Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Thời điểm Hạng Thanh Xuân đến nơi, phát hiện ngoài một tiểu đầu đinh ngây thơ mờ mịt ra, những người còn lại đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn không khỏi muốn cúi đầu tự nhìn lại hôm nay mình ăn mặc có chỗ nào không được chỉnh tề hay không.
Hạng Thanh Xuân nhanh chóng khắc chế ý niệm muốn tự xét lại, tầm mắt như không có việc gì quét qua một vòng mọi người trong sương phòng, khi ánh mắt chạm đến tiểu thiếu niên ngồi bên cửa sổ, ánh mắt hơi tối lại, trên mặt lại không chút khác thường đi vào, giọng nói trầm thấp ôn nhu, “Xin lỗi, ta đến muộn, vừa rồi có chút chuyện chậm trễ.”
“Không sao không sao, bọn ta cũng chưa tới được bao lâu.” Mạc Tiềm cười ha ha, nhìn thế nào cũng là bộ dáng chọt dạ.
Bánh bao nhỏ A Tuyết vươn móng vuốt nhỏ phấn nộn, lộ ra tươi cười xán lạn đến ngốc nghếch, nãi thanh nãi khí nói: “Hồ ly sư huynh, biểu dượng và các sư huynh đang nói tại sao hồ ly sư huynh đến tuổi này rồi vẫn chưa thành thân.”
Mấy thiếu niên mặt vô biểu tình nhìn bánh bao nhỏ tươi cười hồn nhiên không tì vết, trong lòng run rẩy: con trai của Ôn đại nhân không thể nào ngốc như vậy, thật là quá không khoa học mà!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Hạng Thanh Xuân có chút cứng đờ, híp mắt nhìn từng người, đến cả Vệ Triều Ấp xưa nay luôn thích đối nghịch với hắn cũng không thể chịu được loại ánh mắt hồ ly này, ánh mắt trốn tránh, trong lòng đã sớm lôi bánh bao nhỏ không hiểu chuyện này đi đánh mông rồi, đâu quan tâm nhóc có phải là con trai của ân sư hay không.
Hạng Thanh Xuân hừ một tiếng, thong thả ung dung ngồi vào vị trí bên cạnh Ôn Ngạn Bình, vuốt phẳng lại vạt áo, dáng vẻ ngồi ngay ngắn này không biết có bao nhiêu lãnh diễm cao quý, phối với dung nhan xinh đẹp như hồ ly tinh, thật có vài phần phong phạm.
Người khác không thể chịu được mị lực bắn ra bốn phía hồ ly tinh, nhưng Ôn Ngạn Bình là người trì độn, rất có hứng thú thò người qua, hưng phấn hỏi: “Hồ ly tinh, huynh muốn thành thân sao? Thê tử của huynh là quý nữ nhà ai thế? Lớn lên đẹp không?”
Hạng Thanh Xuân liếc nàng, khóe môi nhếch lên, như trào phúng hỏi: “Thê tử của ta, đẹp hay không có quan hệ gì đến đệ chứ?”
Cũng không biết câu nào dẫm phải chân đau của hắn, Ôn Ngạn Bình chỉ cảm thấy hồ ly mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại ngầm xù lông, ánh mắt kia thật là quá khủng khiếp. Tuy đoán không ra, nhưng tiểu cô nương vẫn hứng thú bừng bừng xoa xoa tay nói: “Đương nhiên có liên quan, đệ muốn nhìn xem cô nương có thể khiến hồ ly tinh mắt độc miệng độc như huynh nhìn trúng là cái dạng gì, sau này khi đệ cưới thê tử, cũng có thể tham khảo một chút ~~”
Nghe được lời này, đám người Vệ Triều Ấp lại bật cười: “Ồ, tiểu sư đệ đây là muốn tìm cô nương rồi hả?”
Chu Chửng Húc như suy tư gì đó liếc Hạng Thanh Xuân, cũng cười theo: “Đệ mới mười lăm tuổi, kỳ thật cũng không vội.” Trong mọi người ở đây, hắn là người có tâm tư tinh tế nhất, mặc dù trong lòng luôn có cảm giác quái dị, nhưng Hạng Thanh Xuân giấu quá sâu, cũng đoán không ra cảm giác quái dị kia là gì, chỉ khiến hắn theo bản năng mà chú ý nhiều chút thôi.
Một cánh tay của Mạc Tiềm quàng chặt lên cổ nàng, cười nói: “Tiểu sư đệ, đệ chưa đủ lông đủ cánh, đã muốn tìm cô nương, cẩn thận không lớn lên nổi nha.”

Hạng Thanh Xuân thấy hai người dính cùng một chỗ, ngón tay khẽ nhúc nhích, lại thấy Ôn Ngạn Bình ném cánh tay béo trên cổ mình xuống, cả giận nói: “Ai nói đệ không đủ lông cánh, không phải đã rất dài rồi sao? Đầu tóc các huynh chưa chắc dài bằng đệ đâu!” Nói xong, vẻ mặt tức giận chỉ vào đầu tóc dùng ngọc quan búi cao lên của mình.
“……”
Bốn nam nhân vừa bước vào thời kỳ trưởng thành đều dùng vẻ mặt 囧 囧 nhìn nàng, lại lần nữa bội phục Ôn Lương, không hiểu sao hắn có thể bảo vệ được “Nghĩa tử” nhà mình đến thuần khiết như thế? Đã là thiếu niên mười lăm tuổi rồi, vậy mà vẫn còn không rành thế sự như thế, hại bọn họ cũng ngượng ngùng nói thêm gì nữa. Ai da, tiểu sư đệ sao có thể vô tri như vậy chứ? Chẳng trách đệ ấy vẫn luôn muốn mua một cô nương ở ngõ nhỏ Yên Chi Hồng về nhà làm nha hoàn hầu hạ mình.
“Đúng vậy, tóc của đại ca thật dài ~~” Bánh bao nhỏ A Tuyết trèo lên ghế, sờ sờ nhánh tóc đen dài của Ôn Ngạn Bình rũ ở sau lưng, sau đó cười đáng yêu với một đám nam nhân, “Tóc của A Tuyết cũng rất dài ~~”
Ôn Ngạn Bình ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là tóc của đệ rất dài rồi, chỗ nào không đủ lông đủ cánh chứ.”
“Tóc của A Tuyết cũng rất dài ~~” Bánh bao nhỏ nãi thanh nãi khí nói.
Vì thế một lớn một nhỏ hai người cười đặc biệt vui vẻ, tràn ngập cảm giác tự hào “Chúng ta đã trưởng thành”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“……”
Quả thực không thể nhìn nổi nữa rồi, đừng ở trước mặt mấy đại nam nhân thành thục như bọn họ nói mấy lời cười chết người như vậy có được không!! Bốn đại nam nhân nháy mắt vô lực, không phản ứng lại, một lần nữa bái phục Ôn Lương: Ôn đại nhân ngài thông minh tuyệt đỉnh như thế, vì sao lại có nghĩa tử và nhi tử đơn thuần ngốc nghếch như vậy chứ?
Trong lòng Hạng Thanh Xuân thở dài bất lực, sợ dạy hư hai tiểu sư đệ khiến Ôn Lương tức giận, vội chuyển đề tài, hỏi: “Được rồi, các người gọi ta tới làm gì?”
Mọi người cũng rất thức thời nói sang chuyện khác, Vệ Triều Ấp lười biếng bưng chén trà lên uống một ngụm, chỉ vào Ôn Ngạn Bình nói: “Là tiểu sư đệ gọi chúng ta tới.”
Ôn Ngạn Bình nhìn mọi người ở đây, Chu Chửng Húc vỗ tay áo sai người châm trà, trên mặt treo văn nhã mỉm cười, khí chất toàn thân văn nhã ưu nhã; Vệ Triều Ấp tay cầm chén trà, bộ dáng lười biếng giống một con sói tạm thời ngủ đông, thoạt nhìn như một quý công tử thế gia khí phách hăng hái; Hạng Thanh Xuân khóe môi mỉm cười, khí chất văn nhã như thư sinh, khiến khuôn mặt càng thêm yêu mỹ không phân biệt được giới tính, giơ tay nhấc chân lộ ra một loại ưu nhã nhịp nhàng kì lại, khiến người ta vừa nhìn đã thấy khó quên; thân hình Mạc Tiềm hơi béo mặc một thân cẩm y hoa phục, tươi cười hiền hậu, lộ ra một cổ hơi thở thật thà chất phác, đều có khí độ.

Ôn Ngạn Bình âm thầm gật đầu, rất hài lòng với điều kiện ngoại hình của các bằng hữu của mình, cảm thấy nếu bọn họ có thể ra tay, có thể giới thiệu bọn họ với tiểu biểu thúc.
Đưa một đĩa đậu phộng rang muối tới trước mặt A Tuyết để nhóc tự bóc ăn, Ôn Ngạn Bình mới nói: “Kỳ thật hôm nay gọi các huynh ra đây là có hai việc, một là mấy sư huynh đệ chúng ta đã lâu không tụ họp nói chuyện, nên mới gọi các huynh tới đây. Hai là biểu thúc nhà đệ muốn đến kinh thành, muốn các huynh đưa ra vài chủ ý giúp đệ, đến lúc đó phải chiêu đãi tốt biểu thúc chơi ở kinh thành, khiến hắn xem như ở nhà.”
Mặc dù Ôn Ngạn Bình ngây người ở kinh thành đã nhiều năm, nhưng Ôn Lương quản quá chặt, nàng cũng không có bao nhiêu thời gian đi tìm hiểu kinh thành, tất nhiên là không thể so với đám con cháu thế gia sống ở kinh thành từ nhỏ đến lớn.
Hóa ra là biểu thúc…… Hạng Thanh Xuân nhìn tươi cười trên mặt tiểu thiếu niên, rõ ràng diện mạo bình phàm, nhưng cố tình đôi mắt lại phá lệ rất xinh đẹp, như một nét vẽ tinh điểm trong tranh thủy mặc, làm cho cả ngũ quan trở nên đặc biệt có hương vị, càng thêm ưa nhìn. Hoặc đó chỉ là chính hắn sinh ra vọng tưởng, mới có thể cho rằng như? Rõ ràng nàng chỉ là một tiểu tiểu xấu có diện mạo thường thường mà thôi.
Nghĩ vậy, trong lòng Hạng Thanh Xuân có chút cứng đờ, làm như không có việc gì mà dời ánh mắt.
“Tiểu sư đệ, biểu thúc đệ nói chính là Đàm Ký Khê của Đàm gia hả?” Mạc Tiềm đã nghe nói qua người này, dù sao Đàm gia cũng là nhà ngoại của mẹ đẻ của thê tử nhà mình, mặc dù quan hệ thân thích này rất xa, nhưng cũng là thân thích, có chút ấn tượng với Đàm Ký Khê bảo bối của Đàm gia, vội hỏi: “Nghe nói hắn lớn lên vô cùng giống Ôn biểu ca, người không biết còn tưởng rằng hắn là con trai của Ôn biểu ca đó.”
“Đưng vậy ~~” Ôn Ngạn Bình có chút tự hào nói. Mặc dù Đàm Ký Khê trên danh nghĩa là biểu thúc của nàng, nhưng nhỏ tuổi nhỏ hơn bé, lại lớn lên giống Ôn đại nhân như thế, trong lòng nàng đã xem hắn như đệ đệ mà đối đãi, cảm tình với Đàm Ký Khê vô cùng tốt, cho nên mới coi trọng chuyện Đàm Ký Khê đến kinh thành như vậy, cũng muốn giới thiệu hắn cho các sư huynh của mình để làm quen.
Thấy dáng vẻ của nàng, mấy thiếu niên ở đây sao không nhìn ra nàng rất để ý Đàm Ký Khê được, mà gần đây cũng không có việc gì bận, nên đáp ứng với nàng đến lúc đó sẽ chiêu đãi Đàm Ký Khê thật tốt.
Nói xong mục đích, Ôn Ngạn Bình lại nghĩ tới đề tài lúc nãy, che miệng cười tiến gần đến chỗ Hạng Thanh Xuân bát quái, “Hồ ly tinh, nương huynh gần đây thật sự đang chọn thê tử cho huynh sao?”
Hạng Thanh Xuân liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Đúng thật như thế.” Chẳng qua hắn cũng không để ở trong lòng mà thôi.
Ôn Ngạn Bình xoa xoa tay, hưng phấn nói: “Vậy huynh nhìn trúng cô nương nhà ai?”
Không biết vì sao, nhìn nàng hưng phấn đến như vậy, trong lòng hắn ngăn không được mà dâng lên một cổ tức giận. Trong lòng đã âm u đến không được, ngữ khí lại không chút biến hóa: “Không có.”

“Hả?” Ôn Ngạn Bình hai mắt trừng to, “Ai cũng chướng mắt hết sao?”
Lúc này, Vệ Triều Ấp hừ một tiếng, nói: “Lấy ánh mắt hà khắc của hồ ly tinh, hắn có thể để mắt tới mới là lạ.” Sau đó một tay để lên vai Hạng Thanh Xuân, lại nói: “Hồ ly tinh, ta cảm thấy huynh vẫn nên hết hy vọng đi, tùy tiện tìm một quý nữ nào đó cưới đu, trên thế giới này nữ tử có thể lớn lên còn xuất chúng hơn huynh thật sự là quá ít.”
Nghe vậy, mọi người ở đây đều nhìn về phía gương mặt kia của Hạng Thanh Xuân, không hẹn mà cùng gật đầu đồng ý lời này. Hạng Thanh Xuân thoạt nhìn lịch sự văn nhã, bộ dáng quý công tử thanh nhã, nhưng thực chất tính cách cực kỳ cố chấp cực đoan, theo đuổi vẻ ngoài xinh đẹp, người có vẻ ngoài không xuất chúng trước nay đều không lọt nổi mắt hắn. Lúc hắn còn là thiếu niên đã nói qua, tương lai cưới thê tử tuyệt đối phải là nữ tử lớn lên còn xuất sắc hơn hắn. Mà Hạng Thanh Xuân khi thiếu niên đã là một thiếu niên tuấn mỹ, nhưng mặt mày vẫn còn non nớt, thoạt nhìn chỉ khiến người ta cảm thấy xinh đẹp chút thôi. Qua mấy năm nữa, sau khi cái loại khí chất kì quái này hình thành, dung mạo cũng phát triển theo hướng yêu dị, thời điểm nheo mắt lại, quả thật rất giống hồ ly tinh, chẳng trách mọi người đều đổi giọng gọi hắn là hồ ly tinh.
Cho nên mới nói, nếu thật sự muốn cưới một cô nương lớn lên mỹ lệ hơn hắn, bọn họ cảm thấy có lẽ đời này của Hạng Thanh Xuân sẽ không cưới được thê tử, nếu không thể nghĩ thông, cứ tiếp tục độc thân đi.
Mạc Tiềm gật đầu nói: “Vệ thiếu nói rất đúng. Hơn nữa……” Mạc Tiềm đã không còn là mập mạp nữa lén lút dựa sát vào hắn, nhỏ giọng nói: “Hồ ly tinh, ta nghe nói trong phòng huynh có rất nhiều nha hoàn mạo mỹ, nhưng đều không lưu lại lâu, huynh…… Thật sự bởi vì các nàng không lớn lên xinh đẹp bằng huynh, cho nên mới khinh thường chạm vào các nàng sao?”
“Câm miệng!” Hạng Thanh Xuân trực tiếp đánh một cái lên đầu hắn, mặt ngọc hiện lên chút đỏ ửng, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ.
Nhưng bộ dáng này trong mắt Ôn Ngạn Bình mà nói, nàng càng thêm khẳng định hồ ly tinh có nỗi niềm khó nói, tức khắc vô cùng đồng tình. Nàng biết nam nhân vô cùng để ý chuyện mình không được, cho nên hiếm khi tốt bụng không vạch trần hắn, thậm chí quyết định sau này phải giữ thể diện cho hắn, che dấu giúp hắn. Haizz, ai bảo hồ ly tinh tuy rằng một bụng ý nghĩ xấu, nhưng cũng giúp nàng rất nhiều, chút mặt mũi này của nam nhân, nàng vẫn rất có lòng tốt mà không làm rõ, trong lòng mọi người tự hiểu là được.
Hạng Thanh Xuân mới vừa sửa chữa xong Mạc Tiềm hồ ngôn loạn ngữ, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt đồng tình của người nào đó, tức khắc da đầu có chút tê dại, tuy hắn rất thông minh, cũng không biết người nào đó đã bổ não đến nơi nào rồi.
Hiếm khi được tụ hội cứ thế kết thúc trong tâm tư khác nhau của mọi người ở đây.
Sau khi cáo biệt với bọn họ, Ôn Ngạn Bình dẫn tiểu đệ đệ A Tuyết đến Vị Nhiên Cư mua bánh nướng.
Có điều sau khi Hạng Thanh Xuân dò hỏi được mục đích của nàng, mày nhíu lại, quyết định theo chân bọn họ. Đối với chuyện này, Ôn Ngạn Bình kỳ quái một trận, không khỏi hỏi: “Hồ ly tinh, huynh cũng thích bánh nướng của Vị Nhiên Cư sao?”
Hạng Thanh Xuân lạnh nhạt nói: “Tạm được.”
A Tuyết nghe thấy đồ vật mình thích có người thích, cả khuôn mặt nhỏ đều sáng lên, một tay lôi kéo tay Ôn Ngạn Bình, một cái tay khác bắt lấy Hạng Thanh Xuân, tung tăng nhảy nhót giữa hai người bọn họ, giọng nói non nớt kêu lên: “Hồ ly sư huynh, A Tuyết rất thích bánh nướng, ăn bánh nưỡng sẽ có vận khí tốt đó nha, hồ ly sư huynh cũng ăn bánh nướng với A Tuyết để tăng vận khí đi ~~”
Hạng Thanh Xuân dùng một loại quỷ dị ánh mắt nhìn bánh bao nhỏ ngữ điệu nhẹ nhàng, trong lòng lại lần nữa nghi ngờ, đứa nhỏ đơn thuần ngốc ngếch này, thật sự là con trai của Ôn đại nhân sao?
Ôn Ngạn Bình nhìn trời, tâm nói khi A Tuyết nghịch ngợm gây sự rất giống Ôn đại nhân, còn khi ngốc nghếch giống Như Thúy cô nương, không có gì kỳ quái.

Sau khi mua được bánh nướng, lúc ba người ra khỏi Vị Nhiên Cư, trùng hợp gặp được Đại hoàng tử dẫn theo mấy tùy tùng đi qua.
“Ôn Ngạn Bình!” Đại hoàng tử có chút kinh ngạc nhìn ba người, nắm tay đứa nhỏ mua bánh nướng gì đó, vì sao hắn cảm thấy đây là một nhà ba người nhỉ?
“Gặp qua Đại điện hạ.” Ôn Ngạn Bình và Hạng Thanh Xuân vội đi tới hành lễ thỉnh an.
“Các ngươi sao lại ở chỗ này?” Đại hoàng tử tùy ý hỏi, tầm mắt đảo qua Hạng Thanh Xuân, thấy hắn cung kính rũ mắt, thần sắc lạnh nhạt, không màng hơn thua, trong lòng không hiểu sao lại có chút hụt hẫng.
Hạng Thanh Xuân cực kỳ thông minh, từ khi hắn đi theo bên người mình, xưa nay hắn cực vừa lòng cơ trí thủ đoạn của hắn, nhưng Hạng Thanh Xuân này tâm tư khó dò, lại có dã tâm, hơi không để ý một chút, bị hắn cắn ngược lại một cái còn không biết. Mặc dù Đại hoàng tử vẫn luôn rất tin cậy hắn, nhưng lại không chịu nổi bên người người có lòng châm ngòi, dưới sự ám chỉ của vài vị mưu sĩ, Đại hoàng tử sinh ra lòng đề phòng với hắn. Cho nên khoảng thời gian trước, hắn tìm cái cớ mắng hắn một trận, cuối cùng để hắn về nhà ngẫm nghĩ. Mặc dù không nói rõ, nhưng trong lòng đoàn người đều biết rõ ràng, hắn muốn từ bỏ Hạng Thanh Xuân.
Đại hoàng tử biết mình và Hạng Thanh Xuân sinh khoảng cách, về sau mình không thể dùng người này được nữa, trong lòng hơi có chút đáng tiếc, lại không để trong lòng. Hiện tại nhìn thấy hắn cũng không bởi vì mình từ bỏ hắn mà uể oải khổ sở, trong lòng có chút hụt hẫng. Nhưng lại nghĩ đến bên người mình vẫn còn có mưu sĩ khác tài hoa cũng không kém Hạng Thanh Xuân, trong lòng hờn dỗi mới vơi đi vài phần.
Ôn Ngạn Bình có chút kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Mua bánh nướng, mắt Đại điện hạ không tốt sao?” Sau đó có chút lo lắng nói, “Nếu đôi mắt không tốt, nên nhanh chóng cho thái y khám đi, nếu không lúc già rồi lúc ấy lại chịu tội.”
Trong lòng Đại hoàng tử nghẹn một khối, nỗ lực ngăn chặn cảm giác không vui, cười nói: "Mắt ta đương nhiên rất tốt, chỉ là thắc mắc sao các ngươi lại mua loại đồ vật này thôi, Ôn phủ không có đầu bếp làm sao?”
“Mua về đương nhiên là muốn ăn.” Ôn Ngạn Bình không để bụng, cảm thấy đầu óc Đại hoàng tử có bệnh rồi, điểm này mà cũng không hiểu. Mà nàng nghĩ như thế nào, trên mặt liền biểu hiện ra thế đó, Đại hoàng tử nhìn mà trong lòng càng nghẹn. Chẳng qua là hắn tùy ý hỏi một câu thôi, vì sao tiểu tử này luôn là có thể khiến người ta bực bội như vậy chứ?
Ngay khi Đại hoàng tử cảm thấy không thể cùng loại người này chấp nhặt chuẩn bị rời đi, lại thấy thiếu niên diện mạo bình phàm kia cười hì hì nhìn hắn, chớp mắt, hỏi: “Đại điện hạ sao lại ở chỗ này, nghe nói tháng sau Đại điện hạ phải đại hôn, Ngạn Bình cần phải chúc mừng Đại điện hạ. Nhưng mà Đại điện hạ cũng thật quá nhàn rỗi nhỉ, không cần làm chút gì chuẩn bị sao?”
Tại sao người này nói chuyện câu nào cũng không xuôi tai hết vậy?
Đại hoàng tử thật sự nghẹn đến mức khó chịu, hoàng tử nỗ lực điều chỉnh chính mình, nhàn nhạt nói: “Đã có hạ nhân chuẩn bị, bổn hoàng tử không cần tự tay làm lấy.” Nghẹn đến mức thật sự khó chịu, Đại hoàng tử cũng không muốn ở đây nói chuyện vô nghĩa với nàng, hàn huyên vài câu, liền dẫn theo tùy tùng rời đi.
Ôn Ngạn Bình làm mặt quỷ với bóng lưng của hắn, nói với Hạng Thanh Xuân: “Đệ thật sự không thích hắn, cứ thích làm bộ làm tịch, lòng dạ lại hẹp hòi. Hồ ly tinh, làm việc cho người như hắn, sẽ rất khó chịu, huynh vẫn nên chọn minh chủ khác đi.”
Hắn đã sớm thoát ly khỏi Đại hoàng tử, xem Đại hoàng tử phản ứng, cùng kế hoạch của hắn không sai biệt lắm.
Hạng Thanh Xuân nhàn nhạt cười, không nói gì thêm, mỹ nhan yêu dị dưới ánh nắng tươi đẹp ngày xuân, dường như phát sáng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận