Nghe Thanh Hạm nói vậy, Lăng Nhược Tâm không khỏi nao nao, lẩm nhẩm: "Cùng nghề cũng có thể là bằng hữu", một lát sau hắn thở dài: "Xem ra ta vẫn hơi nhỏ nhen rồi. Cùng nghề chính xác có thể là bằng hữu."
Thanh Hạm nghe hắn nói vậy, cũng hơi kinh hãi, nàng không nghe lầm đấy chứ? Hắn mà lại tán thành ý của nàng. Nàng liền đưa tay lên sờ trán hắn. Lăng Nhược Tâm hất tay nàng ra, trong mắt tràn ngập ý cảnh cáo: "Cô định làm gì?" Tuy biết nàng là nữ nhân, có sờ hắn cũng không chịu thệt thòi gì, nhưng hắn thật sự không quen để người khác động vào mặt hắn.
Thanh Hạm nghiêm mặt nói: "Ta chỉ định sờ thử xem, có phải huynh phát sốt không mà tự nhiên lại tán thành ý ta."
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi thản nhiên nói: "Con người ta trước giờ đều phân rõ phải trái. Đúng là đúng, sai là sai. Cô nói có lý, đương nhiên ta phải tán thành." Hắn liếc nàng rồi nói tiếp: "Nếu là bậy bạ thì tất nhiên ta sẽ phản đối. Làm sao giống ai đó, ngay cả người ta là ai cũng không biệt rõ ràng, lại đi cười cười nói nói với người ta, căn bản không phân biệt rõ thị phi, sai đúng, không có chút rụt rè nào của một cô gái nhỏ." Hắn nhớ đến việc Tần Phong Dương lau miệng cho nàng, lại cảm thấy tức giận. Nhưng về việc vì sao hắn giận, thì chính hắn cũng không hiểu được.
Thanh Hạm bĩu môi, hắn không giấu nổi đuôi hồ ly được một khắc đã lộ rồi, còn làm nàng tưởng hắn đổi tính nữa chứ. Nàng miễn cưỡng dựa vào vách xe ngựa nói: "Dù sao, trong suy nghĩ của huynh thì ta làm gì cũng không đúng rồi. Còn trong mắt ta, Tần công tử ít nhất cũng là một đại nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất. Huynh muốn nghĩ gì, nói gì thì tùy huynh. Ta chỉ không hiểu, rõ ràng huynh là một đại nam nhân, sao bụng dạ còn hẹp hòi hơn nữ nhân thế. Chỉ sợ là huynh giả gái lâu ngày, nên có khi quên mất mình là nam hay nữ rồi." Định đấu võ mồm với nàng à, chờ mà xem!
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Lăng Nhược Tâm cũng trầm xuống, những ngày tháng che che giấu giấu này rốt cuộc cũng không biết phải kéo dài tới khi nào. Trong con ngươi đen như dậy sóng lớn, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Nói đến chuyện quên mình là nam hay nữ, thì chúng ta cũng là bên tám lạng, người nửa cân. Cô cho cô là nữ tử, nên mong chờ được tiếp cận Tam công tử, chỉ có điều, dường như người ta căn bản không coi cô là nữ tử thôi." Dứt lời, thấy Thanh Hạm trừng mắt, hắn lại cười: "Nhưng như vậy cũng tốt, Tam công tử vốn có sở thích đoạn tụ, gia nghiệp lại lớn như vậy. Có lẽ thật sự coi trọng cô, chưa biết chừng ngày nào đó lại đưa cô về bổ sung vào đám nam sủng của hắn ấy chứ."
Thanh Hạm chỉ nghe được một nửa đã tức điên người, cái gì mà trông mong tiếp cận Tam công tử? Nàng nói chuyện với hắn có vài ba câu, đâu có nhiều nhặn gì, càng không có giao tình gì thâm sâu, sao lại nói là muốn tiếp cận vào gia thế nhà hắn? Thật đúng là chó má! Công phu nói hươu nói vượn của tên Lăng Nhược Tâm này so với mấy bà mấy chị thì chỉ có hơn chứ không hề kém! Nghe đến đoạn sau, nàng lại nửa tin nửa ngờ, đôi mắt to tròn khẽ nhướng lên: "Được đánh đồng với Đại tiểu thư là vinh hạnh của ta. Có điều, nói bậy sau lưng Tần công tử như vậy, cẩn thận hắn nghe được sẽ cắt lưỡi huynh đấy."
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: "Ta mà phải nói bậy sao? Hắn vừa đến Tầm Ẩn thành đã bao hết các tiểu quan ở Tầm U quán, đây là chuyện thiên hạ đều biết rõ, nếu cô không tin, cứ thử đi hỏi người khác xem." Tầm U quán là nam kỹ quán nổi danh nhất Tầm Ẩn thành, nghe đồn, mỗi một tiểu quan trong đó đều là da non thịt mềm, rất đẹp mắt.
Thanh Hạm nghe hắn nói chắc chắn như vậy, trong lòng cũng tin thêm một chút. Nhớ lần trước, khi nàng tắm bị Tần Phong Dương bắt gặp, hắn lại thực sự quay đầu đi. Ở tình huống đó mà quay đầu đi, thì chỉ có hai trường hợp, hoặc là Tần Phong Dương thực sự quân tử, hai là hắn chuộng nam phong, không thích nữ tử. Nàng khẽ nuốt nước miếng, nếu hắn thật sự có sở thích này, vậy cũng không có gì lạ.
Lăng Nhược Tâm nhìn thần sắc của nàng là biết ngay nàng đã tin vài phần, trên mặt lại hiện lên nụ cười xấu xa: "Nếu cô mà thân mật với hắn thêm một chút, lần sau hắn có cơ hội, sẽ bắt cô đi tầm hoan. Đến lúc phát hiện ra thân phận nữ tử của cô, chỉ e là sẽ giết người diệt khẩu." Nếu đã nói hươu nói vượn, thì bịa thêm một chút cũng chẳng chết ai. Dù sao nàng cũng không thể đến trước mặt Tần Phong Dương mà hỏi chuyện này, hơn nữa, nàng có tiếp xúc với ai thì hắn cũng biết, bắt người ta nói theo ý hắn cũng không khó khăn gì.
Trong lòng Thanh Hạm hơi kinh hãi, lại trừng mắt liếc Lăng Nhược Tâm một cái: "Dù Tần công tử có ham muốn kia, thì cũng tốt hơn huynh rất nhiều. Ít nhất người ta cũng là một nam tử hán đường đường chính chính, không ẻo lả như ai kia! Hơn nữa, cho dù hắn thực sự ham thích như vậy, thì huynh chỉ cần lo cho mình là được rồi. Nếu để hắn biết huynh là nam nhân thì, hừ hừ…"
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: "Hừ hừ là cái gì?"
Thanh Hạm cười: "Hừ hừ, là hừ hừ. Huynh muốn hiểu thế nào thì hiểu!"
Cơn tức của Lăng Nhược Tâm lên đến đỉnh điểm, lại nhìn nàng rồi nói: "Thật đúng là có lòng tốt mà bị hiểu thành lòng lang dạ thú. Hắn ta mà là một nam tử hán đường đường chính chính à?! Hừ! Vậy sao cô không nghĩ cách mà gả cho hắn ta đi!"
Thanh Hạm cười hì hì nói: "Nói thật, huynh cũng vừa nói rồi, gia nghiệp nhà hắn vô cùng to lớn, không khéo lại là hoàng thân quốc thích. Nếu ta thật sự gả cho hắn, thì cả đời cũng không lo ăn lo uống, chưa biết chừng ngày nào cũng được thưởng thức mỹ vị như hôm nay ấy chứu." Dứt lời, nàng đưa đầu lưỡi liếm quanh miệng mình, bộ dạng như đang tưởng niệm hương vị của bữa ăn vừa rồi.
Lăng Nhược Tâm nghe xong, trong lòng thoáng kinh hãi, ánh mắt lạnh đi, nhưng thấy dáng vẻ vươn lưỡi liếm môi của nàng cực đáng yêu, nơi nào đó ở bụng dưới lại không kìm được mà có phản ứng. Trong lòng hắn thấy cực kỳ khó chịu, lập tức lạnh lùng hỏi: "Sao cô biết hắn là hoàng thân quốc thích?" Câu hỏi này, cùng thái độ lạnh lùng chỉ là để che đi phản ứng dị thường của cơ thể hắn mà thôi.
Nghe hắn hỏi vậy, Thanh Hạm biết ngay là mình đã đoán đúng thân phận của Tần Phong Dương, cũng không phát hiện Lăng Nhược Tâm có gì khác thường, bĩu môi nói: "Ta cũng không biết, là huynh vừa nói đấy chứ." Nàng thoáng nghi hoặc, Lăng Nhược Tâm biết rõ thân phận Tần Phong Dương rất cao quý, vì sao không phải một mà là hai ba lần đắc tội hắn ta, chẳng lẽ Lăng Nhược Tâm thật sự không sợ Tần Phong Dương?
Lăng Nhược Tâm sửng sốt, không ngờ lại bị nàng cho vào bẫy, hắn tức giận trừng mắt lườm Thanh Hạm một cái: "Suốt ngày chỉ biết ăn, coi chừng ngày nào đó biến thành heo cho coi!" Cô nàng này xem ra thông minh hơn hắn nghĩ, không phải quá ngốc, chẳng qua là luôn đối đầu với hắn, chọc hắn tức giận thôi. Ngày nào đó, mà nàng cố tình chọc hắn nóng nảy lên, hắn sẽ…… hắn sẽ…… ăn sạch nàng cho biết mặt, có điều…… ôi…‼!
Thanh Hạm trợn tròn mắt, cười thật tươi, vẻ mặt rất dương dương tự đắc nói: "Chuyện đó cũng không phiền huynh bận tâm, huynh vẫn nên suy nghĩ cho cẩn thận, làm thế nào để gả ra ra ngoài được đi!" Đột nhiên, nàng như nghĩ ra gì đó, không kìm được cười ầm lên: "Huynh vốn là một nam nhân, cho dù Tần công tử kia đúng như huynh nói thì cũng tốt, ta có đề nghị thế này, chi bằng huynh gả cho hắn đi! Chờ đến đêm động phòng, hắn cởi quần áo huynh ra, lại phát hiện huynh là nam nhân, vừa hợp với tâm ý của hắn, rồi huynh lại giải thích sự khó xử của huynh cho hắn nghe, cứ như vậy, huynh cũng không cần phải quay về thân phận nam nhân, mà lại cũng là một nữ nhân bình thường. Ha ha ha!" Nói xong, nàng không nhịn được lại cười ầm lên.
Lăng Nhược Tâm nghe nàng nói vậy, giận đến tái mặt, oán hận trừng mắt nhìn bộ dạng tùy tiện của nàng, rồi lại không khỏi hối hận vì đã bịa ra chuyện vừa rồi để làm mất thể diện Tần Phong Dương. Thanh Hạm vất vả lắm mới nín cười được, liền xáp lại gần Lăng Nhược Tâm nói: "Đại tiểu thư, biện pháp của ta có được không?!"
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...