Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo


Tay Thanh Hạm run rẩy đón lấy cửu chuyển lưu quang trục từ tay Tô Dịch Hàn. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: “Ngươi lấy đâu ra chiếc vòng này?”
Tô Dịch Hàn vô cùng thoả mãn nhìn phản ứng của Thanh Hạm, trả lời: “Giờ ngươi cũng biết ta không nói bừa rồi chứ…” Xem ra lời đồn không phải là giả. Đoàn Thanh Hạm yêu Lăng Nhược Tâm sâu sắc. Nhớ tới mục đích của mình, hắn không khỏi đắc ý.
Thanh Hạm sốt ruột ngắt lời hắn: “Ta hỏi ngươi, vòng tay này ngươi lấy ở đâu ra?” Hắn có nói bừa hay không, đối với nàng đều không quan trọng. Quan trọng là… xuất xứ của chiếc vòng này.
Tô Dịch Hàn hơi sửng sốt, nhìn sắc mặt vừa u ám, lại vừa có vẻ mừng rỡ của nàng, trong lòng hắn cũng thầm tính toán. Nếu nàng đã vội vàng như thế, thì hắn chẳng việc gì phải vội. Hắn chậm rãi nói: “Chi bằng, chúng ta bàn bạc chuyện giao dịch trước đi hả?”
Chuyện lần này, Tô Dịch Hàn đã lên kế hoạch từ rất lâu, nghĩ đến thứ mà mình sắp đạt được, hắn không khỏi thở phào một hơi, sự cố gắng của hắn, quả không uổng phí.
Mắt Thanh Hạm loé lên tia sáng lạnh, nàng trừng mắt nhìn Tô Dịch Hàn, nhưng lại cũng không biết phải làm sao. Vừa nhìn thấy vẻ đắc ý và mưu tính trong mắt hắn, nàng mới nhận ra, vừa rồi mình đã thất thố. Thanh Hạm khẽ nhếch miệng cười, ngắm nghía chiếc vòng trong tay nói: “Ta hỏi lại ngươi lần cuối, vòng tay này ở đâu ra? Nếu ngươi không trả lời, thì cút ngay cho ta!”
Cuộc đời này, nàng hận nhất là kẻ nào uy hiếp mình, nhất là trong chuyện này. Hơn nữa, nàng hiểu quá rõ con người của Tô Dịch Hàn. Hắn vượt ngàn dặm xa xôi tới đây tìm nàng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, không đạt được mục đích, hắn sẽ không rời đi, mà vừa rồi, nàng đã để lộ ra vẻ thất thố của mình, không thể nào lại mất chừng mực trước mặt hắn, để hắn lợi dụng thời cơ nữa.
Ánh mắt Tô Dịch Hàn chợt loé lên, nàng đã khác xa cô gái nhỏ dễ lừa dễ dụ của năm năm trước. Sự tôi luyện của thương trường suốt năm năm qua đã biến nàng từ một thiếu nữ ngây thơ trong sáng, thành một thương nhân khôn khéo. Hắn mỉm cười, trầm giọng nói: “Nếu ngươi thật sự muốn biết tung tích của chiếc vòng này, sao không mời ta vào trong ngồi một chút. Ít ra, cũng có thể nói chi tiết, tỉ mỉ cho ngươi biết.”
Thanh Hạm khẽ cười khẩy, nói: “Tô đại đương gia, mời đi bên này!” Muốn đàm phán giao dịch với nàng sao? Trước hết hắn nên nghĩ xem hắn có đủ tư cách không đã!
Tô Dịch Hàn ngồi ngay ngắn cạnh bàn trà, nhấp từng ngụm trà nhỏ một, vừa uống vừa khen: “Trà ngon! Còn ngon hơn cả trà Lục Ba của Huyến Thải sơn trang!”
Bộ dạng kia của hắn, rõ ràng là đang cố tình chọc tức nàng, hắn càng như vậy, nàng càng không thể vội vàng được. Nàng cười nhạt: “Tô đại đương gia thật tinh thông trà đạo, tên của trà này cũng là trà Lục Ba, chỉ là, bên trong có bỏ thêm một chút vị khác. Hương vị ngọt đậm này, uống xong sẽ để lại dư vị rất lâu, quan trọng nhất là, sau khi uống xong tách trà này, nếu trong ba ngày không có giải dược, nhất định sẽ thủng ruột mà chết.”
Nghe nàng nói vậy, Tô Dịch Hàn biến sắc, vẻ đắc ý cũng biến mất sạch, phun vội ngụm trà trong miệng ra, trừng mắt nhìn Thanh Hạm nói: “Mấy năm không gặp, ngươi lại độc ác như thế! Còn dám hạ độc trong trà…”
Thanh Hạm cũng chậm rãi cầm tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ: “Vừa rồi ta quên nói, nếu Tô đại đương gia không mau trả lời câu hỏi của ta, chỉ sợ sự tình sẽ càng lớn hơn nữa. Ta là người rất mau quên, hạ độc xong, lại dễ quên mất là mình hạ độc gì, đến lúc đó, lại đưa nhầm giải dược, chỉ sợ sẽ càng nghiêm trọng hơn. Hơn nữa, người mà chết đi, chẳng lẽ ruột với bụng lại không thối rữa? Có phải không, Tô đại đương gia?” Dứt lời, nàng khẽ cười nhìn Tô Dịch Hàn.
Nghe nàng nói vậy, mặt Tô Dịch Hàn càng tái đi, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Vòng tay này, ta nhặt được dưới chân núi Bất Chu vào tháng ba năm nay.”
Thanh Hạm lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhặt được à? Thứ quý giá thế này mà cũng dễ dàng nhặt được, nếu Tô đại đương gia có bản lĩnh, đi kiếm thêm vài thứ nữa đi? Hơn nữa, cho dù ngươi có nhặt được, thì làm sao ngươi biết nên cầm vòng tay này tới tìm ta, và ta cũng sẽ biết nó?”
Tô Dịch Hàn trừng mắt nhìn Thanh Hạm nói: “Ta nói nhặt được là nhặt được, tin hay không tuỳ ngươi. Còn vì sao ta mang vòng tay này tới tìm ngươi, thật ra chẳng có gì kỳ quái. Năm năm trước, màn biểu diễn kinh thế của ngươi và Lăng Nhược Tâm ở trong cung, đã sớm thành giai thoại lưu truyền trong dân gian. Mọi người đều biết chuyện công chúa Thiên Nhan ban thưởng vòng tay cho ngươi.”
Thanh Hạm nhìn hắn, muốn thăm dò xem lời nói của hắn có thể tin được bao nhiêu phần. Nhưng trên mặt hắn lúc này chỉ trần ngập sự phẫn nộ, khiến nàng bình tĩnh hơn. Thực ra, nghe hắn nói vậy, nàng cũng hơi thất vọng. Nàng vốn tưởng rằng Tô Dịch Hàn mang vòng tay này tới gặp nàng, có lẽ vì đã gặp Lăng Nhược Tâm, ai ngờ, lại là nhặt được…
Núi Bất Chu ở phía Tây Nam nước Phượng Dẫn, cũng là một nơi mà con sông ở thành Tầm Ẩn chảy qua. Nếu năm đó sau khi Lăng Nhược Tâm rơi xuống vách đá, thật sự bị dòng nước xiết cuốn đi, thì cũng không phải là không thể trôi tới chân núi đó.
Thanh Hạm thản nhiên nói: “Thì ra Tô đại đương gia cũng vì lời đồn năm đó mà tin vào chuyện này, vượt ngàn dặm tới đây muốn giao dịch với ta, đúng là không dễ dàng gì. Minh Viễn, đến trướng phòng lấy một ngàn lượng cho Tô đại đương gia, coi như trả phí cực nhọc cho hắn!”

Nghe Thanh Hạm nói vậy, Tô Dịch Hàn không còn giữ được dáng vẻ thản nhiên như trước nữa. Hắn đứng vụt dậy: “Giờ mà ngươi đã muốn ta đi rồi à? Lấy giải dược ra trước đã!”
Thanh Hạm khẽ cười: “Thật ra, vừa rồi ta chỉ đùa với Tô đại đương gia chút thôi. Không ngờ ngươi lại tưởng thật, tách trà đó chỉ là một ly trà ngon thôi mà. Ta có thể khẳng định, trong đó không có độc dược.”
Tô Dịch Hàn nghe vậy, vô cùng tức giận. Hắn tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm, chưa từng bị ai trêu chọc như thế! Hắn tức giận đến đỏ mặt tía tai, oán hận nói: “Đoàn Thanh Hạm, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Ánh mắt Thanh Hạm lạnh đi, thản nhiên nói: “Vừa rồi khi còn ở ngoài, ta đã nói với ngươi, tính ta không được tốt, hơn nữa, cũng đã hỏi ngươi vài lần. Có điều, chính vì ngươi cảm thấy ta dễ bị ức hiếp giống như năm đó, có thể để mặc cho ngươi trêu đùa. Chuyện tách trà này, cũng chỉ là một trò đùa nhỏ mà thôi. Nếu Tô đại đương gia cảm thấy không trúng độc không vui, thì ta cũng không ngại cho ngươi nếm thử mùi vị bị trúng độc đâu.”
Nghe nàng nói vậy, Tô Dịch Hàn uất nghẹn. Bàn về võ công, hắn đấu không lại nàng, đấu trí cũng thua nàng, đây lại là địa bàn của nàng, căn bản là hắn không thể diễu võ giương oai được. Hắn rầu rĩ hừ một tiếng, rốt cuộc cũng không thể nói gì.
Đúng lúc này, Minh Viễn đã lấy một ngàn lượng từ trướng phòng tới, đưa cho Thanh Hạm. Nàng nhận bạc rồi nói với Tô Dịch Hàn: “Tô đại đương gia vất vả rồi! Có chút lễ vật nho nhỏ coi như lời cảm ơn!”
Tô Dịch Hàn không nhận bạc, trừng mắt nói với Thanh Hạm: “Đưa ra đây!”
Thanh Hạm nhíu mày, không hiểu: “Tô đại đương gia bảo ta đưa cái gì?”
Tô Dịch Hàn oán hận nói: “Trả vòng tay cho ta! Giá trị của chiếc vòng kia còn hơn xa một ngàn lượng. Đoàn Thanh Hạm, tâm địa của ngươi thật quá đen tối!”
Thanh Hạm cười hì hì nói: “Tô đại đương gia nói đùa à, chiếc vòng tay kia vốn là của ta, sao lại phải trả ngươi?”
Tô Dịch Hàn giận dữ: “Đoàn Thanh Hạm, ngươi chơi xấu, chiếc vòng đó rõ ràng ngươi vừa lấy từ tay ta.”
Thanh Hạm nhìn hắn, mặt đầy vẻ khó hiểu nói: “Vừa rồi Tô đại đương gia cũng nói, chiếc vòng tay kia là của công chúa Thiên Nhan ban cho ta, khắp nước Phượng Dẫn không ai không biết, không ai không hiểu. Nó thành của Tô đại đương gia từ bao giờ thế?”
Chỉ một câu đã khiến Tô Dịch Hàn tức đến lồi hai mắt, oán hận nói: “Đoàn Thanh Hạm, năm năm không gặp, ngươi chẳng những học được kinh thương, còn vô cùng giả dối, đúng là một kẻ vô lại!”
Thanh Hạm khẽ mỉm cười: “Tô đại đương gia, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bừa. Chuyện ngươi nói ta là vô lại, nếu để truyền ra ngoài, sẽ tạo thành tổn thất rất lớn, ngươi biết không hả? Ta nể mặt ngươi đi ngàn dặm tới đây để đưa chiếc vòng này, nên mới cho ngươi chút bạc gọi là phí đi đường. Ngươi đừng không biết xấu hổ. Nếu ngươi không muốn nhận chỗ bạc đó, ta cất đi là được.” Dứt lời, nàng lại đưa bạc cho Minh Viễn.
Nghe Thanh Hạm nói vậy, Tô Dịch Hàn giận quá hoá cười: “Đoàn Thanh Hạm! Xem như ngươi lợi hại!” Dứt lời, hắn định rời đi, nhưng nghĩ lại, thấy vô cùng bực tức, liền giật lấy số bạc trên tay Minh Viễn, xoay người rời đi.
Khi Tô Dịch Hàn vừa ra tới cửa, hắn quay đầu lại, hung hãn nói: “Đoàn Thanh Hạm, chúng ta cùng chờ xem!”
Nhìn bộ dạng của hắn, Thanh Hạm khẽ cười lạnh. Lần này Tô Dịch Hàn tới đây, không những không giao dịch thành công, còn để mất đi Cửu chuyển lưu quang trục, cũng đủ khiến hắn tức tối đến nửa ngày rồi.
Sau khi Tô Dịch Hàn đi khỏi, Tô Tích Hàn bước ra, cười nói: “Cô càng ngày càng giống một tên vô lại. Mà với người như hắn, có lẽ cũng chỉ có biện pháp của cô mới hiệu quả nhất.”
Thanh Hạm khẽ mỉm cười: “Sao thế? Giờ lại xót xa cho ca ca cô rồi à? Ta còn tưởng ta giáo huấn hắn giúp cô, cô sẽ cảm kích ta cơ đấy!”
Tô Tích Hàn lườm nàng một cái nói: “Cô đừng có nói linh tinh trước mặt ta. Xót hắn á? Làm gì có chuyện đó. Ta chỉ ước vừa rồi cô thật sự hạ độc hắn ấy.”

Thanh Hạm nhẹ kéo tay nàng qua nói: “Cô cũng đừng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt ta, dù thế nào, hắn cũng là ca ca ruột thịt của cô.”
Tô Tích Hàn thở dài nói: “Cô có thấy một ca ca ruột thịt nào, vì tính kế mà đi đặt muội muội ruột thịt của mình lên cùng một chiếc giường với nam tử khác không?” Dứt lời, nàng khẽ cắn môi nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại nữa. Có điều, ta thực sự rất cảm ơn cô đã giúp ta giáo huấn hắn. Chỉ là, tính cách của hắn như vậy, ta sợ hắn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.”
Thanh Hạm khẽ hừ một tiếng: “Hắn sẽ không từ bỏ ý đồ à? Vậy cũng tốt, có bản lĩnh cứ lăn tới đây. Nếu làm ta tức lên, thì ngày mai ta sẽ cho Tô gia trang biến mất khỏi cõi đời này!”
Tô Tích Hàn thở dài, nhưng nàng biết, Thanh Hạm không phải chỉ nói mạnh miệng. Mấy năm nay, mỗi lần Thanh Hạm ép Tô gia trang đến đường cùng, cũng đều để lại cho hắn một đường lui, cho Tô gia trang có thể sống sót. Nhưng Tô Tích Hàn cũng biết, Tô gia trang là tử mệnh của Tô Dịch Hàn, mỗi lần thấy mối làm ăn của mình bị người khác giành mất, cũng là một đòn trí mạng đối với hắn.
Vì Thanh Hạm cũng hiểu rõ điểm này, nên suốt mấy năm qua, nàng vẫn đùa bỡn Tô Dịch Hàn trong lòng bàn tay. Bản thân Tô Dịch Hàn cũng không hiểu vì sao mọi việc lại thành như vậy, hắn càng lo lắng, ra sức muốn cứu vãn, thì lại mất càng nhiều hơn. Lần này, hắn không biết tự lượng sức mình, tìm tới cửa gây sự, đương nhiên cũng chỉ có thể rước nhục vào người. Đoàn Thanh Hạm đã không còn là Đoàn Thanh Hạm ngây thơ của năm đó nữa rồi, nhưng Tô Dịch Hàn lại quá chậm hiểu.
Đêm đó, Thanh Hạm thu dọn đồ đạc, Tô Tích Hàn liền hỏi: “Cô thật sự quyết định đi núi Bất Chu sao?”
Thanh Hạm gật đầu: “Ừ.”
Tô Tích Hàn thở dài: “Nhưng cô cũng vừa mới về, lại đã đi tiếp à? Hơn nữa, lời hắn nói cũng chưa chắc là thật.”
Thanh Hạm khẽ cắn môi: “Không cần biết có thật hay không, lần này ta nhất định phải đi, cô cũng biết đấy, mấy năm nay, chỉ cần có một chút tin tức về hắn, ta đều đi tìm hiểu thực hư.” Trong mắt nàng đầy vẻ u sầu, nói tiếp: “Dù là mang theo hy vọng để đi, rồi lại thất vọng đến ngàn vạn lần, thì ta cũng không thể buông tay được.”
Tô Tích Hàn kéo tay nàng nói: “Thanh Hạm, đừng ép buộc bản thân như thế, nếu hắn biết mấy năm vừa rồi, cô chịu khổ sở vì hắn nhiều như vậy, hắn cũng sẽ đau lòng lắm.”
Thanh Hạm khẽ cười: “Cho nên, ta mới nhất định phải tìm bằng được hắn. Ta đã chịu khổ cực nhiều như vậy. Chờ đến khi tìm được hắn, ta nhất định phải đòi lại hết, cho hắn thương yêu ta thật nhiều. Ta còn muốn giáo huấn hắn nữa, bao nhiêu năm như vậy mà không tới tìm ta. Nếu để ta tìm thấy hắn, ta sẽ tính cả vốn lẫn lời với hắn.” Dứt lời, đôi mắt đen láy của nàng như có thần hơn, giống như Lăng Nhược Tâm đang ở ngay trước mắt nàng vậy.
Nhìn sắc mặt của nàng, Tô Tích Hàn biết có khuyên cũng không được, đành nói: “Nhưng Tô Dịch Hàn cũng đã biết mấy năm nay cô tranh mất mối làm ăn của hắn, lại biết cô với Lăng Nhược Tâm tình sâu nghĩa nặng, vẫn luôn đi tìm Lăng Nhược Tâm. Lần này chỉ sợ hắn đã bày sẵn bẫy để chờ cô nhảy vào. Với tính cách của hắn, e là chuyện gì cũng có thể làm được. Ta nghĩ hắn đã lập sẵn bẫy ở núi Bất Chu chờ cô rồi. Nếu không, làm gì có chuyện tình cờ như thế, tự dưng hắn lại nhặt được cửu chuyển lưu quang trục. Chẳng lẽ cô đã quên chuyện ba năm trước rồi sao?”
Chuyện ba năm trước làm sao quên nhanh thế được. Thanh Hạm nhớ rõ, khi hắn biết mỗi khi nàng nghe thấy có nam tử nào biết thêu, thì nhất định sẽ đi tìm, liền truyền tin tới Vô Hối sơn trang, dẫn dụ Thanh Hạm mắc câu. Lần đó, nếu không phải trùng hợp có Thanh Sơn và Lạc Thành ở gần đó, nhận được thư cầu cứu của nàng, nên kịp thời qua trợ giúp, chỉ e nàng đã bỏ mạng rồi.
Ánh mắt Thanh Hạm trở nên kiên định hơn, nhìn Tô Tích Hàn nói: “Dù ở đó đã bày sẵn bẫy, thiết kế nhiều cơ quan nguy hiểm, nhưng nếu ta không đi, thì lòng ta không thể yên được. Nếu đã vậy, chi bằng tự ta đi chứng thực. Hơn nữa, lần này ta sẽ đưa Thanh Sơn, Lạc Thành đi cùng, không sao đâu.”
Tô Tích Hàn biết tính cách của nàng, vừa bướng bỉnh vừa kiên cường, không thể nói nổi, đành phải nói: “Nếu cô nhất định phải đi, thì nhớ cẩn thận!”
Thanh Hạm khẽ nhếch miệng cười, ôm nàng nói: “Ta biết cô lo cho ta! Cô yên tâm, coi như vì cô, ta cũng sẽ không để mình xảy ra việc gì! Nếu ta mà chết, cô sẽ phải thủ tiết mất.”
Nghe nàng luyên thuyên, Tô Tích Hàn bất đắc dĩ thở dài, trừng mắt lườm nàng một cái rồi giúp nàng thu dọn đồ đạc.
***
Sau khi quay về khách điếm, Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm dùng cơm xong, liền đóng chặt cửa phòng. Lăng Nhược Tâm nói: “Hôm nay vào cung thật mệt mỏi. Tướng công, chúng ta đi nghỉ sớm đi!”

Thanh Hạm hiểu ý, đáp: “Ta cũng mệt rồi!”
Lăng Nhược Tâm mở chăn ra, lấy hai bộ y phục dạ hành, ý bảo Thanh Hạm thay. Thanh Hạm không biết hắn định làm gì, nhưng nhìn sắc mặt hắn nghiêm trọng, cũng thay theo ý hắn.
Sau khi Lăng Nhược Tâm thay xong y phục dạ hành, hắn mở cửa sổ đằng sau của khách điếm, nhìn thấy Thanh Hạm cũng vừa thay xong, liền nhảy qua cửa sổ xuống dưới, Thanh Hạm vội thi triển khinh công bám theo.
Hắn đi rất nhanh, hai người chạy băng băng qua các nóc nhà trong thành Phượng Tiềm, mà dưới mái nhà, là những tiếng ồn ào náo động của đường phố. Ngày đầu thu, trời tối sớm, trên đường không còn mấy người qua lại, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy vệ binh đi tuần.
Dọc đường đi, hai người không nói câu gì. Thanh Hạm muốn hỏi hắn định đi đâu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bí hiểm của hắn, cũng chỉ đành nhịn xuống, cố gắng bám sát hắn. Lăng Nhược Tâm đi về hướng Bắc khoảng một khắc, cuối cùng dừng lại trước một đại trạch lớn.
Nhìn thấy trong đại trạch đó đèn đuốc sáng trưng, thủ vệ đi qua đi lại, canh giữ rất nghiêm ngặt, Thanh Hạm đang định hỏi đây là nơi nào, thì Lăng Nhược Tâm ra hiệu im lặng với nàng, thừa dịp đổi tốp gác rồi nhảy lên mái nhà.
Thanh Hạm nhìn hắn hành động nhẹ nhàng, hiển nhiên là có căn cơ khinh công vô cùng tốt, tuy không hơn khinh công của nàng, nhưng cũng cực kỳ cao minh. Nàng nhẹ nhàng đi theo sau hắn, nhìn bốn phía đều là thị vệ, cũng biết nếu bị phát hiện sẽ rất khó thoát thân. Trong lòng nàng cũng hơi căng thẳng, còn có sự hưng phấn khó hiểu. Trước kia, nàng đã từng muốn nửa đêm đi do thám ở nơi nào đó, trộm bảo vật hay cướp ngục gì gì đó, không ngờ hôm nay, dưới tình huống không có sự chuẩn bị trước, nàng lại có thể tự mình thể nghiệm cảm giác này.
Nhìn thấy Lăng Nhược Tâm nằm bẹp xuống mái nhà như con dơi, nàng cũng làm theo hắn. Nhìn bộ dạng của nàng, hắn cười thầm, nhưng cũng không ngăn cản, nhẹ nhàng lật một miếng ngói, ném ra xa.
Một tên thị vệ vừa hô lên: “Ai?” cả đám thị vệ liền vội vàng chạy qua hướng miếng ngói rơi xuống.
Lăng Nhược Tâm thừa lúc này, vội bay sang một mái nhà khác, Thanh Hạm cũng nhanh chân bám theo. Hắn dạo trên nóc nhà một vòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào một căn phòng lớn ở giữa, nhìn thấy thị vệ vừa vặn đi tới chỗ rẽ, hắn liền nhảy xuống nhanh như chớp, nhẹ nhàng hé cửa sổ, đang định lắc mình vào, ai ngờ, hắn nhanh, Thanh Hạm còn nhanh hơn. Ngay lúc hắn hé cửa sổ, nàng đã biết ngay hắn muốn vào phòng, liền chen trước lao từ mái nhà xuống phi thẳng vào trong. Nhìn hành động của nàng, Lăng Nhược Tâm lắc lắc đầu, cũng đành nhanh chóng vào theo.
Vào đúng lúc hai người vừa vào được trong phòng, thì thị vệ kia đã từ chỗ rẽ đó quay lại, nếu chậm một chút thôi chỉ sợ là đã bị phát hiện rồi.
Vừa vào phòng, Thanh Hạm không khỏi giật mình. Căn phòng đó rất rộng, nhưng bên trong bày biện rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn, bốn chiếc ghế, một cái giường và một tấm bình phong, trong phòng đốt một ngọn đèn nhỏ. Một người nam tử ngồi ngay ngắn bên bàn, đang uống gì đó. Thanh Hạm thấy bóng người kia rất quen, dường như đã gặp ở đâu. Chờ đến khi nam tử đó quay người lại, nàng không khỏi chấn động! Người kia chính là Thái tử Phong Ảnh!
Cửa bị mở ra, khiến một cơn gió thổi vào làm ngọn đèn chập chờn. Tần Phong Ảnh như linh cảm có người bước vào liền quay người lại, lại nhìn thấy hai hắc y nhân đứng đó khiến hắn cũng giật mình kinh hãi. Đang định lên tiếng, thì Lăng Nhược Tâm kéo khăn che mặt của mình xuống nói: “Điện hạ, là ta!” Hắn cũng kéo khăn che mặt của Thanh Hạm xuống.
Vừa nhìn thấy hai người, Tần Phong Ảnh mừng rỡ: “Hai người tới là tốt rồi!” Hắn như nhớ ra gì đó, đi tới bên giường, nhấc gối lên, kéo một vòng sắt, cạnh giường lập tức hiện ra một con đường. Hắn đi xuống trước, Lăng Nhược Tâm dùng mắt ra hiệu với Thanh Hạm, rồi hai người cũng đi xuống theo.
Trong đường hầm tối đen, Tần Phong Ảnh đưa tay lấy điểm hoả ra, châm đèn lên. Hắn lại nhẹ nhàng kéo vòng sắt, cửa hầm lặng lẽ khép lại. Thanh Hạm nhìn quanh, căn mật thất này cũng rất đơn giản, bên trong chỉ có một chiếc bàn và mấy chiếc ghế dựa.
Lúc này, Tần Phong Ảnh mới nói: “Trang Võ nói cô đến thành Phượng Tiềm, nên ta cũng đoán cô sẽ đến, chỉ không ngờ cô lại đến nhanh như vậy, còn dẫn cả Đoàn huynh đệ đến đây.” Dứt lời, hắn gật gật đầu với Thanh Hạm.
Thanh Hạm thấy hắn tuy bị giam lỏng nhưng thần thái cũng không kém hơn lúc gặp hắn ở Huyến Thải sơn trang. Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, tuy mặt vẫn tươi cười, nhưng Thanh Hạm lại cảm thấy ánh mắt hắn hơi kỳ quái.
Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải đến, chi bằng đến sớm một chút thì hơn.”
Tần Phong Ảnh gật đầu nói: “Cô đã đưa Lưu Quang Dật Thải cho Hoàng hậu chưa?”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Nếu không có Lưu Quang Dật Thải, ta cũng không gặp được Hoàng hậu, không gặp được Hoàng hậu, thì đương nhiên không biết ngày hôm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Dù thế nào, ta cũng không thể để Huyến Thải sơn trang bị huỷ trên tay ta.” Để chế tạo Lưu Quang Dật Thải, hắn và Thanh Hạm đã mất rất nhiều tâm huyết, dù hắn không cần Huyến Thải sơn trang, nhưng cũng không muốn khiến Lăng Ngọc Song thất vọng.
Tần Phong Ảnh nhìn Thanh Hạm nói: “Nghe nói các ngươi đã thành thân rồi?”
Lúc hắn ta nói câu này, Thanh Hạm càng cảm thấy ánh mắt của hắn kỳ quái, nhưng kỳ quái thế nào thì nàng lại không nói nên lời. Nàng nhớ đến những lời Lăng Nhược Tâm nói với nàng, trong lòng không khỏi cảnh giác hơn.
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm khẽ chuyển, mặt đầy ý cười: “Sao điện hạ không hỏi tin tức ta thám thính được ở chỗ Hoàng hậu trước, mà lại quan tâm đến việc tư của Nhược Tâm như vậy?”

Tần Phong Ảnh khẽ cười: “Chuyện xảy ra hôm đó, Trang Võ đã nói cho cô rồi, cô cũng đã biết rõ nguyên nhân hậu quả, cô đến chỗ Hoàng hậu chẳng qua cũng chỉ để xem thái độ của bà thế nào thôi. Hướng chi, cô cũng sớm biết rằng ta và Tam đệ vốn như nước với lửa. Bà là mẹ đẻ của Tam đệ, cô cũng biết thủ đoạn của bà ta rồi, những gì cô nghe được từ chỗ bà ta, cũng chỉ đơn giản là nói tầm bậy, để đẩy ta vào chỗ chết. Có gì hay mà phải hỏi? Hai người vừa thành thân đã phải bôn ba vì chuyện của ta, thật vất vả cho hai người.”
Lăng Nhược Tâm nhìn ánh mắt của Tần Phong Ảnh, nói: “Điện hạ đề cao ta như vậy, khiến ta vô cùng cảm kích. Thật ra, lần này ta đi gặp Hoàng hậu, trừ việc nghe ngóng chuyện của ngài, cũng nhân tiện hỏi thăm chuyện phát sinh ở hoa viên năm đó. Tính ra, ta chắc hẳn còn phải cảm tạ điện hạ, tình sâu nghĩa nặng, vì muốn có được niềm vui của Hoàng thượng, còn tính dâng ta cho Hoàng thượng nữa.”
Vừa nghe mấy lời này, Thanh Hạm hơi kinh hãi. Ngày ấy, khi Lăng Nhược Tâm nói với nàng chuyện này, hắn nói chỉ là nghi ngờ đó là mưu kế của Thái tử, không ngờ hắn vừa gặp Hoàng hậu một lần đã chứng thực được chuyện này.
Sắc mặt Tần Phong Ảnh không thay đổi, mắt hơi chớp nhẹ một cái, thần sắc trong ánh mắt vẫn như trước: “Mấy lời này của Nhược Tâm đúng là kỳ cục, ngày đó, ta và cô cũng không quen thuộc gì, hơn nữa, phụ hoàng vẫn rất thương ta, đáng để ta phải làm chuyện như vậy sao?”
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Hoàng thượng có sủng ái điện hạ hay không, việc này Thái tử rõ ràng hơn ta, ta cũng không cần phải nói nhiều. Có điều, điện hạ ngàn vạn lần không nên giết cung nữ Ngưng Thuý sau khi mưu kế thành công. Điện hạ thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết làm thế không khác nào giấu đầu hở đuôi hay sao? Chuyện vốn không khiến người ta nghi ngờ, nhưng Ngưng Thuý chết đi, thì sự tình từ đầu tới cuối càng thêm rõ ràng hơn.” Thật ra, hôm nay khi hắn gặp Hoàng hậu, cũng chỉ tìm cớ để hỏi tin tức của Ngưng Thuý, lại biết được tin cô ta đã chết từ bốn năm trước.
Thần sắc Tần Phong Ảnh cũng không hề biến đổi, trong mắt lại có thêm một chút thăm dò: “Giờ ngươi nói chuyện này, không phải là nghi ngờ năm đó chính ta tìm Ngưng Thuý kéo ngươi đi, rồi lại tìm cách dẫn phụ hoàng tới đấy chứ?”
Ý cười trên mặt Lăng Nhược Tâm biến mất, hắn nghiêm mặt nói: “Thật ra, điện hạ không cần phải thiết kế một màn như vậy, với địa vị của Huyến Thải sơn trang trong triều, thì vốn cũng cần phải tìm một chỗ dựa. Điện hạ chỉ cần ngỏ ý muốn mượn sức, chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý tương trợ, không cần phải khiến cho ta thành kẻ thù của Hoàng hậu và Tam hoàng tử.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Có điều, ngươi làm như vậy, cũng thật ngoan độc, hoàn toàn phá huỷ quan hệ của ta và bọn họ, chỉ có thể toàn tâm toàn ý giúp ngươi, bị ngươi bày mưu tính kế còn phải mang ơn ngươi. Điện hạ, thủ đoạn của người còn cao minh, độc ác hơn Tam hoàng tử nhiều.”
Sắc mặt Tần Phong Ảnh vẫn không biến đổi chút nào, trong mắt lại có thêm vẻ tán thưởng, chậm rãi nói: “Những điều này là tự ngươi đoán ra, hay là Hoàng hậu nói cho ngươi biết?”
Lăng Nhược Tâm cười nhạt: “Ngươi cũng không cần phải châm ngòi cho mối quan hệ của ta và Hoàng hậu nữa đâu. Quan hệ của ta và người đã đúng như ngươi mong muốn. Tuy không đến mức như nước với lửa, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì. Hôm nay ta tới đi, chỉ muốn hỏi một chút, điện hạ mất công bày mưu tính kế như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”
Sự tán thưởng trong mắt Tần Phong Ảnh càng đậm hơn: “Người ta nói Lăng Đại tiểu thư của Huyến Thải sơn trang tuy là nữ tử, có giỏi đến đâu cũng không thể hơn nam tử được. Nhưng ta lại cảm thấy, nam nhân trong thiên hạ này, không có mấy người có thể so được với ngươi. Thật ra, ta cũng rất muốn hỏi ngươi một chuyện, Thanh Hạm rõ ràng là nữ tử, ngươi còn thành thân với nàng, rốt cuộc là vì sao?”
Nghe hắn ta nói vậy, Thanh Hạm thầm kinh hãi, không phải là hắn nhìn thấu chuyện gì rồi chứ? Nàng không nhịn được liền nói: “Ta đường đường là một nam tử hán, lại bị ngươi nói là nữ tử, đúng là quá buồn cười!!!”
Nàng không cười, mà hai người còn lại cũng không ai cười nổi.
Lăng Nhược Tâm không trả lời hắn, trên mặt lại thoáng có ý cười, thản nhiên nói: “Thật ra, lần này điện hạ không cần thiết phải bày ra thế trận thế này. Đặt nhiều tiền cược lên người ta như vậy không sợ quá mạo hiểm sao?” Thủ đoạn của Tần Phong Ảnh thực sự khiến hắn bội phục.
Tần Phong Ảnh cười ha hả nói: “Ta thích nhất nói chuyện với người thông minh, mà Lăng Đại tiểu thư lại là người thông minh nhất trong những người thông minh. Cho nên, người như vậy, rất đáng để mạo hiểm. Nếu ta thắng, là thắng cả thiên hạ, còn nếu thua, cùng lắm cũng chỉ mất Huyến Thải sơn trang mà thôi.”
Thanh Hạm nghe hai người càng nói càng phức tạp, khiến nàng không hiểu gì. Hiện giờ hắn bị giam ở đây, lại nói thắng là thắng cả thiên hạ, thua thì chỉ mất Huyến Thải sơn trang là sao? Hay trong chuyện này vẫn có điểm mấu chốt nào đó mà nàng không biết?!
Lăng Nhược Tâm cũng chỉ khẽ cười: “Điện hạ đề cao quá rồi! Huyến Thải sơn trang chỉ là một thương nhân bình thường, vốn cũng có thể không cần để ý đến chuyện trong cung, càng không thể nói là sẽ giúp được điện hạ lấy được cả thiên hạ. Cho dù có bản lĩnh này, thì cũng không dám can thiệp nhiều vào chuyện cung đình. Điện hạ cần bạc, Huyến Thải sơn trang sẽ toàn lực giúp đỡ. Nhưng nếu coi Huyến Thải sơn trang là tiền cược, thì cũng quá đề cao ta rồi.”
Tần Phong Ảnh bí hiểm nói: “Người đời đều biết, thủ đoạn kinh thương của Lăng Đại tiểu thư vô cùng cao minh, nhưng không ngờ cũng nhìn thấu cả việc triều chính như thế.”
Mặt Lăng Nhược Tâm lạnh đi: “Dù ta có hiểu rõ, thì điện hạ cũng không nên lợi dụng Huyến Thải sơn trang như vậy. Nếu ta đoán không nhầm, thì ngày ấy, cũng chính điện hạ đã phóng hoả căn phòng ở khách điếm.” Tần Phong Ảnh còn chưa trả lời, Lăng Nhược Tâm đã nói tiếp: “Thật ra điện hạ không cần phải bức ta vào ngõ cụt như vậy, những việc đó thật sự cũng không đem lại kết quả gì tốt. Hơn nữa, điện hạ dồn ép ta như thế, dù sao Huyến Thải sơn trang cũng là vật hy sinh, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ta trực tiếp đốt sạch Huyến Thải sơn trang là xong rồi.”
Thanh Hạm nghe thế, tim nhảy dựng lên, đốt sạch Huyến Thải sơn trang? Có nghiêm trọng vậy không? Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu nàng, nếu Lăng Nhược Tâm muốn khôi phục thân phận nam nhi, thì một mồi lửa đốt sạch Huyến Thải sơn trang có lẽ cũng là cách trực tiếp nhất, hiệu quả nhất.
Nghe câu này, rốt cuộc sắc mặt Tần Phong Ảnh cũng biến đổi, sự tàn khốc hiện rõ trong ánh mắt hắn, hắn gằn giọng nói: “Lăng Đại tiểu thư quả nhiên rất quyết đoán! Xem ra, trước kia ta vẫn đánh giá thấp ngươi!”
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Ngươi không xem thường ta, chỉ là ngươi quá coi trọng chính mình. Nếu ngươi hành động không quá ngoan độc như vậy, thì ta cũng sẽ không nhận ra âm mưu của ngươi. Ngươi trăm tính ngàn toán lại không ngờ được Lưu Quang Dật Thải không những không bị huỷ, còn bị ta nhìn thấy cả tiểu xảo của mình!”
Tần Phong Ảnh nhìn Lăng Nhược Tâm, khẽ cười: “Có lẽ vậy! Nhưng hiện giờ, có vẻ ngươi cũng không có quá nhiều sự lựa chọn. Ngươi đắc tội Hoàng hậu và Tam đệ, bây giờ, ngươi chỉ có thể chọn giúp ta, Lăng Đại tiểu thư.” Hắn dừng lại một chút lại nói: “Có lẽ, ta nên gọi ngươi là Lăng đại công tử mới đúng!”
Hết chương 4.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui