Ban đêm cùng ngày, Ôn Lương tự thể nghiệm cùng nương tử nhà mình trao đổi thật tốt tình cảm một phen, còn vì sao hôm nay hắn nhiệt tình như vậy, Ôn đại nhân tỏ vẻ hắn chỉ là nghẹn đến mức hoảng thôi.
Như Thúy cô nương bị lăn lộn đến tàn nhẫn, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Ôn đại nhân, chàng làm sao vậy?"
Ôn Lương đè nặng nàng hôn hai má hồng nhuận của nàng, phá lệ cười đến mê người: "Không có việc gì, chỉ là cảm thấy nha đầu nàng có khi quá bình tĩnh." Bình tĩnh đến mức làm hắn rất buồn bực, chẳng lẽ nha đầu này thật sự không thèm để ý hắn đến như vậy sao?
Như Thúy cô nương nhìn hắn, đột nhiên ở trên ngực hắn cắn một ngụm.
Ôn Lương chỉ cảm thấy một trận tê dại từ ngực truyền đến, chỗ xương sống nhảy lên cao dâng lên một loại khoái cảm khác thường, ôm nàng nắm chặt lực đạo. Nhưng cũng không làm thân thể hắn quá kích động, bởi vì đối phương rất nhanh làm thần kinh của hắn kích động.
"Ôn đại nhân, ta cảm thấy chàng quá để ý. Chẳng lẽ...... Chàng thật sự để ý cái cô nương Khúc Phương Phỉ gì kia như vậy sao?" Biểu tình trên mặt của Như Thúy cô nương giật mình, sau đó do dự nói: "Nghe nói mới bắt đầu để ý cũng là một loại tình cảm đơn giản sau đó biến thành tình cảm phức tạp. Ôn đại nhân, Khúc cô nương hình như mới mười ba tuổi, có phải chàng quá già rồi hay không?"
Ôn Lương chỉ cảm thấy máu nóng từ ngực nhảy lên cao, tràn đầy đầu, thiếu chút nữa đỏ mặt mà trừng mắt nhìn nàng.
"Ta không để ý nàng ta!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, một tiểu nha đầu cũng chưa gặp qua, để ý cái gì? Hắn chỉ là sợ nàng đối với lời nói của Chu Chửng Húc nghĩ nhiều, muốn nàng không cần quá để ý đến những cô nương miệng còn hôi sữa đó thôi.
Nhưng lại thành khen ngược, bình tĩnh quá mức, thật sự là do hắn nghĩ nhiều sao?
Như Thúy cô nương xác thật cảm thấy hắn suy nghĩ nhiều, từ khi biết vị đại nhân này đến bây giờ cũng đã nhiều năm, mỗi lần cùng hắn nói chuyện, rõ ràng ý tứ của nàng rất đơn giản, nhưng lại phát hiện hắn mỗi lần đều sẽ hiểu lầm, quả nhiên người thông minh luôn thích nghĩ nhiều, tùy tiện nói một câu, bọn họ liền có thể suy diễn ra rất nhiều ý nghĩ sâu xa, cái này làm cho Như Thúy cô nương có thói quen đơn giản đôi khi không biết lấy hắn làm sao bây giờ.
Cho nên nói, Như Thúy cô nương thật tình không phải cố ý muốn nghẹn khuất phu quân nhà mình, hết thảy chỉ là do hắn suy nghĩ nhiều mà thôi.
"Kia rất tốt a." Như Thúy cô nương nhìn hắn, thấy hắn lại bắt đầu trừng mắt nhìn chính mình, cặp mắt đào hoa kia phá lệ mê người, làm hại nàng có loại ý nghĩa kì thật hắn càng tức giận càng đẹp mắt. Có phải có chút biến thái hay không?
Nguyên bản còn có chút khó hiểu, nhưng hắn đều biểu đạt rõ ràng đến như vậy, nếu nàng giả ngu thì có vẻ làm kiêu, vội vàng vươn tay ôm cổ hắn, lại gần hôn lấy khóe môi hồng hồng của hắn, cười nói: "Dù sao ta cũng biết Ôn đại nhân đối với loại tiểu cô nương này không có hứng thú, cho nên ta cũng không để ý. Nếu là nữ nhân không đàng hoàng khóc la muốn ăn vạ chàng, ta mới lo lắng lấy."
Ôn Lương có chút rối rắm: "Vì sao không phải nữ nhân đàng hoàng ngươi mới lo lắng?" Trong lòng đồng thời buồn bực, chẳng lẽ ở trong lòng nàng, hắn chính là người không có hành vi thường ngày, đối với phụ nhân cũng muốn trêu chọc? ( Như Thúy cô nương: ╮(╯_╰)╭ xem đi, Ôn đại nhân lại suy nghĩ nhiều! )
"Nữ tử đàng hoàng tương đối hàm súc, các nàng đều tự giữ thân phận, không dám làm chuyện khác người. Giống như ong mật nuôi trong nhà sẽ không nhìn chằm chằm hoa của nhà người khác, ong mật hoang dại không có tổ chức kỷ luật nhìn thấy hoa nào tốt một chút đều đi hút mật."
"......"
Nghe xong ví dụ của nàng, trong lúc nhất thời Ôn Lương chỉ có thể 囧 mặt. Ví dụ quỷ quái này thật là đúng đến nỗi làm người ta có cảm giác vô lực.
Hắn đè thân thể của nàng xuống, đem thân thể thơm mềm của nàng gắt gao mà ôm vào trong ngực, "Nàng không thể nói cái ví dụ nào tương đối tốt hơn sao?"
Như Thúy cô nương không sao cả mà nói: "Không có biện pháp, khi ta còn nhỏ đi theo tiểu thư cùng nhau đọc sách biết chữ, tùy tiện học sơ qua, giống như tiểu thư nhà ta nói, chúng ta đều không phải là người có thiên phú học tập."
Phỏng chừng người có thể đúng lý hợp tình mà thừa nhận chính mình không có văn hóa nội hàm như thế cũng chỉ có mình cô nương ngốc nghếch này trong ngực hắn đi.
Ôn Lương nghĩ, lại cực kì hiếm lạ tính tình chân thực của nàng, tổng có thể mang đến cho hắn một cuộc sống náo nhiệt.
Ôn nhu mà mút hôn môi nàng, Ôn Lương vỗ vỗ lưng của nàng, khi thấy thần sắc của nàng lộ ra vẻ buồn ngủ, ôn nhu nói: "Mệt mỏi thì ngủ đi, ta không lăn lộn nàng."
Nhẹ nhàng đáp ứng, nàng chui vào trong ngực hắn, mặt dựa vào cổ hắn. Thời tiết lạnh, trên giường có cái gối ôm ấm áp thật là quá hạnh phúc. Mà theo thời tiết trở nên lạnh, Như Thúy cô nương thích cả người đều chui vào trong chăn che đầu ngủ, Ôn Lương nguyên bản còn tính dùng tư thế đứng đắn ngủ như vì nàng mà tư thế cùng nhau biến dạng, tư thế ngủ của hai người như thế nào thoải mái thì ngủ như thế đó.
Giống như con mèo nhỏ cuộn tròn thân thể dính sát vào hắn, khóe môi nổi lên một nụ cười nhạt, đem nàng ôm sát.
*************
Ngày hôm sau, sau khi dùng xong đồ ăn sáng, hạ nhân tới bẩm báo công tử nhà Binh Bộ Thượng Thư cùng công tử của Hàn Lâm Học Sĩ đang chờ ở trước cửa.
Khi hai người chuẩn bị đi ra ngoài, thì thấy ba thiếu niên ở cửa đang lôi lôi kéo kéo —— tiểu mập mạp lôi kéo Vệ thiếu gia kiêu ngạo, vẻ mặt nước mắt lưng tròng, Chu Chửng Húc thu liễm chính mình đứng một bên xem náo nhiệt. Tôi tớ đi theo sau bọn họ, trên tay đều đầy lễ vật.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, đôi mắt Mạc Tiềm tỏa sáng, dáng người tròn vo lăn tới, tươi cười thân thiết mà nói, "Ôn tiên sinh, Ôn phu nhân, chúng ta có thể đi rồi sao?"
Ôn Lương mỉm cười đáp có thể, sau đó liền nhìn thấy tiểu mập mạp lại hướng xe ngựa cách đó không xa lăn đi.
"Không có tiền đồ!" Vệ Triều Ấp oán hận mà đánh một cái lên đầu của tiểu mập mạp.
Chu Chửng Húc không vội lên xe ngựa, trước mặt hai người giải thích: “Vệ thiếu hôm nay hỏa khí có chút lớn, bởi vì Mạc Tiềm sáng sớm đã chạy đến Vệ phủ quấy rầy hắn tập thể dục buổi sáng. Xem ra Mạc Tiềm rất chờ đợi ngày hôm nay.” y nói, cẩn thận mà nhìn hắn.
Ôn Lương cười cười, mang theo Như Thúy lên xe ngựa mà quản gia chuẩn bị.
Ba người Vệ Triều Ấp ngồi trên một chiếc khác theo sau.
Chờ khi Chu Chửng Húc cuối cùng cũng lên xe ngựa, Mạc Tiềm lăn tới, vẻ mặt chờ đợi hỏi: “Ôn tiên sinh có phản ứng gì không?”
“Không có phản ứng” Chu Chửng Húc vuốt cằm suy tư, “Nhưng ta nghĩ Ôn tiên sinh không xem trọng ngươi, Tôn cô nương sớm hay muộn cũng phải về Giang Nam, cha mẹ nàng đều ở Giang Nam, phỏng chừng sẽ không vui khi đem nữ nhi của mình gả đến một nơi quá xa.”
“Hồ thái y không phải ở chỗ này sao.” Tiểu mập mạp chưa từ bỏ ý định, sau đó nhìn Chu Chửng Húc nói: “Chưởng Húc, ngươi nhất định phải giúp ta! Vệ thiếu, ta có chung thân hạnh phúc hay không là nhờ vào ngươi!”
Chu Chửng Húc ôn nhã mà cười, không tỏ ý kiến, Vệ Triều Ấp vẻ mặt cao quý lãnh diễm, lạnh lùng mở miệng: “Cút!”
“Vệ thiếu!!!”
Như Thúy cô nương ôm cái sưởi ấm tay nhỏ, sau khi nghe được vang lên một loại thanh âm bi phẫn, lúc đang nghi hoặc phát sinh chuyện gì, lại nghe được một tiếng như có vật thể gì đó đâm vào vách tường xe, đang định ló đầu đi xem trò hay, nhưng lại bị mỹ nam phu quân nhà nàng bình tĩnh kéo trở về.
“Tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ thôi, không cần phải đi để ý tới.”
Thấy hắn nói cho qua chuyện, Như Thúy cô nương nghe lời, trong lòng đối với Ôn đại nhân lại có nhiều thêm nhận thức: Lúc không nên nghĩ nhiều thì nghĩ đến hăng say, lúc nên nghĩ nhiều, lại bình tĩnh phảng phất như hết thảy đã nắm giữ trong tay. Quả nhiên tâm của nam nhân khó dò như mò kim đáy biển a!
Rất mau liền đến phủ của Hồ thái y, xuống xe ngựa Như Thúy cô nương liền đến ba thiếu niên vừa xuống xe, ngoại trừ việc vẫn là giống mấy viên cầu trắng trẻo mập mạp, Mạc Tiềm là thiếu niên có tinh thần phấn chấn, còn hai người kia sắc mặt có chút xanh. Như Thúy cô nương nhận thấy được, ngày thường nhìn tiểu mập mạp bị hai người đùa giỡn, nhưng trong thời điểm mấu chốt, tiểu mập mạp kia nhìn nặng thế thôi nhưng mà sát khí rất lớn a.
Lúc hạ nhân đi gõ cửa, lại tới thêm một đội nhân mã nữa, đội hình hoa lệ mười phần, làm mọi người để ý, mấy tỳ nữ xinh đẹp ăn mặc gọn gàng cung kính tiến lên mở màn xe, rất nhanh từ trong xe ngựa hiện ra vài thiếu nữ.
Lúc các thiếu nữ nhìn thấy bọn họ trước cửa Hồ thái y phủ, khuôn mặt mấy người đều thể hiện rõ sửng sốt, ánh nhìn lướt qua một nam tử tóc dài, mặc một bộ trường bào màu nguyệt bạch, dung nhan tuấn tú không tì vết, như minh nguyệt thanh phong hoạt nhập trong lòng, nhìn vào cặp mắt đào hoa câu dẫn người kia, không khỏi đỏ mặt lên, vội vàng cúi đầu.
“Đại công chúa, Khúc cô nương, Diêu cô nương.” Chu Chửng Húc cười nói: “Thật khéo nha”
“Ôn Tử Tu……” Đại công chúa lẩm bẩm một tiếng trong miệng, ánh mắt có chút mê mẩn, bất quá lúc nhìn đến nữ nhân đang bên cạnh nam tử kia, trong lòng đau xót, vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám sinh ra ý niệm gì.
Khúc Phương Phỉ cùng Diêu Đồng Đồng đều nghe được Đại công chúa lẩm bẩm cái gì, đồng thời mở to mắt nhìn về phía Ôn Lương. Ôn Lương ở kinh thành tiếng tăm rất lớn, nhưng người gặp qua được hình dáng hắn ngoài đời rất ít, càng không cần phải nói một đám trẻ nhỏ mới hơn mười tuổi có thể gặp sao, Ôn Lương đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là có cái danh mà không thể thấy được nhân vật thật. Lúc này nhìn thấy, trong lòng không khỏi nảy lên một loại cảm giác tán thưởng, quả nhiên như thế nhân đồn đãi phong hoa vô song, làm người thán phục.
Ba người thiếu nữ hàm súc tiến lên gặp lễ, Ôn Lương chờ đám người gặp lễ xong, hỏi: “Các ngươi hôm nay tới chỗ này là có việc gì?”
“Chúng ta là tới thăm Hồ lão phu nhân.” Đại công chúa khéo léo mà trả lời, “Nghe nói thân thể Hồ lão phu nhân không khoẻ, Hoàng tổ mẫu nhờ ta đến đây thăm.”
Hồ thái y là người đứng đầu của Thái Y Viện, y thuật hắn xuất chúng, cả đời đã cứu vô số người, sau lại vào Thái Y Viện, cũng rất cẩn trọng, làm tốt bổn phận của mình, sau này đến Thái Hậu và Hoàng Đế đều kính trọng. Sau khi nghe nói thân thể của Hồ lão phu nhân không khoẻ, trong kinh người đã chịu ân huệ của Hồ thái y liền nhao nhao kêu người mang lễ vật tới an ủi.
Đương nhiên, Đại công chúa cùng mấy người kia hôm nay đến còn có nguyên nhân khác.
Sau trận tỉ thí hồi tết Hạ Nguyên, Khúc Phương Phỉ đối với người ngày đó thổi tiêu trên thuyền nhớ mãi không quên, nhờ Đại hoàng tử hỗ trợ tìm giúp người ngày đó đã diễn tấu. Đại hoàng tử bị người có tâm chỉ sai, cho rằng người ngày đó diễn tấu chính là cô nương xa lạ kia ở trên thuyền, nghe nói nàng là cháu ngoại của Hồ thái y từ Giang Nam tới, liền đem tin tức này tiết lộ cho Khúc Phương Phỉ. Đại công chúa nghe nói chuyện này, trong lòng nhốn nháo cũng muốn tìm hiểu một chút về tài năng tiêu nghệ xuất chúng của vị Tôn cô nương kia, vì thế trước mặt Thái Hậu nói là Hồ lão phu nhân bệnh, Thái Hậu cả đời cảm khái Hồ thái y vì hoàng gia đã phụng hiến rất nhiều, liền nhờ cháu gái đi an ủi.
Mà Khúc Phương Phỉ cùng Diêu Đồng Đồng hai người cũng là người trong nhà bảo tới, đại biểu cho nhà mình tới đây, không nghĩ tới hôm nay mọi người đều tụ tập ở đây.
Sau khi nghe xong ý đồ đến của các nàng, mấy người Vệ Triều Ấp liếc nhau, trong lòng biết các nàng chỉ là dùng cái danh nghĩ thăm bệnh mà đi tìm Tôn Tiếu Tiếu thôi.
Rất nhanh, liền có người gác cổng tới mở cửa, nhìn thấy mấy người trước cửa toàn là gia thế lớn, không khỏi sửng sốt, biết được Đại công chúa đều tới, vội vàng kinh sợ mà thỉnh bọn họ đi vào, lại kêu người mau mau đi thông báo cho lão gia.
Đại công chúa thân phận tôn quý, lại là đại biểu cho Thái Hậu, những người khác chỉ có thể đi theo ở phía sau, nhìn không thấy người nọ trong lòng có chút thất vọng, nhưng không thể không làm ra biểu hiện của một công chúa.
Diêu Đồng Đồng là nữ nhi dòng chính của Diêu gia-nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, biểu hiện rất tự nhiên, bất quá cũng thường thường mà liếc trộm ngắm Ôn Lương, trên mặt đã ửng đỏ cả rồi. Chỉ có Khúc Phương Phỉ ở sau không hề chú ý, so với mỹ nam, nàng theo đuổi nghệ thuật nhiều hơn, tìm được người ngày đó thổi tiêu cùng nàng tỷ thí một hồi mới là mục đích của nàng trong chuyến đi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...