Lý Dụ vẫn chưa lấy lại tinh thần, thân thể theo phản xạ né sang một bên, hắn đưa tay phải nắm lấy cổ tay Tô Nhược Tuyết, vẻ mặt vô cùng lo lắng, "Rốt cuộc nàng làm sao thế?"
Thế nhưng dáng vẻ sốt ruột của hắn hiện giờ càng khiến Tô Nhược Tuyết chướng mắt, tựa như tất cả mọi chuyện đều do nàng cố tình gây sự, Tô Nhược Tuyết càng nghĩ càng tức, nàng gạt tay Lý Dụ ra tiếp tục tấn công.
Đây là lần thứ hai hai người giao đấu sau lần đầu tiên ở bên hồ, lần đầu giao đấu, Lý Dụ thấy võ công Tô nhị tiểu thư cao cường như thế thì xem như nhặt được bảo vật, có điều lần này hắn không có tâm trạng hiếu chiến, hắn vừa đánh vừa lui, luôn miệng thắc mắc, "Tuyết Nhi, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Nàng không nói tiếng nào, ta rất lo lắng..."
Hắn càng như thế, Tô Nhược Tuyết càng ấm ức, đôi mắt đẹp như hoa đào tràn đầy tủi thân và tức giận.
Thấy nàng như thế, Lý Dụ dứt khoát dừng lại, không né tránh nữa.
Một chưởng xé gió quất qua, nhắm ngay mặt Lý Dụ, mà hai mắt hắn sáng ngời, hắn cứ đứng đó, bất động như núi, vô cùng bình thản và ung dung.
Sau một lát, Tô Nhược Tuyết thu hồi nắm đấm dừng lại ngay trước mũi Lý Dụ, nàng xoay người lại, rơi nước mắt, "Chàng đi đi."
Nếu lúc này mà Lý Dụ ngoan ngoãn quay người rời đi, hắn thật sự sẽ xem thường chính mình.
Không muốn ép buộc nàng, Lý Dụ kiềm nén bực bội, cố gắng dịu dàng nhẹ giọng suy đoán, "Có phải tiểu muội xuất giá, trong lòng nàng không nỡ đúng không?"
Lý Dụ không ngốc, chẳng qua lúc nãy quá mức nóng vội nên mới không kịp suy nghĩ, bây giờ thấy tâm trạng nàng không tốt hắn mới ép mình tỉnh táo lại.
Tô Nhược Tuyết không nói lời nào, hốc mắt vẫn ngập nước.
Lý Dụ chậm rãi tiến tới, từng bước một, cẩn thận từng li từng tí đi đến sau lưng nàng, cánh tay dài duỗi ra ôm người vào lòng, hắn cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng ôm nàng.
Từng chút từng chút một, từ sụt sùi biến thành khóc lớn, cho đến khi Lý Dụ xoay người nàng lại, Tô Nhược Tuyết mới vùi vào lòng hắn thút thít nỉ non, thật lâu sau nàng mới tìm lại được tiếng nói của mình.
Nàng biết mình giận chó đánh mèo, thế nhưng hôm nay thấy phụ thân như vậy, nàng chịu không nổi.
Người đời đều thiên vị nhi tử, nhưng Tô phụ tình thâm, chỉ cần có ba tỷ muội các nàng là thỏa mãn, điều đó khiến lòng người làm nhi nữ như Tô Nhược Tuyết chua xót.
Trước đây nàng luôn coi thường những người xem nữ nhi không bằng nhi tử, tuy nhiên bây giờ ba tỷ muội các nàng đã trưởng thành, còn lần lượt xuất giá nữa, lúc này, Tô Nhược Tuyết mới có chút hiểu được.
Nàng xót xa cho phụ thân....
Lý Dụ vẫn im lặng, cho đến khi Tô Nhược Tuyết từ từ hồi phục lại, tiếp theo hắn kéo nàng ta tay phải nâng cằm nàng lên, mặt đối mặt, ánh mắt vô cùng vững vàng, "Tuyết Nhi, bất luận thế nào thì ta cũng đã xác định là nàng rồi.
Hơn nữa ta tin rằng, bá phụ cũng sẽ hi vọng nàng có cuộc sống tốt."
Tô Nhược Tuyết vốn không phải là người hay cố tình gây sự, lúc này tâm trạng nàng đã tốt hơn, nhớ đến tình cảnh lúc nãy, cả người nàng không thoải mái giống như cá nằm trên thớt, có thể do từ trước đến giờ nàng chưa từng nũng nịu hồn nhiên như các tiểu nữ nhân khác, hiện giờ càng xấu hổ thì biểu hiện ngoài mặt nàng càng nghiêm túc, nhưng hai gò má hồng hồng trong suốt đã hoàn toàn bán đứng nàng, đáng yêu đến nỗi cả trái tim nam nhân trước mắt mềm nhũn.
Tô Nhược Tuyết kiềm chế xúc động giơ tay lau nước mắt, mặt nàng không thay đổi, "Hôm nay ta hơi thất lễ, giờ không còn sớm nữa, nếu như không có chuyện gì thì chàng đi về đi."
Nói xong lời cuối cùng, hình như nàng phát hiện mình tiễn khách quá đột ngột nên nàng rũ mắt, không dám nhìn Lý Dụ, đôi lông mi chớp chớp, giống như cánh bướm hoảng hốt, khiến người ta thương tiếc.
Nàng đáng yêu như thế, Lý Dụ hận không thể thu hết vào mắt, ngón tay không làm theo lý trí, hắn biết rõ không nên vạch trần nàng, nhưng ai bảo hai má hồng nhuận phơn phớt của nàng quá mức dụ dỗ, hắn chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, không cách nào ngăn cản được sức hấp dẫn này.
Thuận theo trái tim mình, ngón tay Lý Dụ lướt nhẹ như gảy đàn, đánh một khúc nhạc say lòng người lên đôi gò má trắng nõn của Tô Nhược Tuyết, lên tiếng tựa như than thở tựa như cảm khái, "Tuyết Nhi, có ai nói với nàng chưa, nàng đẹp đến nổi khiến người ta say..."
Người này, tự hỏi tự trả lời, rõ ràng nàng đuổi hắn đi rồi mà, sao tự nhiên phát triển thành hoàn cảnh này.
Tô Nhược Tuyết ra vẻ oán trách, ra vẻ bất mãn, song lại mang theo mấy phần xấu hổ của nữ nhân, cộng thêm trái tim được một nỗi vui sướng không rõ lấp đầy, khiến nàng muốn phớt lờ mà phớt lờ không được.
Ánh mắt hai người giao nhau, âm thầm giằng co, chỉ mới chớp mắt căn phòng rơi vào im lặng, có điều hoàn toàn khác với lúc nãy, bầu không khí lúc này vừa lạnh như băng, lại vừa nóng như lửa.
Đêm nay, Do Tô Nhược Tuyết đột nhiên bộc phát, Lý Dụ luống cuống tay chân dỗ dành nàng, đợi đến khi hắn lâng lâng trở về Ngọc Sênh Cư mới phát hiện ra, hình như hắn đã quên nói với nàng một chuyện....
Tháng tư hoa hạnh nở rộ, sắc đỏ rực rỡ cả vùng trời, thân cây to lớn giống như tô son điểm phấn, yêu kiều xinh đẹp, chiếm trọn gió xuân.
Từ trước đến nay người đời rất thích hoa hạnh, cho nên ngày yết bảng kỳ thi hội thường được công bố trong ngày hoa hạnh tỏa hương, yết bảng thi hội còn được gọi là "Hạnh bảng đề danh."
Mười bốn tháng tư, Tô Nhược Tuyết và đại tỷ Tô Nhược U đi cùng cữu mẫu Vương thị đến Từ Ân tự thắp hương cầu phúc.
Ngày mai chính là ngày yết bảng, Vương thị cầu nguyện cái gì không cần nói cũng biết, hơn nữa người đến thắp hương có mục đích giống bà ấy cũng không ít, dù sao khoa cử chính là chuyện lớn, mấy ngày nay người đến đây thấp hương có thể nói là nối đuôi nhau không dứt.
Sau khi dùng cơm chay và đến hậu viện chùa nghỉ ngơi, Vương thị vuốt ve mái tóc dài sau lưng tiểu nữ nhi, dịu dàng nói: "Chiều nay mấy tiểu cô nương các con đừng theo ta nữa, các con đi dạo chơi giải sầu đi."
Khương Dao còn nhỏ tuổi, đúng thời điểm rực rỡ hoạt bát nhất, lần này đi cùng mẫu thân tiểu cô nương cũng biết là cầu nguyện cho tương lai của đại ca, cho nên cô bé rất ngoan ngoãn theo bên cạnh Vương thị, nhưng mà tụng kinh thật sự quá nhàm chán, cô bé chịu đựng một buổi sáng đã là cực hạn, bây giờ mẫu thân cho mình được tự do, Khương Dao hoàn toàn không hề giả vờ khách sáo, cô bé cười ngọt ngào đồng ý, "Vậy con sẽ đi dạo trong hậu viện với Tuyết Nhi tỷ tỷ và U Nhi tỷ tỷ, con sẽ không chạy lung tung đâu ạ."
Tiểu nữ nhi mình sinh ra mình hiểu, thấy cô bé như thế, Vương thị bất đắc dĩ mỉm cười mắng yêu, "Con đúng là nghịch ngợm."
Khương Dao nhăn mũi không trả lời mà chỉ cười ha hả ngây ngô.
Trời tháng tư, Từ Ân Tự lại được xây dựng trên núi cao, một mảnh rừng hạnh quanh năm đắm chìm giữa Phật quang, lúc nở cũng rực rỡ xinh đẹp hơn các nơi tầm thường khác, có thể xem là cảnh đẹp nhất kinh thành, nếu đã đến đây rồi thì cô bé nhất định phải tham quan mới được.
Huống chi, hôm nay cô bé mang trọng trách trên người, giả sử mẫu thân không lên tiếng, cô bé cũng sẽ chơi xấu làm nũng để dẫn Tuyết Nhi tỷ tỷ đi ra ngoài.
Vì thương nhi tử nên Vương thị rất thành kính, vừa nghỉ ngơi một lát bà đã trở lại Phật đường tụng kinh tiếp, để lại Khương Dao nóng lòng thúc giục, "U nhi tỷ tỷ, Tuyết nhi tỷ tỷ, chúng ta đi dạo rừng hoa hạnh đi."
Thấy tiểu cô nương không thể nhẫn nại được, Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết cùng bật cười, ngay lập tức trong lòng hai người cũng đánh giá lời cữu mẫu mắng Khương Dao, đúng là một tiểu nghịch ngợm mà.
Nhìn mặt trời chói chang, Tô Nhược U giơ tay giữ Khương Dao lại khuyên nhủ, "Dao Nhi đừng gấp, trời vẫn còn nắng quá, chúng ta nghỉ thêm một lát rồi đi nhé."
Vị Tô gia đại tiểu thư này trước giờ nổi tiếng chính chắn, làn da của nữ nhân rất quan trọng, làm sao có thể chịu nổi ánh nắng thiêu đốt? Tính tình tiểu thư nhà mình hoạt bát, từ trước đến nay nổi hứng lên là bất chấp mấy thứ này, chỉ tội cho đám ma ma nha hoàn hầu hạ này, không tránh khỏi bị chủ mẫu trách mắng, lúc này Tô Nhược U lên tiếng ngăn cản, đám nha hoàn bên cạnh Khương Dao biết ơn cười cười, sau đó mới vội vàng khuyên nhủ, "Tiểu thư, bên ngoài còn nắng lắm, chúng ta nghỉ một lát rồi sẽ đi nhé."
Trong lòng Khương Dao chỉ hơi nôn nóng, thật ra bây giờ cách thời gian ước định còn lâu, hiện tại bị khuyên can, tiểu cô nương xấu hổ cúi đầu cười cười, "Vậy thì, vậy thì một khắc sau chúng ta đi cũng được."
Vừa vào rừng hoa hạnh, Khương Dao lập tức như chim Hoàng Oanh sổ lồng, líu ríu, sôi nổi, nếu không phải còn lo lắng cho chung thân đại sự của Đại ca nhà mình, thì dưới rừng hoa hạnh rực rỡ trong lành thế này, cô bé tuyệt đối không muốn bước chân rời khỏi.
Từ Ân Tự là thắng cảnh lễ phật nổi tiếng, cũng bởi vì cảnh sắc động lòng người nên là chỗ dạo chơi ngoại thành lý tưởng.
