Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo


Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Nhìn thấy hai người thân mật, dáng vẻ như coi chuyện sinh tử chỉ là chuyện quá bình thường, trong lòng Tần Phong Dương không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ sau lưng hắn thật sự có chuyện gì? Nhưng nghĩ đến ngày ấy bị Lăng Nhược Tâm lừa, hắn cũng quyết tâm không quay lại nhìn.
Tần Phong Dương đứng trong gió, hung hăng nói: “Một!”
Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm vẫn nhìn nhau cười, coi như không nghe thấy.
Chờ một lát, Tần Phong Dương lại hô tiếp: “Hai!”
Hai người vẫn không để ý.
Có điều, không khí dường như cũng căng thẳng hơn, gió thổi qua, thổi tung những mạt tro tàn sau trận hoả hoạn, mang theo mùi máu tươi và múi khói lửa, bay lượn trên không trung.
Không biết vì sao, vẻ mặt Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm vô cùng bình tĩnh, mà Tần Phong Dương lại căng thẳng đến mức toát mồ hôi trên trán, trong lòng hắn cũng thầm suy nghĩ, nếu Lăng Nhược Tâm không đồng ý, liệu hắn có thật sự muốn giết cả Thanh Hạm không? Nếu thật sự giết nàng, cuộc sống sau này của hắn phải làm thế nào đây? Tất cả những gì hắn làm hôm nay có phải quá tàn nhẫn?
Thật ra, Tần Phong Dương nghĩ nhiều như vậy, lại không nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất, dù lần này hắn có thành công đưa Thanh Hạm đi, thì liệu hắn có hạnh phúc không? Chỉ là hiện giờ hắn đã chui sâu vào ngõ cụt, không có đường ra.
Lăng Nhược Tâm cầm tay Thanh Hạm đứng đó, gió thổi qua mái tóc dài của hai người, quấn quít, dây dưa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngoài dịu dàng tình cảm, thì là sự bình tĩnh khó hiểu. Khoé miệng họ đều nhếch lên một nụ cười như có như không.
Cuối cùng, Tần Phong Dương không nhịn được, quát: “Ba! Bắn tên!” Hắn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hình ảnh Thanh Hạm bị tên bắn bị thương, nhưng sự tình đã đến nước này, dường như hắn không còn sự lựa chọn nào khác.

Tần Phong Dương chờ một lúc nhưng không nghe thấy tiếng vạn mũi tên bắn ra như hắn dự đoán, không khỏi kinh hãi nhìn lại, chỉ thấy những thị vệ hắn mang tới không biết đã ngã gục trên đất từ bao giờ. Thanh Sơn và Lạc Thành cầm chắc kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào Tần Phong Dương, sau lưng bọn họ là mấy chục người của Phi Phượng môn.
Nhìn thấy mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc, Lăng Nhược Tâm cười nói: “Vừa rồi ta vẫn luôn nhắc Tam hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử lại không tin, giờ nhìn cảnh tượng này cũng không nên quá ngạc nhiên, chuyện gì cũng thế, gieo nhân nào thì gặt quả ấy.” Thật làm như giả, giả lại như thật là một đạo lý chính xác nhất.
Tần Phong Dương không khỏi phẫn nộ quát: “Lăng Nhược Tâm, vừa rồi ngươi nhiều lời với ta như vậy, thì ra là muốn kéo dài thời gian, đợi viện binh của ngươi!” Vì sao hắn luôn lắng nghe những lời Lăng Nhược Tâm nói chứ?
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Thật ra, cũng không phải là ta kéo dài thời gian, ta đã sớm nói với ngươi, chỉ tại ngươi không tin thôi!” Hắn hiểu rất rõ tính cách của Tần Phong Dương, đã bị lừa một lần sẽ không bị lừa lần thứ hai nữa. Vừa rồi tuy mặt hắn ra vẻ thoải mái, thật ra trong lòng cực kỳ căng thẳng. Hắn đang cược, cược rằng Tần Phong Dương vì chuyện trong hoàng cung lần trước, sẽ không dám nhìn về phía sau nữa. Cược thắng, hắn càng trấn định, Tần Phong Dương lại càng không tin.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười với Thanh Hạm nói: “Không ngờ bây giờ nàng cũng bình tĩnh như vậy, nàng có biết vừa rồi ta lo lắng thế nào không? Lo nàng sẽ để lộ ý đồ mất.” Nhưng mà, vừa rồi hai người phối hợp không chê vào đâu được, khiến ý cười trong mắt hắn càng đậm thêm.
Thanh Hạm vỗ ngực nói: “Thật ra ta cũng sợ hắn sẽ quay đầu lại, nhưng nhìn chàng trấn định như vậy, ta cũng không sợ nữa, biết là dù hắn có quay đầu, chàng cũng sẽ có cách chế ngự hắn.”
Lăng Nhược Tâm khẽ sờ mũi nói: “Lúc ta đang nói chuyện với hắn, bọn Thanh Sơn cũng chỉ vừa xong. Ta không nắm chắc được mười phần, khi đó nếu hắn thật sự quay đầu lại, chỉ sợ giờ chúng ta đã thành tổ ong vò vẽ.”
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái: “Chàng cũng to gan thật đấy, chuyện không nắm chắc mà cũng dám làm!”
Nghe bọn họ nói chuyện, Tần Phong Dương tức đến run người nhưng lại không có cách nào. Bàn về tâm trí, mưu kế, thì có vẻ hắn chưa bao giờ qua mặt được Lăng Nhược Tâm. Hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn thế nào?”
Lăng Nhược Tâm hừ một tiếng, mắt thoáng có sát khí, lạnh lùng nói: “Không muốn gì cả, chỉ là vừa rồi ngươi đối với ta thế nào, thì giờ ta cũng muốn làm với ngươi như vậy.”
Tần Phong Dương hừ lạnh: “Nếu ngươi giết ta, chỉ sợ sau này ngươi không còn chỗ dung thân trong nước Phượng Dẫn.”

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Chỉ sợ ta không giết ngươi mới thật sự không có chỗ dung thân ở Phượng Dẫn.” Tần Phong Dương không thể nào bỏ qua cho hắn, ân oán của bọn họ càng ngày càng lớn, cừu hận càng thắt càng sâu, ân oán này, không ai có thể dễ dàng hoá giải được.
Tần Phong Dương lạnh lùng nói: “Nếu lần này ngươi thả ta, ân oán của chúng ta sẽ xoá bỏ.”
Lăng Nhược Tâm hừ lạnh nói: “Thả ngươi à? Dù ta có đồng ý, thì những oan hồn bị lửa thiêu chết ở đây cũng sẽ không đồng ý!” Với tính cách của hắn, bây giờ chỉ hận không thể thiên đao vạn quả Tần Phong Dương, nhưng hiện giờ, còn chưa rõ tình hình của mẹ hắn thế nào, hắn không thể quá kích động được.
Mắt Thanh Hạm đỏ hồng lên nói: “Trước kia, ta vẫn cho rằng, dù ngươi có táng tận lương tâm, cũng sẽ không làm những chuyện thế này. Nhưng hiện giờ, ta thật sự muốn hỏi ngươi, bọn họ có ai đắc tội với ngươi?! Oan có đầu, nợ có chủ, vì sao ngươi phải kéo những người không liên quan vào đây?!”
Trong mắt Tần Phong Dương thoáng có vẻ hối hận, nhưng vẫn nói: “Hiện giờ ta đang ở trong tay các người, muốn chém muốn giết cứ việc làm đi! Nếu không hoả thiêu Huyến Thải sơn trang, thì sao có thể dẫn dụ Lăng Nhược Tâm ra mặt được.”
Nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng Thanh Hạm vừa oán hận, vừa giận dữ. Chỉ hận không thể dùng một đao chém chết hắn, nhưng lại không hạ thủ được, nàng vung chưởng, mạnh mẽ tát cho hắn một cái. Chưởng đó rất nặng, lại dùng nội lực, khiến trên mặt Tần Phong Dương hằn lên vết năm ngón tay, khoé miệng cũng chảy máu.
Thấy nàng động thủ, trong lòng Tần Phong Dương vô cùng chua xót, nhìn Thanh Hạm nói: “Nàng hận ta vậy sao?”
Thanh Hạm giận dữ: “Đúng thế, hận đến tận xương tuỷ, ngươi trả lại mạng sống của cha ta cho ta!” Dứt lời, nàng lại vung tay đánh cho hắn một chưởng nữa.
Mặt Tần Phong Dương nhất thời sưng phồng lên, khoé miệng càng chảy máu nhiều hơn, ánh mắt hắn khẽ động, nói với Thanh Hạm: “Nếu ta cho nàng biết, thi thể ở đây căn bản không phải là người của Huyến Thải sơn trang, mà là phạm nhân bị tử tội trong lao ngục của thành Tầm Ẩn, thì nàng có tin không?”
Vừa nghe những lời này, Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm đều kinh hãi, Thanh Hạm khó tin nhìn hắn: “Ngươi sẽ hạ thủ lưu tình sao?”
Tần Phong Dương cười khổ: “Chẳng lẽ trong lòng nàng, ta là một kẻ bạc bẽo, vô tình vô nghĩa như vậy sao?” Hoả thiêu Huyến Thải sơn trang chỉ là vì muốn dẫn dụ Lăng Nhược Tâm ra, mà tử tù của thành Tầm Ẩn dù sao cũng phải chết, chi bằng dùng làm vật thế thân. Thật ra, nguyên nhân chủ yếu là vì khi hắn đến Huyến Thải sơn trang, trong này đã không còn một bóng người.

Thanh Hạm không khỏi kinh hãi: “Ý ngươi là, cha ta không chết?” Tần Phong Dương khẽ gật đầu, nàng vội hỏi: “Vậy cha ta hiện giờ đang ở đâu?”
Tần Phong Dương lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.”
Thanh Hạm nhíu mày: “Nếu ngươi không biết họ ở đâu, thì sao ta phải tin ngươi?” Trong thời gian vừa rồi, nàng đã chứng kiến sự âm độc của hắn, nàng không muốn làm kẻ ngu ngốc nữa.
Đúng lúc này, sau lưng bọn họ bỗng sáng lên, một đám người ngựa cầm đuốc chạy đến. Thanh Sơn nhìn mấy người này không rõ lai lịch, liền đặt kiếm lên cổ Tần Phong Dương, bình tĩnh nhìn tình huống xung quanh.
Nhìn thấy đám người kia, Lăng Nhược Tâm cũng hơi hoảng hốt.
Đám người vừa đến, là tri phủ Hứa Chí Kiệt, vừa nhìn thấy Tần Phong Dương, hắn vội hành lễ nói: “Hứa Chí Kiệt tham kiến Tam hoàng tử, thần cứu giá chậm trễ, xin Tam hoàng tử thứ tội!”
Khoé miệng Tần Phong Dương hơi nhếch lên cười: “Hứa tri phủ tới đúng lúc, không muộn chút nào.” Trong lòng hắn vẫn đang nghĩ, Hứa Chí Kiệt nhận được tin tức ở đâu mà biết hắn ở đây, cũng kéo theo nhiều người đến trợ giúp như vậy?
Hứa Chí Kiệt ra hiệu, lập tức có người ở sau lưng, lôi hai người khác ra. Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm vừa nhìn thấy liền hét lên: “Mẹ!” “Cha!”
Có điều, Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần bị người ta dùng khăn bịt miệng lại, hai tay trói sau lưng, không thể cử động cũng không nói được.
Lăng Nhược Tâm nhìn Hứa Chí Kiệt nói: “Ngươi muốn thế nào?” Sao Hứa Chí Kiệt lại có mặt ở đây? Làm thế nào hắn ta bắt được mẹ và Đoàn thúc thúc? Hắn thật sự thấy kỳ quái, nhưng người thân đang ở trước mặt, cũng không cho hắn thời gian nghĩ nhiều như thế, trong lòng chỉ còn lo lắng cho an nguy của họ.
Hứa Chí Kiệt nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Ta cũng chẳng muốn thế nào cả, chỉ muốn giao dịch với ngươi. Ngươi thả Tam hoàng tử, ta thả Lăng phu nhân và Đoàn tổng quản.” Mặt hắn vô cùng bình tĩnh, vững vàng lại có chút kinh ngạc.
Lăng Nhược Tâm hỏi: “Dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi?”
Hứa Chí Kiệt ra hiệu, đội quan binh hắn ta mang đến liền lùi về sau hơn mười bước, chỉ còn lại hắn ta và một vài thị vệ đang giữ Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần. Lúc này, hắn ta mới nói: “Lăng Đại tiểu thư, không, là Lăng Đại công tử, đến hôm nay ta mới được diện kiến bộ mặt thật của ngươi. Ta thật sự bội phục. Hôm nay, ta dẫn nhiều binh mã đến đây, không phải vì muốn đối phó với ngươi, mà chỉ vì tình thế bắt buộc, ta là mệnh quan triều đình, không thể không để ý đến an nguy của Tam hoàng tử. Hôm nay, ta đưa lệnh từ và Đoàn tổng quản đến đây, thứ nhất là vì muốn hoá giải ân oán giữa ngươi và Tam hoàng tử, hơn nữa, cũng là vì bội phục cách đối nhân xử thế của ngươi.”

