Từ trước đến nay người luyện võ có nhĩ lực tương đối khá, hai nha hoàn Tử Yên và Tử Oanh bị Lý Dụ đuổi ra xe ngựa phía sau thì còn đỡ, chỉ khổ cho Triệu Vô Minh y thôi, y và phu xe ngồi phía trước, phu xe là một nam tử trung niên lớn tuổi, người ta một lòng vung roi đánh xe ngựa chỉ sợ làm quý nhân bên trong khó chịu, cho nên tinh thần tập trung cao độ, lúc này cũng không chú ý bên trong xe xảy ra chuyện gì.
Nhưng Triệu Vô Minh thì nghe được hết đấy, y đỏ mặt tim đập nhanh, cực kỳ đau khổ, giả sử thiếu gia biết y nghe được, có thể thấy kết cục của y nhất định không vẻ vang gì.
Thấy sắp đến đầu ngỏ Hầu phủ, hai mắt Triệu Vô Minh chớp chớp, y im lặng giật lấy dây cương trong tay phu xe, hai tay run lên, ngựa hí lên một tiếng rồi chuyển hướng.
"Sao thế đại nhân...." Phu xe khó hiểu hỏi, song lời còn chưa nói hết ông đã thấy nửa bên mặt lạnh lùng của Triệu Vô Minh, tiếp theo ông đành an phận ngậm miệng lại.
Chẳng qua ông chỉ là một phu xe nho nhỏ, người ta muốn đi như thế nào thì mặc người ta, làm gì có chỗ cho ông chất vấn!
Sau thời gian hai nén hương, xe ngựa dừng lại trước cửa hầu phủ.
Triệu Vô Minh đứng bên cạnh xe, đầu cũng không dám ngẩng lên, lão tổ tông nói hay lắm, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, có như thế mới sống được lâu dài, những lời này áp dụng trên người thiếu gia nhà mình thì càng trở thành châm ngôn.
Lúc này trong xe ngựa, đôi mắt Tô Nhược Tuyết ngập nước, hai gò má ửng đỏ, đôi môi hồng căng mọng bị hôn sưng tấy lên, vừa nhìn dáng vẻ của nàng là người ta biết ngay vừa xảy ra giông tố gì, có điều hiện giờ nàng lại hung hăng trừng mắt liếc người đang tươi cười vui vẻ trước mặt, tiếp sau đó mới vội vàng sửa sang lại chiếc trâm bị lệch trên tóc và y phục đầy nếp nhăn, Lý Dụ muốn giúp nàng một chút, chỉ là thời điểm này Tô Nhược Tuyết phòng hắn như phòng sói, làm gì dám cho hắn giúp?
Sợ người bên ngoài sẽ suy nghĩ nhiều, Tô Nhược Tuyết chỉnh trang qua loa một phen rồi muốn rời khỏi vòng ôm của hắn, đứng dậy đi xuống xe, thế nhưng nàng còn chưa kịp đứng lên thì đã bị người ta kéo về một lần nữa.
Lý Dụ cười toe toét, biểu hiện nịnh nọt hết sức rõ ràng, nhưng động tác trên tay lại cực kỳ khí phách, không cho phép nàng từ chối, "Ngoan, bên ngoài lạnh lẽo, mang mũ cẩn thận kẻo ra ngoài gió thổi lạnh."
Mặt Tô Nhược Tuyết càng đỏ hơn, trong lòng không chút nghi ngờ hiện giờ dáng vẻ nàng quá mức rõ ràng, nhất định hắn không muốn người khác nhìn thấy nên mới nói thế.
Ngượng ngùng quá mức khiến cho vẻ mặt Tô Nhược Tuyết cứng đờ một lần nữa, nàng vẫn không nhúc nhích để mặc cho hắn trùm mũ lên giúp mình, sau khi hắn vụng về buộc lại dây áo choàng giúp mình thì Tô Nhược Tuyết không có nửa phần do dự, nhấc chân bước xuống xe ngựa.
Lý Dụ nhìn theo bóng lưng đi nhanh của nương tử nhà mình phía trước, miệng hắn không khỏi nở nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, tiểu nương tử của hắn chạy trối chết rồi.
Tuy nhiên, hình như nàng không nhận ra mình đang chạy vào "Ổ sói" của hắn nha....
Lý Dụ không phải kẻ ngốc, mấy lời Khương Khánh Trạch nói ở Tô gia khi nãy chủ yếu là muốn chọc giận hắn, tiếp theo gieo mầm hạt giống nghi ngờ trong lòng hắn, sau này chỉ cần hắn ta quấy nhiễu thêm mấy lần, mâu thuẫn giữa hắn và Tuyết Nhi sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng hắn ta sẽ thừa nước đục thả câu.
Cách làm này của Khương Khánh Trạch rất cao minh, bởi lẽ hắn thật sự để bụng chuyện hắn ta và Tuyết Nhi thân thiết hơn mười năm...!Mà khoảng thời gian đó lại không có hắn tham dự, có điều hắn ta lại quá mức ngu xuẩn khi cho rằng hắn sẽ bị mắc mưu, bị hắn ta đùa giỡn xoay mồng mồng.
Giữa hắn và Tuyết Nhi cũng có "Bí mật", "Bí mật" mà cả đời hắn ta không thể nào biết được....
Khóe môi Lý Dụ ẩn chứa ý cười như cũ, tuy nhiên lại bị Triệu Vô Minh vô tình ngẩng đầu lên bắt gặp, sau đó y lại nhanh chóng cúi đầu xuống tiếp, thiếu gia nhà mình quá độc ác, thật lòng y không chịu nổi.
Sau khi Tô Nhược Tuyết trở lại Ngọc Sênh Cư, nàng không lập tức đến An Hi Cư thỉnh an tổ phụ và tổ mẫu ngay mà im lặng ngồi một chỗ, uống cạn chén trà muốn làm cho mình tỉnh táo trở lại.
Lý Dụ nghiêng người ngồi trên giường ấm, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn Tô Nhược Tuyết, ánh mắt tựa như nhìn một món ăn ngon, hận không thể nuốt vào bụng ngay tức khắc.
Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng, Tô Nhược Tuyết nhích tới nhích lui, không chút lưu tình xoay người để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng, hắn thích nhìn thì cứ nhìn, dù sao cũng đừng mơ nàng sẽ bị hắn ảnh hưởng.
Đã cực kỳ quen thuộc nhưng không ngờ nàng có hành động trẻ con như thế, trong lòng Lý Dụ cực kỳ vui mừng, hắn âm thầm cười cười, chẳng những không giận mà còn vui vẻ duỗi tay ra nắm lấy một lọn tóc đen rủ xuống bên tai nàng rồi quấn quanh đầu ngón tay, rất thú vị.
Tô Nhược Tuyết không chịu đựng được nữa, nàng xoay người lại hung hăng lườm hắn, tiếp theo chẳng hề nể mặt giải cứu lọn tóc đáng thương của mình ra, sau đó nhích người lên phía trước một chút, không thể trêu vào nhưng nàng có thể trốn được mà!
Lần này Lý Dụ cũng không kiềm lòng được, sự vui vẻ xuất phát từ tim lan tràn ra khắp nơi, sau đó hắn cũng mặt dày nhích lên phía trước, tóm lại nàng trốn đến đâu hắn sẽ đuổi theo đến đấy, giường lại lớn như thế, mà chưa đầy một lát Lý Dụ đã ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tô Nhược Tuyết, đầu vùi trước ngực nàng không liếm liếm.
Tô Nhược Tuyết lặng lẽ quan sát người trước ngực, không phải nàng chưa từng gặp người say, dù sao trước đây trong nhà có Tô phụ, quanh năm suốt tháng ông buôn bán bên ngoài, mặc dù tửu lượng rất tốt nhưng cũng khó tránh có lúc say, có điều khi Tô phụ say, ông chưa bao giờ gào thét quậy phá như những nam nhân khác, càng không cần nói đến chuyện mắng chửi người, Tô phụ say rượu là đi về nhà ngủ, không thích gây chuyện ồn ào, rất yên phận, đâu có quấn người như nam nhân trước ngực nàng chứ?
Tuy trong lòng không chịu nổi nhưng ngoài mặt Tô Nhược Tuyết vẫn không kiềm lòng được đưa tay vuốt vuốt đầu tóc đen nhánh của hắn, hình như hắn không được thoải mái lắm, nàng bèn nới lỏng phát quan của hắn, tìm huyệt vị thích hợp rồi liên tục xoa ấn.
Tay nghề của nàng quá tốt, Lý Dụ không nhịn được phát ra tiếng ngâm thoải mái từ cổ họng, hắn vốn không say nhưng nằm trong lòng nàng, chẳng biết tại sao hắn bỗng ngủ thiếp đi mất.
Tô Nhược Tuyết cúi đầu nhìn vẻ mặt ngủ say như trẻ con của hắn, ngón tay bất thình lình dời xuống dưới, da của hắn trắng hơn các nam tử bình thường khác rất nhiều, tuy không nõn nà giống như làn da được bảo dưỡng kỹ càng của nữ tử nhưng cũng rất khỏe mạnh, trắng trẻo nhưng nam tính.
Tục ngữ nói bạch diện thư sinh, mặc dù ngày thường hắn mặt nhăn mày nhó, cà rỡn không đàng hoàng song lại không làm thiện cảm của người ta đối với hắn giảm đi chút nào.
Ngón tay Tô Nhược Tuyết từ từ trượt xuống, vầng trán cao đầy đặn, chiếc mũi thẳng tấp, bờ môi mỏng, lúc nào cũng tươi cười ha hả vui vẻ, có điều khi hắn tức giận, tuy vẫn cười như trước nhưng lại cho người ta cảm giác mỉa mai, có chút sợ hãi, không nói đến đôi mắt phượng kia, chỉ cần hơi nheo lại thì không giận mà nghiêm.
Có thể thấy, hắn có rất nhiều nét cực kỳ giống Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, dù bọn họ không nói một lời, nhưng hơi thở cao quý vẫn dồn ép người ta không dám tùy tiện lỗ mãng.
Mà từ xưa đến nay nam sinh nữ tướng không phú cũng quý, huống chi người nữ kia tướng mạo vốn xinh đẹp vô song, vì vậy hắn cũng rất đẹp, hiện tại lại là trạng nguyên trẻ tuổi danh chấn thiên hạ, không biết sẽ trêu chọc trái tim bao nhiêu người, ngay cả chính nàng, hằng ngày sớm chiều chung đụng, mà khi ngắm nhìn hắn nàng cũng không trầm mê.
"Thiếu phu nhân, An Hi Cư bên kia cho người truyền tin nói người và thiếu gia không cần qua đó, bữa tối dùng trong viện mình là được rồi ạ."
Một giọng nói quen thuộc xuyên qua màn che truyền vào, khiến cho Tô Nhược Tuyết đang mải mê suy nghĩ bỗng giật mình, tim nhảy trật một nhịp, một lúc lâu sau nàng mới tìm được giọng nói của mình rồi lên tiếng trả lời, "Ta biết rồi."
Lý Dụ vốn không thích có nha hoàn hầu hạ, sau khi thành thân với Tô Nhược Tuyết trong viện mới xuất hiện thêm không ít, có điều khi hắn trở về phòng, tất cả nha hoàn đều không được vào phòng, giờ khắc này Tô Nhược Tuyết cảm thấy vô cùng may mắn khi hắn đặt ra quy định này, ít nhất hiện giờ không có người nào nhìn thấy vẻ bối rối của nàng.
Trời đất, không ngờ mình có thể ngắm phu quân đến thất thần, nếu truyền ra ngoài chắc sẽ bị người ta cười rụng răng.
Đáng tiếc Lý Dụ đã ngủ say nên không nhìn thấy được vẻ mặt chuyên chú đầy tình ý của nương tử nhà mình, nếu không cái đuôi sẽ vểnh đến tận chân trời mất, ông trời cũng không ngăn được.
Đến lúc Lý Dụ thức dậy, đập vào mắt hắn chính là hình ảnh nương tử nhà mình đang cụp mắt cúi đầu, ban đầu mình tựa vào lòng nàng ngủ, hình như nàng giữ nguyên tư thế này ngủ luôn rồi.
Không nói nên lời cảm nhận vào lúc này, Lý Dụ chỉ cảm thấy lòng mình tràn đầy thỏa mãn, cả người như có dòng nước ấm chảy qua, vui sướng lan rộng, nếu không phải sợ làm ồn đến nàng, hắn hận không thể ôm nàng vào lòng thật chặt ngay tức khắc, Tô nhị cô nương là của hắn đấy, từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài đều là của hắn hết.
Dường như tư thế ngủ này không thoải mái một chút xíu nào, chưa được một lát mà đầu Tô Nhược Tuyết đã có xu hướng gục xuống, ngay tại lúc Lý Dụ hết hồn vội vàng bật dậy đón nàng thì nàng mở mắt ra, ngăn cản hành vi khiến đầu mình gặp nạn.
Đôi mắt nàng chớp chớp nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lý Dụ, ban đầu Tô Nhược Tuyết cũng có chút không phản ứng kịp, ngơ ngác đấy, sững sờ đấy, Lý Dụ bị dáng vẻ này của nàng đánh bại hoàn toàn, hai tay giang ra ôm người vào lòng, "Tại sao không đánh thức ta dậy?"
Lúc này Tô Nhược Tuyết vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc chưa tỉnh táo nên chỉ có thể đáp theo lòng mình, "Chàng ngủ rồi."
Cho nên là? Hắn ngủ rồi thì không đánh thức, đây mới là chuyện bình thường đúng không?
Mặc dù không nghe được đáp án bản thân mình muốn nghe nhất, song Lý Dụ vẫn quyết định không hỏi nữa, Tô nhị tiểu thư của hắn muốn thế nào thì cứ thế ấy, chỉ cần nàng chính là nàng là được rồi, dù sao hắn cũng yêu thích nàng như vậy.
Hai người đều đã tỉnh nên không ngủ lại nữa, sau đó rửa mặt qua loa một chút, một khắc sau Ngô ma ma mới sai các tiểu nha hoàn dọn đồ ăn lên.
Bởi vì lúc trưa Lý Dụ uống rượu nên buổi tối hai người chỉ ăn một ít sủi cảo và nước canh chua, bánh sủi cảo da mỏng nhiều nhân, vào miệng lưu hương, mà nước canh chua lại kích thích dạ dày, ăn chung với sủi cảo là thích hợp nhất, Tô Nhược Tuyết và Lý Dụ đều ăn hai chén lớn mới dừng lại.
Tô Nhược Tuyết lén lút sờ lên cái bụng nhỏ căn tròn của mình, đầu lông mày hơi nhíu lại, trước đây Tô phụ đặc biệt tìm một ma ma xuất thân từ nội cung đến dạy bảo các tỷ muội nàng lễ nghi và cách chăm sóc sức khỏe, do luyện võ nên sức ăn của Tô Nhược Tuyết lớn hơn đại tỷ và tiểu muội rất nhiều, nhưng nàng chưa bao giờ ăn nhiều như bây giờ, người này đúng là sợ nàng sẽ tự làm mình chịu thiệt, mỗi lần ăn cơm lúc nào cũng khuyên nàng nên ăn nhiều một chút.
Tuy bình thường Tô Nhược Tuyết không quá quan tâm đến vẻ bề ngoài như các tiểu cô nương khác, song nàng cũng không cho phép bản thân mình béo ụt ịt, không bàn đến các nguyên nhân khác, trước tiên mập mạp đã gây cản trở hoạt động rồi, huống chi tối qua lúc tắm rửa nàng mơ hồ nhận ra hình như mình béo thêm một xíu.
Hít sâu một hơi, Tô Nhược Tuyết quay đầu nhìn sang Lý Dụ bên cạnh, "Chúng ta đấu một trận cho giãn gân giãn cốt đi."
Vừa cơm nước no nê, Lý Dụ chẳng muốn luyện võ một chút xíu nào!
Hai mắt trợn tròn, Lý Dụ ngồi bật dậy, khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
Tô Nhược Tuyết giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, bình tĩnh trả lời: "Tiêu thực."
Lý Dụ cố gắng kiềm chế xúc động muốn ngửa mặt cười to, nắm chặt tay Tô Nhược Tuyết, Lý Dụ lên tiếng dỗ dành, "Tuyết Nhi, thật ra ta có biết một cách, đó là không cần đi luyện võ mà cũng có thể đạt tới mục đích tiêu thực.
Sau nửa canh giờ, Tô Nhược Tuyết vẫn còn đang phập phồng phập phồng trong nước, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là tại sao trận bão tố này vẫn chưa chấm dứt --- Sau này nếu như nàng tin hắn lần nữa thì nàng chính là kẻ ngu nhất trên đời!
"Tuyết Nhi, nàng không tập trung..."
Phát hiện kiều thê có thể nghĩ chuyện khác trong lúc này, Lý Dụ sâu sắc cảm nhận được năng lực bản thân bị nghi ngờ, vì vậy với tính cách vĩnh viễn không chịu thua, hắn nắm lấy vòng eo chưa đầy nắm tay của Tô Nhược Tuyết rồi dùng sức chuyển một cái, Ngay sau đó Tô Nhược Tuyết đổi thành tư thế xoay lưng về phía hắn, thậm chí trong cả quá trình này, vật thô to trong cơ thể nàng cũng không rút ra, hơn nữa còn tại ngay lúc nàng xoay người hắn còn hung hăng đẩy về phía trước, chạm vào nơi sâu nhất.
Rối loạn, hết thảy đều rối loạn.
Tô Nhược Tuyết không rõ âm thanh quanh quẩn trong phòng khi hai người tới tới lui lui rốt cuộc là tiếng nước lay động hay là tiếng ngâm nhẹ của nàng, song bất luận là loại nào nàng cũng không còn sức chú ý nữa, cả người nàng đã bị hắn thiêu đốt từ lâu, lửa cháy dữ dội, ngay cả nước đầy trong ao cũng không thể dập tắt được.
Mãi cho đến khi cả thể xác và tinh thần đều thỏa mãn, Lý Dụ lặng lẽ ôm tiểu nương tử đã mềm nhũn vào lòng hưởng trọn dư vị còn sót lại thật lâu, sau đó hắn mới đứng dậy rồi lấy khăn tắm lau sơ mình hai cái, tiếp theo hắn mới lau sạch sẽ từng chút từng chút một cho nàng, cuối cùng lấy trường bào bằng tơ tằm đỏ rực choàng lên người nàng, còn hắn thì trần như nhộng bế nàng trở về giường.
Mặc dù biết nàng không thích, nhưng khi thả người lên giường Lý Dụ vẫn giật trường bào đỏ ném xuống chân giường, sau đó hắn vén chăn chui vào ôm người vào lòng, hắn yêu thích cảm giác bọn họ da thịt kề nhau, càng yêu thích dáng vẻ thẹn thùng của nàng khi sáng sớm thức dậy phát hiện người mình không có một mảnh vải.
Từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng, dù giận dỗi hay vui vẻ, đối với hắn đều có ý nghĩa hết sức to lớn, xưa nay hắn không thích trói buộc, chỉ có nàng mới có thể dễ dàng khiến hắn vui vẻ hoặc nóng nảy, hắn là ác ma còn nàng lại là thiên sứ.
Không kiềm lòng được hôn lần nữa, từng cái một rơi lên trán nàng, hai đầu lông mày, hai bên gò má, đến đôi môi đỏ mọng thì vừa quyến luyến vừa nhiệt tình.
"Tuyết Nhi, Hạo ca và Vương gia, khi nào thì hai người họ trở về?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...