Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo


Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Tần Phong Ảnh cười nói: “Đương nhiên là ta đang đợi ngươi. Tần Phong Dương mất bao nhiêu công sức mới có thể kéo ngươi về dưới trướng của hắn, ngươi lại trăm phương nghìn kế dò la xưởng binh khí Tiềm Dương. Sau khi đến đây lại bận rộn nhiều việc như vậy, thật không đơn giản. Nếu không gặp được ngươi, ta sao có thể yên lòng chứ?!”
Tống Vấn Chi trầm giọng nói: “Nếu ngay cả việc này ta cũng biết, chứng tỏ Tần Phong Dương cũng đã sắp xếp người ở xung quanh đây. Vậy mà ngươi dám một mình tới đây, lá gan cũng to thật. Ngươi đã đoán được ta sẽ đến tìm ngươi, hẳn cũng đoán được mục đích ta tới đây. Chẳng lẽ ngươi không sợ sao?”
Tần Phong Ảnh nói có vẻ thâm sâu khó dò: “Mấy năm nay, Tần Phong Dương trưởng thành lên không ít, có điều, nếu ta dám một mình đến đây, thì ta cũng chẳng sợ gì hắn. Ta đoán được ngươi sẽ tìm ta, thì việc gì ta phải sợ ngươi. Huống chi, ngươi cũng sẽ không ngoan ngoãn mà cúi đầu làm tay sai của hắn!”
Tống Vấn Chi lạnh lùng nói: “Sự khác biệt lớn nhất giữa ngươi và hắn đó là, tâm địa của ngươi độc ác hơn hắn rất nhiều. Dù hắn có hận ngươi tới tận xương tuỷ, nhưng vẫn còn nhớ tình máu mủ ruột thịt. Còn ngươi, lại muốn ép hắn tới đường cùng. Mà ta, chỉ hận không thể thiên đao vạn quả cả hai người các ngươi.”
Tần Phong Ảnh hừ một tiếng nói: “Ngươi hận hắn, muốn thiên đao vạn quả hắn còn có thể hiểu được. Còn ta, hình như đâu có đắc tội ngươi. Nếu ngươi chỉ vì mệnh lệnh của hắn mà đến giết ta, có vẻ không giống tác phong của ngươi lắm.”
Tống Vấn Chi lạnh lùng nói: “Ngươi không cần phải đẩy hết tội lỗi lên người hắn. Tuy hắn rất đáng giận, nhưng so với ngươi, cũng chẳng thấm vào đâu. Năm đó, chuyện ngươi làm với sư muội ta ở Hoàng cung, ta đều nhớ rất rõ. Hình như ta không có lý do gì để không giết ngươi!” Dứt lời, sát khí dày đặc toả ra từ người hắn, tạo nên từng đợt gió lạnh, thổi ánh đèn kia chập chờn lúc sáng lúc tối.
Tần Phong Ảnh lại như không hề sợ hãi chút nào, thản nhiên nói: “Nếu ngươi vì tiểu sư muội của mình mà tới trả thù ta, thì ta nghĩ người ngươi nên giết là Lăng Nhược Tâm mới đúng. Có điều, hắn chết mất rồi. Còn Tần Phong Dương mới là chủ mưu thực sự khiến chuyện đó phát sinh, ngươi nên đi giết hắn chứ không phải tiếp tay cho hắn.” Chuyện năm đó, hắn làm cực kỳ bí mật, hẳn là không có ai biết. Đổ hết mọi chuyện lên đầu Tần Phong Dương là sự lựa chọn tốt nhất.
Tống Vấn Chi hừ lạnh nói: “Chuyện của ta và Tần Phong Dương không liên quan gì đến ngươi. Ngươi vẫn nên tự quan tâm đến mình thì hơn! Chuyện năm đó, hai huynh đệ các ngươi đều đẩy trách nhiệm cho nhau, có điều, ta vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, mà không phải ngươi!” Dứt lời, lợi kiếm (kiếm sắc) liền rút ra khỏi vỏ!
Tần Phong Ảnh vẫn ngồi yên không dao động, hắn tự rót cho mình chén trà nói: “Ngươi tin ai cũng được, có điều, chuyện năm đó đã không thể cứu vãn được nữa. Ngươi và tiểu sư muội của ngươi, cũng không thể nào ở bên nhau. Ta nghĩ cho tới giờ, trong lòng nàng cũng chưa từng có ngươi. Chi bằng, chúng ta giao dịch với nhau đi, sao hả?”
Trường kiếm của Tống Vấn Chi đặt lên cổ họng hắn, trên mặt thoáng có vẻ nghi hoặc: “Chẳng lẽ ngươi không sợ sao? Còn dám bàn bạc giao dịch với ta?”
Tần Phong Dương cúi đầu nói: “Sợ à? Mấy năm nay, có ngày nào ta không sống trong đao quang kiếm ảnh (ý là sống trong cảnh chém giết, nguy hiểm liên miên), có gì phải sợ? Hơn nữa, tuy điệu bộ của ngươi có vẻ hung ác như vậy, nhưng ta biết ngươi cũng không thật sự muốn giết ta.” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng búng vào trường kiếm của Tống Vấn Chi, thanh kiếm vang lên những tiếng “ong ong” khe khẽ.
Tống Vấn Chi cười lạnh, mũi kiếm khẽ rung lên, cổ Tần Phong Ảnh xuất hiện ngay một vết cắt, máu tươi chảy dọc xuống. Không dám giết hắn ta à, hừ, vậy để hắn dùng hành động thực tế để nói cho hắn ta biết đi.
Nụ cười ngưng đọng lại trên mặt Tống Vấn Chi, tia sáng lạnh chợt loé lên trong mắt hắn, nhìn Tống Vấn Chi nói: “Giỏi lắm. Có điều, hành động của ngươi thật quá ngu xuẩn. Dù ngươi có giết ta, ngươi cũng không thể chiếm được trái tim của tiểu sư muội ngươi, cũng chẳng báo thù được thay sư muội ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn giao dịch với ta, ta sẽ có cách giúp ngươi lấy lại trái tim của nàng!”
Nghe hắn ta nói vậy, Thanh Hạm nhíu chặt mày. Đại sư huynh cũng thật là, đến giờ vẫn không chịu buông nàng xuống. Nhớ tới lần gặp lại hắn đêm hôm trước, rồi lại nghe thấy những gì họ vừa nói, trong lòng nàng không hiểu sao bỗng thấy rất khó chịu. Cả đời này, chỉ e là nàng phải phụ hắn! Giữa hai người bọn họ, từ đầu tới cuối vẫn là có duyên mà không có phận, trong lòng nàng chưa từng có hắn, còn hắn thì lại chưa từng buông tay. Có lẽ đại sư huynh ngàn vạn lần không nên biết được thân phận nữ tử của nàng.
Lăng Nhược Tâm quay sang nhìn nàng, thầm hít sâu một hơi. Đã qua bao nhiêu năm mà Tống Vấn Chi vẫn chưa buông tay. Ban đầu, hắn vốn có chút khúc mắc với Tống Vấn Chi, nhưng sau khi chết đi sống lại, không biết vì sao, hắn có thể hiểu được một chút tâm trạng của Tống Vấn Chi. Có điều, chỉ là hiểu vậy thôi, còn hắn không hề ủng hộ, bàn tay đang cầm tay Thanh Hạm bất giác siết chặt hơn.
Tống Vấn Chi cười lạnh nói: “Lấy lại trái tim của nàng à? Ngươi thật quá khoác lác! Ta chưa từng có được trái tim nàng, thì làm sao nói đến chuyện lấy lại? Hơn nữa, chỉ cần nàng vui vẻ, ta đã không còn cầu mong gì hơn. Nếu ngươi muốn dùng chuyện này để làm điều kiện đàm phán với ta, thì ta khuyên ngươi không cần lãng phí lời lẽ của mình làm gì!”
Tần Phong Ảnh lạnh lùng nói: “Ngươi đừng đứng trước mặt ta mà giả vờ giả vịt. Năm đó, nếu không phải ngươi thực sự yêu nàng, cũng sẽ không bị Huyền Cơ Tử đuổi ra khỏi Thương Tố môn. Hơn nữa, mấy năm gần đây, nếu Tần Phong Dương không dùng độc dược khống chế ngươi, làm sao ngươi cam tâm tình nguyện bán mạng cho Tần Phong Dương?”
Nghe hắn ta nói vậy, Thanh Hạm không khỏi kinh hãi, Đại sư huynh trúng độc ư? Chuyện gì thế này? Y thuật của Đại sư huynh là độc bá thiên hạ, trên đời này khó có loại độc dược nào mà huynh ấy không giải được, vì sao huynh ấy lại bị rơi vào tay Tần Phong Dương? Những vấn đề này liên tiếp đảo quanh đầu nàng.

Tống Vấn Chi lạnh lùng cười nói: “Đúng là ta rất yêu tiểu sư muội của mình. Nhưng trong tim nàng từ trước tới giờ chưa từng có ta. Nên hiện giờ, trong lòng ta cũng chỉ dám coi nàng là muội muội ruột thịt của mình. Đúng là ta trúng độc, có điều, hình như chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ngươi, trừ khi ngươi cũng có giải dược?!” Hắn không thu kiếm về, ngược lại còn tiến dần lên một tấc, nhìn Tần Phong Ảnh rồi nói tiếp: “Không phải ngươi muốn dùng cái này để giao dịch với ta chứ?”
Nghe Tống Vấn Chi nói vậy, Thanh Hạm cũng hơi giật mình. Cuối cùng đại sư huynh của nàng cũng hiểu ra mọi chuyện, khiến nàng thầm thở phào một hơi.
