Nương Tử Lưu Manh


Lụa thất sắc từ hướng cửa như có sức mạnh điều khiển bay vào bên trong, hồng y lả lướt đạp trên lụa mà tiến vào.

Dung nhan kiều diễm khiến người người mê đắm, dải lụa trong tay cùng mỹ nhân nhảy múa, bên trong điện ai cũng đều ngước nhìn không rời mắt.

Mâu quang lưu chuyển đối Sở Thương Dạ nháy mắt một cái, hắn ôn nhu mỉm cười nhìn theo bóng dáng hồng y kia.

Tiếng vỗ tay không ngớt khi điệu múa của nàng vừa kết thúc, nhìn sơ qua liền biết phần thắng nằm trong tay ai.

- Trẫm tuyên bố, người thắng là thế tử phi, thưởng!
Nàng vui vẻ tạ ơn lại trở về chỗ ngồi, tuy cái khác nàng không biết nhưng vũ điệu nàng chính là yêu thích từ nhỏ.

Lần này tam công chúa khởi xướng tỷ thí nhưng lại thua thảm hại, cục tức này xem ra phải từ từ mà nuốt xuống rồi!
Yến tiệc sau đó cũng chẳng còn gì đặc sắc, hắn xin phép được hồi phủ, hoàng đế cũng không giữ người lại làm gì liền cho họ trở về.

Nếu giữ hai người lại chỉ sợ một lúc liền tốn kha khá bạc, làm hoàng đế như ông ta cũng sốt ruột.

- Thương Dạ, chờ ta với
Hai người chuẩn bị lên xe ngựa lại có tiếng gọi từ phía sau, cả hai đồng loạt nhìn sau lưng thì thấy Ninh Dao đi đến.


Người này nàng có biết qua, chính là tiểu thư của Ninh phủ, Ninh quốc công chỉ có nữ nhi là nàng ta, cả Ninh phủ cùng với Sở vương phủ cách nhau chỉ có vài bước chân.

- Ninh tiểu thư có việc gì sao?
- Thương Dạ ca ca sao lại xa lạ thế, gọi ta A Dao như lúc nhỏ là được rồi
Nghê Thường bĩu môi, nàng có thể nhìn thấu nguyên hình của nàng ta chính là một bạch liên hoa hàng thật giá thật, xem ra phu quân này đào hoa không ít.

- Ninh tiểu thư xin giữ khoảng cách, ta với ngươi không thân
Hắn vạch rõ ranh giới, cả đời này trong mắt, trong tim của hắn chỉ có một người, nói ra hoang đường nhưng lần gặp đầu tiên hắn đã yêu nàng, có lẽ là người ta thường nói tiếng sét ái tình, hắn cũng mặc kệ, chỉ cần biết hắn yêu nàng là đủ.

- Thương Dạ ca ca, xe ngựa của ta bị hỏng, ta chỉ là muốn xin đi nhờ, không thể sao?
- Chuyện này phải hỏi phu nhân nhà ta
- Ninh tiểu thư cứ lên xe đi, ta sẽ xuống xe
Nghê Thường không thể từ chối, dù gì phủ quốc công cùng vương phủ ở cạnh nhau, cũng là hàng xóm không nên quá vô tình.

Sở Thương Dạ hơi nhíu mày, cứ tưởng là nàng sẽ từ chối nhưng nàng lại nhường xe ngựa, bản thân lại đi xuống, nàng không ghen sao?
- Ninh tiểu thư, mời
Nghê Thường tươi cười mời Ninh Dao lên xe ngựa, nàng ta nghĩ rằng nàng dễ bắt nạt nên vô cùng đắc ý.

" Hừ, tưởng làm sao hoá ra là một cái nữ nhân nhu nhược, để xem nàng ta giành vị trí thế tử phi làm sao đây"
Nàng vuốt ve con ngựa, nhìn vào mắt nó liền có thể khiến nó nghe theo mệnh lệnh của nàng, đám người nơi này vẫn không biết thực lực của nàng đâu.

Con ngựa như trả lời nàng hí lên một tiếng rồi kéo theo xe chạy đi, đến cả phu xe cũng phải chật vật đuổi theo.

- Như vậy cũng được sao?
- Tại sao lại không?
Sở Thương Dạ hiểu ra, không phải là nàng để hắn đi cùng xe ngựa với nàng ta, mà là cho nàng ta đi xe ngựa còn hai người lại dùng khinh công trở về phủ.

Nàng ôm hắn, mang hắn dùng khinh công đi trên nóc nhà, gió đêm lướt qua tóc hai người khiến chúng cuốn vào nhau.

- Dừng lại chút đã
Hai người dừng lại trên nóc một biệt phủ, Nghê Thường chống hông thở phì phò, bình thường một mình nàng dư sức nhưng lần này mang theo hắn nên không thể đánh đồng được.


- Tóc rối rồi, không gỡ ra được, phải làm sao đây?
- Để ta
Không biết nàng lấy từ đâu ra cây kéo liền dứt khoát cắt đứt lọn tóc của hai người, tóc đã rối quấn lại rất chặt có gỡ ra cũng phải mất rất nhiều thời gian.

- Phu thê kết tóc, bạch đầu giai lão, nàng có ý tứ này sao?
- Ta không có nha
Nàng trề môi không cho là đúng, chỉ là Sở Thương Dạ lại giữ lấy tóc của hai người, hắn xem như nàng đã kết tóc cùng hắn, cả đời này sẽ không rời xa.

Mặc dù hai người đã thành thân nhưng trước đó còn chưa kết tóc, nghi lễ này chỉ có đôi phu thê tự nguyện kết tóc mới có thể tiến hành.

- Ể, nhưng mà phủ đệ này là của ai nhỉ?
- Của Bạch tư nghiệp, nàng cũng lựa chỗ tốt thật
- Ồ, để xem hắn đang làm cái gì
Nàng chưa đợi Sở Thương Dạ ngăn cản đã dỡ ngói nhà người ta nhìn xuống, chỉ là vừa dõi mắt xuống nàng liền há hốc mồm.

- Công tử, đêm đã khuya, hay là để nô gia hầu hạ ngài nghỉ ngơi
- Nguyệt Nương, ngươi đừng quá phận
- Nguyệt Nương rất thích ngài, để nô gia hầu hạ ngài không tốt sao
Nữ nhân phong tình vạn chủng, khoé mắt đuôi mày đều toát lên vẻ mê hoặc.

Nghê Thường chậc lưỡi, không ngờ Bạch tư nghiệp bình thường lãnh đạm như vậy lại ở trong phủ đệ khác xa so với người khác tưởng tượng.


- Hây, không ngờ Bạch tư nghiệp lại biết hưởng thụ như vậy, A Dạ, lại đây
Sở Thương Dạ quyết định phải nói đạo lý với nàng, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người khác, nhìn thấy quá nhiều cũng sẽ không tốt cho nàng.

- Tiểu Nghê, chúng ta về phủ thôi, nàng chẳng phải muốn đi ngủ sao?
- Xem một chút chắc không sao đâu
- Tiểu Nghê!
- Được rồi, về phủ thì về phủ
Nhìn bộ dạng của hắn liền biết hắn muốn quản nàng, phu quân này của nàng một bộ chính nhân quân tử thật là có chút nhạt nhẽo, chi bằng một lúc trêu chọc hắn.

Trong đầu nàng bắt đầu nhảy số, chân bất cẩn giẫm phải miếng ngói làm nó phát ra tiếng động, người bên dưới có vẻ phát giác ra động tĩnh trên mái nhà.

- Ai?!
- Thôi toang, chuồn mau thôi
Nàng ôm theo hắn áp dụng ba mươi sáu kế trong binh pháp Tôn Tử, chuồn là thượng sách !!
Bạch Doãn Vi đến khi ra ngoài liền chẳng thấy bóng dáng nào trên mái nhà, hắn thấy có vật gì vướng trên mái nhà liền vận khinh công lấy xuống.

- Hoá ra là nàng ấy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui