Lúc nhìn thấy Ôn Ngạn Bình đỏ mặt, trong lòng đám người Vệ Triều Ấp không khỏi buồn cười, đúng là thiếu niên thanh thuần, ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, trong lòng còn hơi cảm khái, không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt, tiểu sư đệ đã trưởng thành rồi, giờ tới tuổi biết yêu biết thích một cô nương, có lẽ Ôn đại nhân cũng đã bắt đầu suy xét việc hôn nhân của tiểu sư đệ rồi nhỉ?
Ừm, ngẫm lại nhà bọn họ cũng có mấy nữ hài tử vừa đúng độ tuổi thích hợp, đều đã hiểu biết rõ nhau, còn có Ôn Lương trấn ở phía trên, gả cô nương trong gia tộc cho tiểu sư đệ cũng yên tâm. Nghĩ như vậy, Chu Chửng Húc và Vệ Triều Ấp cũng bắt đầu quan tâm tới chuyện hôn nhân của Ôn Ngạn Bình.
Ngược lại, trong lòng hai vị cô nương của Tây Quận Vương phủ có chút không thoải mái, Đường Giai Lệ nhìn trúng Hạng Thanh Xuân. Nhưng Hạng Thanh Xuân từ trước đến giờ đều không chú ý dến nàng ta lấy một cái, mà dung mạo xưa nay nàng ta luôn lấy làm tự hào cũng kém cỏi vài phần so với hắn, nam nhân lớn lên yêu mỹ như vậy, thật làm người ta khó chịu. Còn Đường Giai m nhìn trúng thân phận nghĩa tử Ôn Tử Tu của Ôn Ngạn Bình, nhưng hắn lại đỏ mặt với đích tỷ của mình, khiến trong lòng nàng ta có chút khó chịu.
Thật ra so với Đường Giai Lệ mà nói, dung mạo của Đường Giai m còn hơn nàng ta một bật, nhưng bây giờ Đường Giai Lệ chỉ mới mười ba tuổi, dáng người và ngũ quan vẫn chưa hoàn toàn nảy mở, còn nhiều tính trẻ con, đương nhiên sẽ kém hơn Đường Giai Lệ đã mười sáu tuổi. Hơn nữa Đường Giai Lệ là đích nữ của Tây Vương Phủ, khí chất quy củ kia đều bày ra đó, dung mạo đẹp đẽ quý giá, giơ tay nhấc chân đầy ưu nhã, cũng không phải một thứ nữ có thể so sánh được.
Bởi vì bọn họ đều quen biết nhau, khi Vệ Triều Ấp đề nghị cùng nhau ăn thịt nướng, mấy người liền thuận thế đồng ý. Nhưng nam nữ khác biệt, cho nên hai vị tiểu thư của Tây Vương phủ ngồi cách chỗ trống được bố trí dưới tán cây cách đó không xa, mấy nha hoàn ma ma ở bên cạnh các nàng ấy hầu hạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Ngạn Bình nhìn nhìn, vì muốn cách xa Tứ hoàng tử bụng dạ khó lường, tự mình dắt tay tiểu muội muội Quý Quý nhà mình đến chỗ của hai vị tiểu thư Tây Vương Phủ, tỏ vẻ các nàng đều là nữ hài tử ở với nhau tương đối dễ nói chuyện.
Diện mạo của Ôn Lương được di truyền sang tiểu Quý Quý, không thể nghi ngờ bé là tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, ngoan ngoãn mềm mại, trắng trẻo phấn nộn, ngây thơ hồn nhiện, rất dễ làm dấy lên tình mẫu tử bao la của nữ nhân, khiến hai thiếu nữ hận không thể ôm bé vào lòng mà nâng niu.
Tứ hoàng tử lại lần tức giận đến sắc mặt xanh mét, mắt trừng móng vuốt của hai biểu tỷ—— sờ đi đâu đó? Mông của Quý Quý các người có thể sờ sao?
Cùng tức giận đến đau gan như Tứ hoàng tử là Hạng Thanh Xuân, nhìn bộ dáng nịnh nọt của xấu tiểu tử nào đó, vậy mà lại đưa tiểu muội muội đáng yêu cho hai nữ nhân kia chơi, thật sự đáng giận cực kỳ! Mặc dù rất nhanh đã phát hiện Ôn Ngạn Bình làm vậy là vì phòng Tứ hoàng tử, nhưng đệ cũng không cần cười ân cần xán lạn với cô nương người ta như vậy chứ.
