Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Như Thúy rất bình tĩnh mà nhàn nhã tự tại ngồi trên giường, nhìn nam tử trên tay cầm một quyển sách, trên mặt hiện lên một chút nghi hoặc.
 
Đang trong thời gian tân hôn thật rất nhàn nhã, trong Trấn Quốc Công phủ có mẹ chồng cùng đại tẩu chấp chưởng quản lý, lại có nô tỳ tôi tớ hầu hạ, căn bản không cần nàng phải động tay cái gì, hơn nữa bên người còn có một phu quân mỹ nam, thật là một ngày sung sướng tựa thần tiên.
 
Nhưng Như Thúy chính là cảm thấy có chỗ không quá thích hợp, phảng phất như bọn họ ở chỗ này là làm khách, người xung quanh tuy rằng nhiệt tình, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt; hạ nhân hầu hạ tuy rằng tận tâm tận lực, nhưng cũng làm nàng không cảm giác được sự tự tại thoải mái, giống như bọn họ đang đối đãi với khách nhân có thân phận tôn quý —— mặc dù nàng không cần để ý cũng được.

Như Thúy nhìn nam tử đang thanh thản thoải mái đọc sách trên giường, một đầu tóc dài đen nhánh tùy ý thả xuống mà rối tung, nhìn đến khuôn mặt không chút tì vết, lông mi hơi rũ, bao trùm lấy cặp mắt đào hoa câu dẫn người khác, ngẫu nhiên đọc đến chỗ nào thú vị, đường cong trên đôi môi đỏ sẽ hơi hơi nâng lên, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng mà gõ lên mặt bàn.
 
Nắng mùa thu từ ngoài cửa sổ lướt qua, làm sáng ngời nam tử dưới ánh mặt trời, giống như một bức họa tuyệt mỹ, làm người ta không có biện pháp rời mắt, ngay cả nha hoàn hầu hạ một bên khi đang ngắm nam tử ở trên giường đất, trong lúc lơ đãng lâm vào dại ra mà không hay biết.
 
Như Thúy ngồi dậy xoa xoa mặt, sau đó chú ý tới trên bàn của giường đất còn dư lại một nửa đĩa  hoa quế tô, đã lạnh, cảm thấy có chút khó ăn, đem nó cầm lên cho người đem xuống. Đảo mắt mắt một cái vừa vặn nhìn thấy, mỹ nam nào đó đang xem sách theo thói quen mà duỗi tay ra lại chạm vào không khi, ngẩn người, sau đó mắt có chút mê hoặc mà nhìn đĩa hoa quế tô đã không còn trên bàn, sau đó lại có chút ngốc ngốc mà nhìn về phía chính mình.
 
Như Thúy đột nhiên cảm thấy thật viên mãn, hóa ra Ôn đại nhân đa mưu túc trí cũng có thời điểm ngốc ngốc đáng yêu như vậy. “Ôn đại nhân, hoa quế tô đã lạnh rồi, ta cho người đem đi xuống, nếu chàng muốn ăn lại kêu phòng bếp làm.” Ngừng lại một chút, còn nói thêm: “Nhưng mà ta muốn kiến nghị Ôn đại nhân chàng vẫn nên ăn ít đồ vật chiên dầu thôi như vậy thì tốt hơn, nếu không sẽ rất dễ nóng tính, trên mặt cũng sẽ xuất hiện mụn nước.”
 
“…… Ta sẽ không!” Ôn Lương 囧, trong đầu tưởng tượng ra cảnh trên mặt mình đầy mụn nước, “Ta đã qua tuổi mọc mụn nước rồi!” Hơn nữa loại mụn nước này cũng không phải đẹp đẽ gì, ngoại trừ khi hắn mười ba mười bốn tuổi mọc lên vài cái, hắn cũng không bị lại lần nào nữa!
 
Như Thúy nga một tiếng, trừng lớn đôi mắt nhìn mặt hắn, bị ánh mắt chuyên chú kia nhìn đến mức Ôn Lương có chút thẹn thùng, cũng có vài phần vui mừng. Bất quá nghe lời nói kế tiếp của người nào đó, Ôn Lương tức khắc có loại xúc động muốn bạo hành nàng.

 
“Ta biết rồi, hóa ra Ôn đại nhân đã qua tuổi mọc mụn nước rồi! Ai, nghe đại phu nói, người không bị mọc mụn nước nữa chứng minh người đó đã không còn trẻ nữa, tới tuổi nào đó mụn sẽ tự hết, không cần lo lắng mụn nước ảnh hưởng đến tướng mạo!” Nói xong Như Thúy vươn móng vuốt giữ chặt gương mặt đã sớm làm nàng muốn chạm vào kia, vẻ mặt trung thành và tận tâm nói: “Yên tâm đi, Ôn đại nhân, mặc kệ ngài có phải đã già rồi hay không, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngài!”

 

Ôn Lương đem cuốn sách trong tay ném đi, trực tiếp đem người ngốc nghếch nào đó ôm vào trong ngực, cúi người chặn nàng lại, cắn răng hỏi: “Ta thật sự già sao?” Nam nhân kiêng kị nhất người khác nói hắn không được, mà  nha đầu này nói hắn “Già” lại làm hắn nhịn không được mà nghĩ nhiều đến phương diện khắc, hắn sẽ làm cho nàng biết hắn kỳ thật còn rất trẻ!
 
Nam nhân hai mươi bốn tuổi cũng coi như là còn trẻ đi?!
 
Như Thúy thật thành thật mà lắc đầu, khi Ôn Lương cảm thấy vừa lòng, lại thấy nàng lắm miệng mà nói một câu: “Ôn đại nhân thoạt nhìn một chút cũng không già!”
Nghe qua lại cảm thấy thật là quá mức, đây không phải là đang nói hắn kỳ thật rất già sao!
 
Bị tức giận đến tàn nhẫn, Ôn Lương trực tiếp đem người nào đó áp lên trên giường đất cúi đầu xuống liền hung hăng mà ngậm trụ môi nàng, nói cho nàng biết hắn một chút cũng không già, còn rất có tinh lực đi trị nàng cái người ngốc nghếch luôn làm người ta nghẹn khuất này!
 
Cách đó không xa Thanh Y cùng Lam Y đứng hầu hạ một bên đều cúi đầu, làm như không có nhìn thấy. Hai ngày này, các nàng tự nhiên cũng hiểu được chính mình hầu hạ vị tiểu thư này có công phu miệng thật sự rất lợi hại, cô gia không có bị tức giận đến nóng nảy lên mà hưu nàng, có thể thấy được hắn chịu đựng rất tốt. Đổi lại là người khác, một ngày ba bữa đều bị nghẹn khuất như vậy, đã sớm bị nghẹn đến mức nội thương hộc máu.
 

Khi Ngọc Sanh tiến vào, liền nhìn thấy ở trên giường đất có hai nam nữ đang dây dưa với nhau, tuy rằng y phục chỉnh tề, nhưng đầu ghé vào nhau đã nói cho người khác biết bọn họ đang làm cái gì. Loại chuyện này đối với phu thê đang tân hôn mà nói, là chuyện thật bình thường, nha hoàn thức thời hẳn là phải lui ra làm như không thấy gì. Ngọc Sanh cứng đờ, sau đó che dấu đi biểu tình của mình mà thối lui sang một bên, cúi thấp đầu chờ đợi bọn họ kết thúc.
 
Sau khi nụ hôn kết thúc, Ôn Lương cười tủm tỉm mà ôm Như Thúy đang xụi lơ ở trong ngực hắn, sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của nàng, trong mắt lướt qua mấy phần đắc ý.
 
“Nha đầu, ngày mai sau khi nàng về nhà thăm cha nương xong, chúng ta liền về Thái sư phủ.” Hắn ôm thân hình mềm như bông của nàng, âm thanh hơi khàn nói.
 
Như Thúy chớp chớp đôi mắt, “Thái sư phủ? Chúng ta không ở nơi này sao?” Rõ ràng cha mẹ rất khoẻ mạnh, lại không có phân nhà ra ở riêng, bọn họ dọn ra ngoài như vậy sẽ không tốt đi? “Không ở nơi này! Nàng quên rồi sao, hiện tại ta được Hoàng Thượng giao chức sư phó của hoàng tử, Hoàng Thượng ban cho phủ trạch riêng, chỉ cách vách tướng quân phủ, chúng ta có nhà của chính mình.”

Như Thúy ngửa đầu, thấy thần sắc hắn nhàn nhạt, nghi vấn đến miệng cũng không hỏi ra được. Tuy rằng nàng là trong lúc gặp vận may mà vô tình gặp hắn, nhưng hiện tại đã gả cho hắn rồi, đương nhiên phải vì hắn mà suy nghĩ, nghĩ cho tâm tình của hắn.
 
Như Thúy không hỏi, nhưng một bên Ngọc Sanh nghe được lại nóng nảy, tiến lên một bước, xen mồm nói: “Tam thiếu gia, việc này không ổn!”
 
Ôn Lương cùng Như Thúy nhìn về phía Ngọc Sanh không biết tiến vào đây khi nào, bởi vì Ngọc Sanh là nữ nhi của bà vú theo hầu hạ bên người mẫu thân đã qua đời của hắn, Ôn Lương đối với nàng niệm tình vài phần tình cũ, cho nên xưa nay đều đối đãi với nàng tốt hơn một ít so với nha hoàn khác, lúc này vì hành động đột nhiên xen mồm vào của nàng, vẫn chưa có tức giận, chỉ là thờ ơ lạnh lùng mà nhìn nàng.
 
Nhìn thấy biểu tình lãnh đạm của hắn, Ngọc Sanh liền biết chính mình quá nóng vội, hòa hoãn cảm xúc lại, không nhanh không chậm nói: “Ngài là đích thiếu gia của Trấn Quốc Công phủ, cha mẹ còn ở đây, lại không có phân nhà, nếu cùng tam Thiếu phu nhân đến sống ở Thái sư phủ thật sự không ổn, không tốt cho thanh danh của người.”

 
“Cha mẹ còn ở đây……” Ôn Lương cân nhắc lời nói này, không rõ ý tứ mà cười cười, nói: “Việc này ta đã có chủ trương, không cần nhiều lời.”
 
Ánh mắt Ngọc Sanh buồn bã, cũng liền ngậm miệng lại, lén lút nhìn về phía nử tử đang ngồi ngay ngắn bên người tam thiếu gia, thấy vẻ mặt tỏ ra biểu tình vô tội của nàng, trong lòng có vài phần oán hận, biết rõ nếu tam thiếu gia thật sự dọn đến ở thái sư phủ, thế nhân sẽ bàn tán chuyện này sẽ không ít, vì sao nàng làm thê tử lại không đi khuyên nhủ tam thiếu gia?
 
“Đúng rồi, có chuyện gì sao?” Ôn Lương tay đem quyển sách vừa rồi bị ném qua một bên cầm lên hỏi.
 
Nghe được lời này, Ngọc Sanh lúc này mới nhớ tới mục đích mà mình tiến vào, nói: “Tam thiếu gia, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, tứ tiểu thư các nàng ở trong hoa viên làm tiệc trà, cho người lại đây tìm tam thiếu phu nhân đi ngắm hoa pha trà.”
 
Sau khi nghe xong, Ôn Lương đứng dậy, thuận tay chỉnh lại cổ áo hơi loạn, cười nói: “Khó được các nàng có hứng thú này, Thanh Y, đi lấy những loại trà tốt mà ta  quý đem tới đây cùng pha trà uống với mấy muội muội.” Thanh Y lên tiếng, hành lễ một cái liền đi xuống.

=================
 
Nơi làm tiệc trà là ở hoa viên trong phủ có một cái hồ bên trong đình hóng gió, hồ có trồng hoa sen, hoa sen đã sớm nở rộ, chẳng qua bên hồ có dương liễu rũ xuống, lại tăng thêm vài phần cảm giác thê lương, có hương vị thật khác. Xung quanh đình trồng rất nhiều cây quế cao lớn, tuy rằng sớm đã qua trung thu, nhưng những hoa quế này lại vẫn rất ngoan cường mà nở rộ ra, người đi dưới táng cây quế, có thể ngửi được từng đợt từng đợt mùi hương thanh nhã.
 
Khi bọn họ đến nơi, hai vị tiểu thư đã ngồi ở trong đình, chỉ có Ôn Uyển là không chịu ngồi yên mà đứng ở bên ngoài đình, chỉ huy đám nha hoàn đi ngắt lấy hoa quế trên đầu cành cây.
 
Nhìn thấy bọn họ đã đến đây, các ma ma nha hoàn sôi nổi tiến lên hành lễ, trong lòng hai tiểu thư đang ở trong đình hóng gió lắp bắp kinh hãi, các nàng chỉ là mời tân tam tẩu lại đây pha trà ngắm hoa, lại không nghĩ tới ngay cả tam ca chỉ thấy qua vài lần cũng tới, chạy nhanh ra nghênh đón, sôi nổi cùng bọn hắn thi lễ, câu nệ mà kêu một tiếng “Tam ca, tam tẩu”.
 

Ôn Lương ôn hòa mà cười, cùng với Như Thúy đi vào trong đình hóng gió.
 
Đối với sự xuất hiện của Ôn Lương, tứ tiểu thư Ôn Uyển là vui mừng nhất, dẫm lên vui sướng chạy lại đây, duỗi tay kéo lấy ống tay áo của hắn, vẻ mặt ngây thơ mà nói: “Tam ca, huynh hôm nay không vội sao? Huynh tới phải cùng ta nói một tiếng, ta cho nha hoàn chuẩn bị đồ vật tam ca huynh thích ăn nhất.”
 
“Làm Uyển Uyển lo lắng rồi.” Ôn Lương mỉm cười nói, nhẹ nhàng đem ống tay áo lấy trở về, “Hôm nay không vội, nghe nói các ngươi muón làm tiệc trà, nên cũng cùng lại đây, các ngươi sẽ không có không chào đón ta chứ? À, ta có mang theo trà tốt tới đây, cùng các vị muội muội cùng nhau thưởng thức.”
 
Nghe được lời này, mấy tiểu cô nương lập tức lắc đầu, lén lút nhìn Ôn Lương, trên mặt vẫn có chút không được tự nhiên.
 
Ôn Lương không bao lâu đã rời nhà, các nàng cùng vị huynh trưởng này số lần gặp mặt đếm trên mười ngón tay vẫn không tới, càng chưa từng có gần gũi mà nói chuyện với nhau như thế này. Như vậy thì thế nào, hắn ở trong phủ có thân phận là con vợ cả được quý trọng nhất, lại có mỹ danh bên ngoài, muốn bỏ qua vị huynh trưởng này đều không được, dùng cách nói thông tục chính là: Hắn không ở giang hồ, nhưng giang hồ nơi nơi đều có truyền thuyết về hắn!
 
Mọi người theo thứ tự ngồi xuống, đều quy quy củ củ. Không có biện pháp, cho dù đó là huynh trưởng thân sinh, nhưng chưa từng có ở chung qua, cũng giống như người xa lạ, hơn nữa mỹ nam tử trước mắt này chỉ cần người ta nhìn hắn một cái liền sẽ đầu hoa mắt váng, khiến cho các tiểu cô nương càng thêm câu nệ.
 
Như Thúy nhìn nhìn, cười nói: “Phu quân, chàng ở đây cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, đều làm cho bọn muội muội không quen.”
Lời nói này khiến cho trong lòng các tiểu cô nương có chút xúc động, lại thấy Ôn Lương cười cười, thở dài nói: “Nhưng thật ra ta sai rồi, hồi lâu chưa về nhà, số lần cùng các ngươi gặp mặt cũng không nhiều lắm, là do sơ xuất của huynh trưởng.”
 
Nghe được bọn họ nói, biểu tình căng thẳng của các tiểu cô nương thả lỏng đi không ít. Chỉ có Ôn Uyển vẻ mặt không cao hứng mà trừng mắt nhìn Như Thúy, không thích nàng vừa rồi nói huynh trưởng của mình như vậy.
 
Như Thúy vô tội mà nhìn lại nàng, tiểu cô nương này quả nhiên kiều quý vô cùng, vẫn là Ôn đại nhân tốt nhất, nhìn có vẻ kiều quý nhưng thật ra là người rất tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui