Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Hai năm nay, tuy Tần Phong Dương cũng là một hoàng đế tốt, chăm lo cho việc nước, việc dân, nhưng thường xuyên gặp bạo động khiến hắn không được yên bình. Mà nơi xảy ra bạo động, không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Suy đi tính lại, thì đúng là Tần Phong Dương cũng không có tâm tư tàn nhẫn, độc ác như Tần Phong Ảnh.
Thanh Sơn gật đầu nói: “Trang chủ nói cũng rất có lý, nhưng mà…”
Thanh Hạm ngắt lời hắn: “Huynh hiểu rõ ân oán giữa ta và bọn hắn. Ngày đó, hắn bức chúng ta đến đường cùng, nhưng mấy năm nay, sự oán hận cũng phai nhạt đi rất nhiều. Chỉ là, ta nuốt không trôi món nợ đó, bọn hắn khinh người quá đáng, ngày đó áp bức chúng ta từng bước một, cuối cùng khiến hắn rơi xuống vực không có tin tức gì. Nỗi khổ trong lòng ta, ngươi biết mà?”
Nghĩ đến chuyện đó, lòng nàng vô cùng đau đớn. Chuyện xưa như gió, hồi ức như mộng! Mà trong giấc mộng đó, ngoài sự ấm áp ngọt ngào, còn có cả máu tanh!
Thanh Sơn chậm rãi nói: “Ngày đó, ta và Lạc Thành cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết. Bảy mươi tám huynh đệ đi theo, chỉ còn lại mình ta và Lạc Thành. Nếu nói đến hoàng thất, lòng ta sao có thể không oán hận! Tuy Tần Phong Dương là một vị hoàng đế tốt, nhưng cũng không đánh lại được mưu ma chước quỷ của Tần Phong Ảnh. Ta chỉ không hiểu, vì sao trang chủ phải giúp Tần Phong Ảnh?”
Thanh Hạm thản nhiên nói: “Ta không giúp Tần Phong Ảnh. Chuyện ngày đó hoàn toàn do hắn gây ra. Về tâm tư của Tần Phong Dương, ta còn có thể hiểu được vài phần, còn sự ngoan độc của Tần Phong Ảnh lại khiến ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.” Nhưng có lẽ, nàng cũng nên cảm tạ Tần Phong Ảnh. Nếu hắn không hạ xuân dược cho nàng, nàng và Lăng Nhược Tâm cũng không viên phòng, không viên phòng, sẽ không có tiểu Vô Ưu.
Thanh Sơn đầy nghi hoặc nói: “Vậy sao trang chủ còn muốn bán chỗ vũ khí kia cho Tần Phong Ảnh?” Hắn đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu nhưng không dám vì sợ chạm vào nỗi đau trong lòng nàng.
Thanh Hạm hỏi ngược lại: “Thanh Sơn, năm năm nay chúng ta mai danh ẩn tích, dùng Vô Hối sơn trang để che giấu thân phận, nhưng thật ra lại chú trọng khai thác khoáng sản, chế tạo binh khí, huynh biết vì sao chứ?”
Thanh Sơn đáp: “Vì báo thù.”
Thanh Hạm thở dài: “Thật ra, những năm gần đây, ta cũng cực kỳ chán ghét cuộc sống chìm trong thù hận. Chỉ là, mỗi khi đêm dài tĩnh lặng buông xuống, lòng ta không hiểu sao sẽ vô cùng đau đớn, đau đến không thở nổi. Ta không muốn phá hỏng vương triều của Tần Phong Dương. Ta cũng không có bản lĩnh đó, cũng không có tâm tư độc ác đó, ta chỉ muốn cho bọn họ cũng được nếm thử một chút, cảm giác nhà tan cửa nát là thế nào.”
Thanh Hạm vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Huyến Thải sơn trang cháy đen, ngọn lửa đã thiêu rụi đi tất cả. Tuy Tần Phong Dương nói đó không phải là người của Huyến Thải sơn trang, nhưng mấy năm nay nàng vẫn không tìm thấy Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần. Nếu bọn họ còn sống, hẳn sẽ phải đến tìm nàng chứ?! Cho nên, điều đó cũng chỉ ra rằng, Tần Phong Dương nói dối. Có lẽ bọn họ cũng giống như những phế tích ở đó, trở thành tro bụi rồi.
Nỗi đau tan cửa nát nhà năm đó, cũng biến nàng từ một cô gái không ưu không sầu, thành một thương nhân tàn nhẫn như bây giờ. Tung hoành trên thương trường mấy năm, nàng cũng bắt đầu hiểu sâu sắc cảm giác của Lăng Nhược Tâm lúc trước. Sở dĩ nàng chọn hình thức kinh doanh giống Huyến Thải sơn trang, cũng là vì muốn hiểu được tâm tình của hắn lúc trước.
Cũng chỉ có như vậy, mới khiến cho nàng có cảm giác hắn đang ở bên cạnh. Còn chuyện khai thác khoáng sản, chế luyện binh khí, là vì nàng nghĩ, nếu hắn còn sống, chắc hắn cũng sẽ làm thế. Có đôi khi, nàng nghĩ, nàng đang sống thay hắn, nhiều lúc, làm một việc gì đó, nàng luôn nghĩ, nếu là hắn, hắn sẽ làm thế nào.
Mối hận diệt môn, sao có thể dễ dàng quên đi?! Nàng tự thấy mình không phải người tàn nhẫn, nhưng cũng bị suy nghĩ suốt mấy năm qua ép thành càng ngày càng độc ác. Nhiều khi đêm xuống, nằm một mình, nàng vẫn thường nghĩ, nàng vẫn là Đoàn Thanh Hạm đáng yêu đơn thuần lúc trước sao?
Nhìn ánh mắt đầy mưu kế của Thanh Hạm, Thanh Sơn hơi kinh hãi. Trong suy nghĩ của hắn, Thanh Hạm vẫn là người rất đơn thuần. Năm đó, khi Thanh Sơn và Lạc Thành tìm thấy nàng ở Thương Tố môn, hắn từng bị bộ dạng của nàng làm cho hoảng hốt. Hắn không thể tin được, cô gái đáng yêu giả trai, luôn có khuôn mặt tươi cười ngày đó, lại có thể giống như một thân cây héo khô như vậy. Hắn hiểu tâm trạng của nàng, nên mới cùng Lạc Thành và các huynh đệ trong Phi Phượng môn đi theo bên cạnh nàng.
Thanh Sơn nghe nàng nói vậy, liền cúi ddauafnois: “Khi ta giao dịch với Tần Phong Ảnh, có phát hiện một chuyện rất khả nghi, không biết có nên nói không.”
Thanh Hạm tạm dừng suy nghĩ lại, nhìn Thanh Sơn: “Nếu huynh phát hiện chuyện khả nghi, thì chắc chắn có chuyện phát sinh, huynh nói thử xem.”
Thanh Sơn nói: “Ta phát hiện Tần Phong Ảnh ngoài mua binh khí của ta, còn mua của người khác nữa.”
Thanh Hạm nhíu mày: “Từ trước đến nay, các nước đều rất hạn chế việc chế tạo binh khí. Nếu không phải chúng ta được Thái tử nước Long Miên đặc biệt phê chuẩn, cũng không thể nào mở được xưởng đúc kiếm. Rốt cuộc là người nào có bản lĩnh lớn như thế, cũng có thể chế luyện binh khí?”
Thanh Sơn đáp: “Ta cũng không rõ lắm. Ngày ấy, khi ta giao binh khí, nhìn thấy số lượng binh khí trong kho của Tần Phong Ảnh rất nhiều. Tổng số lượng mà bên ta giao cho hắn cũng không đạt tới số lượng đó. Cho nên, ta đoán còn có người khác bán binh khí cho hắn. Cho nên, đêm hôm đó, ta liền lén vào kho hàng, phát hiện ra một đống binh khí được chế tạo kém hơn của chúng ta rất nhiều.”
Thanh Hạm hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Huynh phái người giám sát chặt chẽ động tĩnh của Tần Phong Ảnh, nếu hắn còn mua binh khí của người khác, chúng ta sẽ không bán binh khí cho hắn nữa.” Nếu tiếp tục bán cho hắn, thì tình hình sau đó, nàng khó có thể khống chế được. Xem ra, Tần Phong Ảnh này đúng là thỏ khôn có ba hàng, làm việc cực kỳ cẩn thận. Trò vui, có lẽ sẽ có kết quả nhanh thôi.
Trong lòng Thanh Sơn hơi vui vẻ hơn: “Được!” Dù thế nào, Thanh Sơn cũng rất chán ghét cảnh giết chóc.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng động rất nhỏ, mấy năm nay, võ công của Thanh Hạm tiến bộ rất nhiều, cũng nhạy bén hơn hẳn, nàng quát lên: “Ai?!”
Vừa dứt lời, thân hình nàng như mũi tên bắn khỏi cung, lao qua cửa sổ, chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng biến mất hút. Thanh Hạm hơi kinh hãi, thân thủ của người kia rất nhanh nhẹn, chỉ nhún chân vài cái đã ở xa mấy trượng.
Khoé miệng Thanh Hạm khẽ nhếch lên, cúi xuống nhặt mấy cục đá lên, ném thẳng vào lưng người nọ. Người nọ bay lên trời, xoay người trên không trung, tránh được hòn đá Thanh Hạm ném tới, nhưng thân thủ cũng bị chậm mất một nhịp, đến khi chạm chân xuống đất, Thanh Hạm đã đứng trước mặt người kia.
Chờ đến khi nàng nhìn rõ bộ dạng của người đó, nàng không khỏi hoảng hốt: “Đại sư huynh, sao huynh lại tới đây?”
Người vừa tới chính là người năm đó đã rời đi không một lời từ giã vào ngày thành thân của nàng và Lăng Nhược Tâm, Tống Vấn Chi!!!
Năm năm không gặp, Tống Vấn Chi hơi đen hơn một chút, toàn thân toát ra cảm giác tang thương. Thiếu niên anh tuấn ngày ấy, giờ đã trở thành một nam tử trưởng thành. Trong bóng đêm, ánh mắt hắn vẫn sáng ngời như trước, chỉ là, trong mắt thoáng có vẻ u buồn.
Tống Vấn Chi ngượng ngùng cười, không đáp mà hỏi ngược lại: “Muội… mấy năm qua muội có ổn không?” Không biết vì sao, khi hỏi câu này, hắn lại hơi hối hận. Có ổn hay không, thật ra hắn biết rất rõ. Hắn cũng từng nghĩ đến trăm nghìn tình huống khi họ gặp lại nhau, chỉ không dự đoán được lại đối mặt trong tình cảnh này.
Thanh Hạm cười ngọt ngào với hắn: “Cuộc sống của muội cũng ổn, trưởng thành hơn trước khi một chút. Có điều, mấy năm nay không có đại sư huynh ở bên cạnh bảo vệ, nên ta cũng mệt mỏi nhiều. Bị người ta ức hiếp, rồi cũng ức hiếp người khác.” Nhìn Tống Vấn Chi, nàng hơi đau lòng, dù sao, trước kia hai người cũng rất thân thiết, hắn rất thương yêu nàng, cũng từng là một khúc mắc quẩn quanh lòng nàng.
Thanh Sơn cũng đi ra theo, nhìn thấy Thanh Hạm gọi người kia là Đại sư huynh, hắn hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng biết ngay người kia là ai. Hắn biết bọn họ nhiều năm không gặp nhau, chắc có nhiều chuyện muốn nói, nhưng trong lòng hắn lại không yên tâm, liền đứng cách xa đề phòng.
Nghe nàng nói vậy, Tống Vấn Chi cũng không nhịn được cười, hắn đưa tay xoa đầu nàng, nhưng rồi lại như nhớ ra gì đó, tay dừng lại giữa không trung, cuối cùng đành buông thõng xuống. Hắn khẽ cười: “Bao nhiêu năm rồi, mà muội vẫn nghịch ngợm như trước kia. Võ công cũng tốt hơn trước rất nhiều, còn trưởng thành hơn nữa. Trong thiên hạ này, chỉ e là không có mấy người ức hiếp được muội.”
Thanh Hạm khẽ cắn môi: “Thật ra, ta vẫn là ta trước kia, chỉ là mấy năm nay quá nhiều biến cố. Đại sư huynh chắc cũng có nghe nói.” Nàng vẫn có cảm giác, Tống Vấn Chi thật ra luôn ở bên cạnh nàng, chỉ không muốn xuất hiện mà thôi, cho nến, hắn có thể cũng biết hết chuyện của nàng.
Tống Vấn Chi thở dài: “Đúng là quá nhiều biến cố, cuối cùng muội cũng trưởng thành, cũng thành thân. Chỉ là, lời nói dối của muội năm đó, lừa ta đến khổ sở! Nhưng, cho tới bây giờ, ta vẫn mong, thà rằng mọi chuyện đúng như lời nói dối của muội, còn khiến người ta dễ chấp nhận hơn sự thật trước mắt này.”
Thanh Hạm thoáng áy náy. Nàng biết lời nói dối mà hắn nhắc đến, chính là chuyện nàng lừa hắn, Lăng Nhược Tâm là nữ tử, vì hai người rơi vào bước đường cùng mới phải thành thân. Nàng khẽ nói: “Đại sư huynh, thật ra, ngày đó ta cũng không muốn lừa huynh, chỉ là, ta không muốn làm tổn thương huynh…”
Tống Vấn Chi ngắt lời nàng: “Mọi chuyện đã qua lâu rồi, nhắc tới làm gì!” Nhắc tới cũng có ích gì đâu. Năm năm qua, cuối cùng hắn cũng hiểu được rằng, cho tới bây giờ, trong lòng nàng chưa từng có hắn.
Thanh Hạm buồn bã cười, hỏi: “Đại sư huynh, sau khi huynh rời khỏi Thương Tố môn, huynh đi đâu suốt mấy năm nay?” Nàng từng sai Thanh Sơn, Lạc Thành đi tìm Tống Vấn Chi, nhưng hắn lại giống như biến mất hoàn toàn, không tra ra tin tức gì, vì thế, nàng đành mặc kệ nó.
Tống Vấn Chi cười khổ, cúi đầu nói: “Mấy năm nay ta đi khắp các xó xỉnh của nước Phượng Dẫn, cũng đi hết các con sông của nước Long Miên.” Hắn vốn tưởng rằng, đi du ngoạn sẽ khiến con người ta bớt trống trải, cũng khiến người ta có thể buông xuống một số chuyện, một số người. Nhưng sự thật lại ngược lại hoàn toàn. Càng đi nhiều, nhìn nhiều, lại càng nhớ nhiều hơn. Nhìn cảnh vật lại nhớ tới người mà hắn cất giấu trong nơi mềm mại nhất của lòng mình.
Thanh Hạm lại hỏi: “Sao đại sư huynh lại tìm đến đây?”
Tống Vấn Chi thoáng có vẻ mất tự nhiên, thản nhiên nói: “Khi ta đi qua thành Hạ Lương, nghe nói cửa hàng chính của Vô Hối sơn trang ở đây, nên tò mò đến xem, không ngờ lại gặp muội.”
Thanh Hạm cười nói: “Nói vậy, ta và đại sư huynh đúng là có duyên rồi!”
Tống Vấn Chi cười buồn: “Có lẽ vậy! Ta cũng hy vọng chúng ta có duyên, dù là duyên huynh muội, hay là duyên phận gì khác.” Có một số việc, không phải cứ nói buông là có thể buông ra được. Hắn lại hy vọng, có thể dựa vào đủ các quan hệ khác, để có thể ở gần nàng hơn một chút, gần hơn một chút là tốt rồi.
Nhớ ngày ấy hai người ngồi trên nóc nhà của Huyến Thải sơn trang uống rượu, nàng còn nói muốn giúp Tống Vấn Chi cướp tú cầu của Tô Tích Hàn, Thanh Hạm khẽ cười nói: “Nhiều năm không gặp đại sư huynh, ta còn tưởng đại sư huynh đã quên ta rồi. Nhưng bây giờ, nghe đại sư huynh nói vậy, ta mới biết đại sư huynh vĩnh viễn là đại sư huynh của ta, luôn lo lắng cho ta.”
Trong mắt Tống Vấn Chi thoáng hiện lên chút mơ màng, trầm giọng nói: “Dù có nhớ đến muội thì đã sao? Cũng chẳng thể quay về thời gian trước.”
Nghe hắn nói bi thương như vậy, Thanh Hạm hơi ngẩn người: “Đúng là có nhiều chuyện không thể quay lại được, nhưng ta vẫn luôn tin rằng, đại sư huynh vẫn thương ta, yêu quý ta như trước! Đại sư huynh, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, huynh vào ngồi một chút đi, chúng ta cùng uống rượu!” Dứt lời, nàng cười dịu dàng, đưa tay muốn kéo hắn.
Tống Vấn Chi hít sâu một hơi, thân hình bất động nói: “Tất cả đều không thể trở về như trước được nữa. Chúng ta cũng khó có thể ngồi uống rượu cùng nhau. Hơn nữa, Tô nhị tiểu thư cũng ở đây, ta tới nhiều không tiện. Chuyện năm đó, là hiểu lầm cũng được, là nghiệt duyên cũng thế, ta không muốn dính vào nữa.” Đời này, người hắn sợ gặp nhất là Tô Tích Hàn, nếu có thể không gặp, thì vĩnh viễn hắn cũng không mong gặp lại nàng nữa.
Thanh Hạm nhìn hắn nói: “Thật ra Tích Hàn là một nữ tử rất tốt, Đại sư huynh, có thể đừng quá cứng nhắc như vậy không?”
Tống Vấn Chi không trả lời nàng, chỉ cười buồn với nàng nói: “Ta phải đi tôi.” Trong lòng hắn, dù Tích Hàn có tốt đến mấy, cũng không bằng một phần mười nàng. Chỉ là, nàng chẳng những lừa hắn, còn trở thành người phụ nữ của kẻ khác.
Thanh Hạm thở dài: “Đại sư huynh vẫn không tha thứ cho ta!”
Tống Vấn Chi chỉ quay đầu lại nhìn nàng, buồn bã cười, rồi biến mất trong màn đêm.
Thanh Hạm đứng ngẩn người trong bóng đêm. Không biết Thanh Sơn đã đi đến cạnh nàng từ bao giờ, nói: “Môn chủ, cứ để hắn đi như vậy sao?”
Thanh Hạm thở dài: “Dù thế nào, huynh ấy cũng là Đại sư huynh của ta, không để huynh ấy đi thì phải làm thế nào đây?” Dù nàng biết hắn đã không còn là hắn của ngày xưa, cũng biết hắn vừa rồi nói dối nàng, nhưng hiện giờ, nàng không đành lòng trở mặt với hắn. Đối với nàng, Tống Vấn Chi là một trong những người thân thiết nhất của nàng. Nàng đã mất quá nhiều, làm sao có thể mất cả hắn nữa? Có điều, không cần biết nàng có thừa nhận hay không, thì bọn họ bây giờ, đã càng ngày càng trở nên xa lạ rồi.
Thanh Sơn cúi đầu nói: “Nhưng cô đã biết rõ hắn là người của họ, vừa rồi chỉ sợ hắn đã nghe được hơn một nửa những gì chúng ta nói. Để hắn đi như vậy, e sẽ vô cùng tai hoạ.”
Thanh Hạm trầm giọng nói: “Dù có gặp hoạ, ta cũng không thể làm chuyện tổn thương huynh ấy. Hơn nữa, ta cũng tin rằng, huynh ấy nhất định sẽ không tổn thương ta. Mà với võ công của huynh ấy, thì chúng ta có thể làm gì được đâu chứ.”
Hết chương 2.
***
Đại sư huynh đã tái xuất, vậy còn hắn. Hắn ở đâu?
Năm năm, không ngắn cũng chẳng dài, nhưng cũng đủ để thay đổi quá nhiều thứ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...