Vậy nên khi Ôn Ngạn Bình chạy qua bảo muốn ăn thịt do hồ ly tinh nướng, thì thấy thanh niên cười cực kỳ ôn nhu thân thiết, nhưng nói ra toàn là lời cay độc, "Thật xin lỗi, sư mẫu nói gần đây tiểu sư đệ hay nóng tính, không nên ăn mấy loại đồ nướng nhiều, hôm nay nên ăn chút thức ăn thanh đạm đi. Ta tin tiểu sư đệ hẳn không phải là người sẽ vì ăn mà không màng đến thân thể của mình đâu, đúng không? Sau khi trở về, nếu sư phụ có hỏi, ta sẽ nói với người, một ngày hôm náy tiểu sư đệ đều rất ngoan."
Nói xong, Hạng Thanh Xuân tiện tay đưa luôn cái chân thỏ vừa nướng chín cho tiểu A Tuyết đã sớm ngồi xổm bên cạnh gào khóc đòi ăn.
"Cảm ơn hồ ly sư huynh ~~" A Tuyết cười xán lạn, sau đó a ô một ngụm cắn đùi thỏ bên ngoài chín vàng bên trong mềm, hai mắt xinh đẹp nheo lại thành hình trăng khuyết.
Ăn ngon thật ~
Trường Trường lịch sự văn nhã ngồi bên cạnh đệ đệ, thấy đệ đệ nhận lấy chân thỏ dầu mỡ xèo xèo gặm, khuôn mặt nhỏ dính đầy váng dầu, nhìn như một con mèo hoa nhỏ, không khỏi thở dài. Nhưng A Tuyết cũng là đứa nhỏ ngoan, thấy đại ca mắt trông mong nhìn mình, đưa chân thỏ nướng đã cắn mất một miếng qua, giòn giã nói: "Đại ca, cho ~~ chúng ta cùng nhau ăn ~~"
"A Tuyết!" Hạng Thanh Xuân gọi một tiếng.
A Tuyết chỉ có thể rút tay về, tuy rất kính yêu đại ca, nhưng hồ ly sư huynh cũng không chọc được, đặc biệt là những lúc phụ thân bận rộn, hồ ly sư huynh ngẫu nhiên sẽ tới phủ giảng bài cho hai huynh đệ, hồ ly sư huynh tuyệt đối có thể tranh luận đến rối tung rối mù với hai nhóc. Vì thế A Tuyết chỉ có thể yên lặng thắp một ngọn nến trong lòng cho đại ca, không biết đại ca làm sao lại chọc tới hồ ly sư huynh, đại ca tạm biệt ~~
Ôn Ngạn Bình: QAQ hồ ly tinh khi dễ người, thật là đáng sợ!
Mạc Tiềm thấy bộ dáng nàng cầm khối điểm tâm đã nguội lạnh mà gặm thật đáng thương, trộm đưa miếng thịt nướng mà Thị Vệ đã nướng chín cho nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu sư đệ, ăn đi."
Mặc dù Ôn Ngạn Bình rất cảm kích hành động của Mạc Tiềm, nhưng thứ nàng muốn ăn là thịt do hồ ly tinh nướng, rất có cốt khí cự tuyệt. Trong miệng gặm điểm tâm, tầm mắt liên tiếp nhìn phía cá nướng trên tay Hạng Thanh Xuân, mùi hương kia xông vào mũi khiến nàng hít hà, hai mắt không thể rời ra.
Trên đời này, Ôn Ngạn Bình thích nhất hai loại đồ ăn, một là cam, hai là thịt nướng. Sau khi ăn thịt nướng do Hạng Thanh Xuân làm, nàng cảm thấy những người khác làm đều là rác rưởi, nuốt không trôi. Nhưng lúc này, hồ ly tinh không chỉ lấy Ôn Lương ra áp nàng, còn lấy thịt nướng uy hiếp nàng, thật sự quá hung tàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên, rất hiếm khi hồ ly tinh hung tàn như vậy khiến Ôn Ngạn Bình ý thức được, có lẽ bản thân đã chọc tới huynh ấy rồi, nhưng mà ra sức nhớ lại, nàng vẫn không biết bản thân đã làm gì chọc tới hắn.
Dáng vẻ không lấy được thức ăn của nàng thật sự rất đáng thương, nhưng lại vô tình thêm chút đáng yêu, khiến Đường Giai m vẫn luôn chú ý đến nàng nhịn không được cười rộ lên, cảm thấy Ôn Ngạn Bình rất thành thật, sau đó sai nha hoàn đưa một mâm đậu phụ vàng còn đang nóng hổi sang.
"Các vị công tử, đây là tiểu thư nhà nô tỳ sai nô tỳ đưa sang đây, cho các vị nếm thử." Nha hoàn cười khanh khách nói.
Người ở đây hơn phân nửa đều là người tinh ý, làm sao không phát hiện ra động tác của Đường Giai m, mặt ngoài thì nói đưa lại đây cho bọn hắn, thật ra là cho Ôn Ngạn Bình bởi vì Hạng Thanh Xuân nói nóng tính không nên ăn thịt nướng, không khỏi ái muội cười cười, sau đó rất có ý tứ chỉ lấy một ít, còn lại đều đưa cho Ôn Ngạn Bình.
Hạng Thanh Xuân lại lần nữa cảm thấy đau gan, ánh mắt hơi trầm xuống, mấy hạt đậu phụ vàng trong tay nháy mắt bị bóp nát. Không ai phát hiện ra động tác nhỏ của hắn, Hạng Thanh Xuân tùy ý vứt đậu phụ vàng đã vỡ vụn xuống dưới chân dùng giày dẫm dẫm ép vào trong bùn, đến khi đã nhìn không ra hình thù gì mới dùng khăn lau tay, tiếp tục nướng thịt.
Mặc dù không thể ăn thịt nướng, nhưng đậu phụ vàng mà mỹ nhân đưa tới vô cùng thơm ngọt, Ôn Ngạn Bình ăn cực kì vui vẻ, mà càng làm nàng kinh hỉ chính là Hạng Thanh Xuân vốn không để ý đến nàng tự dưng lại đưa dĩa thịt thỏ đã nướng xong cho nàng, nhàn nhạt nói: "Mặc dù không nên ăn nhiều thịt nướng, nhưng ăn một chút cũng không sao."
"Hồ ly tinh, huynh là tốt nhất ~~" Ôn Ngạn Bình không keo kiệt khen ngợi hắn, nói một đống lời hay, sau đó dùng đũa gắp thịt ăn vô cùng vui vẻ, cảm thấy hương vị không tồi, còn dùng đôi đũa khác gắp một miếng đưa cho Hạng Thanh Xuân.
Đối với loại chuyện đút ăn này, đám người Vệ Triều Ấp cực kì thản nhiên, không có chút khác thường nào —— chỉ cần là Ôn Ngạn Bình làm, bọn họ đều cảm thấy không có gì. Hạng Thanh Xuân rất tự nhiên ăn miếng thịt nướng được nàng đưa trước mặt, sau đó khóe mắt liếc hai thiếu nữ của Tây Quận Vương phủ cách đó không xa, lưu quang trong mắt khẽ thay đổi, xinh đẹp không gì sánh được, khiến hai thiếu nữ có chút xấu hổ, không dám nhìn sang đây nữa.
Thấy thế, tâm tình Hạng Thanh Xuân càng tốt.
Ăn xong thịt nướng, bụng mọi người đều đã no căng no ăn không nổi nữa, sau đó ném hiện trường lại cho hạ nhân xử lý, mọi người đi leo núi tiêu thức ăn.
Du ngoạn đến buổi chiều, mắt thấy mặt trời đang dần lặng xuống phía Tây, mọi người mới dọn dẹp hồi kinh.
Sau khi trở lại kinh thành, mọi người đều nhao nhao từ biệt.
Hạng Thanh Xuân vừa chắp tay từ biệt với ba vị hoàng tử xong, khóe mắt liếc qua thấy Ôn Ngạn Bình ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười về phía xe ngựa của Tây Quận Vương phủ, trong lòng lại lần nữa cực kỳ khó chịu.
"Quý Quý, nên xuống dưới." Ôn Ngạn Bình nói với muội muội đang được Đường Giai Lệ ôm.
Quý Quý gật đầu với nàng, sau đó quay đầu ngoan ngoãn từ biệt với hai thiếu nữ, tiểu cô nương vừa ngoan ngoãn lại mềm mại thật sự khiến người ta không cách nào kháng cự, đáng yêu đến mức hai thiếu nữ lại nhịn không được nhào qua hôn hôn mặt xoa xoa mông bé, Tứ hoàng tử nhìn thấy mà sắc mặt càng thêm khó coi, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, hắn tuyệt đối sẽ cứu bánh bao nhỏ đang bị ôm.
Cuối cùng hai thiếu nữ cũng ôm muội muội lại trả cho Ôn Ngạn Bình, cười khách khí cảm tạ các nàng đã chăm sóc muội muội, lời nói chân thành tha thiết, khiêm tốn lễ nghĩa, phong độ nhẹ nhàng, khiến lòng người sinh hảo cảm. Ấn giọng của hai thiếu nữ Tây Quận Vương phủ đối với nàng rất tốt, trong lòng không khỏi tán thưởng, quả nhiên là đại nghĩa tử mà Ôn Tử Tu đích thân giáo dưỡng, thái độ hoàn toàn khác hẳn, cũng khiến Đường Giai m càng có hảo cảm với nàng.
Vì thế, Đường Giai Lệ lại ôn tồn mềm giọng tỏ vẻ cực kỳ yêu thích tiểu Quý Quý, nếu rảnh nhờ Ôn phu nhân dẫn Quý Quý đến Tây Vương Phủ ngắm hoa nghe diễn. Ôn Ngạn Bình khách khí nhất ứng, trong lòng cũng có vài phần vui vẻ, tiểu muội muội nhà nàng quả nhiên đáng yêu ngoan ngoãn thiên hạ vô địch, ngay cả quận chúa của Quận Vương phủ cũng thích bé, đối với chuyện giao lưu với mọi người sau này của Quý Quý cũng có lợi~~
Khách khí hàn huyên vài câu, cuối cùng mọi người cũng rời đi.
Ba vị hoàng tử đi cùng hai vị biểu muội ra ngoài đạp thanh không khỏi muốn đưa các biểu muội về Tây Quận Vương phủ, cái này càng khiến sắc mặt của Tứ hoàng tử càng thêm khó coi, cuối cùng chỉ có thể đánh ngựa qua nói với Quý Quý được mấy câu, mới rời đi.
Ôn Ngạn Bình và A Tuyết ngồi trong xe ngựa cùng làm mặt quỷ với bóng dáng rời đi của Tứ hoàng tử, hai người hết sức vui mừng, ngay cả Trường Trường cũng hiếm khi cười một cái, chỉ có Quý Quý hơi không hiểu được nhìn các ca ca của mình, bộ dạng ngây thơ đáng yêu khiên Ôn Ngạn Bình ôm vùi vào trong ngực【 cẩn thận ngực đang trỗ mã nha ~~
"Được rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi." Vệ Triều Ấp cười nói.
Đưa các tiểu sư đệ về Ôn phủ xong, đám người Vệ Triều Ấp từng người cũng tản ra hồi phủ của mình.
Hạng Thanh Xuân hồi phù, trước tiên đến chính phòng thỉnh an mẫu thân, định sau khi thỉnh an xong, lập tức về lại sân viện của mình tắm rửa sạch một thân bụi bẩn dầu mỡ.
Quả nhiên hắn không đủ nhẫn tâm, mới có thể vì dáng vẻ đáng thương hề hề của xấu tiểu tử nào đó mà động thủ làm đồ ăn cho nàng.
Nói đến đây, Hạng Thanh Xuân cũng thở dài ngao ngán vì sự ngu xuẩn của bản thân mình, sau khi biết Ôn Ngạn Bình cố chấp không hiểu nổi với việc ăn ăn thịt, đặc biệt thích thịt nướng do gã sai vặt Chiếu Quang của hắn làm, thậm chí sau đó còn muốn đổi gả sai vặt với hắn, khi đó còn không hiểu được nguyên nhân tại sao, trong lòng liền nghẹn một cổ tức giận, sau đó chạy đến Thiên Hương tửu lầu, làm lơ quy củ quân tử không được động đến bếp, vậy mà dành ra thời gian một tháng, học nướng thịt vơi Chiếu Quang. Ngộ tính của hắn không tồi, làm việc luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, việc nhỏ như nướng thịt này cũng không làm khó được hắn, cuối cùng hắn còn làm ngon hơn Chiếu Quang.
Sau khi thủ nghệ của hắn ngày càng tăng vụt lên, chính hắn cũng có chút ngốc, chợt phát giác ra mình lại làm chuyện ngu xuẩn, sắc mặt thật sự không tốt. Có lẽ nói, chỉ cần chuyện gì có liên quan đến Ôn Ngạn Bình, hắn đều rất dễ dàng phá vỡ nguyên tắc của mình, dễ dàng làm việc ngu xuẩn.
Mặc dù làm chuyện ngu xuẩn, nhưng mỗi lần nhìn thấy Ôn Ngạn Bình đến bên cạnh hắn với bộ dáng tiểu cẩu cầu thức ăn, trong lòng rất nhanh đã cân bằng lại.
Nghĩ xong, không khỏi sờ sờ lên khóe môi, giống như cảm giác ẩm ướt mềm mại vẫn còn lưu lại trên đó, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Đây là lần đầu tiên hắn không thể khống chế được, chẳng lẽ người nọ đã có thể ảnh hưởng đến hắn trong bất kì hoàn cảnh nào sao?
Sau đó lại nghĩ đến thái độ ân cần của Ôn Ngạn Bình đối với hai vị cô nương Tây Quận Vương phủ, khóe môi nhếch lên một tia cười giễu: Ôn Ngạn Bình, tốt nhất đệ đừng làm mấy chuyện khiến ta khó chịu đó, bằng không......
"Thiếu gia......" Chiếu Quang cẩn thận gọi một tiếng, ánh mắt chạm đến tia cười lạnh trên môi của hắn, rùng mình một cái, không biết là ai chọc thiếu gia nhà hắn.
Chiếu Quang đi theo bên người hắn mười mấy năm, tự nhiên biết dưới lớp vỏ văn văn nhã nhã của thiếu gia nhà mình chính là lòng dạ hung tàn, người đắc tội với hắn trước nay đều không có kết cục tốt, tỷ như nhị thiếu gia Hạng Thanh Hạ trong phủ, tam thiếu gia Hạng Thanh Thu, hai đứa con vợ lẽ này mặc dù được lão gia sủng ái, cũng không phải vẫn bị đại thiếu gia ép tới gắt gao sao.
Hạng Thanh Xuân không nghĩ nhiều nữa, thu liễm lại cảm xúc, đi vào thượng phòng.
Vừa đến sân viện thượng phòng, xa xa liền nghe được một trận tiếng cười vui vẻ, cẩn thận nghe xong, có tiếng cười của mẫu thân, còn trộn lẫn mấy âm thanh của nữ nhân. Ánh mắt Hạng Thanh Xuân hơi trầm xuống, làm như không có việc gì mà tiếp tục đi, rất nhanh liền đến phòng khách.
Trong phòng khách, mấy thiếu nữ xinh đẹp vây quanh Hạng mẫu nói đùa, đặc biệt là thiếu nữ được Hạng mẫu thân thiết kéo tay ngồi bên người, đẹp như hoa dung nguyệt mạo, miệng lại ngọt, chọc Hạng mẫu cười mãi không ngớt.
Hạng Thanh Xuân không dấu vết nhìn thoáng qua, liền cười nói: "Nương, con đã trở về."
Mấy thiếu nữ bên cạnh Hạng mẫu nhao nhao đứng dậy chào hỏi Hạng Thanh Xuân, ngoài thiếu nữ đang bị Hạng mẫu lôi kéo kia, mấy người khác đều là thứ muội chưa cập kê của hắn, về tuổi Hạng Thanh Xuân lớn hơn các nàng rất nhiều, ngày thường thỉnh an xong rất ít khi ở lại hậu viện, cũng không thân cận với mấy thứ muội, miễn cưỡng có thể nhận mặt được. Còn thiếu nữ bị mẫu thân lôi kéo kia, thần sắc Hạng Thanh Xuân hờ hững, chẳng qua là một biểu muội mà thôi.
"Thanh Xuân đã về rồi, vào đây, đây là biểu muội Phương Thảo của con, gần đây sẽ ở làm khách trong phủ chúng ta mấy ngày, Thanh Xuân phải chiêu đãi muội ấy cho tốt." Hạng mẫu nói, nhân tiện nói ra mục đích của nàng.
Khúc Phương Thảo tự nhiên hào phóng chào hỏi Hạng Thanh Xuân, cười nói: "Nghe nói sư phụ của biểu ca là trí sĩ Ôn Tử Tu vang danh khắp thiên hạ, học vấn của biểu ca cực kì tốt, thơ từ ca phú đều tinh thông, còn thỉnh biểu ca chỉ điểm một chút."
"Không dám, chỉ biết một ít thôi."
Sau khi hàn huyên vài câu, Hạng Thanh Xuân liền cáo từ, thong dong rời đi, Hạng mẫu nhìn mà trừng mắt, sau đó có chút thương tiếc kéo kéo bàn tay nhỏ của Khúc Phương Thảo nói: "Nhi tử này của ta chính là cái đức hạnh này, nhưng tâm địa rất tốt, Phương Thảo đừng để trong lòng."
Khúc Phương Thảo uyển nhiên nói: "Sẽ không như thế đâu, hôm nay biểu ca cũng mệt mỏi một ngày rồi, nên đi nghỉ ngơi thật tốt mới đúng."
Nghe nàng săn sóc nói như thế, Hạng mẫu cảm động cực kì, cô nương tốt như thế, nếu nhi tử này của bà lại chướng mắt, bà thật sự không biết hắn còn có thể coi trọng ai, chẳng lẽ thật sự độc thân cả đời sao?
Trở lại Xuân Hoa Viện, hạ nhân đã chuẩn bị xong nước tắm rửa, Nghênh Hà đem quần áo sạch sẽ đặt lên giá bên cạnh, liền lui ra, cùng canh giữ bên ngoài cửa với Chiếu Quang.
Bên trong truyền đến tiếng sột soạt cởi quần áo, sau đó có tiếng nước vang lên, thần sắc Nghênh Hà bình tĩnh, đã không còn giống hai năm trước khi mới được phân đến Xuân Hoa Viện, luôn ảo tưởng đến đại thiếu gia tuấn mỹ, một chút việc nhỏ cũng có thể làm mặt mày đỏ bừng, trong lòng mong đợi. Nhưng qua hai năm, đại thiếu gia đã hoàn toàn ném tất cả những tưởng tượng thiếu nữ của nàng vào cát bụi, cũng không bao giờ tưởng tượng đến nữa.
Chờ đến khi bên trong truyền ra tiếng gọi, Nghênh Hà và Chiếu Quang vội đẩy cửa đi vào, Nghênh Hà thấy hắn mặc trung y tóc dài ướt dầm dề rối tung, vội cầm một cái khăn lông sạch sẽ đến lau đầu tóc mềm mượt đen như mực cho hắn.
Trở lại trong phòng, nhìn thấy mấy hộp gấm chất đống ngoài cửa, Hạng Thanh Xuân nhìn Nghênh Hà hỏi: "Đây là cái gì?"
Nghênh Hà nói: "Đây là một ít lễ vật hôm nay Cữu gia Khúc gia đưa tới cho thiếu gia, đều là mấy món đồ tinh xảo lạ mắt."
Mẫu thân Hạng Thanh Xuân xuất thân từ đại gia tộc Khúc gia ở Khúc Dương, Khúc gia là một gia tộc bình thường ở đó, huynh đệ trong tộc cũng có chí khí, tuy chức quan không lớn, nhưng cũng không thiếu thốn gì. Khúc gia không quá để mắt đến người em rể Hạng phụ này, nhưng lại rất coi trọng cháu ngoại trai, thường xuyên sai người mang ít lễ vật đến đây, khiến cho quan hệ của Hạng Thanh Xuân với mẫu tộc rất hòa hợp. Đương nhiên, đối với vị biểu muội của mẫu tộc bên kia, hắn lại không có hảo cảm.
Hạng Thanh Xuân mở ra xem, xác thật đều là mấy món đồ tinh xảo, lấy ra một mặt trang sức tết từ san hô và ngọc trai, Hạng Thanh Xuân vuốt ve một lát, lại chọn ra một vật tinh xảo sang quý nhất, sau đó gọi Chiếu Quang tới phân phó: "Đem mấy thứ này đưa đến Ôn phủ cho Ngạn Bình, cứ nói ta chướng mắt, đưa cho hắn."
Chiếu Quang không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, dù sao chỉ cần có thứ gì lạ mắt xong đẹp, thiếu gia nhà hắn sẽ luôn nghĩ đến Ôn thiếu gia đầu tiên, nhưng miệng lại cố ý nói lệch đi, luôn muốn đâm chọt mấy câu. Chiếu Quang nghĩ mà mừng thầm, may mắn Ôn thiếu gia là nam nhân, may mắn thiếu gia nhà hắn cũng không theo đuổi cô nương nhà nào. Nếu đang theo đuổi cô nương nào đó, bị thiếu gia nhà hắn châm chọc như vậy, một trăm năm cũng không thể chiếm được cảm tình của đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...