Tần Phong Ảnh lắc đầu nói: “Ta không có giải dược, nhưng ta lại có cách lấy được giải dược.” Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Tống Vấn Chi, hắn nói tiếp: “Người của hắn là ai ta còn biết, thì đương nhiên ta biết rất rõ mọi chuyện của hắn. Muốn lấy được giải dược cũng chẳng khó khăn gì.”
Tống Vấn Chi cười to nói: “Ta phát hiện ra ngươi đúng là giỏi nói dối đến mức mắt cũng không chớp một cái. Nếu ngươi đã biết quá rõ như vậy, thì việc gì phải lấy chuyện của sư muội ta ra mà áp chế ta, thấy không được, lại nói mình có thể lấy được giải dược. Tần Phong Ảnh à Tần Phong Ảnh, ngươi đừng tự cho mình là đúng đến thái quá như thế!”
Tần Phong Ảnh khẽ hừ một cái: “Chuyện giải dược chẳng liên quan gì đến chuyện của sư muội ngươi. Năm đó, vì muốn chiếm được sư muội ngươi, Tần Phong Dương không tiếc điều động hết Ngự lâm quân của cả hoàng thành, lại giăng bẫy, bày mưu giết Lăng Nhược Tâm. Những chuyện đó, ngươi đã biết quá rõ rồi chứ!”
Tống Vấn Chi cười ha ha nói: “Có điều, sao ta lại nghe nói độc của Lăng Nhược Tâm năm đó là do ngươi hạ nhỉ? Mà Hứa Chí Kiệt kia, chẳng qua cũng chỉ là chó săn của ngươi mà thôi! Bản lĩnh đổi trắng thay đen của ngươi, ta thật sự đã xem đủ rồi!”
Tần Phong Ảnh lạnh lùng cười: “Đúng vậy, đó là cục diện do ta sắp xếp. Ta không phủ nhận, nhưng chẳng lẽ, trong lòng ngươi không có ý muốn giết Lăng Nhược Tâm sao?”
Tống Vấn Chi hơi sửng sốt, Tần Phong Ảnh lại nói tiếp: “Cái chết của Lăng Nhược Tâm đối với ngươi, là trăm điều lợi không có một điều hại, ở điểm này, cả hai chúng ta đều nhất trí. Còn Tần Phong Dương đối với ngươi, trừ việc có giải dược ra, chỉ e là ngươi cũng chỉ muốn trừ bỏ hắn, điểm này ta và ngươi cũng cùng quan điểm. Như vậy, thì thử hỏi, vì sao chúng ta không thể giao dịch?!”
Cuối cùng kiếm của Tống Vấn Chi cũng được hạ xuống, hắn nghi ngờ nhìn Tần Phong Ảnh nói: “Rốt cuộc ngươi muốn giao dịch gì với ta?”
Thấy hắn buông kiếm, Tần Phong Ảnh không khỏi thầm thở phào một hơi, vẻ mặt không thay đổi nói: “Ngươi giúp ta đế vị, ta giúp ngươi lấy giải dược chỗ Tần Phong Dương về.”
Vừa nghe thấy mấy lời này của Tần Phong Ảnh, Thanh Hạm không khỏi lo lắng. Nếu Tống Vấn Chi đồng ý, khác gì đùa với cọp. Năm đó Lăng Nhược Tâm còn không đấu lại Tần Phong Ảnh, thì một người đôn hậu như Tống Vấn Chi sao có thể là đối thủ của Tần Phong Ảnh!
Dường như cảm nhận được sự lo lắng của nàng, Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, bởi vì, hắn đã nhận ra, Tống Vấn Chi cũng không còn là thiếu niên đôn hậu của năm năm trước nữa. Mấy năm nay, e rằng hắn cũng chịu không ít khổ cực, Tần Phong Ảnh muốn lợi dụng hắn cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Tống Vấn Chi lạnh lùng nói: “Giúp ngươi đế vị à? Ta đâu có bản lĩnh lớn như vậy. Hơn nữa, ngươi làm hoàng đế thì có lợi gì cho ta chứ?”
Tần Phong Ảnh thản nhiên nói: “Nếu ta làm Hoàng đế, sẽ có lợi cho ngươi rất nhiều. Đầu tiên là giải dược, sau đó lại là vinh hoa phú quý vô hạn. Quan trọng nhất là, ngươi có thể khiến Tô Dịch Hàn, kẻ năm đó khiến ngươi bị trục xuất khỏi sư môn sống không bằng chết, cũng có thể xả nỗi hận mấy năm nay trong lòng ngươi, xử lý Tần Phong Dương, kẻ vẫn luôn thao túng ngươi.”
Tống Vấn Chi hừ một tiếng: “Chuyện của Tô Dịch Hàn, Thanh Hạm đã giúp ta xử lý khá ổn rồi. Tô gia trang xuống dốc từ lâu, chuyện này, đối với Tô Dịch Hàn mà nói, đã là sống không bằng chết. Còn chuyện xử lý Tần Phong Dương, ta nghĩ đó là tâm nguyện lớn nhất của ngươi mới đúng!”
Thanh Hạm thoáng giật mình, thì ra Tống Vấn Chi cũng biết chuyện của Tô Dịch Hàn mấy năm nay. Nàng không khỏi hít sâu một hơi, nhưng cũng lại thấy rất nguy hiểm, nàng vẫn nghĩ nàng mai danh ẩn tích ở nước Long Miên rất kỹ rồi, người quen cũ của nước Phượng Dẫn cũng không biết nàng. Không ngờ mọi chuyện lại không như nàng nghĩ. Tống Vấn Chi biết tin tức của nàng, như vậy, Tần Phong Dương nhất định cũng biết.
Tần Phong Ảnh cười nói: “Không tồi, ta chẳng những muốn cho hắn nhận ra, biết thế không nên làm, ta lại càng muốn cho hắn sống không bằng chết. Chẳng lẽ ngươi không muốn thế sao?”
Tống Vấn Chi cười nhạt: “Đúng là ta muốn hắn chết, nhưng cũng muốn cả ngươi chết nữa, làm sao bây giờ?”
Tần Phong Ảnh cười ha ha nói: “Có lẽ chúng ta có thể làm một giao dịch trước, nếu ngươi còn muốn xả giận thay cho tiểu sư muội của mình. Còn ngươi muốn giết ta, hoàn toàn phụ thuộc vào bản lĩnh của ngươi.”
Khoé miệng Tống Vấn Chi cũng khẽ nhếch lên cười lạnh: “Được! Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”

Tần Phong Ảnh nghiêm mặt nói: “Ngươi có thể đuổi theo tới đây, hơn nữa, còn phá huỷ nhiều binh khí ở đây như vậy, thì chắc hẳn Tần Phong Dương cũng đã nắm được tình hình của ta. Ngươi chỉ cần nói cho hắn biết, toàn bộ binh khí của xưởng binh khí Tiềm Dương đã giao cho ta, đống binh khí đó đã bị ngươi lặng lẽ phá hỏng, nhưng ta không phát hiện.”
Tống Vấn Chi hỏi: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Tần Phong Ảnh nhìn hắn nói: “Chuyện ngươi cần làm chỉ đơn giản như vậy thôi. Hắn tự tin vì đang có giải dược của ngươi, chắc chắn sẽ không nghi ngờ, còn những chuyện khác, ta sẽ tự sắp xếp.”
Tống Vấn Chi hừ một tiếng: “Vậy ngươi định giúp ta lấy giải dược kiểu gì?”
Tần Phong Ảnh nói: “Ta sẽ sắp xếp để người của ta đi lấy giải dược giúp ngươi. Với bản lĩnh của hắn, muốn lấy được giải dược chỉ dễ như trở bàn tay.”
Tống Vấn Chi bán tín bán nghi: “Dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi? Nếu ngươi giao giải dược của hắn cho ta, nhưng lại hạ thêm vài thứ độc khác, chẳng phải là ta sẽ bị ngươi khống chế hay sao?”
Tần Phong Ảnh cười nói: “Đệ tử đắc ý nhất của Huyền Cơ Tử, lẽ nào không phân rõ được giải dược hay độc dược?”
Tống Vấn Chi khẽ cười lạnh: “Ngươi sẽ giao giải dược cho ta trong bao lâu?”
Tần Phong Ảnh bình tĩnh nhìn hắn nói: “Ngày ta khởi binh, đó sẽ là ngày giao giải dược cho ngươi!”
Tống Vấn Chi nghĩ một chút rồi nói: “Quyết định vậy đi!”
Tần Phong Ảnh như nhớ ra chuyện gì đó, lại hỏi tiếp: “Ngươi đã đến xưởng binh khí Tiềm Dương từ trước, nói vậy, cũng đã biết trước tình hình ở đây. Ngươi biết ai là ông chủ thực sự của nó chứ?”
Tống Vấn Chi nhìn hắn nói: “Khi ta đến đây cũng chỉ nhìn thấy Lạc Thành, không gặp được người khác. Sao thế? Lạc Thành không phải ông chủ ở đây sao?”
Tần Phong Ảnh cười ha ha nói: “Xem ra ông chủ của nơi này giấu mình quá tốt rồi. Ngay cả ngươi cũng không tìm hiểu được ông chủ phía sau rốt cuộc là ai, chứng tỏ hắn thật sự không đơn giản. Ngươi tới nhiều lần như vậy, chắc cũng biết một tên thị vệ tên là Nghê Đại Dã chứ?”
Tống Vấn Chi đọc đi đọc lại mấy lần cái tên “Nghê Đại Dã, Nghê Đại Dã” rồi thầm thở dài trong lòng, nàng đúng là, chuyện gì cũng muốn chiếm lợi của người ta. Mặt hắn không biến sắc nói: “Đã nghe qua, có điều, thân thủ của hắn rất tốt, ta đã giao thủ với hắn một lần. Ngươi hỏi làm gì?”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm vô cùng sửng sốt, cái tên này, hôm nay nàng mới nghĩ ra để trêu chọc Tần Phong Ảnh, sao Tống Vấn Chi lại nói đã nghe qua? Cho tới giờ nàng cũng chưa từng nghe thấy chuyện ở đây có người tên Nghê Đại Dã. Tống Vấn Chi trả lời Tần Phong Ảnh như vậy, chắc đã đoán được chủ nhân thật sự của nơi này là nàng. Lòng nàng cũng dần buông lỏng hơn, thì ra suy nghĩ của Tống Vấn Chi vẫn giống nàng, tuy phá huỷ binh khí ở đây, nhưng cũng không có ác ý với nàng.
***
Chương 7.2
Vừa hiểu được ý đồ của Tống Vấn Chi, nàng lại thấy buồn cười, đại sư huynh của nàng, học cách nói dối không chớp mắt từ bao giờ thế?! Tần Phong Ảnh cả đời thông minh, gian giảo, lần này e cũng bị Tống Vấn Chi lừa bịp rồi. Hai người vừa đàm phán xong, Tống Vấn Chi liền nói linh tinh, xem ra, giao dịch của bọn họ cũng rất mơ hồ.
Nàng thoáng hiểu ra, Tống Vấn Chi căn bản không định giúp Tần Phong Ảnh. Hắn nói chuyện với hắn ta như vậy, chỉ đơn giản là muốn làm giảm sự cảnh giác của Tần Phong Ảnh, cố tình gây khó dễ cho Tần Phong Ảnh. Có lẽ Tống Vấn Chi đã nắm rõ tính cách của Tần Phong Ảnh, nên mới tuỳ bệnh mà bốc thuốc! Nàng thầm thở dài, thời gian thật sự đã thay đổi quá nhiều thứ.

Nghe Tống Vấn Chi nói vậy, Tần Phong Ảnh khẽ nhíu mày, lại thấy vẻ mặt của Tống Vấn Chi rất nghiêm túc, đứng đắn, nên trong lòng cũng thầm nghi ngờ chính những chuyện mà mình gần như đã khẳng định. Hắn khẽ mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là vì, ta thấy tên thị vệ đó nhìn không đơn giản, cho nên thuận miệng hỏi thôi.”
Tống Vấn Chi nói: “Thì ra là thế, đã khuya rồi, ta phải về. Ngươi đừng quên chuyện đã hứa. Nếu không, vết cắt trên cổ ngươi sẽ không nông như thế đâu.” Dứt lời, không chờ Tần Phong Ảnh trả lời, hắn dứt khoát đẩy cửa sổ rời đi.
Nghe hắn nói vậy, Lăng Nhược Tâm kéo Thanh Hạm vào góc tường, vừa vặn tránh được hắn. Thanh Hạm nhìn thấy sau khi Tống Vấn Chi ra khỏi cửa, liền nhẹ nhàng phi vào rừng cây bên cạnh xưởng binh khí, nhún chân vài cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thanh Hạm liếc nhìn Lăng Nhược Tâm, rồi kéo hắn về phòng mình.
Vừa vào phòng, Lăng Nhược Tâm liền ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng.
Thanh Hạm không tránh né, chỉ cười nói: “Mặt ta còn đang đầy chất dịch dung với bùn đất, chàng không sợ bẩn sao.” Nếu nàng nhớ không nhầm, hắn rất thích sạch sẽ, bình thường, y phục hắn chỉ dính một chút bùn đất hắn cũng phải thay ngay, trong phòng luôn luôn sạch sẽ không dính một hạt bụi nào. Nếu để môi hôn lên thứ gì bẩn thỉu, chỉ e hắn sẽ ghê tởm cả ngày mất.
Sắc mặt Lăng Nhược Tâm không chút thay đổi, giống như không hề để ý, khẽ nhéo mũi nàng một cái nói: “Nàng vẫn y như trước đây, tự gây chuyện còn trách người khác. Có điều, bây giờ, trong lòng ta, dù trên người nàng có bẩn, có hôi thối đến mức nào đi chăng nữa, ta cũng thấy thơm hết.” Dứt lời, hắn lại cúi xuống hôn lên trán nàng một cái.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Thanh Hạm vô cùng ấm áp, nàng dựa vào ngực hắn, hai tay vòng qua thắt lưng Lăng Nhược Tâm: “Chàng nghĩ, Đại sư huynh làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Tâm tư của Tần Phong Ảnh thâm sâu như vậy, lại xấu xa như thế, ta hơi lo lắng cho huynh ấy.”
Lăng Nhược Tâm khẽ cười: “Đại sư huynh của nàng bây giờ rất lợi hại, nàng không cần phải lo cho hắn. Hắn đã không còn là hắn của ngày xưa nữa rồi. Qua năm năm, rất nhiều thứ có thể thay đổi.” Sau khi qua một lần sinh tử, tính tình của hắn cũng thay đổi nhiều, bình thản hơn nhiều. Nhiều chuyện hắn cũng nhìn thoáng hơn, ví dụ như tình cảm của Tống Vấn Chi dành cho Thanh Hạm chẳng hạn.
Thanh Hạm ngẩng đầu nhìn Lăng Nhược Tâm, ánh mắt hắn vừa ung dung, lại dịu dàng, trong veo. Nàng rút cánh tay đang vòng qua hông hắn lại, quấn lên cổ hắn, cười nói: “Ta nhớ lúc trước, chỉ cần ta nhắc đến Đại sư huynh trước mặt chàng, chàng sẽ ra vẻ như bị lửa thiêu mông ấy. Chàng cũng thay đổi không ít.”
Lăng Nhược Tâm cúi đầu, khẽ cười nói: “Đại sư huynh của nàng cũng không sai gì, chỉ sai là không nên yêu nàng. Có điều, giao dịch của bọn hắn, cũng không biết là ai đang tính kế ai, nhưng cũng không sao cả, kế hoạch của chúng ta vẫn có thể giữ nguyên như cũ. Ta có thể nhìn ra được, Đại sư huynh nàng vẫn luôn tìm mọi cách bảo vệ nàng. Cái gì mà Nghê Đại Dã kia, có phải tên giả của nàng không?”
Thanh Hạm lè lưỡi với hắn nói: “Vậy mà chàng cũng đoán được à? Nhưng không biết Đại sư huynh ta rốt cuộc trúng độc gì mà ngay cả huynh ấy cũng không giải được, còn cam tâm làm việc cho Tần Phong Dương? Chỉ e lúc độc đó phát tác sẽ rất kinh khủng.”
Nhìn nàng lè lưỡi ra, lòng Lăng Nhược Tâm bỗng run lên, cảm xúc đè nén đã lâu lại trỗi dậy. Trong lòng hắn thoáng nghĩ, không biết nàng có còn ngọt ngào, dịu dàng như lúc trước không. Yết hầu hắn khẽ giật giật, vốn muốn chờ cho nàng nói hết câu chuyện rồi mới hôn nàng, nhưng cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, chuyện còn chưa nói xong, hắn đã cúi xuống chặn hết lời của nàng.
Cảm giác môi răng quấn quít khiêu khích thần kinh của hai người, xúc cảm tuyệt vời ấy vẫn say lòng người như trong dĩ vãng. Lăng Nhược Tâm nhấm nháp hương vị ngọt lành trong miệng Thanh Hạm, lại không kìm được muốn tiến thêm bước nữa. Hai tay hắn vòng qua ôm lấy hông nàng, siết chặt nàng vào lòng, khiến thân thể của nàng dán sát vào người hắn, đầu lưỡi to đã tham lam len vào tận sâu trong miệng nàng.
Thanh Hạm nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp lại sự nhiệt tình của hắn. Ngửi thấy mùi phong lan nhàn nhạt quen thuộc từ người hắn, lòng nàng tràn ngập vị ngọt ngào, nước mắt bất giác rơi xuống.
Nước mắt rơi dọc xuống gò má, chảy vào miệng Lăng Nhược Tâm, chạm vào đầu lưỡi hắn, khiến hắn hoảng hốt, nhẹ nhàng buông Thanh Hạm ra, khẽ lau nước mắt cho nàng, hỏi: “Thanh Hạm, nàng sao thế? Ta làm nàng đau à?”
Thanh Hạm khẽ lắc đầu, đưa tay lên vuốt ve mặt hắn, cười nói: “Chỉ là, ta cảm thấy quá hạnh phúc. Chàng ở bên ta, khiến ta cảm thấy không quá chân thật, ta sợ, đến khi ta mở mắt ra, chàng lại biến mất như một hình bóng mơ ảo, không chạm vào được.”
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Lăng Nhược Tâm cảm thấy vô cùng xót xa. Mấy năm qua, vì hắn, nàng đã chịu quá nhiều đau khổ. Hắn cúi đầu hôn lên giọt nước mắt đọng trên khoé mi nàng, dịu dàng nói: “Nàng ngốc quá, hiện giờ không phải ta đang đứng trước mặt nàng sao? Ta hứa với nàng, sẽ không có bất kỳ chuyện gì có thể tách ta và nàng ra nữa.”
Thật ra, chính hắn cũng giống như nàng lúc này, chỉ hận không thể ôm nàng chặt hơn một chút, nhưng lại sợ khiến nàng đau. Hạnh phúc, có đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi, hai người yêu nhau có thể ở bên nhau là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời rồi.
Thanh Hạm nhẹ nhàng chạm tay lên mặt hắn, vết sẹo kia dài như vậy, to như vậy, khi hắn bị thương, có lẽ đã rất đau…
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Lăng Nhược Tâm khẽ nói: “Vết sẹo này, là do năm đó ta ngã xuống vách đá mà có, có phải xấu lắm không?”
Thanh Hạm khẽ cười: “Một đại nam nhân như chàng, còn thành thân rồi, để ý đến dung mạo làm gì chứ?” Nhìn thấy Lăng Nhược Tâm có vẻ giận dữ, nàng lại nói tiếp; “Thật ra, ta vẫn cảm thấy, bộ dạng lúc trước của chàng có khí tức của nữ tử quá nặng. Cũng có lẽ do trước kia chàng luôn mặc y phuc nữ, cho dù đổi về nam trang, cũng vẫn khiến ta thấy quái dị. Nhưng bây giờ trên mặt chàng có vết sẹo này, lại khiến ta cảm thấy chàng có hương vị của nam nhân hơn. Ta rất thích!”
Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm cũng cười: “Ta còn nhớ lần đầu tiên ta mặc y phục nam, có người nào đó đã từng nói bộ dạng của ta nhìn rất đẹp, giờ lại nói ta có khí tức nữ tử quá nặng. Sao trước kia ta không phát hiện ra miệng lưỡi của nàng cũng giảo hoạt như thế nhỉ?!”

Thanh Hạm khẽ cười: “Trước kia ta nói cũng là thật lòng mà. Có thể vì ta yêu chàng, nên cảm thấy dáng vẻ nào của chàng cũng đẹp, ta đều thích hết. Hơn nữa, trên mặt chàng chỉ thêm một vết sẹo thôi, cũng khiến chàng thay đổi hẳn. Chỉ cần là chàng, dù thế nào ta cũng thấy dễ nhìn, dù thế nào ta cũng thích.”
Lăng Nhược Tâm thở dài một tiếng, không nhịn được, lại ôm chặt nàng vào lòng nói: “Thanh Hạm! Ta thật sự rất nhớ… nhớ nàng vô cùng… suốt năm năm qua, không có ngày nào ta không nghĩ đến nàng!”
Thanh Hạm đẩy hắn ra nói: “Ta không tin, nếu chàng thật sự nhớ ta, vì sao suốt một thời gian dài như vậy mới xuất hiện? Suốt năm năm qua, rốt cuộc chàng đã đi đâu? Năm đó, sau khi chàng ngã xuống vách đá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Độc của chàng làm sao giải được? Chàng bị thương nặng như vậy, điều trị thế nào?”
Thật ra, từ lúc mới nhìn thấy hắn, nàng đã rất muốn hỏi những điều này. Nàng thực sự ngạc nhiên, rốt cuộc năm đó hắn đã đi đâu?
Lăng Nhược Tâm mỉm cười, bàn tay to ấm áp vuốt ve khuôn mặt nàng nói: “Nàng hỏi nhiều như vậy, ta biết trả lời câu nào trước bây giờ?”
Thanh Hạm sẵng giọng: “Tuỳ chàng, dù sao, cứ nói cho rõ ràng hết là được rồi.”
Lăng Nhược Tâm kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng bế nàng đến bên giường, ôm nàng nói: “Năm đó, sau khi ngã xuống vách đá, ta nghĩ rằng ta chết chắc rồi. Lúc ấy, khi nàng chụp được chân ta, rồi lại nghe thấy tiếng khóc của nàng, ta thật sự lo sợ nàng sẽ làm chuyện ngốc nghếch. Cả đời này, Tần Phong Dương không làm được chuyện gì tốt với ta, nhưng lúc ấy, hắn giữ chặt nàng lại, đã là chuyện tốt nhất mà hắn làm cho ta rồi.”
Thanh Hạm bĩu môi nói: “Năm đó, nếu không phải hắn đánh ngất ta, thì chắc chắn ta đã nhảy xuống tìm chàng rồi. Giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy ta cũng nhảy xuống, chúng ta đã không phải chịu đựng nỗi khổ tương tư suốt năm năm trời.”
Lăng Nhược Tâm đánh nhẹ vào mông nàng vài cái rồi nói: “May mà lúc đó nàng không nhảy xuống, nếu nàng mà nhảy xuống thật, chỉ sợ sư phụ nàng cũng không cứu kịp hai người chúng ta, e là chúng ta chắc chắn phải cùng chết rồi.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm kinh hãi hỏi: “Chàng nói gì? Sư phụ ta cứu chàng sao?”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Đúng vậy, là sư phụ nàng cứu ta. Năm đó, khi ta ngã xuống vách đá, bị mắc vào nhành cây mọc nhô ra từ vách đá, cũng vì thế mà tốc độ rơi chậm hơn, nhưng cũng để lại vết sẹo trên mặt. Còn sư phụ nàng lúc đó đã chờ ta ở ngay dưới đáy vực, ngay khi ta rơi xuống đất, người đã đón được ta.”
Hắn nói vô cùng thoải mái, nhưng thật ra, lúc ấy cực kỳ nguy hiểm. Nếu vị trí mà Huyền Cơ Tử chờ ở dưới đáy vực chỉ hơi lệch đi một chút thì cũng sẽ không cứu được hắn, hơn nữa, vách đá đó rất cao, nếu không phải hắn bị mắc vào nhánh cây kia, thì cho dù Huyền Cơ Tử có thần công cái thế đến đâu, cũng không có cách nào đón được hắn.
Thanh Hạm giận dữ nói: “Hừ, ông già đó thật đáng giận, ông cứu chàng, vậy mà khi ta về tìm ông, ông lại nói với ta một đống thứ duyên phận này nọ linh tinh, thật là… Lần này quay về Thương Tố môn, ta sẽ đốt sạch râu của ông cho coi!”
Nhìn dáng vẻ của nàng, Lăng Nhược Tâm khẽ cười, rồi lại nghiêm mặt nói: “Hiện giờ, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao năm đó sư phụ nàng nói, nhận một đệ tử như nàng, tổn thọ mất vài năm rồi! Thật ra, chuyện này cũng không trách sư phụ nàng được. Lúc ấy, chẳng những ta bị trọng thương, trong người lại bị dính độc. Thật sự không biết ta có mấy phần sống được. Ông không nói với nàng chuyện đã cứu ta, là vì sợ lúc đó nàng bị bộ dạng của ta doạ cho sợ hãi. Hơn nữa, ta hôn mê hơn một năm, mấp mé ở Quỷ môn quan. Chi bằng ông giữ cho nàng còn chút hy vọng, dù lúc ấy ta thật sự có chuyện không hay, nàng cũng vẫn có thể sống tiếp. Ông muốn tránh, không để nàng hy vọng quá nhiều vào chuyện ông cứu ta, rồi cuối cùng lại khiến nàng thất vọng.”
Khi đó, bộ dạng của hắn lúc độc phát cực kỳ khó coi, vô cùng thống khổ, nỗi đau đó, đau đến tê tâm liệt phế. Bây giờ hắn nghĩ lại còn thấy sợ hãi, càng không muốn để nàng nhìn thấy, chỉ sợ cũng khiến nàng đau lòng không dứt.
Thanh Hạm bĩu môi: “Nói là nói vậy, nhưng ta không đồng ý. Dù chàng có khó coi đến đâu, ta cũng không sợ! Chỉ cần có thể nhìn thấy chàng, còn hơn năm năm trời ta thất hồn lạc phách đi khắp nơi tìm chàng, lần nào cũng tràn đầy hy vọng, rồi lại vô cùng thất vọng!”
Lăng Nhược Tâm nhẹ xoa đầu nàng nói: “Ta cảm thấy, sư phụ của nàng cũng sắp thành bán tiên rồi. Năm đó, khi sư phụ nàng cứu ta, đã từng nói một câu. Ông nói, ta vốn chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi. Kiếp nạn này, ta không thể thoát khỏi. Tất cả đều là số mệnh. Có điều, ông cũng biết, nếu ta chết thật, thì sau này chỉ e nàng sẽ không thể sống nổi. Vì nàng, nên ông mới tìm cách tới cứu ta. Mà ta, căn bản không có hy vọng sống sót, nhưng lại bởi vì ngã xuống vách đá, vô tình tạo ra vết sẹo trên mặt mình, vì vết sẹo này mà cải biến được số mạng của ta.”
Thanh Hạm khẽ sờ lên vết sẹo trên mặt hắn nói: “Thần kỳ như vậy thật sao? Có phải ông già kia lại nói hươu nói vượn không?” Con người thật sự có vận mệnh? Nàng cũng hơi hỗn loạn, nhớ tới những lời Huyền Cơ Tử nói trước khi nàng xuống núi, nàng lại không kìm được, vuốt ve vết sẹo trên mặt Lăng Nhược Tâm nhiều hơn.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Sư phụ nàng nói nàng ấy mà, chuyện gì còn chưa hiển hiện ra trước mắt, thì nhất định không tin lời ông. Ta thấy ông nói cũng có lý. Thật ra, ta cũng không quá tin tưởng, nhưng dù tin hay không thì bây giờ hai chúng ta có thể gặp lại nhau cũng là tốt hơn tất cả mọi chuyện rồi. Ông đã cứu mạng ta, ta thực sự thấy biết ơn ông!”
Thanh Hạm nghĩ một chút, thấy hắn nói cũng rất có lý, dù thế nào, hai người đã có thể gặp lại nhau thì không cần phải so đo gì nữa. Nàng lập tức hỏi tiếp: “Chàng nói chàng hôn mê một năm, nhưng giờ đã qua năm năm rồi, bốn năm còn lại chàng làm gì? Đi đâu?”
Hết chương 7.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui