toàn bộ cằm đều nhọn, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm không có ánh sáng, dáng người mảnh khảnh cũng có vẻ nhu nhược vài phần.
Tất nhiên Như Thúy biết nàng ta vì sao lại thành ra như vậy, mặc dù trong lòng không khỏi thở dài, nhưng lại không có nhiều cảm khái. Thật ra nàng cùng Ngọc Sanh không có mâu thuẫn gì, mặc dù Ngọc Sanh là hầu hạ Ôn Lương lớn lên, nhưng đã sớm không dám có tâm tư kia, nàng ta cũng có vài phần khôn ngoan, nếu làm tốt, về sau cũng sẽ có chỗ đứng trong phủ. Nhưng mà vạn lần không nên chính là, trong lòng Ngọc Sanh đối với Ôn Lương quá mức cố chấp, vẫn luôn lấy khuôn khổ của người đời tròng lên trên người Ôn Lương, cảm thấy như vậy mới tốt cho hắn, nàng ta nên giúp đỡ làm như vậy, lại không nghĩ tới Ôn Lương có thích hay không, có cần hay không.
Kỳ thật Như Thúy cảm thấy, Ngọc Sanh chính là loại người lấy việc chết ra che dấu thân thể của mình, biết tuổi tác của mình đã lớn, không xứng với Ôn Lương, cho nên cũng không thể để Như Thúy cô nương vốn xúat thân hèn kém một mình độc chiếm Ôn Lương. Nếu Ôn Lương là người mềm lòng, bên người có một đống nữ nhân, nàng ta cũng không so đo khổ sở như vậy, nhưng lại cố tình để nàng ta cảm nhận một chủ tử hoàn mỹ sủng ái một nữ nhân không hoàn mỹ.
Sau khi Ngọc Sanh thỉnh an xong, không nhìn mẫu thân mình lấy một cái, chỉ quỳ gối trước mặt Như Thúy, khẩn thiết mà nói: "Tam Thiếu phu nhân, nô tỳ nguyện ý hầu hạ ngài cùng tam thiếu gia, hầu hạ tiểu chủ tử, thỉnh ngài và tam thiếu gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đừng đem nô tỳ gả ra ngoài."
"Ngọc Sanh!" Ngọc ma ma sợ hãi kêu lên, thiếu chút nữa đã bị nữ nhi không hiểu chuyện này làm cho tức chết.
Như Thúy kêu Thanh Y nâng nàng ta đứng lên, tinh tế mà trấn an nàng ta mấy câu, sau đó mới làm ra vẻ mặt thương mà không giúp gì được nói: "Đây là chuyện do đại nhân quyết định, ta cũng không có cách thay đổi. Nếu không ngươi đi cầu xin đại nhân đi?"
Ngọc Sanh lại có chút tuyệt vọng, nếu là có thể cầu xin tam thiếu gia nàng ta đã sớm đi cầu rồi, đúng như Như Thúy nói, nếu là chuyện mà Ôn Lương quyết định, làm hạ nhân như các nàng làm sao có thể thay đổi quyết định của hắn được chứ?
Ngọc Sanh ngơ ngác nhìn Như Thúy, bộ dáng thất hồn lạc phách thoạt nhìn giống như người bị thất tình không muốn sống trên đời này nữa.
Như Thúy khóe mắt giật giật, đột nhiên cảm thấy bộ dáng này của Ngọc Sanh thật sự rất đáng sợ, chờ sau khi Ngọc ma ma kéo Ngọc Sanh đi, Như Thúy mới vỗ vỗ ngực nửa nằm nửa ngồi ở trên giường ấm, lẩm bẩm nói: "Bây giờ đột nhiên ta đã hiểu được lời nói trước kia của tiểu thư, quá coi trọng một người sẽ dễ dàng đánh mất bản thân, đặc biệt là vì một người không yêu mình, làm như vậy đáng sao."
Thanh Y Lam Y nghe không rõ, lúc này Ôn Ngạn Bình vừa vặn tiến vào, nghe được lời nói của Như Thúy, toàn bộ thân thể nhỏ đều bổ nhào vào trước giường ấm, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn nàng, tò mò hỏi: "Nương nói cái gì thế?"
Như Thúy duỗi tay xoa khuôn mặt nhỏ của nàng, nuôi mấy tháng, rốt cuộc cũng nuôi ra được một ít thịt, màu da cũng trở nên tinh tế, có điều vẫn có chút ố vàng, không bằng làn da trắng hồng trong suốt của nhóm quý nữ. Tuy rằng gương mặt này có chút bình thường, nhưng mà càng nhìn càng cảm thấy dễ coi, càng xem càng cảm thấy có ý nhị, nhìn miết cũng thành thói quen, cảm thấy gương mặt này so với các quý nữ dung mạo xuất sắc kia cũng không kém. Nàng cảm thấy như vậy, nhưng không phải mấy thiếu niên cùng đọc sách chơi đùa với Ngạn Bình cũng cảm thấy như vậy, Hạng Thanh Xuân không phải luôn miệng kêu tiểu cô nương là "Xấu tiểu tử" sao?
"Ngạn Bình à, là nữ hài tử thì phải có lòng tự trọng, không nên vì một nam nhân mà đòi sống đòi chết. Nếu hắn đã vô tâm thì ta liền hưu, tuyệt đối không có thể khiến mình rơi vào hoàn cảnh không chịu được." Như Thúy hiếm khi nói được mấy lời thấm thía.
Ôn Ngạn Bình chớp chớp mắt, sau đó cười hì hì nói: "Nương, con là nam hài tử, không cần lo lắng, về sau con sẽ cưới thê tử, sẽ đối tốt với thê tử, để thê tử của con hiếu thuận với người!"
Trong nháy mắt, phảng phất như có gió Bắc gào thét thổi qua, Như Thúy tay của dừng giữa không trung, Thanh y đang chuẩn bị pha trà liền thả chén trà trên tay rơi xuống mặt đất, Lam Y mở to hai mắt, vẻ mặt có chút dại ra.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Như Thúy chỉ có thể đặt tay lên đầu tiểu hài tử, lại một lần nữa nói lời thấm thía: "Được rồi, bây giờ con là nam hài tử, chờ sau khi con lớn lên, nơi này sẽ bắt đầu phồng lên, mỗi tháng phía dưới sẽ bắt đầu đổ máu, đến lúc đó con sẽ biến về lại thành nữ hài tử thôi."
Như Thúy cô nương quá hung tàn khiến cho tiểu Ngạn Bình tức khắc bị dọa hoảng sợ một trận, thấy bộ dáng chắc chắn của đối phương, tiểu cô nương khóc ròng chạy đi.
*******************
Cuối cùng hôn sự của Ngọc Sanh được định vào hai tháng sau, trong thời gian hai tháng này nàng cần chuẩn bị vài thứ, Như Thúy còn dành riêng một tiểu viện tử cho nàng ta ở, lại phái hai tiểu nha hoàn cùng hai ma ma tới hầu hạ nàng ta, để nàng bắt đầu chuẩn bị may áo cưới cho mình.
Sau khi Như Thúy mang thai được ba tháng, Túc Vương Phi tay trái dắt tay nữ nhi tay phải dắt tay nhi tử đằng sau còn có một tiểu chính thái đi theo, qua Ôn phủ thăm Như Thúy.
Từ sau khi mang thai, tâm hồn vốn thô ráp của Như Thúy cô nương bắt đầu trở nên tinh tế mẫn cảm hơn, vừa thấy Túc Vương Phi đến, nước mắt trực tiếp chảy xuống, hù đến người lớn cùng trẻ nhỏ đều giật nảy mình.
"Ây, nha đầu, tại sao ngươi lại khóc chứ? Ngươi là thai phụ, không cần cứ mỗi một lần ta tới thăm là ngươi liền khóc một lần, cẩn thận sau này Ôn đại nhân sẽ đưa ta vào danh sách những người không nên lui tới đây bây giờ." Túc Vương Phi vừa lau nước mắt cho nàng vừa trêu chọc nói.
Ôn Ngạn Bình tay trái dắt đệ đệ, tay phải dắt muội muội, hùa theo nói: "Vương phi di di, gần đây nương bắt đầu thương xuân thu buồn, ngay cả lúc cắn miệng cha, cũng sẽ khổ sở đến phát khóc, cha nói nương không thích cha......"
"Câm miệng!" Nhị Thúy cô nương lập tức dừng khóc, cả giận nói: "Cẩn thận ta đem chuyện con lười biếng không chịu luyện chữ nói cho Hạng công tử cùng Vệ công tử, để cho bọn họ cười nhạo con." Đồng thời cũng có chút chột dạ, thật sự không phải nàng cố ý, gần đây Ôn đại nhân bị nàng lăn lộn đến quá sức, nhưng mà Hồ gia gia đã nói, thai phụ đều như vậy, nàng không cần nghĩ nhiều.
Ôn Ngạn Bình lập tức ủ rũ, lấy lòng mà nói: "Nương, người không thể để cánh tay cong ra bên ngoài, những người đó đều là mấy con hồ ly tinh cùng sói xám đáng ghét, con mới là nhi tử của người mà."
Sau khi Túc Vương Phi nghe xong nhịn không được cười to, chỉ vào Như Thúy nói: "Ngươi nha đầu hay chọc giận người khác cuối cùng cũng có hôm nay!"
Sau khi nha hoàn dâng trà bánh lên, Ôn Ngạn Bình thông minh mà nắm tay tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa của Túc Vương phủ qua một bên đùa bỡn, thường thường chọc tiểu sói con một chút khiến hắn xù lông lên.
Túc Vương Phi bóc một quả lựu chậm rãi ăn, vừa ăn vừa nói chuyện hiếm với Như Thúy, thấy tinh thần của nàng không tệ, âm thầm gật đầu, sau đó xem xét, tiến đến bên người Như Thúy cô nương nhỏ giọng nói: "Bây giờ thân thể ngươi bất tiện, không có ngốc đến mức an bài nha hoàn hầu hạ cho nam nhân nhà ngươi đó chứ?"
Như Thúy cô nương lắc đầu như trống bỏi, nói: "Ôn đại nhân là của một mình muội, sao muội có thể cho an bài người khác cho chàng chứ? Hơn nữa Ôn đại nhân có nói, chàng chỉ cần một mình muội!" Trên mặt vui rạo rực, lại nói với Túc Vương Phi: "Lúc trước khi tiểu thư mang thai tiểu quận chúa cùng tiểu thế tử, người cũng muốn giữ chặt lấy Vương gia, bị người ta nói người là đố phụ, muội cũng đang học tập người không phải sao?"
Túc Vương Phi ngứa ngáy tay chân đột nhiên muốn đánh người, trong lòng nói các nàng có thể giống nhau sao? Không nói Vương gia nhà nàng là loại người thích sạch sẽ không cho người khác tới gần mình, chỉ nói tính cách lạnh lùng đó, có nha hoàn nào chán sống mà dám nhào tới chứ? Không sợ vì một chữ thô tục mà trực tiếp bị ném đi ra ngoài đánh giết sao? Mà Ôn Lương thì không giống vậy, bề ngoài tuấn mỹ tự nhiên, lại là một nam nhân hài hước, có cô nương nào không thích chứ? Cho nên nha hoàn sẽ không sợ một chủ tử như vậy, bò lên giường là đương nhiên.
Thấy nàng hết thảy đều khỏe mạnh, nam nhân cũng không có ý muốn vượt tường, Túc Vương Phi an tâm.
"Đúng rồi, bởi vì lúc trước ngươi phải an thai, cho nên Ôn đại nhân cho người trong phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, sau đó vẫn luôn không chịu gặp khách, vì thế có rất nhiều người muốn tìm ngươi nhưng không được nên tìm tới chỗ ta."
Như Thúy kinh ngạc nhìn nàng "Làm sao vậy?"
Túc Vương Phi tức giận nói: "Còn có thể thế nào? Còn không phải tới xin ngươi chuyện con cái hay sao? Ngươi cũng biết......"
"Nhưng muội không phải Tống Tử nương nương!"
"Đừng nói xen vào!" Túc Vương Phi gõ lên trán nàng một cái, tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết, khi ở Đồng Thành ngươi vì cứu Ôn đại nhân mà bị thương, lúc ấy thái y đã nói ngươi bị thương ở vùng bụng trong, cuộc đời này không thể sinh còn, sau khi hồi kinh sau tìm mấy thái y cũng nói như vậy, nhưng hiện tại ngươi lại đột nhiên mang thai, có biết là dọa chết người rồi hay không." Nàng rất muốn nói, vận may này thật là tốt đến mức nghịch thiên, giống như một người bị đại phu phán là đã chết nhưng xác chêt lại đột nhiên vùng dậy, rõ ràng các đại phu đều đã khẳng định, nhưng người nào đó lại không tuân thủ theo quy tắc, muốn khiếp sợ mọi người một phen mới thoải mái.
Như Thúy cô nương rất bình tĩnh mà ăn quả lựu, sau đó không phun hạt lựu ra, bị Túc Vương Phi đánh một cái, mới chịu phun ra.
Túc Vương Phi quyết định làm lơ hành vi ngốc nghếch của nàng, tiếp tục nói ra ý đồ khi đến đây: "Gần đây có rất nhiều phu nhân tìm đến chỗ ta, xin ta nói với ngươi vài câu. Ý tứ của các nàng ấy là, ngươi nhất định có phương thuốc cổ truyền sinh con gì đó, muốn xin ngươi phương ngươi. Nhưng bởi vì lời đồn đãi lúc trước quá hung ác, thái độ của các nàng ấy cũng không tốt, cho nên hy vọng ngươi người lớn không chấp tiểu nhân, có phương thuốc cổ truyền gì thì nói cũng cho các nàng ấy một chút. Ta thấy, mấy phu nhân đó có mấy người chỉ sinh được nữ nhi mà không sinh được nhi tử, cũng có một số người thành thân đã mười năm nhưng không có con, có khoảng mười mấy người đó. Ngươi thấy thế nào?"
Như Thúy nghĩ nghĩ, trả lời: "Thật ra phương thuốc cổ truyền thì muội có, là bà ngoại của Ôn đại nhân cho muội, có tới mấy chục phương thuốc cổ truyền lận." Như Thúy cười hì hì nói, "Lúc trước khi ở Bình Tân, một ngày muội phải uống ba lần như ăn cơm vậy, thiếu chút nữa đã nôn ra. Có điều muội cảm thấy, muội có thể mang thai được, có khả năng là nhờ mấy phương thuốc cổ truyền điều trị thân thể của bà ngoại, nhưng mà muội không biết cái nào là có ích cả."
Túc Vương Phi bĩu môi, trong lòng nói có lẽ là vì y thuật của bây giờ chưa phát triển, nên khám sai. Cũng không nhất định là phương thuốc cổ truyền có tác dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...