Hứa Chí Kiệt cho thị vệ bên cạnh lùi lại, cũng đủ để thể hiện sự thành thực của hắn ta, lời nói cũng rất thành khẩn.
Trong lòng Lăng Nhược Tâm đang lo cho an nguy của Lăng Ngọc Song, lúc này, nhìn thấy bà bình yên đứng trước mặt mình, hắn không khỏi thở phào một hơi. Chỉ cần mẹ hắn còn sống, thì tất cả đều ổn cả. Hiện giờ, dù có thả Tần Phong Dương, chỉ cần mẹ và Đoàn thúc thúc ở cạnh hắn, với bản lĩnh của hắn, sẽ không bị rơi vào tay Tần Phong Dương nữa. Vả lại, bằng tài sản hắn đang nắm trong tay, muốn rời khỏi nước Phượng Dẫn, sang một nước khác sinh sống cũng không phải việc gì quá khó khăn. Đối với hắn, Tần Phong Dương là một sự uy hiếp, nhưng không cần quá lo lắng nữa, chỉ cần rời khỏi nước Phượng Dẫn, Tần Phong Dương cũng không thể làm gì hắn.
Lăng Nhược Tâm thầm quyết định rồi nói: “Tâm tư của tri phủ đại nhân thật hiếm có. Nhược Tâm tạ ơn ngài. Ta và Tam hoàng tử vốn cũng không có ân oán gì. Ta chỉ là một dân đen bình thường, chỉ mong có những ngày yên ổn, không muốn bị cuốn vào ân oán hoàng thất. Đối với ta, sự an nguy của người thân quan trọng hơn tất cả.”
Hứa Chí Kiệt vui vẻ nói: “Lăng đại công tử không hổ là người hiểu lý lẽ. Người đâu, đưa Lăng phu nhân và Đoàn tổng quản tới đây!”
Bốn thị vệ liền đưa Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần lại gần. Lăng Nhược Tâm liếc mắt ra hiệu cho Thanh Sơn, Thanh Sơn hiểu ý, cũng dẫn Tần Phong Dương sang.
Lúc Hứa Chí Kiệt đưa Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần tới, Tần Phong Dương cảm thấy hơi kỳ quái, Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần đều là người cực kỳ khôn khéo, sao có thể rơi vào tay Hứa Chí Kiệt? Mà hắn cũng không hề báo cho Hứa Chí Kiệt đến đây giúp hắn, làm sao Hứa Chí Kiệt lại có tin tức của hắn ở đây? Chỉ là, dù trong lòng hắn có ngàn vạn nghi ngờ, thì cũng biết Hứa Chí Kiệt tới để cứu hắn, chuyện khác cứ để hỏi Hứa Chí Kiệt sau.
Thấy Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần đã đi tới, Lăng Nhược Tâm vội đi về phía trước cởi trói cho họ, chỉ vài ba động tác đã cởi hết dây trói nói: “Mẹ, Đoàn thúc thúc, hai người chịu khổ rồi.”
Bỗng ánh mắt Đoàn Lạc Trần hơi đảo, rút một cây đao từ thắt lưng ra, đâm thẳng vào người Lăng Nhược Tâm. Lăng Nhược Tâm kinh hãi, vừa tránh vừa hỏi: “Đoàn thúc thúc, người sao thế?” Đoàn Lạc Trần cũng không để ý tới hắn, rút đao lại tiếp tục tấn công.
Lăng Nhược Tâm vừa dứt lời, Lăng Ngọc Song cũng rút đao từ thắt lưng ra, đâm thẳng về phía hắn, động tác vừa nhanh vừa độc, rõ ràng là được huấn luyện chuyên nghiệp. Lăng Nhược Tâm tránh được một đao của Đoàn Lạc Trần, nhưng lại không tránh được đao của Lăng Ngọc Song. Lăng Nhược Tâm trúng một đao vào bụng. Lăng Nhược Tâm nhìn thấy đao kia vừa đắc thủ, liền rút lại tiếp tục đâm tới.
Biến cố bất ngờ xảy ra, khiến mọi người đều kinh hãi giương mắt nhìn, Thanh Hạm hoảng hốt nói: “Cha, mẹ, hai người làm sao vậy?”
Hết chương 13.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận