Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Đêm xuống, trong tẩm cung hoàng đế của hoàng cung Phượng Tiềm, Tần Phong Dương tay cầm tấu chương, tay cầm bút đỏ, thỉnh thoảng nhẹ ôm ngực, cúi đầu ho khan, bên cạnh có một tấm khăn lụa trắng như tuyết, trên tấm khăn đã lấm chấm rất nhiều vết đỏ tươi, nhìn đã thấy ghê người.
Đèn cung đình rạng ngời như hoa, những tia sáng lờ mờ, ấm áp ngập tràn trong tẩm cung, len qua những khe hở của chao đèn, như có thêm sinh mệnh, khiến cho cung điện vốn lạnh lùng, cao ngạo bỗng thêm một chút dịu dàng. Đột nhiên, ngọn đèn trên bàn của hắn chợt lay động, Tần Phong Dương ngẩng đầu, thấy hai người đứng trước mặt hắn.
Nhìn thấy một người trong đó, mặt Tần Phong Dương lộ ra vẻ vui mừng, sự vui mừng tự tận đáy lòng hắn, người hắn như có thêm sinh khí, trong đôi mắt vốn ảm đạm cũng tràn ngập vui mừng. Nhưng khi hắn nhìn thấy người đứng bên cạnh, thì mắt hắn thể hiện rõ sự kinh hãi và khó tin. Ngày đó, chính mắt hắn đã nhìn thấy người kia rơi xuống vách đá…
Hai người tới đúng là Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm.
Khi Thanh Hạm nhìn thấy hắn, nàng cũng nao lòng, lần trước, khi nhìn thấy hắn ở hành cung núi Bất Chu, vì hắn quay lưng về phía nàng, nên nàng không nhìn rõ mặt hắn, giờ hai người đối mặt, nàng không khỏi giật mình.
Sắc mặt Tần Phong Dương vừa vàng vọt như ánh nến, lại vừa tái nhợt, xương gò má nhô cao, hốc mắt sâu xuống, mái tóc đen đã điểm những sợi bạc, môi hơi khô nứt, chỉ thấy màu tái nhợt, không thấy chút sắc hồng nào.
Ba người nhìn nhau một lúc, Tần Phong Dương cười nói: “Hai người tới rồi! Lăng Nhược Tâm, mạng của ngươi lớn thật, như vậy mà cũng không chết, đúng là kỳ tích!”
Khóe miệng Lăng Nhược Tâm hơi cong lên, trong con ngươi có cảm xúc gì đó rất khó hiểu, cúi đầu nói: “Ngươi còn chưa chết, ta sao có thể chết được?”
Mắt Tần Phong Dương cũng có ý cười, hắn cười nói: “Cũng đúng, mạng ngươi vốn là mạng ‘họa thủy’, đương nhiên không thể chết dễ thế được. Có điều, ta thì khác, thân thể như ta đây, lúc nào cũng có thể chết được. Hơn nữa, nếu ta chết mà ngươi cũng chết, ai sẽ chăm sóc cho nàng đây.” Dứt lời, hắn dịu dàng nhìn về phía Thanh Hạm.
Khi vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn, Thanh Hạm vốn có chút không đành lòng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Vô Ưu đang ở trong tay hắn, nàng cũng không thèm để tâm nữa, nhìn Tần Phong Dương nói: “Nếu ngươi muốn gặp ta, có thể quang minh chính đại nói cho ta biết, dùng hành động tiểu nhân như thế, chỉ làm người khác khinh thường mà thôi.”
Tần Phong Dương cười khổ nói: “Mấy năm nay, dù nàng có hiểu được tâm ý của ta, nhưng vẫn chỉ hận ta chứ không hề yêu ta.” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Có đôi khi, ta cũng tự nhủ, nàng hận ta, chứng tỏ nàng vẫn còn nhớ có một người là ta. Vẫn tốt hơn nhiều so với việc nàng hoàn toàn quên mất ta.” Nếu không phải vì vẫn còn oán hận hắn sâu sắc, thì với tính cách của Thanh Hạm, chỉ e rằng nàng còn chẳng thèm nhớ đến hắn.
Thanh Hạm ngẩn người, thở dài nói: “Nhưng bây giờ ngươi cũng gặp được ta rồi, nên trả Vô Ưu cho ta chứ.”
Tần Phong Dương hơi ngẩn người, hỏi: “Vô Ưu? Vô Ưu là ai?”
Thanh Hạm nhíu chặt mày, giận dữ nói: “Ngươi đừng giả ngây giả ngô, đừng có nói với ta rằng ngươi không biết Vô Ưu là ai!!!” Hắn phái Tô Dịch Hàn đi bắt Vô Ưu, sao có thể không biết Vô Ưu là ai chứ?
Tần Phong Dương cười nói: “Ta thực sự không biết Vô Ưu là ai!”