Mỗi mùa hoa hạnh nở thì có vô số khách vãng lai dừng chân, cho nên trong rừng hoa hạnh xây dựng rất nhiều đình nghỉ mát, để khách hành hương dừng chân nghỉ ngơi.
Khương phụ là trọng thần đương triều, hiện giờ có một chú tiểu dẫn các nàng đi đến một đình nghỉ chân xây theo kiểu lục phương.
Chung quanh bao bọc bởi các hàng cây hạnh, hoa hạnh dày đặc tươi đẹp, khi không có gió thì kiêu hãnh, lúc có cơn gió thổi qua thì mênh mông như mưa cánh hoa, dễ dàng thu hút trái tim người ta.
Bên tai là tiếng nước chảy mơ hồ, không còn ánh mặt trời chói chang nữa khiến người ta vô cùng thoải mái.
"Làm phiền tiểu sư phụ."
Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết nhìn nhau, cả hai đều thấy nét vui vẻ trong mắt đối phương cho nên lên tiếng cảm ơn chú tiểu nhiệt tình.
Tuổi chú tiểu xấp xỉ Khương Dao, không biết do mặt trời quá lớn, hay tiểu cô nương trước mặt xinh đẹp như hoa mà gương mặt trắng trẻo ngây thơ của chú tiểu đầy ngượng ngùng, "Nữ thí chủ đừng khách sáo, đây là bổn phận của tiểu tăng."
Khương Dao khom lưng xem xét bốn phía mấy lượt rồi lưu luyến kéo cánh tay Tô Nhược Tuyết, ngọt ngào cầu khẩn, "U Nhi tỷ tỷ ngồi nghỉ ngơi một lát nhé, Tuyết Nhi tỷ tỷ dẫn muội đi dạo một vòng được không?"
Tiểu nha đầu vốn dính người, giờ khắc này môi hồng cong lên, hai mắt to tròn đầy khát vọng, cô bé đáng yêu như vậy làm sao Tô Nhược Tuyết nỡ lòng từ chối? Huống chi, nàng cũng không định từ chối cô bé điều gì, mặc dù có nhiều chuyện nàng không thích chút nào...
Ung dung đứng dậy, Tô Nhược Tuyết mỉm cười nhìn về phía đại tỷ, "Đại tỷ, muội dẫn Dao Nhi đi dạo một vòng, miễn cho nha đầu này nhảy nhót như khỉ con."
Khương Dao: "..." Hôm nay quả thật cô bé là khỉ con, nói đi nói lại đều do đại ca!
Cũng may mọi chuyện vẫn thuận lợi như kế hoạch, đến khi Khương Dao kéo Tô Nhược Tuyết thoát khỏi đám nha hoàn ma ma đi vào nơi sâu nhất trong rừng hoa, thấy căn nhà trúc cách đó không xa, khóe môi Khương Dao tươi cười càng sáng lạn.
Buông tay Tô Nhược Tuyết ra, Khương Dao vui xuống chạy trái chạy phải, "Tuyết Nhi tỷ tỷ, muội thấy bên này có rất nhiều hoa đẹp, tỷ vào phòng trúc chờ muội, muội hái hoa rồi đến tìm tỷ!"
Vừa dứt lời tiểu cô nương đã ba chân bốn cẳng chạy đi, không cho nàng có cơ hội từ chối.
Tô Nhược Tuyết nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của tiểu cô nương, trong lòng tức cũng không được, vui cũng không phải.
Nàng khẽ thở dài một hơi nhìn căn phòng trúc cách đó không xa, ánh mắt Tô Nhược Tuyết sâu thẳm, nàng đã nói rõ ràng từ lâu người này lại mượn tay tiểu nha đầu tiếp tục dây dưa, hắn ta cho rằng nàng nói đùa à?
Không có một chút do dự, Tô Nhược Tuyết nhấc chân đi đến phòng trúc, trước nay nàng không thích dây dưa dài dòng, nếu như hắn ta không chịu hiểu thì đừng trách nàng không nể mặt.
Nhưng đến khi nàng đi vào phòng trúc, lúc trông thấy người bên trong, nàng ngạc nhiên, sao hắn lại xuất hiện ở đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...