Ôn Lương tự mình ôm tiểu hài tử trong xe ngựa ra ngoài, cùng nhau vào Đàm Phủ.
Vài vị trưởng bối của Đàm gia nhìn nhìn, một tiểu hài tử lớn lên vừa gầy lại vừa yếu, tại sao lại khiến cho Ôn Lương coi trọng hắn như vậy?
Chờ sau khi được Đàm Ký Xuyên đem toàn bộ mọi chuyện nói cho bọn họ nghe rằng lúc ở Vinh Hoa Tự gặp chút chuyện trộm đồ, chỉ biết cảm khái, tất cả đều cho rằng đó là một tiểu hài tử có ý chí kiên cường lại còn là một hài tử lương thiện, Ôn Lương muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, cũng coi như là phúc phận của nàng.
Từ sau khi nhận được thư của Ôn Lương, đại phòng của Đàm gia cho người đưa Ôn Lương bọn họ vào ở một sân viện đã được thu thập tốt, hơn nữa viện này trước kia là của mẫu thân Ôn Lương khi chưa xuất giá, tên là Phiêu Tương Viện, lão thái thái yêu thương nữ nhi này nhất, cho nên cho dù khi nàng đã gả chồng, người của Đàm gia vẫn giữ lại sân của nàng, khi cô nãi nãi về nhà thăm viếng thì ở lại.
Đặc biệt là sau khi mẫu thân Ôn Lương qua đời, lão thái thái người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thương tâm muốn chết, người Đàm gia liền ăn ý mà giữ viện này lại, cố định cho người đi quét tước, để lão thái thái có cái mà tưởng niệm. Sau này lại liền trở thành nơi mà Ôn Lương ở khi đến Đàm gia.
Một đám người sau khi vào sân, Ôn Lương trực tiếp đem hài tử được bọc trong chăn dày đặt lên trên giường, sau đó là các trưởng bối Đàm gia quan tâm hỏi chuyện, Ôn Lương trả lời từng người. Hỏi không có gì ngoài tình huống thân thể của Ôn Lương, còn có nguy hiểm trên đường đi. Mặc dù đã nghe Đàm Ký Xuyên nói một lần, nhưng vẫn là chưa đủ cẩn thận.
Động tác của người hầu Đàm gia rất mau, lão đại phu của Thuận An Đường nhanh chóng được mời tới đây.
Đợi sau khi đại phu xem xét tiểu hài tử xong, sau khi xác nhận rằng đại phu có thể cứu sống nàng, Ôn Lương cũng nhẹ nhàng thở ra. Chờ sau khi đại phu khai đơn thuốc rồi cho hạ nhân cầm đi nấu, đại lão gia Đàm gia mới nói: "Được rồi, con cũng có thể an tâm rồi. Lão thái thái vẫn luôn ngóng trông con đến đây, hiện tại không chừng giờ đã không đợi được nữa rồi, mang thê tử của con cùng đi bái kiến lão thái thái đi."
Sau khi Ôn Lương nghe xong, áy náy nói: "Là Tử Tu không phải, đã làm bà ngoại đợi lâu......"
Không dong dài nữa, Ôn Tử Tu mang Như Thúy đi theo các trưởng bối cùng nhau đi về Thụy Hương viện nơi ở của lão thái thái Đàm gia.
Một đường đi qua hành lang vào sân trong, ngày mùa đông rất ngắn, sắc trời chạng vạng đã khá tối, đèn đường Đàm Phủ đã sáng lên, cảnh vật trên đường dưới ánh đèn lờ mờ, đẹp đến mức nói không nên lời, mặc dù cây cối hoa lá không sum suê được như ngày mùa hè, nhưng lá cây vẫn xanh mướt. Như Thúy nhìn xung quanh, âm thầm nhớ kỹ, ước chừng đi khoảng mười lăm phút, mới đến nơi.
Trước sân viện đã có một nha hoàn mặc đồ màu xanh chờ ở đó, nhìn thấy một đám người tới đây, lập tức lanh lợi tiến lên thỉnh an, cười nói: "Mấy vị lão gia phu nhân đã mang biểu thiếu gia tới đây rồi, lão phu nhân chờ rất lâu rồi." Sau đó hướng ánh mắt tò mò nhìn nam tử bạch y tóc đen ở phía sau mấy vị lão gia, trong lúc nhất thời không khỏi nhìn đến ngây ngốc.
"Đây chính là do chúng ta không phải, đi đến đây quá chậm khiến cho lão thái thái đợi lâu rồi." Nhị cữu mẫu che môi cười rộ lên.
Tuy rằng nha hoàn có chút thất thố, nhưng người Đàm gia đã sớm quen với loại chuyện này rồi, cũng không có trách cứ bọn họ. Năm đó khi Ôn Lương ở lại Đàm gia một đoạn thời gian, không nói đến nha hoàn, ngay cả nhóm biểu tỷ biểu muội đều bị hắn làm cho mất hồn, mỗi lần thấy hắn đều ngẩn ra.
May mắn là nha hoàn kia cũng nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng thối lui để cho các chủ tử tiến vào.
Nha hoàn mặc áo xanh đứng một bên nói vọng vào trong: "Lão phu nhân, mấy vị lão gia phu nhân đã mang biểu thiếu gia tới rồi."
Đến trước đại sảnh của Thụy Hương Viện, lại có thêm một nha hoàn nghe thấy âm thanh liền ra đón, tầm mắt đảo một cái nhìn về đoàn người, liền vội vàng tiến lên cười thỉnh an, sau đó mang theo đoàn người đi vào, tấm rèm được kéo lên, một luồng hơi nóng phả vào mặt, bên trong căn phòng đều vô cùng ấm áp.
Như Thúy đi theo phía sau Ôn Lương cùng bước vào ngưỡng cửa, chỉ thấy bên trong đã ngồi hơn phân nửa người, đều là các phụ nhân còn trẻ tuổi cùng các cô nương, chủ vị ngồi bên trong là một lão thái thái đầu đầy tóc bạc. Tất cả mọi người trong phòng đều đang nói chuyện sau khi nhìn thấy bọn họ tiến vào đều im lặng, các loại ánh mắt đều dán lên trên người Như Thúy cô nương khi tiến vào cùng với Ôn Lương.
Như Thúy cô nương rất bình tĩnh, những ánh mắt đó đa phần đánh giá là nhiều, so với những ánh mắt trong cung Thái Hậu thì tốt hơn nhiều.
"Bà ngoại, Tử Tu đã trở lại!" Ôn Lương dắt Như Thúy tiến lên phía trước, cả hai người đều quỳ xuống trước lão thái thái.
Vừa gặp lại con cháu nên không đề cập tới chuyện cũ, sau khi chờ cảm xúc của lão thái thái hơi bình ổn lại, mới để hai người ngồi xuống bên cạnh mình, ánh mắt ẩm ướt lôi kéo Ôn Lương.
"Sắp ăn tết rồi, tại sao lại trì hoãn lâu như vậy?" Lão thái thái quan tâm hỏi.
Mấy vị lão gia của Đàm gia không muốn khiến cho lão thái thái lo lắng, chỉ cười nói trên đường gặp chút chuyện, Ôn Lương cũng kịp thời mà chen vào nói, rất nhanh liền dời đi lực chú ý của lão thái thái, mà lực chú ý này liền dừng ở trên người Như Thúy.
" Lương ca nhi của ta hóa ra đã cưới thê tử rồi......" Lão thái thái thương cảm nói, sau đó híp đôi mắt vẩn đục nhìn nàng mà đánh giá. Như Thúy cô nương chỉ mỉm cười. Chỉ cảm thấy cô nương này cười rất vui vẻ, khiến cho lòng người thích thú, liền cười ha hả nói: "Tiểu thê tử này rất tốt, cười lên rất có không khi vui vẻ, Lương ca nhi nhà ta đúng là có phúc khí."
Các vị nữ quyến ngồi xung quanh sau khi nghe xong trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ, lão thái thái già rồi, chỉ cần là tâm can bảo bối của chính mình, cái gì cũng đều tốt, căn bản không chú ý tới thân phận của cháu dâu này cùng Ôn Lương không xứng, người lớn lên cũng không được xinh đẹp như trong tưởng tượng, thậm chí khi cùng Ôn Lương đứng chung một chỗ, giống như là hạt bụi bên cạnh minh châu, làm các nàng sinh ra thất vọng, cảm thấy hai người rất không xứng, thật giống như một đóa hoa tươi cắm vào một bình gốm thô ráp.
Vẻ mặt của Ôn Lương rất cao hứng, cười đến mức mắt đào hoa đều cong lên, khiến cho nhiều nhóm tiểu cô nương cùng các phụ nhân trẻ tuổi ở phía dưới đều bị nụ cười của hắn làm cho đỏ mặt. Ôn Lương dùng một loại ngữ điệu rất là mềm mại nói: "Con biết bà ngoại sẽ thích thê tử của Tử Tu, Tử Tu mới mang về cho bà ngoại gặp đấy."
"Tất nhiên là thích, nếu hai người các con nhanh chóng sinh cho bà ngoại một tiểu hài tử mập mạp để bế, bà ngoại sẽ càng cao hứng." Lão thái thái tiếp tục cười ha hả, nếp già nua trên mặt khi cười giống như hoa cúc già.
Lời này của lão thái thái vừa nói ra, biểu tình của mấy vị lão gia Đàm gia có chút cứng đờ.
Từ sau khi Ôn Lương sinh bệnh, người Đàm gia cũng nhanh chóng nghe được tin tức, sau khi biết nguyên nhân sinh bệnh là do Trấn Quốc Công mà ra, người Đàm gia đối với Trấn Quốc Công cần bất mãn thêm vài phần.
Sau khi Thái Hậu cho người đem chuyện Như Thúy không thể sinh dưỡng lộ ra bên ngoài, người Đàm gia ở kinh thành cũng đem tin tức này truyền về Bình Tân, mấy vị cữu cữu đều biết được tin tức này, lúc ấy đều có chút không thể tin được, nhưng dựa vào sự tín nhiệm của họ với Ôn Lương nên cũng không nói cái gì. Lão thái thái tuổi lại lớn, vì không muốn khiến bà nhọc lòng, cho nên mấy vị cữu cữu đều ngăn chặn lại tin tức, ngoại trừ đại cữu mẫu cùng mấy biểu ca lớn tuổi biết, những người khác hiện tại vẫn không hay biết gì.
Ôn Lương lại cười rất tự nhiên, nói: "Bà ngoại, hài tử hiện tại đã có một sẵn một đứa."
"Ồ? Đang ở đâu? Có xinh đẹp hay không? Lương ca nhi của ta cùng Ký Khê đều rất xinh đẹp?" Lão thái thái vẻ mặt tò mò hỏi.
Nghe được lời này của lão thái thái, mọi người ở đây càng thêm bất đắc dĩ.
Ôn Lương cười khanh khách nói: "Nàng bị thương một chút, hiện tại còn chưa tỉnh lại, đợi khi nào nàng tỉnh lại, Tử Tu sẽ mang nàng tới thỉnh an với lão thái thái. Tin tưởng nhờ phúc của lão thái thái phù hộ, nàng nhất định rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Ôn Lương lại nhẹ nhàng bâng quơ mà nói nguyên nhân chậm trễ trên đường đi, bỏ qua đám cường đạo không hề nhắc tới, chỉ nhắc tới ân cứu mạng của tiểu hài tử, sau đó hắn quyết định thu dưỡng tiểu hài tử làm nghĩa nữ, cho nên hiện tại không cần sinh, không phải là đã có hài tử rồi sao? Hơn nữa về sau muốn nhiều hay ít cũng không có vấn đề gì. Cho nên vấn đề về con nối dõi thực sự không phải là vấn đề lớn.
Người nào đó nói chuyện rất có kỹ xảo, lão thái thái bị lừa dối đến mức cực kỳ cao hứng, liên tục nói tốt, đầu óc của nữ quyến Đàm gia có chút xoay chuyển cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mấy nam nhân của Đàm gia biết sự thật thiếu chút nữa đã hộc máu.
Ôn Tử Tu ngươi bốc phét thì cứ bốc phét đi, cữu cữu bọn ta không lột trần nó ra thì không phải cữu cữu của ngươi!
Bởi vì liên tục lên đường nên cũng mệt mỏi, cho nên sau khi làm cho lão thái thái an tâm, lại đơn giản mà gặp qua một ít biểu ca biểu tẩu biểu tỷ muội xong, liền trở về Phiêu Tương Viện.
Người ở phòng bếp đã sớm chuẩn bị bữa tối, hai người Ôn Lương đi trước nhìn tiểu cô nương còn đang hôn mê, sau đó mới cho người bày thức ăn lên.
Như Thúy cô nương cũng đói đến mệt rã người, đang muốn động đũa ăn, nha hoàn của Đàm Phủ lại bưng dược thiện tới, Như Thúy nhanh chóng nhận ra đây là Cúc Ý nha hoàn bên người lão thái thái, trực giác cho rằng lão thái thái biết Ôn Lương sinh bệnh, cho nên dược thiện này là cho người làm để Ôn Lương bồi bổ thân thể.
"Cái này là cho Ôn đại nhân sao? Vất vả cho ngươi rồi." Như Thúy nói, rồi cho Thanh Y nhận lấy.
Cúc Ý nhìn Thanh Y đem dược thiện đặt tới trên bàn, cũng vội đi lấy chén, mỉm cười nói với Như Thúy cô nương: "Biểu Thiếu phu nhân sai rồi, đây là lão thái thái phân phó riêng cho biểu Thiếu phu nhân dùng để bồi bổ thân thể, còn biểu thiếu gia đợi một chút nữa mới bưng tới. Là lão thái thái nói, Đàm Phủ chúng ta tuy không có gia thế như Trấn Quốc Công phủ, nhưng sẽ không bạc đãi cháu dâu, muốn ăn cái gì thì nói cho phòng bếp một tiếng là được. Hơn nữa hai người đi xe ngựa tới cũng đã lao lực, dọc theo đường đi cũng rất vất vả cho nên phải bồi bổ thân thể. Đặc biệt là biểu Thiếu phu nhân, lão phu nhân nói nữ nhân không so được với nam nhân, tương lai còn phải sinh con dưỡng cái cho nên không thể qua loa. Lão thái thái nói, thời gian biểu Thiếu phu nhân ở đây, mỗi ngày bà đều sẽ cho phòng bếp làm dược thiện cho ngài bồi bổ thân thể, phương thuốc bồi bổ bà có rất nhiều, không cần lo lắng dùng hết......"
"......"
Ôn Lương thiếu chút nữa phun nước, sau đó trong lòng cười đến mức ruột đều thắt lại, đặc biệt là khi nhìn đến nha đầu này mấy ngày trước buộc hắn uống thuốc bổ hiện tại cũng thành người bị buộc uống, cười càng vui vẻ.
Như Thúy cô nương chỉ rối rắm một lát, rất nhanh liền buông ra. Nàng đương nhiên biết nha hoàn này nói là có ý tứ gì, lão thái thái là muốn nàng điều trị thân thể, tương lai khỏe mạnh sinh con linh tinh. Trưởng bối ban cho không dám từ chối, cho dù có điều dưỡng cũng vô dụng, nhưng lại không nghĩ muốn phụ một mảnh tâm ý của lão nhân gia, đặc biệt là lão thái thái dễ bị lừa dối như vậy.
Vì thế Như Thúy cô nương không có chút oán hận nào mà uống hết dược thiện kia.
Tuy nhiên Ôn Lương vốn dĩ muốn xem trò hay lại không thành, chờ sau khi lão thái thái cho người hầm thuốc bổ bưng tới cho hắn, khuôn mặt tuấn tú khổ không nói được. Hắn thật sự uống đến mức muốn phun ra a!
Ý tốt của Như Thúy cô nương trước nay hắn không cách nào cự tuyệt qua, thì ý tốt của lão thái thái tự nhiên cũng không cách nào cự tuyệt.
Cho nên Ôn đại nhân nếu muốn thân thể khỏe mạnh, vậy thì tiếp tục bổ đi.
*****************
Ôn Lương ngồi xe ngựa lâu đã lao lực vất vả, cho nên cho dù các cữu cữu và biểu ca Đàm gia muốn giáo huấn con hồ ly một chút, nhưng dưới sự ngăn cản của lão thái thái chỉ có thể để hắn mang theo thê tử về Phiêu Tương Viện nghỉ ngơi, tất cả đều chờ qua ngày mai rồi nói.
Hơn mười ngày đều ở bên ngoài, rốt cuộc cũng tới nơi, cũng coi như là có thể ngủ một giấc an ổn.
Buổi tối hai phu thê nằm ở trên giường, thân thể dán vào nhau cực gần, hấp thụ ấm ấp trên người đối phương.
Ôn Lương vuốt đầu tóc của người trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: "Nha đầu, bà ngoại rất thích nàng, có thời gian nàng liền bồi bà nhiều hơn đi."
"Ta cũng thích bà ngoại." Như Thúy cô nương trả lời đúng sự thật, "Bà ngoại là người rất tốt."
Ôn Lương cười cười, bà ngoại người xác thật là rất tốt, tuy rằng bà yêu thương hắn đa phần là vì diện mạo của hắn giống với mẫu thân nhất, nhưng mà trên thế giới này có một số việc không thể quá mức so đo, làm người thì phải tích phúc, đôi khi hồ đồ cũng là chuyện tốt.
Người Đàm gia rất nhiều, bởi vì còn có trưởng bối ở đây, cho nên cũng không có phân gia, khó có được chính là chị em dâu rất ít khi xích mích, các phòng cũng là hoà bình mà sống chung, mấy vị lão gia cũng là huynh đệ tình thâm, khiến cho con cháu ở các phòng cũng sống với nhau cực kì hài hòa. Tuy rằng không biết loại tình huống này có thể duy trì được bao lâu, nhưng hiện tại Đàm gia làm cho Ôn Lương cực kì vừa lòng, cũng có thể yên tâm mà mang Như Thúy cô nương trở về.
Ôn Lương suy nghĩ một lát rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...