Nương Tử Lưu Manh


Thủ vệ kính cẩn mở cửa, Diệp Nghê Thường theo đó tiến vào bên trong, nàng cảm nhận cánh cửa sau lưng từ từ khép lại, chỉ là trên vẻ mặt nàng không có gì là sợ hãi.

Bên trong chỉ thấy một lối đi, hai bên là hồ nước rải đầy cánh hoa, nước trong hồ trong vắt đến thấy cả đáy, đáy hồ được lát hoàn toàn từ ngọc thạch phát ra ánh sáng le lói.

Nàng đi theo con đường dẫn đến một cánh cửa khác, bên trong chẳng thấy một bóng người, Nghê Thường đẩy cửa bước vào.

Bóng lưng nam tử ấy đập vào mắt nàng có chút xa lạ, nghe động tĩnh nam tử kia xoay người lại, mặt nạ che đi một nửa gương mặt, nàng chỉ có thể thấy được sống mũi cao cùng với đôi môi đang khẽ cong đầy ý cười của hắn.

Nghê Thường đáy mắt hiện rõ cảnh giác, chẳng biết nam nhân trước mặt đang có mục đích gì, Mục Thần Canh đương nhiên nhìn thấy tia cảnh giác trong mắt nàng, hắn cũng không thể trách nàng được, trong trí nhớ của nàng hắn vốn là một kẻ bí ẩn, xa lạ.

- A Thường, muội không cần cảnh giác như vậy, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau
- Lúc nào chứ, ta không nhớ
- Muội không nhớ cũng không sao, chỉ cần biết ta sẽ không làm hại muội là được
- Tại sao chứ?
- Bởi vì muội có ân với ta
Mục Thần Canh rất tự nhiên nói ra, Nghê Thường đầu hiện ra đầy nghi vấn, nàng từng cứu rất nhiều người, hoàn toàn không nhớ nổi hắn là ai.


- Ta không nhớ nổi ngươi là ai cả
- Không sao, ta nhớ muội là được
- Hôm nay ngươi gặp ta là có chuyện gì a, phu quân nhà ta còn đang đợi, không thấy ta sẽ lo lắng đấy
- Mật thám của ta điều tra được hoàng đế có ý muốn giết Sở vương cùng vương phi, nàng nói với thế tử bảo hắn một tiếng
- Sao ngươi không nói với hắn
Chuyện hoàng đế muốn hại hai người Sở vương từ lâu Sở Thương Dạ đã đoán được rồi, thế nhưng chuyện này lâu chủ Phong Nguyệt lâu cũng biết được, xem ra thế lực Phong Nguyệt lâu không phải dạng tầm thường.

Phải biết chuyện này là chuyện trong hoàng thất, một lâu chủ như hắn lại điều tra ra, không nghi ngờ chắc chắn còn có nội gián.

- Nói với hắn ít nhiều hắn sẽ không tin, sẽ có thêm nhiều rắc rối
- Tại sao ngươi lại muốn giúp Sở vương phủ chứ?
- Bởi vì nếu Sở vương phủ biến mất sẽ có ảnh hưởng đến ta, huống hồ cũng sẽ liên luỵ đến muội
Diệp Nghê Thường bán tín bán nghi, hắn thật sự là người mà nàng cứu sao, còn có những gì hắn nói là thật hay giả đây.

- Chuyện đó bọn ta sớm đoán ra rồi, chỉ là hoàng đế không biết sẽ ra tay từ đâu, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, quả thật có hơi mạo hiểm
- Chuyện này thì ta biết, ta sẽ nói với nàng
Bên này Sở Thương Dạ thấy nàng đi quá lâu liền cảm thấy lo lắng, tuy biết võ công nàng cao nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Phong Nguyệt lâu, hơn nữa bọn người này rất đông.

Hắn hết kiên nhẫn đẩy cửa phòng lại bắt gặp một nữ tử đang định tiến vào, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt.

- Cô nương, ta nhớ là mình không có gọi
- Là ta muốn đến phục vụ công tử a
- Không cần
Ánh mắt hắn thanh tĩnh trở lại, từ đầu đến cuối trong mắt không hề có hình bóng của nữ nhân khác, Sở Thương Dạ né sang một bên bảo trì khoảng cách với nàng ta.

- Công tử đừng ngại a, ta sẽ phục vụ công tử thật chu đáo
- Ta đã nói không cần, ngươi không nghe thấy sao?

Mâu quang sắc bén lườm nàng ta một cái, nữ nhân kia sợ hãi trong lòng nhưng lại dẹp sang một bên cố tình lại trêu chọc hắn.

- Ây dô, nhìn xem lại còn hung dữ với người ta đấy
- Tránh ra!!
- Sao lại vô tình với ta như vậy chứ, vị cô nương đi cùng huynh để rời khỏi đây rồi, đừng đợi nữa
Nàng ta õng ẹo phe phẩy quạt, một bộ này xem ra là đang câu dẫn nam nhân, Sở Thương Dạ vô cùng bài xích với sự xuất hiện của nàng ta.

- Ai nhắc đến ta đó!
Diệp Nghê Thường nghênh ngang đá cửa, cánh cửa đập cho nữ nhân kia một phát văng vào trong góc, Sở Thương Dạ thấy nàng trở lại, tâm liền thôi lo lắng, gương mặt âm u lúc nãy cũng biến đâu mất không còn một dấu vết.

- Nàng trở lại rồi
- Ừm, ta nghe thấy có giọng nữ nhân mà, nàng ta đâu rồi
- Vừa bị cửa đập, nằm trong góc kia rồi
Hắn chỉ vào trong góc, nữ nhân đã từ lâu bất tỉnh nhân sự, cũng may nàng không dùng nội công nếu không nàng ta trực tiếp thăng thiên luôn rồi, mà hình như là xuống địa ngục chứ nhỉ?!
- Hình như ta mạnh tay rồi đúng không?
- Không có, nàng dùng chân đá mà
- Ừ nhỉ
Hai phu thê bọn họ líu ríu ta xướng người hoạ, đĩa điểm tâm trên bàn bị nàng cầm lên ăn sạch sẽ.

Diệp Nghê Thường thấy hơi có lỗi với nữ nhân kia liền đem thỏi bạc nhét vào tay nàng ấy xong lại kéo Sở Thương Dạ đi mất.


- Này, về phủ ta có chuyện muốn nói với chàng
- Chuyện gì nàng không nói luôn được sao?
- Không được, trời cũng tối rồi, về phủ đã mà
- Được, nghe nàng
! ----------------!
- Chuyện nàng nói là thật sao?
- Không giả được, là lâu chủ Phong Nguyệt lâu nói ta biết đó
- Mục Thần Canh? Điều hắn nói sẽ không giả được, chỉ là muốn mua tin tức của hắn phải bỏ ra cái giá rất lớn đó, nàng có bị hắn tổn thương không?
Sở Thương Dạ kiểm tra một vòng không có chút thương tích nào mới thở ra một hơi, tuy rằng tin tức từ miệng của Mục Thần Canh xưa nay không phải giả nhưng người đến mua tin tức phải trả giá đắt tuỳ vào mức độ quan trọng của tin tức đó, nếu không có tiền đương nhiên là thế chấp một phần trên thân thể.

- Ta thấy hắn tốt bụng mà, sẽ không làm gì ta đâu
- Sao nàng đoán chắc như vậy, cái khó lường nhất chính là lòng người
- Thôi mà, chàng đừng căng thẳng, việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng báo tin cho phụ vương chàng ở biên cương
- Nàng nói đúng, để ta viết một bức thư gửi đến biên cương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui