Ăn uống no nê, Chiến Thiên Kỳ thỏa mãn ợ một cái, sau đó cười hắc hắc mà nhìn Thanh Loan.
Thanh Loan thì bất đắt dĩ cười một cái, từ không gian lấy ra một chiếc khăn lụa nhỏ, chùi miệng cho Chiến Thiên Kỳ, nàng cảm thấy, nàng đã thành một bảo mẫu chính hiệu của A Kỳ rồi. Kiếp trước nàng chưa từng phục vụ ai tận tình như thế này luôn, nàng thề!
"Nương tử, ta muốn đi chơi chơi, ở đây rất đẹp nga! Nương tử bồi bồi ta." Chiến Thiên Kỳ vui vẻ nói, ánh mắt lấy lòng mà nhìn Thanh Loan. Chịu thôi, hắn đây giả ngốc chỉ có việc ăn không ngồi rồi với đi quậy phá, diễn làm một tên ngốc đúng là mệt mà.
Thanh Loan nhíu nhíu mày lại, nhìn Chiến Thiên Kỳ một cái, trầm mặt một chút sau đó nói "Ân, ta cũng có chút việc phải làm, ngươi phải ngoan một chút."
"Ân, ân! Đã biết! Ta sẽ ngoan mà!" Chiến Thiên Kỳ mừng quýnh lên, đưa tay ôm lấy cổ Thanh Loan như một đứa trẻ, âm thầm chiếm tiện nghi.
"Ngoan, buông ta ra trước." Thanh Loan cười nhạt nói, đưa tay xoa xoa đầu Chiến Thiên Kỳ.
Chiến Thiên Kỳ ngoan ngoãn buông Thanh Loan ra, ngay ngắn mà ngồi xuống bên cạnh Thanh Loan.
"Ngươi mang cái này vào, đây là quà gặp mặt, ta tặng ngươi, không thể làm mất nó." Thanh Loan, tháo xuống sợi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống, đưa qua cho Chiến Thiên Kỳ.
Sợi dây chuyền rất tầm thường, nhưng mà đặt biệt ở chỗ là miếng ngọc bội nhỏ được treo trong sợi dây chuyền, miếng ngọc bội đỏ như máu, trong suốt có thể thấy ở bên trong là một viên bảo thạch nhỏ hình tròn, ẩn ẩn có thể thấy hoa văn đắt sắc của nó.
"Thật là đẹp." Chiến Thiên Kỳ cầm lấy sợi dây chuyền, cánh tay khẽ run lên. Ánh mắt trong suốt chớp chớp đánh giá sợi dây chuyền, nhịn không được hô lên, nâng niu nó như một bảo vật.
"Ân, để ta mang vào cho ngươi, sau đó hai chúng ta ra ngoài chơi." Thanh Loan cười nhạt nói, lấy lại sợi dây chuyền trên tay Chiến Thiên Kỳ đeo lên cổ cho hắn.
Sợi dây chuyền này chính là vật tùy thân của Phượng Thanh Loan trước kia, đây là thứ duy nhất mà mẫu thân của nàng ta để lại cho nàng ta. Nàng ta trân quý nó như mạng sống của mình vậy, nàng ta cũng không biết đây là thứ gì nhưng mà, nó đã không ít lần bảo vệ nàng ta thoát khỏi sự cận kề cái chết.
Chiến Thiên Kỳ là một tên ngốc, không có lực chiến đấu, mà đi bên nàng chỉ có con đường chết. Cho nên muốn đi bên cạnh nàng, thì phải bảo toàn cái mạng trước đã, cái này tặng hắn đi, ít nhất không chết được. Sau này dạy cho hắn một ít công phu phòng thân là được.
"Hợp với ngươi đó, đi thôi." Thanh Loan nhếch miệng cười nói, sau đó quay người đi ra khỏi phòng. Chiến Thiên Kỳ cười hì hì đi theo sau Thanh Loan.
"Nham Kiều gọi Chi, hai ngươi đi theo ta." Thanh Loan đi ra khỏi phòng, gặp ngay Nham Kiều đang dựa vào vách phòng canh chừng, lạnh lùng phân phó, sau đó kéo Chiến Thiên Kỳ đi.
Nàng không sợ là hai người Nham Kiều và Chi đuổi không kịp, cho nên bước đi cũng rất nhanh. Chẳng mấy chốc nàng vả Chiến Thiên Kỳ đã đứng ở giữa con đường rộng lớn, đông đúc người qua lại, Nham Kiều và Chi ở phía sau xa từ từ đi đến, cách Thanh Loan một khoảng cách không xa không gần, chỉ cần Thanh Loan có mệnh lệnh liền xuất hiện.
Thanh Loan nhìn quanh, không khỏi cảm thán, đường phố ở dị giới đúng là chỉ có hơn chứ không có thua ở hiện đại, từng sạp bán hàng thôi mà cũng thấy đủ xa hoa, nàng lúc trước quá đánh giá thấp nơi này rồi, mà nói cũng đúng, đây là dị giới huyền huyễn chứ đâu phải là thế giới hiện đại, con người chỉ biết sử dụng đầu óc, ở đây chắc chắn là có lịch sử lâu đời lắm rồi, là do không muốn phát triển như hiện đại chứ không phải là không thể, bọn họ đa số chỉ đâm vào tu luyện, và suy nghĩ làm sao để tăng lên năng lực của bản thân, chứ đâu có quan tâm đến gì mà tiến hóa giống hiện đại chứ? Những thứ ở hiện đại đối với họ chỉ là những thứ vô bổ.
Nga, nàng bây giờ cần phải suy nghĩ lại thật kỹ càng mới được, không thể manh động, nếu có thời gian rãnh thì sẽ tu luyện.
"Ngươi nghe gì chưa? Hôm nay hội đấu giá Lạc Tuyết có đấu gia pháp khí, địa giai đó! Còn có, còn đấu giá Hồn Hoàn Đan nữa, là Tứ phẩm, còn vài thứ khác nữa, nhưng để cho lão tử phấn khích nhất chính là có đấu giá một Quyển Đấu Kỹ Thiên Cấp đó, trời ơi! Lại là hệ lôi hiếm có nữa! Sao không thể phấn khích được, lão tử là hệ lôi hiếm có đó ha ha..." Người qua đường Giáp nói với người qua đường Ất.
"Ta nghe rồi, tiết thật, ta lại không phải hệ lôi, nhưng mà Hoàn Hồn Đan cũng là thứ hiếm có, nó có thể tăng tinh thần lực lên một tầng cấp mới, nghe nói rất nhiều đan dược sư hướng về nó mà đến đó, ta phải đi xem mới được!" Người qua đường Ất hưng phấn đáp lại. Rồi cả hai người dần dần đi xa, rồi khuất bóng.
Hội Đấu Giá Lạc Tuyết, là hội đấu giá lớn nhất đại lục, trải dài khắp nơi, có rất nhiều chi nhánh, chủ nhân phía sau không biết là ai. Thanh Loan chỉ biết đến như vậy, rốt cuộc thì nàng cũng là người trong Hoàng Cung bị ghẻ lạnh, làm sao có thể biết được nhiều chuyện ở bên ngoài? Những gì nàng biết, chỉ là những thứ cơ bản, người ngốc cũng biết.
"A Kỳ, chúng ta đi đến hội đấu giá chơi đi." Thanh Loan cười với Chiến Thiên Kỳ bên cạnh.
Chiến Thiên Kỳ đang ngó đông ngó tây, xem xét xung quanh một cách hứng thú, nghe Thanh Loan nói vậy, liền quay đầu lại nhìn Thanh Loan cười phấn khích nói "Ân!"
"Nham Kiều, ngươi dẫn đường đến Hội Đấu Giá Lạc Tuyết." Thanh Loan quay người lại ra lệnh cho Nham Kiều đang ở phía sau, cách nàng không xa, nàng làm sao có thể biết được, hội đấu giá Lạc Tuyết ở đâu được, phải có người chỉ dẫn thôi.
Thật may rằng là Nham Kiều từng đã đến đây cho nên quen biết đường đi ở đây, nên muốn đến hội đấu giá Lạc Tuyết cũng không khó gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...