Tống Mộ Nhi gắp thức ăn không ngừng, miệng nhỏ phình lên, nói: “Lý Nặc ca ca, đồ ăn nhà huynh ngon thật, ngon hơn nhà muội nhiều.
.
.”
Lý Nặc từng nghe Ngô quản gia nói, đầu bếp nhà mình hình như là Thực gia, Thực gia không có năng lực đặc thù gì, nhưng làm đồ ăn thì cực đỉnh, tất cả đầu bếp trong Ngự Thiện Phòng đều là Thực gia.
Lý Nặc vừa mới cầm đũa, liền nghĩ đến gì đó, nhìn về phía Tống Mộ Nhi đang ăn quên cả trời đất, dặn dò: “Mộ Nhi, sau khi trở về, muội tuyệt đối đừng nói đã ăn đồ ăn ngon ở nhà ta, nhất là đừng nói với Ngưng Nhi.
.
.”
Tống Mộ Nhi ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Vì sao nha?”
Nếu không nói cho Tống Ngưng Nhi biết, nàng đã ăn một bữa cực ngon ở nhà Lý Nặc ca ca, vậy chẳng phải bữa cơm này nàng như không ăn rồi?
Lý Nặc nhìn hai tròng mắt đảo loạn của nàng thì biết, Mộ Nhi nhất định muốn khoe khoang với Tống Ngưng Nhi, với tính cách của Tống Ngưng Nhi, chỉ sợ sẽ chạy đến Lý phủ làm loạn, Lý Nặc nghĩ thôi đã đau đầu.
Hắn vội vàng nói: “Muội đừng hỏi vì sao, tóm lại, tuyệt đối không nên nói cho Ngưng Nhi biết.”
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lý Nặc, Tống Mộ Nhi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn biểu thị, lần này nàng sẽ giữ bí mật.
Sau khi ăn xong, Tống Giai Nhân liền đưa Tống Mộ Nhi về nhà.
Lý Nặc trở về phòng đọc sách.
Mới đến thế giới này, hắn cần tìm hiểu rất nhiều thứ.
Pháp gia vào cửa rất khó, nhưng một khi bước vào cửa, không nói đến công kích, ít nhất thì năng lực bảo vệ mình cũng tăng mạnh, dù chỉ là nhất cảnh, cũng có thể sử dụng thuật giam cầm, nếu như ngày đó ở cổng huyện nha, Lý Nặc là Pháp gia nhất cảnh, thì căn bản không cần nương tử ra tay, mũi tên kia căn bản không làm gì được hắn.
Ở cảnh giới thấp, trong các nhà tính cả Võ đạo, chỉ có Pháp gia là có thể làm được như vậy.
Võ giả Tố Thể cảnh, không có chân khí hộ thân, vẫn chưa thể đao thương bất nhập, Nho gia cũng phải chờ đến sau tam cảnh, Hạo Nhiên chân khí mới có đủ lực phòng ngự, về phần những nhà khác, năng lực thiên về phụ trợ nhiều hơn.
Nói đến thực lực cá nhân, ít nhất là ở giai đoạn đầu, thì Pháp gia tuyệt đối đứng hàng đầu.
Chờ tu luyện đến cảnh giới cao hơn, các nhà đều có sở trường riêng, đều có năng lực thần dị không gì sánh được, cũng không có mạnh yếu tuyệt đối.
Ví dụ như Nông gia có thể điều khiển thời tiết, Binh gia có thể gia tăng sĩ khí và sức chiến đấu của quân tốt, Y gia bách bệnh bất xâm, thậm chí có thể tái tạo chi gãy, Mặc gia có thể lấy sức một người, điều khiển hàng ngàn hàng vạn cơ quan khôi lỗi, công thành đoạt đất.
.
.
Đương nhiên Pháp gia cũng không yếu, đến tứ cảnh có thể khống chế lực lượng lao tù, vây chết người sống sờ sờ tại chỗ, ngũ cảnh sẽ khống chế lực lượng tù đày, cũng chế di chuyển đối phương, Võ giả cùng cấp căn bản không thể đến gần người, mà đến lục cảnh, một chữ ‘Chết’ có thể làm người ta chết bất đắc kỳ tử…
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Coi như không tu những nhà này, hắn cũng phải tìm hiểu rõ, miễn cho bị người khác ám hại mà không biết.
Hôm nay ngủ hơi muộn, mãi đến khi mắt díu lại, Lý Nặc mới tắt đèn, lên giường đi ngủ.
Một khắc đồng hồ sau, một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến lên trên đường phố Trường An.
Lúc này đã đến giờ cấm đi lại ban đêm, nhưng tất cả lính tuần tra đều làm như không thấy chiếc xe ngựa này, không ai dám ngăn cản, lúc xe ngựa đi ngang qua còn cung kính đứng bên ven đường, đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa rời đi.
Không lâu sau, xe ngựa dừng trước cửa Lý phủ, một bóng người đi xuống, Ngô quản gia cười nghênh đón, nói: “Lão gia về rồi.”
Trên mặt Ngô quản gia hiện vẻ tiếc nuối, nói: “Thiếu gia vừa mới ngủ, nếu lão gia về sớm hơn một khắc thì tốt.”
Nam nhân trung niên anh tuấn nho nhã đi vào Lý gia, trở lại thư phòng, nâng bút viết một lát, Ngô quản gia nhìn hai bài thơ trên giấy, liền cười nói: “Lão gia đã biết chuyện ở Tống phủ hôm qua.
.
.”
Sáng hôm nay, Ngô quản gia mới biết chuyện xảy ra ở Tống phủ từ miệng đám hạ nhân ở đó.
Thiếu phu nhân đã chuẩn bị quà mừng thọ cho Tống lão phu nhân, nhưng lại bị người đổi thành đá, thời khắc mấu chốt, thiếu gia đã làm hai bài thơ, không chỉ giải quyết nguy cơ, còn làm Tống lão phu nhân vui vẻ, được mọi người nhất trí tán thưởng.
Ngô quản gia vui vẻ hỏi: “Lão gia, hai bài thơ này của thiếu gia rất tốt sao?”
Nam nhân trung niên gật đầu, nói: “Không tính là quá tốt, nhưng có chút thú vị.”
Ngô quản gia vui mừng nói: “Ông trời có mắt, lão nô đã nói rồi, con trai của lão gia sao có thể là kẻ ngốc chứ, khi còn bé thiếu gia thường xuyên chơi một mình trong thư phòng của lão gia, chẳng lẽ đã học được những thứ này từ lúc đó.
.
.
Nam nhân trung niên nhìn hai bài thơ chúc thọ trên giấy một lát, sau đó hỏi: “Ông kể lại tất cả những chuyện thiếu gia đã gặp đêm đó lại cho ta nghe, chi tiết vào.
.
.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...