[Chương 51]
"Hừ, giữa ban ngày ban mặt, vậy mà lại làm ra loại chuyện này......" Âm thanh ẩn chứa sự châm chọc vô cùng nồng đậm vang lên, Ôn Uyển không chút che dấu sự khinh thường của bản thân, sau đó đối với thiếu nữ bên người xin lỗi một tiếng: "Đại công chúa, hy vọng ngài thứ lỗi, một số người thân phân thấp kém, không hiểu quy củ."
Như Thúy cô nương đối với cặp mắt không chút che giấu sự khinh thường kia, cũng không tức giận, đầu tiên là chào hỏi Đại công chúa, sau đó che miệng cười nói: "Tứ muội muội nói cái gì? Có thể nói rõ hơn không? Cũng dễ dàng để ta chuyển đạt cho phu quân nghe, miễn cho hắn hiểu sai ý. Còn có, Tứ muội muội có phải nhìn lầm cái gì rồi hay không?"
Nghe được lời này, vẻ mặt Ôn Uyển xanh mét mà trừng mắt nhìn nàng, muốn nói bản thân không có nhìn lầm, lại sợ nàng sẽ đi huyên thuyên với tam ca, lập tức chỉ có thể buồn bực mà trừng nàng.
Đại công chúa nhàn nhạt mà nhìn nữ tử trong đình viện, vừa rồi thấy một màn kia làm cho lòng nàng đau đớn, muốn nói cái gì, trong đầu lại nhớ tới hành vi bưu hãn của cô nương này trong buổi tối vào ngày sinh thần của Hoàng tổ mẫu, trong lúc nhất thời cảm giác thật vi diệu, vì thế quyết định học tập nhị đệ, vẫn nên làm lơ nữ nhân này tương đối tốt hơn.
"Uyển Uyển, được rồi." Đại công chúa mở miệng nói.
Ôn Uyển mấp môi, lại trừng mắt nhìn Như Thúy cô nương, sau đó cùng Đại công chúa bước vào đại sảnh, Như Thúy cô nương cười cười, đi cùng các nàng.
Đại sảnh đã tụ tập đầy đủ rất nhiều nữ quyến của đại thần thế gia có giao tình tốt với Trấn Quốc Công phủ, khi nha hoàn vén rèm lên, một trận khí nóng ập vào trước mặt, khuôn mặt bị gió lạnh thổi vào lại được không khí ấm áp ập vào nên cứng đờ.
Nhìn thấy Đại công chúa giá lâm, phu nhân cùng các vị tiểu thư trong đại sảnh sôi nổi chào hỏi, có ánh sáng của đại công chúa che lấp, Như Thúy cô nương có vẻ như không được chú ý, đến khi nàng đi đến bên người Trấn Quốc Công phu nhân cùng con dâu trưởng của Ôn phủ - Tần thị, mọi người mới phát hiện ra nàng.
Đại công chúa là đại biểu cho Thái Hậu tới đây chúc thọ cho Trấn Quốc Công, từ đó cũng có thể nhìn ra ân sủng của hoàng thất dành cho Trấn Quốc Công, cái này làm cho Trấn Quốc Công phu nhân cùng Tần thị đều cảm thấy trên mặt rạng rỡ, thân thiết mà nói chuyện cùng Đại công chúa, liền bất giác mà bỏ qua Như Thúy cô nương bị các nàng chán ghét. Mà cũng vì ở đây đều là quý phu nhân có danh dự cùng uy tín trong kinh, cho nên mặc dù nhìn thấy Như Thúy cô nương cũng chỉ có thể làm như không thấy được, miễn cho trong bất tri bất giác lại khơi mào hỏa khí tiến vào trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh.
Một phòng hoà thuận vui vẻ, các phu nhân khen Đại công chúa, đồng thời liên tiếp dùng ánh mắt liếc con dâu thứ ba của Ôn phủ đứng xen lẫn đằng sau Trấn Quốc Công phu nhân, một bộ dáng biểu tình xem kịch vui, hy vọng Đại công chúa có thể làm một chút gì đó để gây khó dễ cho nàng, dù sao không ai không biết Thái Hậu lúc trước là muốn chỉ hôn cho Ôn Lương cùng Đại công chúa, ai biết lại tiện nghi cho nữ nhân xuất thân làm nha hoàn này.
Nhưng làm các nàng thất vọng chính là, Đại công chúa khéo léo nói chuyện cùng Trấn Quốc Công phu nhân, cho dù là một ánh mắt cũng không cho Như Thúy cô nương, phảng phất như nàng không hề tồn tại, tất nhiên là không có gây khó dễ cho nàng.
Mắt thấy khách khứa tới không sai biệt lắm, tiệc mừng thọ đã tới lúc bắt đầu, Trấn Quốc Công phu nhân đang chuẩn bị mang khách nhân đi ra ngoài, lại thấy nha hoàn bên người bà là Thúy Vi tiến vào đưa mắt ra hiệu cho bản thân, trên mặt không thể che giấu được sự nôn nóng, trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân biết vào thời điểm này mà Thúy Vi lại tới đây quấy rầy tất nhiên có chuyện gì đó quan trọng, lập tức đi lại cùng chư vị phu nhân nói cười một lát, lấy cớ đi thay quần áo rời khỏi đại sảnh.
Trấn Quốc Công phu nhân vừa đến phòng khách của đại sảnh, Thúy Vi liền nôn nóng mà nói: "Phu nhân, Lưu quản sự bên người lão gia lại đây nói, tam thiếu gia bị thương."
"Cái gì? Ôn đại nhân bị thương?"
Trấn Quốc Công phu nhân còn chưa mở miệng, một đạo thanh âm giật mình vang lên. Trấn Quốc Công phu nhân bị hù đến hoảng sợ, xoay người lại thấy con dâu thứ ba bị chán ghét không biết đứng ở phía sau nàng từ lúc nào, đang lườm mắt nhìn chằm chằm các nàng.
Con dâu thứ ba này đi đường không có âm thanh sao?
Không để ý tới biểu tình bị kinh hách của Trấn Quốc Công phu nhân, Như Thúy cô nương mấp máy môi, hỏi: "Sao lại thế này?"
Thúy Vi không nói, nhìn về phía Trấn Quốc Công phu nhân.
"Con sao lại......" Trấn Quốc Công phu nhân giật mình hỏi nàng, tại sao nàng cũng theo tới đây?
"Con cảm thấy nương sẽ cần con hầu hạ, cho nên đại tẩu để cho con đi theo nhìn một cái." Sau khi giải thích xong, hỏi lại một lần nữa: "Phát sinh chuyện gì?"
Trấn Quốc Công phu nhân âm thầm trừng mắt, con dâu thứ ba này chắc chắn là tự chủ trương! Chẳng qua lúc này cũng lười đi để ý đến nàng, dò hỏi Thúy Vi xem đã xảy ra chuyện gì.
"Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, là Lưu quản sự lại đây nói, nói lão gia cùng tam thiếu gia ở trong thư phòng gây gổ. Hôm nay là sinh thần của lão gia, Lưu quản sự lo lắng lại sinh ra chuyện gì, mời ngài qua đó nhìn một chút."
Sau khi nghe xong, Trấn Quốc Công phu nhân cũng có chút lo lắng. Tính tình của hai cha con kia như thế nào nàng tát nhiên hiểu rõ, tuy rằng trong lòng rất hy vọng lão gia ghét bỏ con riêng, thế nhưng vào thời điểm này nếu xảy ra chuyện gì thì không phải sẽ khiến cho người người chế giễu hay sao.
Mấy người vội vội vàng vàng mà đi đến thư phòng, Lưu quản sự đứng trước thư phòng nhìn thấy các nàng, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, đi tới nhỏ giọng nói: "Phu nhân, Tam Thiếu phu nhân, một lát từng người các người khuyên lão gia cùng Tam thiếu gia một chút." Sau đó lại đem một hòm thuốc nhỏ đưa cho Như Thúy cô nương.
Khuôn mặt của Trấn Quốc Công phu nhân trầm xuống, nói Thúy Vi cùng Lưu quản sự tự quản tốt miệng của mình, để bọn họ canh giữ ở trong sân, mang theo Như Thúy cô nương cứng đầu đi theo bà cùng nhau đi vào.
Thư phòng, Trấn Quốc Công đứng ở bên cạnh cái bàn sát cửa sổ thở dốc, Ôn Lương đứng cách cánh cửa đó không xa, hai cha con đều không ai nhường ai mà giằng co.
Nghe được thanh âm mở cửa, hai người đồng thời nhìn lại, thấy các nàng xuất hiện, thực sự có chút kinh ngạc.
Đến khi nhìn rõ được bộ dáng của Ôn Lương lúc này, Trấn Quốc Công phu nhân lắp bắp kinh hãi, Như Thúy cô nương tức khắc đau lòng, nàng từ phía sau Trấn Quốc Công phu nhân chạy tới, bắt lấy cánh tay hắn, vẻ mặt đau lòng mà nói: "Ôn đại nhân sao chàng có thể biến thành bộ dáng này? Khuôn mặt đầy máu, quá không may mắn, chẳng lẽ chàng không biết thương thân thể của mình, không biết hôm nay là sinh thần của cha không nên thấy máu sao?" Hốc mắt đỏ lên nói.
Nghe được lời này, Trấn Quốc Công đang trong cơn giận tức khắc không được tự nhiên, cảm thấy nha đầu này là đang châm chọc bản thân.
Trấn Quốc Công phu nhân không còn lời nào để nói mà nhìn người nào đó đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, cảm thấy nha đầu này sẽ càng ngày càng trợn mắt nói dối.
Như Thúy ngước mặt nhìn nhìn nam tử trước mặt, thần sắc hắn bình tĩnh đạm nhiên, vết máu đỏ thắm dọc theo mặt mày mà chảy xuống, cùng gương mặt trắng ngọc tạo thành so sánh rõ ràng, lại có một loại cảm giác nhìn mà cảm thấy rợn người, trái tim phảng phất như bị bóp chặt. Trong nháy mắt kia, nàng cảm thấy nam nhân tinh xảo này yếu ớt đến không chịu nổi một chiêu.
Mím môi, Như Thúy cô nương không để ý tới Trấn Quốc Công còn đang ở đây, lá gan mười phần lớn mà chạy tới đem cái ghế dựa bên người Trấn Quốc Công xách tới chỗ Ôn Lương, để Ôn Lương ngồi xuống, sau đó dùng khăn rửa sạch vết máu trên mặt cho hắn, lại mở ra hòm thuốc lấy thuốc mỡ tiêu sưng cầm máu bôi lên miệng vết thương cho hắn.
Phu thê Trấn Quốc Công trơ mắt mà nhìn người nào đó làm lơ bọn họ, ân cần mà rửa sạch miệng vết thương cho Ôn Lương, không biết vì sao trong lòng đều có chút hụt hẫng. Mà cũng bởi vì các nàng xuất hiện, hai cha con vốn còn đang ở trong trạng thái giằng co đều không hẹn mà cùng mà ngừng chiến.
Trấn Quốc Công nhìn đến cái trán bị đập phá của nhi tử, trong lòng cũng có vài phần hối hận, thế nhưng lại không hạ thấp được mặt mũi xuống, hơn nữa nhi tử lúc ấy còn dám cùng hắn tranh luận, liền rùm beng, kết quả lại bị chọc tức một hồi.
"Lão gia, có chuyện gì mà không thể bình tĩnh giải quyết, tại sao một hai phải động thủ? Làm cho Lương ca nhi bị thương cũng khiến trong lòng khổ sở, vì sao......" Trấn Quốc Công phu nhân khuyên nhủ.
"Hừ, ta sẽ không vì một đứa nghiệt tử mà khổ sở." Trấn Quốc Công xụ mặt, vốn tức giận đã dịu xuống lại một lần nữa bùng nổ, đè nặng âm thanh rít gào nói: "Nếu không phải Phương thái y nói cho ta, ta còn không biết nó cưới nữ nhân như thế...... Bất hiếu có ba điều, vô hậu là lớn nhất, làm con cái, nó thế nhưng lại muốn cắt đứt hương khói của Ôn gia ta, thật là con trai tốt của ta a! Sớm biết rằng nó khó quản giáo như thế, còn không bằng lúc trước không sinh nó ra!"
Trấn Quốc Công phu nhân có chút hồ đồ, nhưng cũng nghe ra được là về vấn đề con nối dõi, chần chờ nói: "Lão gia, Lương ca nhi mới vừa cưới thê tử không lâu, chuyện có hài tử chưa có, nói không chừng đợi thêm một đoạn thời gian liền có tin tức tốt?" Nàng biết trượng phu là điển hình của nam nhân xuất thân từ đại gia tộc, đối với con cháu của con vợ cả tương đối coi trọng, tuy rằng Ôn Lương làm rất nhiều chuyện hoang đường, lại liên tiếp mà đối nghịch với người phụ thân này của hắn, nhưng ở trong lòng trượng phu vẫn coi trọng nhất là con vợ cả. Cho nên, đối với tương lai của cháu đích tôn cũng thập phần coi trọng.
"Tin tức tốt? Nếu Phương thái y không có nói cho ta, ta còn sẽ chờ tin tức tốt của bọn họ." Trấn Quốc Công cười lạnh nói: "Chính là cưới một nữ nhân không có khả năng sinh đẻ, còn có thể có tin tức gì tốt? Hắn đây là muốn tức chết ta mới cam nguyện!"
Trấn Quốc Công phu nhân giật mình mà trừng lớn đôi mắt, trực giác nhìn về phía nữ tử đang bôi thuốc cho Ôn Lương, chờ tiêu hóa xong lời nói của trượng phu rồi, tức khắc tâm sinh ra mừng thầm. Chẳng qua nàng rất nhanh nghĩ tới liên hệ ở trong đó, bắt đầu khuyên giải trượng phu còn đang nổi giận đùng đùng, trong lòng bắt đầu cân nhắc đến chỗ tốt mà tin tức này đem lại.
Ôn Lương bình đạm nghe đối thoại của bọn họ, đối với việc phụ thân tức giận cũng không có phản ứng dù chỉ là một chút. Thẳng đến khi bọn họ đã nói xong, mới nói: "Mặc kệ người có tiếp thu hay không, con đã cưới nàng, hơn nữa đây là do Hoàng Thượng ban hôn, nếu người không hài lòng con cũng không có biện pháp."
Trấn Quốc Công cười lạnh, cho rằng lấy Hoàng Thượng ra ông liền không có cách sao? "Tuy rằng là Hoàng Thượng ban hôn, nhưng nếu là người phạm vào thất xuất*, Hoàng Thượng cũng không thể nói cái gì. Lập tức hưu nàng, ta sẽ chọn lựa tuyển một quý nữ thế gia tướng mạo tốt đẹp cho ngươi cưới, sẽ tốt hơn nàng ta gấp trăm ngàn lần, ngươi về sau sẽ có rất nhiều hài tử."
*Thất xuất: 7 tội của phụ nữ trong cổ đại trong đó có tội không sinh được con.
"Là để cho phu quân làm giống ngựa đực chuyên trách nhiệm sinh hài tử sao?" Như Thúy cô nương vẫn luôn an tĩnh xử lý vết thương cho Ôn Lương chợt xen miệng vào cuộc trò chuyện.
"Ngươi......" Trấn Quốc Công tức giận đến bộ ngực kịch liệt phập phồng, ngón tay run rẩy mà chỉ vào nàng.
Vốn Ôn Lương vẫn luôn duy trì bình đạm cũng không nhịn được mà đỡ lấy trán.
Như Thúy cô nương thở dài, tiếp tục hỏi: "Cha, ngài muốn phu quân sinh mấy đứa? Sinh nam sinh nữ? Sinh nhiều như vậy để làm cái gì? Thường nói hài tử đều là nợ của cha mẹ, ngài muốn cho phu quân có nhiều hay là ít nợ?"
Ôn Lương còn cảm thấy nha đầu này nói còn có nghĩa khác, xen miệng nói: "Nha đầu, ta là nam nhân, không thể sinh hài tử."
"Giống nhau mà, không có chàng, nữ nhân cũng sinh không ra hài tử được. Không cần để ý lời nói của ta, chàng hiểu rõ là được."
"......"
Trấn Quốc Công nhịn không được bộc phát, "Câm miệng, nam nhân đang nói nữ nhân đừng xen mồm!" Sau đó trừng mắt nhìn nhi tử, cường ngạnh nói: "Nếu ngươi không chịu hưu nàng cũng được, nạp nữ nhân xuất thân cao chút cho Ôn gia ta duy trì hương khói, hài tử được nuôi trên danh nghĩa của nàng cũng tốt. Dù sao lấy xuất thân của nàng, cho dù có thể sinh cũng không sinh một hài tử ưu tú được." Đang uất hận, miệng cũng độc ác một phen.
"Cha đã biết?" Như Thúy cô nương nhịn không được phản bác, "Nếu là bên nữ nhân, chẳng lẽ là có thể sinh được hài tử ưu tú sao? Cho dù có sinh ra hài tử ưu tú, người xác định khi lớn lên hắn sẽ không hư? Cho dù lớn lên không hư, người tin tưởng hắn sẽ không bị dạy hư? Cho dù không bị dạy hư, người tin tưởng tương lai hắn sẽ không chịu ảnh hưởng đồi bại từ thế giới bên ngoài sao? Cho dù không chịu ảnh hưởng không sinh hư, người xác định hắn sẽ không vì mình là con vợ lẽ mà tự nghi ngờ thân phận đi lên con đường sai trái......"
"......"
Nghe thấy nàng liên tiếp hỏi lại, hỏi vừa nhanh vừa vội, Trấn Quốc Công bị nàng xoay vòng vòng đến mức đầu có chút choáng, ông chưa kịp phản ứng lại, "Con trai tốt" kia của ông cũng đi theo tiếp lời.
"Đúng vậy, giống như cha, công nhận người là người cương trực công chính, nhưng không phải đã sinh ra một đứa con trai ngoan liệt không chịu được sao? Cho nên nói, cho dù là nữ nhân khác có thể sinh hài tử, cũng không nhất định sẽ sinh ra hài tử ưu tú được. Hơn nữa người tin tưởng nữ nhân khác sẽ không giống người mà vẫn luôn sinh nữ nhi như vậy sao? Cho nên cha, người cũng đừng quá cứng rắn như vậy, làm người không thể quá tự tin nếu không sẽ nhận báo ứng!" Ôn Lương thanh đạm cười, trong mắt lại là một mảnh trào phúng.
Dứt lời, Ôn Lương đứng dậy, đem tóc bị nước trà hắt ướt vuốt ra đằng sau, hai tròng mắt đen như ngọc nhìn về phía Trấn Quốc Công, chậm rãi nói: "Cha, có một số việc cưỡng cầu không được, thời điểm nương chết, không phải người nói với ta sao như vậy? Cho nên hiện tại con đem nguyên vẹn những lời này trả lại cho người."
Nghe được lời này, sự tức giận của Trấn Quốc Công mạc danh kì diệu mà biến mất, trong mắt là một mảnh phức tạp mà nhìn nam tử trước mặt, thì ra nó vẫn luôn canh cánh trong lòng về những chuyện đó, vẫn luôn hận ông. Biết được chuyện này trong nháy mắt ông như già đi vài phần, rất muốn nói cho nhi tử, năm đó vì muốn giữ được Trấn Quốc Công phủ, không thể không làm vậy, nếu không buông tha một ít đồ vật, toàn bộ Trấn Quốc Công phủ đều sẽ chôn theo cùng.
Trong nhà một mảnh trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Ôn Lương sờ sờ vết thương trên trán, rũ xuống lông mi nói: "Con sẽ không hưu thê, cũng sẽ không nạp thiếp! Về con nối dõi, yên tâm đi, không phải chúng con đã có có sẵn hài tử rồi sao, tiểu thế tử của Túc Vương gia còn gọi chúng con một tiếng nghĩa phụ nghĩa mẫu, cho nên người không cần lo lắng nhi tử của người sau khi chết đi không có người lo."
"Hỗn trướng, vậy mà cũng có thể so sánh được sao?" Trấn Quốc Công cơ hồ bị nhi tử này tức chết, đồng thời trong lòng cũng lạnh đi nửa phần. Rốt cuộc cũng hiểu rõ lần trước chuyện tiểu thế tử của Túc Vương phủ nhận một nha hoàn làm nghĩa mẫu nên nháo đến mức ồn ào huyên náo, đó là bút tích của nhi tử này.
Ôn Lương thanh đạm mà cười cười, thu lại suy nghĩ trong mắt, bình đạm nói: "Cha, xin thứ lỗi cho thân thể nhi tử không khoẻ có thương tích trong người, đi về trước dưỡng thương. Nhi tử liền ở chỗ này chúc thọ cho người, chúc người phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, mỗi năm đều có hôm nay, mỗi tuổi đều có sáng nay."
Trấn Quốc Công xụ mặt, cảm thấy từ thọ này chói tai cực kỳ.
Sau khi Ôn Lương mang theo nương tử nhà mình hành lễ với phụ thân xong, liền mang theo nàng ra cửa, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này.
********************
Sau khi lên xe ngựa, Ôn Lương dựa vào vách tường xe, không cẩn thận đụng phải thương tích trên trán, tức khắc kêu một tiếng.
Như Thúy cô nương nhanh tay đỡ lấy mặt hắn, nhìn kỹ thương tích của hắn, oán trách nói: "Khi cha dùng ly trà đập chàng, vì sao chàng không né đi? Khi chàng ở Đồng Thành, đến cả thái y cũng đều có thể khiêng lên, ta mới không tin chàng trốn không thoát một chén trà nhỏ!"
Ôn Lương có chút 囧, "Nha đầu, có thể đừng nói nữa hay không? Vì chuyện này, Tôn thái y đã bực ta rất lâu."
Như Thúy cô nương cắn cắn môi, ngồi quỳ trước mặt hắn, hôn lên chỗ gần bên huyệt Thái Dương của hắn, trong âm thanh tràn đầy sự thương tiếc, "Cha thật là quá đáng, cũng không phải do chàng sai, vì sao lại ra tay nặng như vậy? Còn có chuyện ta không thể sinh con là ai nói cho cha? Tại sao lại chọn vào đúng thời điểm này? Không phải khiến cho người ta ngột ngạt sao?"
Ôn Lương đem mặt dựa vào trước ngực nàng, đôi tay luồn qua eo nàng, ánh mắt sâu thẳm, "Là Phương thái y nói cho cha, nhưng hẳn là trước đó Phương thái y cũng không biết chuyện, có lẽ hắn cũng vừa vặn biết. Phương thái y là một người nôn nóng, có chuyện là trong lòng không giữ được, đặc biệt là lấy giao tình của hắn với cha ta, trước tiên sẽ nói cho cha ta biết cũng không kỳ quái. Chọn hôm nay, đoán chừng là đối phương muốn đem việc này nháo lớn đi."
"Đáng tiếc Ôn đại nhân chàng đã trực tiếp rời đi rồi, không muốn để cho người ta xem náo nhiệt đúng không?" Như Thúy tiếp lời nói.
"Đúng!" Ôn Lương cười vui vẻ nói, sau đó ngẩng mặt nhìn cô nương bởi vì tư thế ngồi quỳ mà còn cao hơn bản thân nửa cái đầu, hôn lên cằm của nàng nói: "Không cần lo lắng, ta sẽ xử lý."
Rũ mắt nhìn hắn, Như Thúy ôm lấy bờ vai của hắn, nhẹ nhàng mà lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...