"Bạch Hoả Thành! Không..." Tân tướng quân kinh hô, buột miệng muốn nói từ chối, nhưng mà bị âm thanh bi thiết của Tân Mỹ Mỹ đánh gãy.
"Phụ thân! Cứu... cứu nữ nhi a, ta không dám, ta hứa sẽ không có lần sau nữa! Phụ thân... người giúp nữ nhi lần này nữa... được không?"
Tân thừa tướng thần sắc lạnh băng ánh mắt loé lên tia do dự, một bên là nữ nhi mà hắn yêu quý như hòn ngọc trên tay, một bên chính là lợi ích của gia tộc, hắn không biết nên lựa chọn như thế nào cho hợp lý.
Bạch Hoả Thành, là thành của luyện khí sư, ở đây được xem là cái nôi của các thiên tài luyện khí sư, nơi này có thể nói là nơi đặc biệt nhất của Chiến Quốc, muốn vào đó rất khó, chứ đừng nói là một mẩu đất hay là cửa hàng ở đó.
"Thập Cửu công chúa muốn đến gia tộc của Lôi mỗ ta làm khách sao?" Lôi Tử Hiên cười trầm trầm nói, ánh mắt như có như không đánh giá Phượng Thanh Loan.
Nhắc đến Bạch Hoả Thành không thể không nhắc đến Lôi gia, dù sao trụ sở chính của Lôi gia chính là ở Bạch Hoả Thành.
"Xem như đi." Phượng Thanh Loan nhàn nhạt nói.
Muốn làm ăn tốt ở Bạch Hoả thành không thể không có được sự đồng ý của Lôi gia, phải nói là... nàng muốn hợp tác làm ăn với Lôi gia thì đúng hơn, ở đâu có sinh vật có trí tuệ cao ở đó có nhu cầu, không phải sao?
Một khi đã có nhu cầu thì sẽ có thị trường, mà thì trường chính là nơi giao dịch giữa người mua và người bán, là một người có đầu óc thương nghiệp, nàng sao có thể từ bỏ những cơ hội tốt này cơ chứ?
"..." Tân thừa tướng một mực trầm lặng nhìn, bọn họ đây là không cho phép ông từ chối!!!
Tân thừa tướng nghiến răng, kéo con gái rời đi, chỉ âm lãnh để lại một câu "Lễ vật tạ lỗi ngày mai thần sẽ cho người đem đến."
"Thừa tướng đi thông thả." Phượng Thanh Loan nở nụ cười xã giao hướng Tân thừa tướng nói.
Ngay tại thời điểm này, tất cả mọi người ở tại nơi này trong lòng ngầm hiểu rõ, Phượng Thanh Loan chính là một mối nguy cơ, Phượng Quốc muốn làm gì đây?
"Nương tử thật là lợi hại." Chiến Thiên Kỳ hai mắt lóe sáng, tràn đầy sự sùng bái mà nhìn Phượng Thanh Loan, trong lòng cũng thập phần khó hiểu.
Thanh Loan đây là muốn làm gì? Chuyện này rõ ràng chính là khích lên mối nghi ngờ của phụ hoàng đối với nàng, đối với Phượng Quốc!
Đây rõ ràng là hành động tìm chết!
Theo như hắn biết, Thanh Loan sẽ không ngốc đến như vậy!
"Phụ hoàng sẽ không phản đối và can thiệp chuyện này chứ?" Phượng Thanh Loan hướng về Chiến Linh, lạnh nhạt hỏi. Nhưng ý tứ đã rõ, nếu Chiến Linh không đáp ứng, chính là tự vả mặt vào mình, sỉ nhục người hoàng gia, chính là trọng tội! Hơn nữa còn dính dáng đến chuyện của hai nước, Chiến Linh bắt buộc phải đồng ý!
Còn về phần dấy lên sự nghi kỵ và phòng bị của Chiến Linh... nàng không thèm quan tâm, sau này nàng còn sẽ làm ra chuyện lớn hơn nữa, chuyện nhỏ này tính là gì? Với lại, nàng đã tính trước cách để giải quyết rồi.
"Đương nhiên là không ý kiến rồi! Chuyện này đến đây coi như tạm dừng đi, chúng ta vui vẻ hưởng tiệc tiếp đi." Chiến Linh cười ha hả vui vẻ không chút nào để ý nói.
"Phụ hoàng anh minh." Phượng Thanh Loan lễ phép nói, sau đó ngồi xuống cạnh Chiến Thiên Kỳ, cầm ly rượu Chiến Thiên Kỳ đưa cho nâng lên, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhíu mày lại, cầm lên ly rượu một hơi uống hết, ánh mắt ám trầm đến lợi hại, tựa như con mãnh thú ngủ sâu bỗng nhiên bị đánh thức.
A...
"A Kỳ, chàng thích hoàng quyền không?" Phượng Thanh Loan tựa như vô tình hỏi một câu.
"Không thích, ngũ ca nói, muốn hoàng quyền sẽ mất đi một thứ rất quan trọng, ta không muốn mất đi nương tử đâu." Chiến Thiên Kỳ thành thật trả lời.
Lại là ngũ ca! Chiến Vân Thành có gì tốt chứ???
Đang định nổi cơn ghen lại nghe đến câu cuối của Chiến Thiên Kỳ, Phượng Thanh Loan liền ngẩn người ra, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị khó mà hiểu được, khóe môi khẽ cong lên.
"Ngoan, nếu chàng không thích, sau này liền chu du khắp đại lục vui chơi." Phượng Thanh Loan nhẹ nhàng nói.
"Có đồ ăn ngon không?"
"Có, rất nhiều."
"Được! Vậy sau này nương tử nhớ nuôi ta thật là tốt, ta mỗi ngày đều muốn ăn mỗi một thứ bánh ngọt!"
"Được."
- --- Cứ như vậy buổi tiệc kết thúc, nhưng là lòng người lại mới chính thức bắt đầu, tính toán, âm mưu, hãm hại, tức giận, oán hận, vui vẻ, thú vị, và xem kịch.
- --- Dưỡng Hoàn Điện ----
Chiến Linh một thân đơn bào áo ngủ ngồi trên giường rộng lớn, bên cạnh hắn là một cái âm vụ hắc ám, chỉ để lộ ra một đôi huyết mâu ám trầm.
"Nàng đã trở lại." Âm thanh khàn đục trầm thấp từ âm vụ hắc ám phát ra, giọng điệu có chút kinh hỉ ngoài ý muốn.
"Phất Vũ, ngươi tâm tư cho ta thu lại, ngươi bây giờ chính là ma thú của ta!" Chiến Linh ám trầm nói.
"Ngươi nghĩ nhiều, ta chính là muốn đích thân ăn thịt nàng, uống máu nàng để khôi phục được thực lực đỉnh phong năm xưa của ta mà thôi." Phất Vũ cười trầm thấp khinh thường nói.
"Tốt nhất là như vậy, ngươi trước đừng để lộ tung tích của bản thân, còn... Phượng Thanh Loan đó, hiện tại chẳng nhớ được chuyện năm đó, thực lực cũng chỉ là dạng tầm thường, để ta giải quyết là được rồi, ngươi chớ kiếm thêm phiền phức cho ta." Chiến Linh lạnh giọng nói.
"Thế con của ngươi thì sao?" Phất Vũ cười khàn.
"Hắn hiện tại vẫn còn chỗ để lợi dụng, tạm thời cứ để đấy." Chiến Linh mặt không cảm xúc nói.
"Hừ, người ta nói hổ mẹ không ăn thịt con, còn ngươi thì ngược lại." Phất Vũ khinh thường một câu sau đó cả người tan biến.
"Hổ mẹ không ăn thịt con? Hừ, hắn căn bản không phải là con của ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...