Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
***
Nghe thấy tiếng hét của Thanh Sơn, Lăng Nhược Tâm lạnh lùng cười nói: “Tần Phong Dương tới nhanh thật!”
Thanh Hạm hỏi: “Ta thật sự không hiểu, vì sao hắn phải phái người tới đây bao vây?” Vì hôm qua thần trí nàng vẫn rất mơ hồ nên không rõ tình hình, mấy điều nàng nghe loáng thoáng khi Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Dương nói với nhau khiến nàng thấy như lọt vào sương mù, nhưng cũng hiểu đại khái, Tần Phong Dương đuổi đến đây chỉ e là vì nàng.
Lăng Nhược Tâm nhìn nàng nói: “Chẳng tại sao cả, chỉ vì nàng.”
Thanh Hạm chán nản, thở dài nói: “Nhưng mà, dù hắn có đuổi theo đến đây cũng có tác dụng gì đâu, ta không thể nào đi cùng hắn, vì căn bản là ta không thương hắn.” Hơn nữa, bây giờ nàng và Lăng Nhược Tâm đã là vợ chồng thật sự, trong lòng cũng thoáng hiểu được đạo lý yêu nhau thì mới ở bên nhau. Cũng vì nàng biết hiện giờ nàng ỷ lại vào Lăng Nhược Tâm đến thế nào. Khi thần trí nàng còn đang mơ hồ, chỉ vì nghĩ đến hắn nàng mới có thêm động lực mà cố gắng.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Có điều hắn lại không nghĩ vậy. Hiện giờ không có nhiều thời gian, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn!”
Thanh Hạm gật đầu, đi theo Lăng Nhược Tâm ra khỏi biệt viện, ở cửa đã có sẵn mấy con ngựa, Thanh Hạm xoay người định cưỡi thì lại bị Lăng Nhược Tâm ôm lấy nói: “Nàng và ta cưỡi chung một con.”
Thanh Hạm đang muốn phản bác đã bị Lăng Nhược Tâm bế lên lưng ngựa, hắn đặt nàng ngồi đằng trước, lại lo nàng sẽ ngã, liền ôm chặt nàng vào lòng mình.
Tư thế này tuy rất thoải mái, nhưng cực kỳ mờ ám, nếu chỉ có nàng và Lăng Nhược Tâm thì không sao, đằng này còn có cả Thanh Sơn và Lạc Thành bên cạnh, nàng thoáng nghe thấy tiếng hai người cười khẽ, liền giãy dụa muốn cưỡi riêng hai ngựa.
Lăng Nhược Tâm hơi nhíu mày lại, ghé sát vào tai nàng nói: “Nàng và ta vừa mới hoan ái xong, vốn không thể cưỡi ngựa, nhưng hiện giờ chuyện quá khẩn cấp, không đi không được. Nếu bây giờ nàng cưỡi ngựa như trước, sẽ làm thân thể bị tổn thương.” Giọng hắn cực kỳ nhỏ, cố tình chỉ để cho Thanh Hạm nghe thấy. Khi hắn nói xong, mặt lại vô cùng dịu dàng. Mẹ nói, khi chưa lấy vợ, phải hiếu thuận với mẫu thân, lúc cưới nương tử rồi, thì phải thương nương tử của mình, nhưng lại càng phải hiếu thuận với mẫu thân.
Nghĩ đến Lăng Ngọc Song, Lăng Nhược Tâm không khỏi lo lắng, bọn họ gặp chuyện lớn như vậy ở Hoàng Đô, Huyến Thải sơn trang làm sao bây giờ? Mẹ và Đoàn thúc thúc nên làm thế nào?
Thanh Hạm nghe hắn nói vậy, vô cùng xấu hổ, đỏ bừng mặt nhưng lại không thể nói gì, chỉ đành buồn bực mặc kệ hắn ôm chặt lấy nàng.
Thấy mọi người đã ra khỏi cửa, Thanh Sơn liền đổ mấy thùng dầu đã chuẩn bị sẵn, tưới quanh biệt viện, rồi lấy đá lửa ra, chỉ một lát sau, cả biệt viện biến thành biển lửa.
Bốn người cưỡi ba con ngựa chạy vội theo hướng đường nhỏ. Thanh Hạm rúc vào lòng Lăng Nhược Tâm, ngửi mùi phong lan nhàn nhạt trên người hắn, trong lòng không hiểu sao bỗng yên tâm hơn nhiều. Nàng cảm thấy, chỉ cần có hắn bên cạnh, nàng sẽ không sợ hãi gì hết. Nhìn hắn có vẻ gày gò, nhưng khi ôm sát vào lòng mới biết, cơ thể hắn cực kỳ rắn chắc, khiến nàng bỗng thấy, họ không giống như đang chạy trốn, mà giống như đang dạo chơi ở vùng ngoại ô hơn.
Khi Tần Phong Dương đưa binh mã tới, nhìn biệt viện đã biến thành biển lửa, mày hắn không khỏi nhíu chặt lại, quát thị vệ bên cạnh: “Còn không mau đuổi theo!”
Thị vệ kia đáp: “Khởi bẩm tam hoàng tử, ngoài biệt viện này có bốn con đường, dẫn theo bốn hướng khác nhau là thành Tầm Ẩn, Phượng Tiềm, Ô Hải và Tuyết Nguyên, phương hướng của bốn thành cũng chính là bốn hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, đường xá cũng khác nhau rất nhiều. Có điều, mỗi con đường đều có dấu chân ngựa, thuộc hạ thật sự không biết nên đuổi theo bên nào.
Tần Phong Dương tức giận cầm roi ngựa quật ngã thị vệ kia xuống đất, giận dữ nói: “Chia nhân mã thành bốn đội, đuổi theo bốn hướng!”
Thị vệ kia vội vàng đứng dậy nói: “Vâng!” sau đó, liền phân phó xuống, chia người thành bốn đội, đuổi theo cả bốn hướng.
Tần Phong Dương siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lăng Nhược Tâm, ta không tin ngươi có thuật thông thiên, còn có thể bay lên trời mà trốn. Chỉ cần một ngày ngươi còn ở lại nước Phượng Dẫn, thì ngươi sẽ không thể trốn thoát khỏi tay ta!” Ánh mắt hắn lại bỗng mềm đi, nói: “Thanh Hạm, Lăng Nhược Tâm chẳng qua chỉ là một tên quái vật không ra nam cũng chẳng ra nữ, sao nàng phải khổ sở tâm tâm niệm niệm ở bên hắn chứ. Rồi sẽ có một ngày nàng hối hận với sự lựa chọn của mình.”
Tần Phong Dương hít sâu một hơi, nhìn bốn con đường, nghĩ ngợi một chút, khoé miệng bỗng cười lạnh: “Lăng Nhược Tâm, dù ngươi có thông minh tuyệt đỉnh, ngươi cũng tuyệt đối không bỏ được Huyến Thải sơn trang. Cố tình nguỵ trang cũng chạy không thoát khỏi mắt ta.” Dứt lời, hắn nói với thị vệ: “Đi theo ta!” rồi không chút do dự phóng về hướng dẫn đến thành Tầm Ẩn.
Thanh Hạm rúc sâu vào lòng Lăng Nhược Tâm, hai tay bất giác vòng qua eo hắn, cả quãng đường xóc nảy khiến nàng hơi buồn ngủ, sau khi trúng Mê tình Thảo, tuy độc đã được giải, nhưng đêm qua đã tiêu hao quá nhiều nội lực của nàng, tinh thần cũng kém hơn trước rất nhiều, lại có Lăng Nhược Tâm bên cạnh nên nàng cực kỳ yên tâm, thoải mái nằm trong lòng hắn ngủ.
Lăng Nhược Tâm cảm thấy thân thể nàng càng ngày càng mềm đi, hắn cúi đầu nhìn, lại thấy nàng thản nhiên ngủ trong lòng hắn, làm hắn vừa buồn cười lại vừa đau lòng, chính hắn đã khiến nàng phải chịu khổ. Hắn lập tức một tay ôm chặt nàng, một tay thúc dây cương, chạy nhanh trên đường.
Khi Thanh Hạm tỉnh lại thì đêm đã khuya, Lăng Nhược Tâm đang phân phó gì đó với Thanh Sơn và Lạc Thành, chỉ nghe thấy Thanh Sơn nhỏ giọng nói: “Môn chủ, làm như vậy liệu có tổn thất quá lớn không?”
Lăng Nhược Tâm hít sâu một hơi nói: “Đó cũng là biện pháp cuối cùng rồi, nếu không thiêu huỷ Huyến Thải sơn trang, chỉ sợ sẽ càng bị tàn sát nhiều hơn, ta không muốn liên luỵ đến những người không liên quan.”
Thanh Sơn gật đầu nói: “Được, ta sẽ gửi thư cho các huynh đệ trong thành Tầm Ẩn lo liệu.”
Lăng Nhược Tâm cũng lấy giấy mực ra viết gì đó: “Ngươi dùng bồ câu, gửi lá thư này cho mẹ ta, dặn bà lập tức chuẩn bị, chặt chẽ phối hợp với mọi người trong môn, diễn thật tốt màn kịch này, nhân mã của triều đình hẳn là sẽ tới nhanh thôi.”
Thanh Sơn nói “Vâng” rồi phi thân đi.
Lăng Nhược Tâm quay đầu, nhìn thấy Thanh Hạm đang đứng đằng sau, liền đầy vẻ thương xót nói: “Nàng tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Thanh Hạm khẽ lắc đầu: “Chàng thật sự quyết định phải thiêu huỷ Huyến Thải sơn trang sao?”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Đó cũng là biện pháp cuối cùng, tuy có sớm hơn kế hoạch đã định của ta một chút, nhưng dù sao cũng sẽ phải có một ngày như thế, làm sớm cũng giải quyết được nỗi lòng của ta.”
Nghe hắn nói thoải mái như vậy, nhưng Thanh Hạm biết, Huyến Thải sơn trang là tâm huyết của hắn, cũng là tâm huyết của Lăng Ngọc Song, thật ra hắn vô cùng luyến tiếc, nàng liền nhỏ giọng nói: “Vì ta sao?”
Lăng Nhược Tâm cười: “Cũng không phải vì nàng, nàng chỉ là chất xúc tác, đẩy chuyện này phát triển nhanh lên một chút thôi. Hơn nữa, ta đã làm nữ nhân hai mươi năm rồi, ta cũng muốn quay về làm nam nhân.”
Thanh Hạm cười hì hì nói: “Ta phát hiện ra, lúc chàng giả gái, thì mười phần giống con gái, là một tuyệt sắc mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng khi chàng mặc y phục của nam nhân vào, thì lại cảm thấy chàng làm nam tử cũng đẹp lắm. Tuy mặt mũi vẫn còn chút khí tức của nữ tử, nhưng cũng rất có sức quyến rũ.” Thật ra, sau khi hắn mặc nam trang vào, thì sự mềm mại đáng yêu của nữ tử liền biến mất hoàn toàn. Chỉ là, thỉnh thoảng khi hắn hơi đưa mắt, vẫn không tránh khỏi có một chút hương vị của nữ nhân, nhưng lại khiến hắn có thêm vài phần hấp dẫn, làm tim nàng đập nhanh hơn.
Lăng Nhược Tâm trừng mắt lườm nàng một cái nói: “Nàng nói ta chỉ biết nói xằng nói bậy, nhưng ta lại cảm thấy, bản lĩnh lớn nhất của nàng cũng là nói xằng nói bậy. Bộ dạng ta hiện giờ, làm gì còn có khí tức, quyến rũ này kia của nữ tử chứ, ta cũng không muốn thế. Ngược lại, ta thà rằng làm một nam tử hán chân chính trong lòng nàng, có thể mê hoặc được nàng là đủ rồi.”
Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Muốn mê hoặc ta không dễ đâu, chàng phải có trách nhiệm của một đại nam tử hán mới được.”
Lăng Nhược Tâm giữ chặt tay nàng, hơi buồn cười hỏi: “Nàng có biết cái gì gọi là trách nhiệm của nam tử hán không?”
Thanh Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Trách nhiệm của nam tử hán đó là… có thể đội trời đạp đất, còn…” Nàng ‘còn’ mãi mà vẫn không nói thêm được gì.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Thật ra, ta làm nữ tử nhiều năm như vậy, cũng không rõ lắm cái gì gọi là trách nhiệm của nam tử hán, nhưng ta biết rằng, làm một nam nhân, phải bảo vệ được người thân yêu nhất của mình, nhất là nương tử của ta. Ta nhất định phải làm cho nàng hạnh phúc.” Hắn nhìn Thanh Hạm rồi nói tiếp: “Thanh Hạm, hôm nay ta đứng đây xin thề với nàng, ta nhất định sẽ khiến cho nàng hạnh phúc.”
Trong mắt hắn đầy vẻ kiên định, lại nồng đậm chân tình, khiến tim Thanh Hạm không khỏi đập nhanh hơn. Nàng thật sự rất thích Lăng Nhược Tâm như thế này! Có điều, nàng vẫn chưa thể thích ứng được, nên hơi luống cuống, vội lảng đi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Thành Tầm Ẩn.”
Thanh Hạm nhìn hắn: “Không phải chàng sai Thanh Sơn thiêu huỷ Huyến Thải sơn trang sao? Nếu đã thiêu huỷ, chúng ta còn đến thành Tầm Ẩn làm gì?”
Lăng Nhược Tâm hơi bất đắc dĩ nói: “Mẹ ta và cha nàng vẫn còn đang ở Huyến Thải sơn trang, ta không thể nào không để tâm tới họ được. Hơn nữa, lần này chúng ta gặp chuyện lớn như vậy, triều đình nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta. Không cần biết là Tần Phong Dương hay Tần Phong Ảnh ai sẽ chiếm được ngôi vị Hoàng đế, ta cũng đều sẽ là người đầu tiên bọn hắn phải loại bỏ. Sự hận thù của bọn hắn đối với ta đã vượt xa tưởng tượng của nàng rồi. Hơn nữa, thân phận nam tử của ta đã bị lộ, bọn họ sao có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy được, dựa vào thánh chỉ của tiên hoàng, họ chắc chắn sẽ tịch thu gia sản của ta, diệt cả họ nhà ta.”
Nhìn Thanh Hạm đầy vẻ lo lắng, hắn liền cười với nàng, nói tiếp: “Thật ra những chuyện này cũng không có gì, chỉ là ta không muốn liên luỵ người vô tội. Nếu đợi cho người của triều đình đến, chỉ sợ hơn một ngàn người trong Huyến Thải sơn trang sẽ không có ai may mắn thoát được. Cho nên, ta mới để Thanh Sơn đưa các huynh đệ trong Phi Phượng môn đến, giả dạng làm sơn tặc ở vùng lân cận, ‘huyết tẩy’ Huyến Thải sơn trang, đương nhiên, cái gọi là ‘huyết tẩy’ kia cũng chỉ để cho triều đình xem mà thôi. Nhưng trong chuyện này cũng cần mẹ ta phối hợp, có điều, ta thật sự không yên lòng, nên dù thế nào cũng phải về Huyến Thải sơn trang.”
Thanh Hạm không nhịn được liền nói: “Nhưng mà, Tần Phong Dương cũng khôn khéo như vậy, hắn chắc chắn sẽ đoán được chàng quay về Huyến Thải sơn trang, nếu thế, chỉ sợ quãng đường này sẽ vô cùng phiền toái, hắn sẽ sắp đặt thiên la địa võng chờ chàng bước vào.”
Lăng Nhược Tâm kéo tay Thanh Hạm qua hỏi: “Nàng sợ không?”
Thanh Hạm nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Có chàng bên cạnh, ta không sợ gì hết!” Vì nàng biết, chuyện nàng không thể nghĩ tới thì hắn cũng sẽ nghĩ tới, nếu hắn dám quay về Huyến Thải sơn trang, tất nhiên đã phải tính tốt đường lui rồi.
Lăng Nhược Tâm không ngờ nàng sẽ trả lời nhanh như vậy, trong lòng liền cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng nói: “Ta cũng giống nàng, có nàng bên cạnh, ta không sợ gì hết. Vì ta không thể sợ hãi, làm một nam tử hán đại trượng phu, nếu ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được, thì đúng là xấu mặt nam nhân!” Chính vì có sự tin tưởng của nàng, nên hắn không sợ gì nữa.
Thanh Hạm mỉm cười nhìn hắn, không nói gì thêm, Lăng Nhược Tâm cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, hai người cười với nhau, trong nụ cười lại chứa đựng tất cả sự tin tưởng và tình yêu dành cho đối phương.
Rất lâu sau, Lăng Nhược Tâm như nghĩ ra một việc, hỏi: “Ngày ấy nàng bị bắt, sau đó bị đưa đi đâu? Sao lại xuất hiện ở hồ trong ngự hoa viên?” Hắn vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, Tần Phong Ảnh mất bao nhiêu tâm tư mới bắt được nàng đi, sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng?
Thanh Hạm đáp: “Ngày ấy, khi chàng vừa ra khỏi cửa Thuý liễu quán, cả người ta mất hết khí lực, một hắc y nhân bước vào, điểm huyệt ta, đưa ta tới Lưu vân cư, đặt ta lên giường của Thiên Nhan rồi rời đi. Lúc ấy đầu óc ta cũng không tỉnh táo lắm, chỉ nghĩ là bị đặt lên giường của Thiên Nhan, e sẽ gặp phiền phức lớn. Người kia biết ta trúng độc, không có sức phản kháng, liền giải huyệt cho ta, vì thế, ta mới thầm niệm Thanh tâm chú mà sư phụ đã dạy, dùng hết khí lực mới trốn thoát được. Lúc ấy, đã có người dẫn hạ nhân tiến vào, đập cửa phòng Thiên Nhan, ta liền ngã qua cửa sổ, đến khi tới được ngự hoa viên thì không còn sức nữa, mới ngã xuống hồ. Sau đó là gặp chàng.”
Nghe Thanh Hạm kể xong, Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Tần Phong Ảnh thật giỏi tính toán, tâm tư quá độc ác. Có điều, hắn thiên tính vạn toán, cuối cùng cũng không tính đến việc nàng trúng Mê Tình thảo mà vẫn có thể chạy thoát. Nếu lúc đó nàng không trốn được, thì phiền phức sẽ còn lớn hơn.”
Thanh Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Ta biết sẽ gặp phiền phức, vì lúc đó ta đang mặc nam trang, người trong cung biết rõ Thiên Nhan ái mộ ta, nếu ta bị bắt gặp đang nằm trên giường nàng, thì e là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Đâu chỉ nhảy vào Hoàng Hà không rửa sạch, còn có thể tiết lộ thân phận nữ nhi của nàng, chỉ cần thân phận của nàng bị lộ, thì Huyến Thải sơn trang cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này. Tần Phong Ảnh thực sự quá độc ác, chẳng những muốn đưa Tần Phong Dương vào chỗ chết, mà còn muốn liên luỵ cả ta. Hơn nữa, nếu ta bị liên luỵ, mọi chuyện sẽ càng lớn hơn, lúc ấy, nếu khi cung nữ bước vào, nàng vẫn còn ở trên giường Thiên Nhan, thì dù ta có là thần tiên cũng không có cách nào cứu nàng ra, mà chuyện của nàng cũng sẽ đồng thời khiến thân phận của ta bị lộ, chỉ sợ cả ta cũng không trốn thoát cái hoàng cung quái quỷ kia.”
Thanh Hạm không khỏi rùng mình, những người này đúng là ăn thịt người còn ăn cả xương mà, mỗi lần bày mưu tính kế đều là kế liên hoàn, căn bản không muốn cho người ta một con đường sống. Đêm đó Hoàng hậu giữ hai người bọn họ ở lại, chính là tạo cơ hội tốt nhất cho Tần Phong Ảnh.
Thanh Hạm hỏi: “Hiện giờ ta vẫn không biết rõ rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Sau khi chàng ra khỏi Thuý liễu quán thì đi đâu? Làm sao lại cùng Tần Phong Dương tìm được ta?”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Sau khi không thấy bóng nàng đâu, ta vô cùng lo lắng, nhất là biết nàng trúng Mê tình thảo, độc tính của loại cỏ đó cực kỳ lợi hại, chẳng những là một loại xuân dược cực mạnh, mà còn làm nàng mất nội lực trong một thời gian ngắn. Người trúng Mê Tình thảo một khi đã động tình sẽ phát huy độc tính kia tới cực hạn. Đêm đó, nàng đã động tình rồi, nên ta biết nàng gặp nguy hiểm vạn phần, liền nghĩ hết cách để cứu nàng. Có điều, trong Hoàng cung, chỉ với sức của mình ta mà muốn cứu nàng ra thì đúng là nói dễ hơn làm. Vì thế, ta mới tìm Tần Phong Dương, giao dịch với hắn, ta giúp hắn lên ngôi Hoàng đế, hắn giúp ta tìm nàng.”
Thanh Hạm chợt nhớ tới một việc, liền nhìn Lăng Nhược Tâm hỏi: “Ta muốn hỏi điều khác… đêm đó… lỡ như Tần Phong Ảnh thực sự làm gì đó với ta, liệu chàng còn có thể quan tâm đến ta không?” Hỏi xong câu này, mặt nàng liền đỏ bừng lên. Thật ra, câu hỏi đầy đủ nàng định hỏi, phải thay ‘quan tâm’ bằng từ ‘yêu’, chỉ là, nàng không dám nói ra miệng câu đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...