Một lúc sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi đây, Như Thúy cô nương cởi giày trèo lên giường, duỗi tay ôm hông của hắn, gắt gao dựa sát vào hắn, dường như làm như vậy hắn sẽ khỏi nhanh hơn.
Ôn Lương mỉm cười, nhưng vẫn nói: "Nha đầu, đừng có lại quá gần, sẽ lây bệnh cho nàng." Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn duỗi tay ôm eo nàng, không cho nàng có cơ hội dịch người ra, suy nghĩ trong và ngoài không đồng nhất với nhau.
Nàng hiếm khi có được mà không nói lại hắn, chỉ chăm chú ôm hông hắn mãi không buông.
Thẳng đến khi có tiếng đập cửa vang lên, biết là thuốc đã có rồi, Như Thúy cô nương xoa hai mắt buồn ngủ rồi quy quy củ củ mà ngồi ở mép giường, nói một tiếng "Tiến vào", ngoài cửa Thanh Y phương bưng thuốc đẩy cửa tiến vào.
Thanh y để thuốc xuống bàn, lại thu thập gian nhà dưới, bưng tới một chậu nước trong ấm áp, thức thời đi ra ngoài phòng chờ đợi.
Sờ soạng chén thuốc, thấy nóng nàng liền vội vàng thu tay lại, sau đó lại đi nhúng khăn ướt lau thân thể bị mồ hôi làm cho ướt dính dính của hắn, thuận tiện giúp hắn đổi một bộ quần áo, bộ áo ngủ kia đã bị mồ hôi làm ướt.
Ôn Lương chống đỡ tinh thần không được bao lâu, đầu vẫn choáng váng nặng nề, uống thuốc xong đã đi vào giấc ngủ. Như Thúy sờ sờ trán của hắn, còn có chút nóng, nhưng không nóng như lúc trước, đại phu nói, chỉ cần cẩn thận quan sát và chăm sóc qua đêm nay là được. Lại nghiêng đầu nhìn vết thương trên trán của hắn, nó đã xanh đen một mảng, vì lúc trước đã đổ một thân mồ hôi lạnh, mồ hôi đã làm ướt vết thương, khiến cho vết thương thoạt nhìn có chút khủng bố.
Như Thúy đi lấy khăn mặt đã thấm ướt tới, cẩn thận lau mồ hôi trên trán hắn một chút rồi cầm thuốc cao của đại phu cẩn thận xoa lên vết thương của hắn. Phát hiện hắn hơi nhíu mày lại, vội vàng giảm nhẹ lực đạo lại.
Thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, Ôn Lương mới hạ sốt, Như Thúy cô nương cũng cảm thấy mình rất mệt, lăn lông lốc trèo lên giường, ôm nam nhân đã thay đổi một thân y phục sạch sẽ cùng nhau ngủ.
********************
Ôn Lương ngồi trên giường, sau lưng lót một cái gối ôm lớn, trên mặt vì bị bệnh mà tái nhợt, mặc một thân áo trong màu trắng, mái tóc màu đen dài nhu thuận rủ xuống trước ngực, càng làm nổi bật lên gương mặt tái nhợt đó, trên trán là mệt mỏi rã rời, nhưng đôi mắt lại đen nhánh.
"Đại nhân, đây là những gì thuộc hạ tra được, thỉnh ngài xem qua." Thượng Khê đem một phần tư liệu đưa cho nam nhân trên giường.
Ôn Lương thản nhiên liếc mắt một cái, hỏi: "Bên ngoài có lời đồn gì?"
"Bên ngoài đang truyền khắp nơi, lúc trước có rất nhiều lời đồn đại nhằm vào phu nhân, nhưng hôm qua khi thả ra tin tức lớn kia xong, có rất nhiều người tán thưởng phu nhân lúc trước đã xả thân không màng đến mình." Thượng Khê nhỏ giọng nói, trộm nhìn lén nam nhân trên giường, phát hiện hắn vậy mà lộ ra tươi cười cực kỳ đẹp, vội vàng cuối thấp đầu không dám nhìn nữa.
"A..." Ôn Lương trầm thấp cười một tiếng, cầm tờ giấy trong tay kia xé rồi vứt xuống chậu thang trước giường, chậm rãi đốt mẩu giấy kia thành tro, cặp mắt hoa đào xưa nay liễm diệm nhu hòa thì bây giờ trong mắt chỉ có một mảnh ánh sáng băng lãnh. Hắn chống cằm, nhàn nhạt nói: "Bọn họ bức bách như vậy, chẳng qua là muốn ta hưu thê lấy người khác mà thôi, ngươi nói xem, Đại công chúa có phải là lựa chọn tốt nhất hay không?"
Thượng Khê chảy mồ hôi lạnh, trong lòng biết những người đó là muốn gặp xui xẻo, coi như là Thái Hậu nương nương... Chọc người này, cũng phải chịu khổ thôi. Có lẽ ở trong mắt người thân cận, nam nhân này thông minh khôi hài, làm việc hết sức lông bông, nhưng hắn hầu hạ hắn mười mấy năm, biết nam nhân này còn có một mặt âm lãnh, nhưng được giấu quá sâu chỉ cần không giẫm lên điểm mấu chốt của hắn, thì hắn rất vui lòng làm người tốt.
Tựa hồ ứng nghiệm với suy nghĩ của hắn, một lúc sau khi nghe thấy hắn gọi mình tới phân phó, trong lòng Thượng Khê kinh sợ một trận, muốn nói cái gì đó nhưng khi thấy cặp mắt băng lãnh không chút gợn sóng có thể căng da đầu mà đáp ứng.
Một trận tiếng bước chân vang lên, Thượng Khê giương mắt nhìn ra cửa, trùng hợp nhìn thấy phu nhân nhà mình bưng một cái khay mang theo hai nha hoàn tiến vào, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dường như áp lực trong phòng cũng giảm đi mấy phần. Không tự chủ được lại liếc mắt nhìn về phía nam nhân trên giường, lại thấy một đôi mắt hoa đào đầy ý cười dịu dàng, trên mặt tái nhợt là một mảnh thần sắc nhu hòa, dường như nam nhân lạnh lùng nghiêm nghị như lưỡi dao sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác của mình hắn.
"Thượng Khê, ngươi đi xuống trước đi." Thanh âm mệt mỏi rã rời vang lên.
Thượng Khê đáp một tiếng, khom người thi lễ một cái, lại thi lễ với Như Thúy cô nương vừa đi vào xong liền lui ra.
"Ôn đại nhân, uống thuốc." Như Thúy cô nương ngồi lên chiếc ghế bên giường, duỗi tay sờ sờ cái trán của hắn, man mát lành lạnh, không nóng lên nữa, không khỏi hài lòng.
Nghe thấy uống thuốc, mặt mày Ôn Lương có chút đau khổ, thấy người nào đó ngồi ở trước giường yên lặng nhìn hắn chằm chằm, chỉ có thể chậm rãi nhận lấy chén thuốc đang đưa tới rồi uống xong chén thuốc kia.
Như Thúy lúc này mới lộ ra tươi cười, lấy cái khăn tay lau nước thuốc trên khóe môi hắn, đem cháo thịt đã được nấu mềm bưng lên đút cho hắn.
"Ôn đại nhân, sáng sớm hôm nay Trấn Quốc công phủ phái người đến. Nhưng ta đã sai người đưa hắn đến ngăn viện bên ngoài, không cho hắn tiến vào quấy rầy chàng nghỉ ngơi." Như Thúy cô nương chậm rãi cầm thìa cháo đút hắn, vừa nói.
Ôn Lương trầm mặt, sau đó cười nói: "Làm tốt lắm!" Thấy nàng lộ ra tươi cười vui vẻ, ý cười càng sâu.
Ăn cháo xong, Ôn Lương nhờ Như Thúy lấy quyển sách qua cho hắn đọc giết thời gian, đồng thời cũng dùng lý do không tính là lý do giữ nàng ở lại bên người mình, nói: "Bây giờ ta là người bệnh, nha đầu nàng phải cẩn thận chăm sóc, đừng có chạy lung tung, có chuyện gì thì để hạ nhân đi làm."
Nghe thấy lời của hắn, Như Thúy cô nương có chút lo lắng, ghé vào mép giường nhìn hắn, hỏi: "Ôn đại nhân, có muốn mời Hồ gia gia qua đây nhìn một cái hay không? Đã qua ba ngày rồi, bệnh còn chưa hết, ta có chút lo lắng."
Ôn Lương sinh bệnh, vào ngày hôm sau, Như Thúy liền cho người đi mời Hồ thái y tới. Biết là Ôn Lương sinh bệnh, cho nên Hồ thái y gấp gáp đem theo hòm thuốc vội vội vàng vàng tới, kiểm tra xong biết hắn chỉ là cảm nhiễm phong hàn mới bị sốt thì thở phào nhẹ nhõm. Hồ thái y nhìn phương thuốc của đại phu, lại thêm vào hai vị thuốc, đem phương thuốc cải thiện, cũng có thể khiến cho bệnh tình cũng mau tốt lên một chút. Nhưng ai biết bệnh này đã kéo dài ba ngày, còn thường thường phát cái sốt nhẹ, khiến cho Như Thúy cô nương lo lắng.
Ôn Lương cười cười, đột nhiên cảm thấy cổ họng có một trận ngứa ngáy, sau đó liên tiếp ho, chờ đến khi ho xong xong, sắc mặt tái nhợt lại có một chút huyết sắc, đợi Như Thúy bưng nước trong tới cho hắn uống, mới nói: "Không có gì đáng ngại, có lẽ là ta rất lâu rồi không có bị cảm nhiễm phong hàn, bệnh bù lại cho trước đây thôi."
"Là như vậy sao?" Như Thúy cô nương có chút do dự.
Ôn Lương gật đầu, cười thập phần thuần lương.
Yên lặng nhìn hắn một hồi, thấy hắn vẫn là mỉm cười nhìn lại mình, Như Thúy cô nương chép miệng, nghĩ rằng trù phòng còn đang làm dược thiện, nói với hắn không nên nhìn sách lâu, mệt mỏi thì phải đi nghỉ ngơi, rồi đi xem dược thiện đã làm thế nào rồi.
Đi ra ngoài cửa, quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấy hắn chậm rãi đảo quyển sách trên tay, trong lòng Như Thúy cô nương có chút thở dài. Nàng quen biết hắn đã nhiều năm, lại là người bên gối của hắn, lại càng không phải ngu ngốc, làm thể nào không phát hiện ta mấy lần hắn thừa dịp nàng không ở đây đã lén lút đem thuốc đổ ra ngoài cửa sổ? Hắn rõ ràng là không muốn cho bệnh tình mau tốt lên.
Ba ngày nay, mặc dù nàng vẫn ở bên cạnh hắn chiếu cố hắn, nhưng cũng không phải không biết chuyện bên ngoài, không biết là ai đem chuyện nàng trước đây bị thương nên không thể sinh con truyền ra ngoài, hiện tại toàn bộ người trong kinh thành đều biết chuyện này, phản ứng rất mãnh liệt, đại đa số mọi người đã âm thầm ủng hộ Ôn Lương hưu thê, rồi cưới một nữ nhân có thể sinh con về. Mà cho tới bây giờ các phu nhân quý nữ trong kinh đã từng cho rằng nàng may mắn vô cùng bây giờ cũng bị các nàng phỉ nhổ, cho rằng hành vi hiện tại của nàng giống như trộm cướp chiếm bá hầm cầu không có phân.
Đương nhiên, khi nàng còn chưa kịp tiêu hóa, rất nhanh lại có thêm một lời đồn đại khác, nói nàng sở dĩ không thể sinh con là vì lúc trước vì cứu Ôn Lương nên bị thương ở vùng bụng trong mà ra, đây là hành vi anh dũng, là nghĩa cử, hẳn nên được tán dương, vì thế không nên bị thế nhân trách móc nặng nề. Mà Ôn Lương biết rõ chân tướng vẫn quyết định cưới nàng làm thê tử là biểu hiện của tri ân báo đáp, nam nhân dám đảm đương thích đáng.
Nghe thấy lời đồn đại này xong, bằng trực giác của Như Thúy cô nương, có lẽ là bút tích của phu quân nhà nàng cho dù sinh bệnh cũng không chịu an phận, một bên tiếp tục làm chính mình khi tốt khi xấu mà sinh bệnh một bên khống chế lời đồn đãi bên ngoài, loại cách làm của nam nhân này thật khiến nàng chỉ có thể thở dài trong lòng.
Nhưng mà nhìn bộ dáng của Ôn Lương là không muốn để cho nàng biết đầu đuôi mọi chuyện miễn cho trong lòng nàng khổ sở, cho nên nàng cũng coi như là không biết, toàn tâm toàn ý chiếu cố hắn. Mặc dù trong lòng muốn nói với hắn, kỳ thực không cần phải làm tổn thương thân thể của mình để dời đi sự chú ý của nàng, nàng thật sự không khổ sở, hơn nữa nàng cũng sẽ không vì không có cách nào giải quyết chuyện này mà khổ sở đâu.
Vừa mới ra khỏi cửa phòng, còn chưa đi tới phòng bếp, Lam y đã vội vã qua đây, nói: "Phu nhân, Trấn Quốc công tới."
Như Thúy cô nương có chút kinh ngạc, xem ra bởi vì sáng nay lúc Trấn Quốc công phủ phái người tới không gặp được Ôn Lương, Trấn Quốc công rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên, đành phải tự mình qua đây nhìn thử tình huống.
Đích tử duy nhất sinh bệnh, hơn nữa nghe nói bệnh còn cực kỳ nghiêm trọng, lão Trấn Quốc ngồi yên được mới là lạ.
Phân phó Thanh Y đi xem dược thiện, Như Thúy cô nương mang theo Lam Y hướng chính sảnh đi đến. Mới vừa ra cửa viện chính phòng, liền nhìn thấy Trấn Quốc Công đầu tóc hoa râm đi nhanh tới đây, quản gia Minh thúc đi cùng ở phía sau.
Nhìn thấy nàng, nét mặt uy nghiêm già nua của Trấn Quốc Công trong nháy mắt kéo dài, trong lòng sinh ra một cỗ lửa giận, đặc biệt khi nghĩ đến lời đồn đại bên ngoài mấy ngày nay, trong lòng Trấn Quốc công càng khó chịu không thôi. Hiện tại thì tốt rồi, trong kinh không ai không biết đích tử của Trấn Quốc công phủ lấy một nữ nhân không thể sinh dưỡng, cố tình con hắn còn xem nàng như bảo bối mà cung phụng, cự tuyệt hưu thê cự tuyệt nạp thiếp, căn bản là muốn đoạn tuyệt hương khói của Ôn gia ông. Tuy rằng sau thời gian một ngày, lại có thêm một lời đồn đãi biện hộ cho bọn họ, nhưng Trấn Quốc Công vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi.
Bất quá hôm nay ông tới cửa cũng không phải muốn cãi nhau cũng không phải muốn mắng chửi người, chỉ là đến nhìn nhi tử đang sinh bệnh một cái xem thế nào. Nhớ tới hạ nhân trở về bẩm báo nói nữ nhân này lấy cớ nhi tử yêu cầu nghỉ ngơi ngăn cản người hắn phái đi không cho gặp, trong lòng lại nổi lên một cổ lửa giận.
“Cha, sao ngài tới đây?” Như Thúy cô nương cười khanh khách nói.
Trấn Quốc Công hừ một tiếng, vừa hướng vào trong viện vừa nói: “Nếu ta không tự mình tới, người khác có thể thấy Lương ca nhi sao?”
“Cha, phu quân lúc này còn bệnh, thân thể suy yếu, Hồ gia gia nói không nên để người khác quấy rầy, cũng không phải con dâu ngăn cản không cho người gặp. Ngươi xem, vì để cho phu quân dưỡng bệnh thật tốt, trong phủ đều đóng cửa từ chối tiếp khách.” Vẻ mặt Như Thúy cô nương vô tội.
Nghe thấy nàng ngụy biện, Trấn Quốc Công thiếu chút nữa muốn rít gào với nàng, rõ ràng là vì tránh lời đồn đãi bên ngoài mới đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng lời nói qua miệng nàng lại như nàng nói rất đúng tất cả đều là vì con của ông. Loại nữ nhân không phẩm không mạo không thân phận lại còn to gan lớn mật, thật không biết con của ông rốt cuộc đã nhìn trúng nàng ở điểm nào, thậm chí vì nàng mà muốn chặt đứt hương khói Ôn gia sau này.
“Hạ thị.” Trấn Quốc Công đột nhiên kêu lên.
Như Thúy cô nương cung kính mà đáp lời, hơi hơi rũ đầu xuống, một bộ dáng con dâu nhỏ ngoan ngoãn kính cẩn nghe theo.
Trấn Quốc Công nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, không biết làm sao khi nhìn thấy nha đầu dám chống đối ông lúc này lại bày ra bộ dáng com dâu nhỏ liền cảm thấy dạ dày đau, nhưng đều nên nói nói vẫn phải nói: “Ta biết ngươi vì cứu Lương ca nhi nên bụng trong mới bị thương làm cho…… Khụ, chuyện này là Lương ca nhi nợ ngươi, cho nên ta không bắt hắn phải hưu thê. Bất quá, nếu là vì muốn tốt cho Lương ca nhi, ngươi có phải nên lui một bước hay không?”
Như Thúy cô nương ngẩng đầu nhìn ông một cái, thần sắc bình tĩnh, “Cha có ý tứ gì?”
Trấn Quốc Công dừng lại bước chân, nhìn phía phong cảnh trong viện cách đó không xa, nói: “Bất hiếu có ba loại, vô hậu là lớn, Lương ca nhi là một nam nhân, ngươi làm như thế thế nhân sẽ đối đãi với hắn như thế nào? Về sau nếu hắn hối hận thời niên thiếu ngông cuồng quyết định khinh xuất, có phải hắn sẽ hối hận khổ sở hay không? Ngươi là thê tử của hắn, theo lý nên vì nam nhân của mình mà suy nghĩ, khuyên hắn đi đúng hướng.”
Nghe ra ẩn ý của ông, Như Thúy trầm mặc, sau đó nhỏ giọng nói: “Nhưng mà phu quân sẽ không vui.”
Trấn Quốc Công không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như vậy, lại nhìn nàng một cái, thấy nàng sụp mi nhu thuận, nhưng trong mắt không có thần sắc tán đồng, trong lúc nhất thời trong lòng đủ loại tư vị. Hắn đương nhiên biết con thứ ba sẽ không vui, từ khi con thứ hai oan uổng mất mạng, vợ trước không chịu nổi đả kích liền sinh bệnh rồi qua đời, con thứ ba chưa từng vui vẻ qua. Nhưng như vậy thì tính là gì? Hắn hiện tại còn trẻ, rất nhiều chuyện nhìn không thấu mà thôi, về sau chờ khi hắn kế thừa vị trí của ông, tiếp nhận gánh nặng của Trấn Quốc Công phủ, hắn sẽ hiểu cách làm của ông lúc trước.
“Đó là trách nhiệm của nó!” Trấn Quốc Công trầm giọng nói, “Nó là con vợ cả của Trấn Quốc Công phủ, sớm hay muộn gì cũng sẽ kế thừa vị trí này.”
Như Thúy cô nương không nói.
“Khụ, chờ khi hắn hết bệnh rồi, ta sẽ cho người an bài đem một ít bức họa của mấy nữ nhân tới đây, ngươi cũng hỗ trợ chọn một người, về sau khi sinh hài tử, sẽ được nuôi dưới danh nghĩa của ngươi, cũng coi như là hài tử của ngươi.” Nói, mặt già của Trấn Quốc Công có chút không được tự nhiên. Nếu không phải vợ trước mất sớm, thê tử hiện tại của ông căn bản quản không được con thứ ba, ông cũng sẽ không tự mình an bài loại chuyện này, làm gì có đạo phụ thân nhúng tay vào hậu viện của nhi tử? Nếu như truyền ra ngoài, cái mặt già này của ông đều mất sạch hết.
Kế tiếp hai người đều không có nói chuyện, đi đến sân chính ở trước phòng, Thượng Khê từ bên trong phòng đi ra, hành lễ với Trấn Quốc Công, sau đó cung kính nói: “Lão gia, đại nhân nói hiện tại thân thể ngài ấy suy yếu, không muốn gặp khách, thỉnh ngài trở về.”
Sắc mặt Trấn Quốc Công có chút nứt ra, xụ mặt không giận mà tự uy, tức giận nói: “Phản rồi phản rồi, ta là cha nó, còn không được vào phòng của nó sao?”
Thượng Khê trong lòng cười khổ, căng da đầu nói: “Lão gia, thật sự là thân thể đại nhân không thoải mái, vừa rồi nhiệt độ cơ thể lại cao lên.”
Như Thúy cô nương vừa nghe liền nóng nảy, không hề giả ngốc nữa, hỏi: “Lại bắt đầu nóng lên? Nhiệt độ có cao không?”
“Phu nhân xin yên tâm, chỉ là sốt nhẹ, giảm nhiệt liền ổn.”
Nghe vậy, Như Thúy cô nương vẫn lo lắng sốt ruột, nhìn Trấn Quốc Công nói: “Cha, bệnh này của phu quân đã ba ngày rồi, thuốc của Hồ gia gia cũng đã uống, nhưng mà vẫn luôn không thấy có tiến triển, một lúc không chú ý lại bắt đầu sốt lên, phải làm sao bây giờ?”
Trấn Quốc Công nhíu mày lại, y thuật của Hồ thái y là đứng đầu Thái Y Viện, nếu uống thuốc của hắn đều không thấy hiệu quả thì bệnh kia quả thực rất nghiêm trọng, trong lòng cũng có vài phần nóng nảy, không màng đến Thượng Khê ngăn cản trực tiếp đi vào.
May mắn Trấn Quốc Công cũng biết chính mình mấy ngày hôm trước mới cùng nhi tử cãi nhau một trận, phỏng chừng nhi tử lúc này thấy ông sẽ không vui, hơn nữa nhi tử sở dĩ bệnh đến nghiêm trọng như vậy cũng là do ngày đó hắn ném ly trà kia khiến cho nó cảm nhiễm phong hàn, trong lòng khó chịu cùng hối hận nói không nên lời, nhưng lại không chịu hạ mặt mũi xuống, trong lúc nhất thời cũng không có trực tiếp đi vào cửa, liền đứng ở cửa sổ hướng đầu nhìn vào trong, nhìn thấy ngồi ở trên giường là nam tử sắc mặt tái nhợt thon gầy, miệng vết thương trên trán ngày đó bị ông ném đã xanh tím càng nhìn thấy càng có vẻ ghê người, thường thường phát ra một trận ho khan, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Như Thúy lúc này cũng không rảnh lo Trấn Quốc Công, vội vàng đi vào đỡ Ôn Lương nằm xuống nghỉ ngơi, đắp lên đệm chăn thật dày cho hắn, dùng khăn lông lau mồ hôi lạnh cho hắn.
Một lát sau, người vốn là đã ngủ đột nhiên mở mắt, âm thanh khàn khàn suy yếu nói: “Cha đi rồi sao?”
Như Thúy cũng không có chú ý tới Trấn Quốc Công rời đi hay không, quay đầu nhìn Thanh Y ở một bên.
“Vừa đi rồi, ngài ấy phân phó bọn nô tỳ không cần nói cho hai người.”
Ôn Lương lộ ra một cái nụ cười lạnh không dễ bị phát hiện, lại nhắm mắt thiếp đi, lúc này không có phòng bị nữa mà để mình đi ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...