Thanh Hạm trợn trừng hai mắt nhìn hắn nói: “Cửu chuyển lưu quang trục kia, không phải chính ngươi đưa cho Tô Dịch Hàn, sai hắn tới tìm ta, dụ ta tới hành cung núi Bất Chu hay sao?”
Tần Phong Dương gật đầu nói: “Đúng thế, ta biết thời gian của mình không còn nhiều, muốn gặp lại nàng một lần cuối. Vừa lúc gặp hắn, ta mới đưa cửu chuyển lưu quang trục cho hắn để tới gặp nàng.” Việc hắn làm đương nhiên hắn sẽ nhận, nhưng việc không phải do hắn làm, thì sao hắn phải nhận?
Thanh Hạm giận dữ nói: “Thế thì đúng rồi còn gì. Ngươi thấy dùng cửu chuyển lưu quang trục cũng không lừa ta tới núi Bất Chu được, liền sai hắn bắt Vô Ưu, con gái của ta đi, để dẫn ta tới đây.”
Tần Phong Dương cũng hơi nhíu mày nhìn Thanh Hạm nói: “Ta thấy hắn không thể dụ được nàng tới núi Bất Chu, mà bệnh của ta càng lúc càng trầm trọng thêm, nên ta liền quay lại Phượng Tiềm, không hề sai hắn bắt Vô Ưu.” Thì ra Vô Ưu là con gái nàng, hắn vẫn còn nhớ mang mang bộ dạng của nàng năm đó khi điên cuồng tìm Lăng Nhược Tâm. Giờ Lăng Nhược Tâm không sao, coi như gia đình nàng cũng đã được đoàn tụ. Hắn nhất thời không biết mình nên chúc mừng nàng, hay nên ghen tị với Lăng Nhược Tâm nữa. Có điều, với sức khỏe của hắn bây giờ, cũng không thể làm cho nàng hạnh phúc được, suy nghĩ vốn có trong lòng cũng tan thành mây khói, thì làm sao có thể bắt con gái nàng đi chứ?
Thanh Hạm vốn cảm thấy thương hại Tần Phong Dương, nhưng giờ nghe hắn nói vậy, nàng càng thêm giận dữ, túm áo hắn nói: “Chúng ta theo dõi suốt chặng đường tới đây, người của chúng ta tận mắt nhìn thấy chiếc xe ngựa kia đi vào hoàng cung, ngươi còn chống chế gì nữa?” Sau khi xe ngựa tiến vào hoàng cung liền mất tung tích, nếu không, bọn họ cũng không cần phải tới tìm hắn.
Tần Phong Dương cười khổ nói: “Chống chế ư? Vì sao ta phải chống chế? Tuy ta biết nàng có con gái, nhưng ngay cả tên con bé là gì, ta cũng không biết, thì sao ta có thể sai Tô Dịch Hàn bắt con bé được?”
Nhìn hành động của Thanh Hạm, lại thấy sắc mặt của Tần Phong Dương cũng không giống giả vờ, Lăng Nhược Tâm cũng thầm nghi hoặc, chẳng lẽ không phải hắn bày mưu sai Tô Dịch Hàn bắt cóc Vô Ưu thật sao? Nếu như vậy, chỉ e rằng muốn cứu Vô Ưu sẽ càng thêm phiền phức. Hắn nhìn Tần Phong Dương, tuy bị Thanh Hạm túm lấy nhưng vẫn không hề bối rối, lại càng không có ý kêu thị vệ hộ giá. Nhưng theo tin tức của Thanh Sơn, rõ ràng Vô Ưu đã vào cung, vậy trong chuyện này, rốt cuộc có chỗ nào không ổn?
Thanh Hạm cũng hơi ngẩn người, tức tối nói: “Nếu không phải do ngươi bày mưu tính kế, thì còn ai có thể làm như thế chứ?”
Tần Phong Dương cười buồn: “Ta biết trong mắt nàng, ta không có chút uy tín nào. Nhưng ta thật sự không sai Tô Dịch Hàn bắt Vô Ưu. Ta chỉ muốn gặp nàng một lần trước khi chết, nhưng thật sự không gặp được, ta cũng từ bỏ ý định rồi.”
Thanh Hạm bán tín bán nghi nhìn hắn, nếu không phải do hắn bày mưu sai Tô Dịch Hàn làm, thì còn ai có quyền thế to như vậy, còn có thể trực tiếp đưa Vô Ưu vào cung chứ?!
Lăng Nhược Tâm kéo tay nàng, ý bảo nàng buông Tần Phong Dương ra. Sau khi Thanh Hạm thả Tần Phong Dương, nàng nhìn Lăng Nhược Tâm như muốn hỏi ý kiến. Lăng Nhược Tâm kéo tay nàng, bóp nhẹ, ý bảo nàng đừng quá lo lắng.
Lăng Nhược Tâm nói với Tần Phong Dương: “Ta có thể xác định, thực sự Vô Ưu đã bị người ta đưa vào hoàng cung. Ngươi nói chuyện này không phải do ngươi làm, nhưng chúng ta cũng không thể nào tin ngươi được. Dù thật sự không phải do ngươi làm, thì chuyện này cũng do ngươi mà ra. Ngươi cũng phải cho chúng ta một câu trả lời rõ ràng.”
Tần Phong Dương gật đầu nói: “Ngươi nói có lý. Chuyện này quả thật cũng vì ta. Nếu Vô Ưu thực sự trong hoàng cung, ta đương nhiên sẽ tìm con bé, trả lại con bé nguyên vẹn không tổn hao gì cho hai người.” Dứt lời, hắn liền đứng lên.
Tần Phong Dương nhìn Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm, nói: “Vô Ưu bị đưa vào cung lúc nào?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Trưa nay.”
Tần Phong Dương khẽ gật đầu: “Hai vị tạm thời tránh sau bình phong một chút. Ta sẽ cho người đi điều tra.”
Thanh Hạm sợ hắn lừa đảo, trợn mắt nhìn hắn, nhưng Lăng Nhược Tâm lại nhẹ kéo tay nàng, ý bảo nàng đừng lo. Với thân thủ của bọn họ, dù có tránh vào trong, thì muốn bắt Tần Phong Dương cũng chẳng có gì khó, huống chi thân hắn còn đang mang bệnh nặng.
Bọn họ vừa đi vào, Tần Phong Dương liền quát: “Tiểu Thuận tử!”
Vừa dứt lời, một tay thái giám liền bước vào, Tần Phong Dương nói: “Ngươi phái người đưa danh sách những người ra vào cung hôm nay cho ta. Nhất là người ra vào sau trưa nay, còn nữa, tìm hiểu xem có ai đưa một cô bé vào cung không. Trong vòng nửa canh giờ phải có kết quả cho trẫm!” Giọng điệu lúc nói chuyện vừa rồi với bây giờ như hai người khác biệt vậy, giọng nói của hắn rất nghiêm nghị, tràn ngập khí phách.
Thái giám kia lĩnh mệnh rời đi.
Nhìn thấy sự thay đổi của Tần Phong Dương, Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm cùng liếc nhìn nhau một cái. Tần Phong Dương này không phải là với ai cũng đều ôn tồn, nhã nhặn. Đây là lần đầu tiên Thanh Hạm nhìn thấy hắn như vậy, hơi xa lạ, rồi lại cảm thấy, đó là khí phách mà một hoàng đế cần phải có.
Qua thời gian khoảng nửa chung trà nhỏ, cửa bị người ta gõ nhẹ, Thanh Hạm vốn đang cùng Lăng Nhược Tâm ngồi uống trà với Tần Phong Dương ở gian ngoài, nghe thấy tiếng động liền nấp sau bình phong.
Tần Phong Dương nói: “Vào đi!”
Người bước vào không phải là thái giám vừa ra ngoài, mà là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp. Nàng ta khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tươi cười, cử chỉ nhẹ nhàng, mặc một bộ cung trang trắng như tuyết, trên xiêm y cũng được thêu hoa văn màu trắng thuần khiết, nhìn vô cung ôn nhu. Nàng nhẹ nhàng hành lễ với Tần Phong Dương, khẽ nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”
Giọng nói kia vừa mềm mại vừa dịu dàng khiến người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái. Vừa nghe thấy giọng nói kia, Thanh Hạm chỉ thấy rất quen thuộc.
Tần Phong Dương khẽ cau mày nói: “Đêm đã khuya, sao Niệm Du còn tới đây?”
Vừa nghe Tần Phong Dương gọi nàng ta, Thanh Hạm nhất thời hiểu ra, bảo sao nàng lại thấy quen như vậy. Thì ra nàng kia chính là nữ tử mặc xiêm y trắng mà nàng đã từng nhìn thấy ở trong biệt viện ở ngoài thành Tầm Ẩn năm đó, khi cánh đồng hoa bị thiêu hủy, nàng cãi nhau với Lăng Nhược Tâm rồi tức giận rời đi. Nàng lại chợt nhớ ra, năm đó Tần Phong Dương từng kể với nàng, khi hắn bị người ta hạ mê tình thảo, Niệm Du chính là cô gái mà hắn tình cờ gặp được. Trong lòng nàng thầm dâng lên cảm giác đề phòng.
Niệm Du dịu dàng nói: “Tối nay thiếp rảnh rỗi, có nấu một chén súp, thấy đèn ở tẩm cung Hoàng thượng vẫn còn sáng, thiếp biết Hoàng thượng vất vả vì quốc gia đại sự, nên muốn dâng một chén súp cho Hoàng thượng, vẫn còn đang nóng, Hoàng thượng uống luôn đi!” Dứt lời, nàng ta lấy một chiếc giỏ từ tay cung nữ qua, mở tô lưu ly đựng súp, múc ra một chén đưa cho Tần Phong Dương.
Tần Phong Dương khẽ ho khan, trầm giọng nói: “Niệm Du vất vả rồi!”
Sau khi Tần Phong Dương lên ngôi, hắn cũng đón Niệm Du từ thành Tầm Ẩn về. Nàng ta ở bên hắn cũng gần năm năm, hậu cung của Tần Phong Dương không có Hoàng hậu, mà Niệm Du lại là người được hắn sủng hạnh nhất, mọi chuyện lớn nhỏ trong hậu cung đều giao cho nàng ta xử lý. Hiện giờ, trong cung, mọi người đều coi nàng ta như Hoàng hậu.
Niệm Du bước tới trước mặt Tần Phong Dương, nhẹ nhàng bóp vai cho hắn nói: “Niệm Du chỉ hận mình thân là nữ tử, không thể giúp được gì cho Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng đêm khuya còn phải vất vả vì quốc sự, bát súp này đâu tính là gì chứ.”
Tần Phong Dương thở dài nói: “Ngày đó, trẫm có thể gặp được nàng, đúng là phúc khí của trẫm. Khuya rồi, Niệm Du chắc cũng đã mệt mỏi, lui xuống nghỉ đi!” Trong phòng còn có hai người khác, hắn cũng không thể nào thể hiện quá ân ái với nữ tử khác trước mặt Thanh Hạm được, làm thế thực sự quá giả dối.
Niệm Du khẽ gật đầu, xoay người định đi, lại nhìn thấy tấm khăn lụa trắng dính máu mà Tần Phong Dương đặt bên cạnh, nàng ta nhặt lên nhìn, kinh hãi nói: “Hoàng thượng, đây là…”
Tần Phong Dương lấy lại chiếc khăn từ tay nàng ta: “Niệm Du không cần phải lo lắng, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Đã ho ra máu rồi mà hắn còn nói với bộ dạng thản nhiên như thế.
Mắt Niệm Du long lanh, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng đã vất vả vì quốc sự đến mức như vậy rồi, còn nói chỉ là việc nhỏ sao?!” Dứt lời, nàng ta quỳ gối xuống nói: “Niệm Du bất tài, khẩn cầu Hoàng thượng hãy coi trọng long thể của mình. Giang sơn dù có quan trọng đến đâu, cũng không thể quan trọng hơn sức khỏe của người được! Hơn nữa, chuyện giang sơn có thể giao cho các đại thần xử lý. Nếu thân thể Hoàng thượng suy sụp, thì có cái giá nào đổi lại được đây?”
Tần Phong Dương thở dài, nhẹ đỡ Niệm Du dậy, nói: “Trẫm hiểu tâm tư của Niệm Du, nhưng lúc này quốc sự chồng chất, không thể không xử lý! Chuyện quốc gia đại sự sao có thể qua loa đại khái được?!”
Niệm Du khẽ nức nở: “Hoàng thượng chỉ biết dùng quốc sự để nói cho qua chuyện với thiếp, sức khỏe của Hoàng thượng thế nào, trong lòng Niệm Du biết rất rõ! Thân thể người vốn tráng kiện như vậy, nếu không phải vì trong lòng vẫn tích tụ tâm sự, thì sao có thể có bệnh như thế? Hoàng thượng, đã năm năm trôi qua rồi, chẳng lẽ chàng vẫn không thể buông xuống được hay sao?”
Tần Phong Dương khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chuyện Niệm Du nàng thăm dò cũng nhiều nhỉ, quản rộng quá rồi đấy!” Trong giọng nói của hắn đã có vài phần tức giận.
Niệm Du lau nước mắt nói: “Người ta nói, gần vua như gần cọp, lời này thực sự không sai. Niệm Du chỉ vì quan tâm Hoàng thượng mà thôi, nếu điều này cũng là sai, Niệm Du tình nguyện chịu phạt!” Dứt lời, nàng ta tỏ vẻ vô cùng uất ức.
Nhìn dáng vẻ của nàng ta và Tần Phong Dương, trong lòng Thanh Hạm không khỏi tò mò. Khi nói chuyện với nàng ta, giọng điệu của Tần Phong Dương tuy rất dịu dàng nhưng cũng rất xa cách, còn thái độ của Niệm Du dành cho Tần Phong Dương, tuy rất thân thiết, nhưng lại thoáng có vẻ tính kế. Nàng còn nhớ khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Niệm Du năm đó, một nữ tử vậy đã trở nên tâm cơ thế này từ bao giờ?
Tần Phong Dương thở dài, đang định nói gì thì tiếng gõ cửa lại vang lên, hắn khẽ cau mày nói: “Vào đi!”
Thái giám tên tiểu Thuận tử vừa lĩnh mệnh kia đã quay về, sau khi hành lễ với Tần Phong Dương và Niệm Du, Tần Phong Dương hỏi: “Chuyện cần tra xét thế nào rồi?”
Tiểu Thuận tử liếc nhìn Niệm Du, ngập ngừng, Tần Phong Dương hơi cân nhắc, rồi nói: “Ngươi cứ nói ra, không cần kiêng dè gì cả.”
Tiểu Thuận tử nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, danh sách người ra vào cung hôm nay có ở đây, mời Hoàng thượng xem qua.”
Tần Phong Dương đưa tay ra đón lấy, vừa xem vừa khẽ cau mày, tiểu Thuận tử đứng bên cạnh nói: “Người hôm nay ra vào cung cũng không có gì quá khác thường so với mọi người. Có điều, hôm nay có một chiếc xe ngựa do đích thân Đức phi nương nương đón vào, nên thị vệ gác cổng cũng không kiểm tra quá nghiêm ngặt. Nhưng nô tài có hỏi qua thị vệ, hắn nói trong xe ngựa có tiếng trẻ con khóc.”
Vừa dứt lời, Tần Phong Dương hơi biến sắc, nhìn Niệm Du hỏi: “Chuyện này là sao?”
Vừa nghe những lời này, trong lòng Thanh Hạm thầm kinh hãi, chỉ hận không thể lập tức lao ra ngoài. Lăng Nhược Tâm liền giữ chặt lấy nàng, ý bảo nàng xem kỹ đã rồi tính. Hắn rất muốn biết Tần Phong Dương sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Trên mặt Niệm Du thoáng có vẻ mất tự nhiên, nói: “Bình thường Hoàng thượng vốn bận trăm công ngàn việc, sao hôm nay lại rảnh rỗi quản mấy chuyện nhỏ như chuyện người ra vào cung thế này?”
Tần Phong Dương hừ lạnh nói: “Nếu trẫm không quản, chỉ e cả hoàng cung này đã bị người ta bán đứng hết rồi. Hơn nữa, dù trẫm có quản việc này cũng không cần phải xin phép nàng. Nàng nên mau trả lời câu hỏi của trẫm thì hơn.”
Niệm Du đáp: “Thiếp có một tỷ muội tốt ở ngoài cung, thiếp rất nhớ nàng, liền phái người đón nàng vào chơi một chút. Nàng không yên tâm con gái mình, nên cũng đưa theo con gái tiến cung luôn.”
Tần Phong Dương hỏi: “Đơn giản vậy sao? Vì sao không làm theo quy củ trong cung?” Ở trong cung, nếu phi tần muốn gặp người nhà, thì phải xin phép phủ Nội vụ, được phép mới được tiến cung.
Niệm Du đáp: “Chỉ đơn giản vậy thôi, thiếp vốn muốn làm theo quy củ trong cung, nhưng trong lòng thật sự rất muốn gặp nàng, nên mới không xin phủ nội vụ, cũng chưa kịp bẩm báo với Hoàng thượng.”
Tần Phong Dương hỏi tiểu Thuận tử: “Chiều nay chiếc xe ngựa kia có xuất cung không?”
Tiểu Thuận tử đáp: “Theo nô tài kiểm tra đối chiếu trên bản ghi chép và tình hình thực tế, sau khi xe ngựa đó nhập cung thì không ra nữa.”
Tần Phong Dương cười nói: “Đức phi đúng là quá lo lắng cho thân thể của trẫm. Vất vả lắm mới đón được tỷ muội vào cung, mà nửa đêm còn chạy tới tẩm cung của trẫm để đưa súp. Thâm tình thắm thiết này thực khiến trẫm cảm kích! Đến mà không tiếp đón thì thật thất lễ, Đức phi, chi bằng nàng phái người mời tỷ muội nàng tới đây đi, trẫm sẽ cùng các nàng hàn huyên tâm sự.” Trên mặt hắn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Niệm Du bỗng tái nhợt, nàng ta cúi đầu nói: “Tỷ muội thiếp trời sinh tính cách hiền lành, không biết nói năng, chỉ sợ phạm thánh giá, Hoàng thượng không gặp cũng không sao.” Nàng ở bên Tần Phong Dương đã bảy năm, cũng khá hiểu tính cách hắn. Bình thường hắn cư xử rất dịu dàng với nàng, cho tới giờ cũng chưa từng nói nặng một lời, mặc dù phong cho nàng là Đức phi, nhưng cũng vẫn luôn gọi tên nàng. Bây giờ hắn gọi nàng như thế, chỉ e là muốn trở mặt.
Tần Phong Dương kéo nàng từ dưới đất lên nói: “Trịnh Niệm Du, trẫm quen ngươi đã bảy năm, bên cạnh ngươi có bằng hữu nào, chẳng lẽ trẫm không rõ sao? Ngươi còn muốn giả vờ đến bao giờ?”
Trong mắt Niệm Du hiện lên vẻ đau khổ và hoảng sợ, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, chuyện lần này thiếp lừa người, nhưng vì thiếp cũng là bất đắc dĩ, có nỗi khổ riêng…”
Tần Phong Dương cười lạnh nói: “Bất đắc dĩ à? Có nỗi khổ riêng? Ngươi coi trẫm là kẻ ngốc sao? Qua bao nhiêu năm như vậy, trẫm luôn tự thấy trẫm đối xử với ngươi không tệ! Nhưng còn ngươi thì sao? Còn dám tính kế trẫm như vậy?!” Hắn bỗng thấy khó thở, không nhịn được liền ho sù sụ.
Nhìn bộ dạng đó của hắn, Niệm Du vội vàng đứng lên giúp hắn thuận khí. Tần Phong Dương giận dữ, vung tay tung một chưởng đẩy nàng ta ra. Nàng ta nhất thời đứng không vững, trán đập vào cạnh bàn, máu chảy ròng ròng.
Tiểu Thuận tử đi theo Tần Phong Dương đã lâu, chưa bao giờ thấy hắn giận dữ đến vậy, nên vô cùng sợ hãi, lại lo cho sức khỏe của hắn, vội vàng đỡ bên cạnh cơ thể lảo đảo như sắp ngã của hắn.
Nhìn thấy lửa giận và sự tuyệt tình trong mắt hắn, Niệm Du nức nở nói: “Thì ra trong lòng Hoàng thượng, từ đầu tới cuối vẫn có khúc mắc với thiếp! Bây giờ thiếp mới thấy câu nói đó của hắn rất đúng, dù thiếp có cho chàng tất cả bản thân mình, thì trong lòng chàng từ đầu tới cuối vẫn không hề có thiếp, càng không có một góc nhỏ để thiếp dừng chân!”
Vừa nhìn thấy tình hình này, Thanh Hạm liền liếc nhìn Lăng Nhược Tâm, hai người đều đang đoán, không biết ‘hắn’ mà Niệm Du nhắc đến là ai?
Tần Phong Dương oán hận nói: “Trịnh Niệm Du, ngươi căn bản không có quyền nói trẫm như vậy. Đừng tưởng trẫm không biết mục đích ngươi tiếp cận trẫm lúc trước! Mấy năm nay, trẫm thấy ngươi có vẻ an phận thủ thường, liền tự an ủi mình dù biết ngươi là người của hắn, nhưng vẫn đối xử tốt với ngươi. Có điều, ngươi lại có phúc không biết hưởng, có mặt mà không biết xấu hổ.”
Nghe hắn nói vậy, Niệm Du giật mình, nhìn Tần Phong Dương nói: “Thì ra trong lòng Hoàng thượng vẫn luôn nghi ngờ thiếp, cho tới giờ cũng không hề tin tưởng thiếp!” Máu từ trán nàng ta chảy xuống, nhỏ tí tách vào bộ cung trang màu trắng, tạo thành nhiều vết đỏ tươi như những đóa hoa, vừa đẹp lại vừa khiến người ta thấy ghê người.
Tần Phong Dương lạnh lùng nói: “Tin ngươi à? Dựa vào cái gì mà bắt trẫm phải tin tưởng ngươi? Từ đầu tới cuối, ngươi vẫn vì mục đích riêng mà tới, trẫm dám tin ngươi sao?”
Niệm Du cười khổ nói: “Thôi, ta đã từng nghĩ, dù lòng Hoàng thượng đều hướng về phía nàng, nhưng ít ra vẫn có một vị trí nhỏ dành cho thiếp. Nhưng lúc này, thiếp biết mình sai rồi, không chỉ trong lòng người không có thiếp, mà còn luôn luôn đề phòng thiếp.”
Tần Phong Dương cười lạnh nói: “Đề phòng ngươi, cũng là do ngươi tạo ra. Ví dụ như chuyện hôm nay chẳng hạn, bình thường ngươi sẽ đưa súp đến cho trẫm vào lúc này sao? Mục đích ngươi tới đây đêm nay, đơn giản là vì ngươi nghe loáng thoáng thấy chuyện tiểu Thuận tử muốn xem ghi chép người ra vào cung hôm nay. Ngươi đến chỗ trẫm chẳng qua chỉ muốn thăm dò tin tức mà thôi, làm gì có cái gì gọi là tình ý chân thật? Cái gọi là bát súp đó, cũng chỉ là để ngụy trang mà thôi!”
Có lẽ do máu đỏ làm nổi bật lên, hoặc có lẽ do nàng ta mất máu quá nhiều, nên sắc mặt nàng ta càng tái nhợt hơn, nàng ta cắn môi nói: “Nếu Hoàng thượng đã nghĩ như vậy, chi bằng giết thiếp đi!”
Tần Phong Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Giết ngươi à? Giết ngươi thật sự quá dễ dàng cho ngươi rồi! Ta còn muốn giữ ngươi lại, để ngươi mật báo cho Tần Phong Ảnh nữa!”
Hắn vừa dứt lời, cả Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm đều kinh hãi! Thanh Hạm đột nhiên nhớ tới ngày ấy khi ở trong xưởng binh khí Tiềm Dương, Tần Phong Dương nói chuyện với Tống Vấn Chi, ‘người cực kỳ thân cận’ trong miệng Tần Phong Ảnh, phải chăng chính là Niệm Du? Nghĩ lại thì cũng có thể là đúng, Tần Phong Dương và Niệm Du ở bên nhau đã bảy năm, trong mắt người khác, thì dù thế nào cũng phải có chút cảm tình. Để một người như thế đi trộm giải dược, thật sự là chuyện quá hợp lý. Có điều, Tần Phong Ảnh lại cũng không biết, độc mà Tống Vấn Chi trúng phải căn bản không có giải dược, cho nên Niệm Du vốn không thể trộm được, thì Tần Phong Ảnh sao có thể đưa giải dược cho Tống Vấn Chi?
Niệm Du sợ hãi nói: “Sao chàng biết ta sẽ mật báo cho Tần Phong Ảnh?”
Tần Phong Dương cười nói: “Xem ra Tần Phong Ảnh thực sự nghĩ trẫm là kẻ ngốc. Chuyện năm đó, ta và ngươi cũng biết rất rõ ràng. Năm đó ngươi vốn là một ca kỹ trong phủ Tần Phong Ảnh, vì có dung mạo xuất chúng nên được Tần Phong Ảnh cực kỳ yêu thích. Có điều, một nam nhân như hắn, căn bản sẽ không đặt ngươi trong lòng. Năm đó, khi hắn châm ngòi phá hỏng mối quan hệ giữa ta và Lăng Nhược Tâm, thì đã sắp đặt cả kế hoạch sau đó. Cho nên, tuy hắn thích ngươi, nhưng cũng không hề chạm vào ngươi. Ta nói có đúng không?”
Sắc mặt Niệm Du càng tái hơn, nàng ta khàn giọng nói: “Thì ra, chàng không chỉ không tin ta, mà đã sớm phái người điều tra về ta.”
Tần Phong Dương hừ một tiếng nói: “Năm đó khi hắn tới Huyến Thải sơn trang, hạ mê tình thảo cho ta, hắn biết, với sự khôn khéo và võ công của Lăng Nhược Tâm, nhất định sẽ không chịu để yên, lại có thể gây ra mâu thuẫn lớn giữa ta và Lăng Nhược Tâm. Cho nên, sau khi Lăng Nhược Tâm đuổi ta đi, hắn liền sắp xếp ‘duyên phận’ tình cờ cho ta và ngươi. Trịnh Niệm Du, ta nói có đúng không?”
Nghe đến đó, cuối cùng Thanh Hạm cũng hiểu được toàn bộ mâu thuẫn thực sự giữa Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Dương năm ấy. Trong lòng nàng thầm kinh hãi, xem như năm đó Tần Phong Ảnh đã tính toán tốt tất cả mọi chuyện rồi. Hành động đó giống như một mũi tên bắn trúng hai đích, chẳng những phá hủy quan hệ của Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Dương, mà còn thần không biết, quỷ không hay, sắp xếp một cơ sở ngầm vào bên cạnh Tần Phong Dương.
Trên mặt Niệm Du không còn chút sắc máu nào, đau đớn nhìn Tần Phong Dương nói: “Cho đến ngày hôm nay, ta mới hiểu được, thì ra qua bao nhiêu năm như vậy, ta vẫn chỉ là vật hi sinh trong cuộc tranh đấu của huynh đệ hai người! Dù trong lòng hắn có ta thì sao? Còn không phải tự tay hắn đẩy ta đến cho chàng sao? Mà trong lòng chàng, thì từ đầu tới cuối đều chưa từng có ta.”
Tần Phong Dương ôm ngực nói: “Ngươi căn bản không có quyền yêu cầu trong lòng ta phải có ngươi. Từ đầu tới giờ, ngươi tiếp cận ta cũng chỉ vì có mục đích riêng.” Tuy đã sớm biết thân phận của nàng, nhưng bây giờ vạch trần ra, hắn vẫn cảm thấy đau lòng, huyết mạch trong người không kìm được, cũng muốn dâng lên, cổ họng bỗng cảm thấy tanh ngọt, rồi phun ra một miệng máu tươi.
Nhìn thấy hắn như vậy, trong mắt Niệm Du không giấu được vẻ lo lắng, muốn đưa tay ra đỡ hắn, nhưng cũng biết, chỉ sợ lúc này hắn không muốn nàng chạm vào hắn. Nàng trầm giọng nói: “Đúng vậy, mấy năm nay ta đã làm rất nhiều chuyện vì hắn. Nhưng ta tự thấy rằng cho tới bây giờ, ta vẫn không hề làm chuyện gì có lỗi với chàng. Chuyện mà ta làm sai nhất trong thời gian qua, có lẽ là chuyện ta đã yêu chàng.”
Nhìn thấy tình cảnh này, thái giám tên tiểu Thuận tử vội lo lắng nói: “Hoàng thượng, người không sao chứ? Để nô tài đi gọi thái y!” Rồi quay sang nói với Niệm Du: “Đức phi nương nương, người biết rõ sức khỏe của Hoàng thượng không tốt, không thể tức giận, còn khiến Hoàng thượng tức giận như thế?!”
Tần Phong Dương khoát tay với tiểu Thuận tử nói: “Trẫm không sao, không cần gọi thái y.” Rồi quay sang Niệm Du: “Nói đi, lần này vì sao ngươi lại sai Tô Dịch Hàn bắt con gái Thanh Hạm đi?”
Niệm Du chậm rãi nói: “Ta thấy chàng nhớ nhớ nhung nhung nàng, mà nàng căn bản không muốn gặp chàng, nên ta nghĩ, sau khi chàng gặp nàng ta, có lẽ tâm bệnh của chàng sẽ trị khỏi, bệnh của chàng cũng sẽ tốt hơn. Nhưng giờ ta mới biết ta sai rồi, dù chàng có gặp được nàng ta, thì trong lòng chàng vẫn không thể buông xuống được.”
Rốt cuộc Thanh Hạm cũng không nhịn được, lao ra ngoài: “Nhưng cô có biết cô làm thế sẽ càng khiến ta hận hắn hay không? Mà hai người, vốn có thể tiếp tục ở bên nhau như vậy, nhưng chính cô lại tự đạp đổ vị trí của mình?” Tuy nàng không hiểu nhiều về tình yêu, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt Niệm Du là có thể thấy được, nàng ta thực sự yêu Tần Phong Dương.
Thấy nàng đi ra, Niệm Du kinh hãi, rồi lại chợt hiểu ra ngay, lạnh lùng nói: “Ta đã băn khoăn không biết vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên muốn tra xét chuyện này. Thì ra là cô đã đến.” Nàng ta nhìn thấy Thanh Hạm vẫn ăn mặc như năm năm trước. Có điều, năm đó, nàng ta không thể ngờ được, một người nhìn y như nam tử bình thường kia lại là một nữ tử, hơn nữa, nữ tử này còn đoạt mất người mà nàng ta yêu nhất.
Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Ta không quan tâm đến ân oán giữa hai người. Hiện giờ ta chỉ muốn biết Vô Ưu đang ở đâu?” Đây mới là chuyện nàng quan tâm nhất, còn chuyện giữa Niệm Du và Tần Phong Dương, cứ để họ tự giải quyết đi, người ngoài cũng chẳng thể giúp được gì.
Niệm Du cười nói: “Ta nghĩ mọi cách để đưa Vô Ưu vào cung, cũng chỉ vì muốn cô tới gặp Hoàng thượng. Có điều, ta lại không biết, mình làm nhiều thứ vì chàng như vậy, nhưng trong lòng chàng lại vẫn coi ta là kẻ thù lớn nhất. Ta vất vả lắm mới mua chuộc được Tô Dịch Hàn, phái thị vệ bên cạnh mình đi theo Tô Dịch Hàn đến nước Long Miên tìm cô, chỉ vì không muốn chàng phải thất vọng, nhưng giờ ta mới biết, thế nào gọi là gắng sức mà vẫn không được gì!” Nụ cười trên miệng nàng ta nở rộ như đóa hoa, vừa xinh đẹp lại vừa thảm thương.
Tần Phong Dương hừ lạnh nói: “Ngươi không cần phải nói nhiều, tìm cớ nhiều như vậy làm gì. Yêu cũng được, không yêu cũng không sao, ngươi nên mau chóng giao Vô Ưu ra đây thì hơn!”
Niệm Du lạnh lùng nói: “Hiện giờ hai người đó đang ở trong tẩm cung của ta, muốn đi tìm các nàng, thì đi lúc nào cũng được.”
Tần Phong Dương nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta, cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng vì vẫn đang giận nàng ta, nên không muốn để ý nữa. Hắn định đứng lên đưa Thanh Hạm đi tới tẩm cung của Niệm Du, có điều bây giờ thân thể hắn đang suy yếu, ngay cả đứng lên còn không đứng nổi.
Tần Phong Dương thở dài nói: “Tiểu Thuận tử, ngươi dẫn bọn họ tới cung của Đức phi! Trẫm muốn nghỉ ngơi!”
Tiểu Thuận tử nhìn Niệm Du, không kìm được liền hỏi: “Hoàng thượng, vậy Đức phi nương nương nên xử trí thế nào?” Hắn không biết có nên hỏi những lời này không, nhưng sự tình đã tới nước này, nếu không xử lý có vẻ cũng không ổn lắm.
Tần Phong Dương liếc nhìn Niệm Du một cái, lạnh lùng nói: “Trẫm và Đức phi đã có bảy năm tình nghĩa vợ chồng, nếu xử lý theo luật, thì e phải xử trảm. Nhưng người xưa có câu, một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, biếm Đức phi vào lãnh cung đi!”
Hết chương 14.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...