Nương Tử Lưu Manh


- Tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Hai hàng văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống cung nghênh hoàng đế, ông ta bước đến long ỷ ngồi xuống.

Một tháng không nhanh cũng không chậm, thế nhưng kinh thành dạo gần đây có vẻ im ắng, chỉ là cái vẻ im ắng này không biết kéo dài được bao lâu.

- Chúng ái khanh bình thân
- Tạ hoàng thượng
- Khởi bẩm hoàng thượng, thần có chuyện muốn bẩm tấu
Ngự sử đại phu đứng ra chẳng biết là muốn chỉ trích ai, con người này làm việc cứng nhắc, chỉ thấy cái trước mắt không tìm hiểu sâu xa.

- Ái khanh cứ nói
- Bẩm hoàng thượng, thế tử phi của Sở vương phủ phận nữ tử được đến Quốc tử giám nhưng lại gây rắc rối, thần khẩn xin bệ hạ trách phạt nàng răn đe
- Có chuyện đó nữa sao?
- Bẩm hoàng thượng quả thật là như vậy
- Hoàng thượng, nếu là như vậy cũng là do thần dạy dỗ không tốt, thần xin chịu phạt thay nữ nhi

Diệp Uất Trì vội vàng đứng ra chịu tội thay nữ nhi, chỉ là bên dưới quần thần dường như không đồng tình, bọn họ đều biết hộ bộ thượng thư là người thế nào, không lý nào lại để ông chịu tội oan ức.

- Bẩm hoàng thượng trong việc này thần thấy nên xem xét lại, Diệp thị lang là người ra sao hoàng thượng không lẽ không hiểu rõ
Hộ bộ thượng thư đứng ra thay phụ thân nàng cầu tình, hoàng đế tuy muốn vội vàng kết tội nhưng lại có chút suy nghĩ lại.

Diệp Uất Trì cùng hộ bộ thượng thư là nguyên lão tiền triều, ban đầu hoàng đế lên ngôi vốn đã tìm cớ để giáng chức hai người, hiện tại nếu vội vàng trách phạt sợ rằng thế nhân sẽ bàn tán ra vào.

Ban đầu bọn họ đều biết tiên hoàng có ý nhường ngôi cho Sở vương, mà bọn họ đa số đều ủng hộ Sở vương, thế nên ra tay như vậy khó tránh dị nghị.

- Phụ trách lớp học ấy là tiên sinh nào?
- Bẩm hoàng thượng, là Bạch tư nghiệp
- Mời hắn cùng thế tử, thế tử phi đến ngự thư phòng gặp trẫm
- Tuân lệnh
Công công bên cạnh hoàng đế nhận lệnh đến đưa người vào cung, Nghê Thường khó khăn lắm mới có một ngày không phải đến học viện định ngủ nướng nhưng lại bị gọi dậy.

- Đám người này biết chọn thời điểm ghê ấy
- Suỵt, đừng nói bậy
Sở Thương Dạ bịt miệng không để nàng nói bậy nàng gở tay hắn ra có chút không nỡ buông.

- Nàng đang chiếm tiện nghi của ta đó
- Sờ chút cũng không cho, nhỏ mọn!
Nàng bĩu môi buông tay hắn ra, hắn mở cửa tiếp đón vị công công kia, dù sao cũng không thể để người ta đợi.

- Công công, cho hỏi có việc gì ?
Hắn nhét vào tay vị công công kia một túi bạc lớn, ở nơi này chỉ cần có bạc, chỉ là một chút thông tin không sợ không moi ra được.

- Hôm nay ngự sử đài tố cáo thế tử phi gây rắc rối ở Quốc tử giám, lát nữa hai vị phải cẩn thận đấy
- Ta biết rồi, đa tạ công công

Lúc hai người đến hoàng cung buổi triều sớm đã kết thúc, công công dẫn hai người đến ngự thư phòng, Bạch Doãn Vi không bất ngờ gì cũng xuất hiện ở đó, ngoài ra còn có thái tử.

- Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Thế tử phi, ngươi nói đi, ngươi đã làm gì?
- Ta không biết ta đã làm gì sai, hoàng thượng nói xem
- Ngươi! to gan!!
Hoàng đế tức giận đến gương mặt méo mó, bên này phụ thân cùng với hắn kéo ống tay áo nàng ý bảo nàng đừng nói nữa, thế nhưng Nghê Thường nào chịu thiệt như vậy.

- Hoàng thượng như ngài chỉ nghe lời từ một phía mà kết tội ta, hiện tại ngài còn hỏi ta
- Bẩm hoàng thượng, nữ nhi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, xin hoàng thượng giơ cao đánh khẽ
Diệp Uất Trì vội vàng quỳ xuống xin tội giúp nàng, ông đúng thật là muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, nữ nhi của ông có thể nào bớt chọc giận hoàng đế lại hay không?!
- Bẩm hoàng thượng, là thần mang nàng ấy đến Quốc tử giám, người muốn trách phạt cứ nhắm vào một mình ta là được
- Phụ hoàng, theo nhi thần thấy chưa chắc gì ngự sử đại phu kia nói đúng, ai chẳng biết trước đây ông ta cùng thị lang có tranh chấp
- Bẩm hoàng thượng, chẳng biết vị ngự sử đại phu kia nghe được từ đâu, thần thấy thế tử phi thật sự có tố chất, nào giống như người thích gây rắc rối
Mấy nam nhân có mặt ở đây đều lên tiếng thay nàng, nàng sắp cảm động đến rơi nước mắt thì hoàng đế đập bàn cái đùng khiến nàng giật bắn mình.

- Giỏi! Giỏi lắm! Tất cả các ngươi đều nói đỡ cho nàng ta, các ngươi xem trẫm là ai đây?!
- Nếu như không thích làm hoàng đế thì có thể nhường ngôi mà
Nghê Thường lẩm bẩm tuy rất nhỏ nhưng đám người của hắn, Bạch Doãn Vi cùng phụ thân nàng đều nghe thấy.


- Ngươi lẩm bẩm cái gì đó?
- Ta có sao? Ngài nghe nhầm rồi
Hoàng đế tức giận đùng đùng, cho dù hôm nay không phạt nàng vì tội gây rắc rối cho Quốc tử giám cũng sẽ phạt nàng về tội bất kính.

Không quan trọng là tội danh gì, chỉ cần có cái cớ để trách phạt bọn họ là được.

- Người đâu, thế tử phi bất kính với trẫm, lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng!
- Hoàng thượng, xin người suy nghĩ lại
Cả bốn nam nhân có mặt đều đồng loạt lên tiếng, phụ thân nàng hiếm khi thấy thái độ cứng rắn như vậy, đúng là phụ thân tốt của nàng.

Diệp Uất Trì trên triều đình có thể nhân nhượng đủ điều, hoàng đế kiêng kị ông, cho rằng ông liên kết với Sở vương nên chèn ép ông đủ đường, ông có thể nhẫn nhịn bởi vì đạo quân thần.

Thế nhưng nếu hoàng đế dám động đến người nhà của ông, cho dù liều cái mạng già ông cũng không cho phép.

Nói ra lại có điểm kỳ lạ, phụ thân cùng Sở Thương Dạ xin giúp nàng còn có thể hiểu, tại sao thái tử cùng Bạch Doãn Vi lại cứng rắn đứng ra cùng bảo vệ nàng, chắc chắn là có tính toán khác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui