“Lý Nặc ca ca, bài này phải giải thế nào nha?”
Âm thanh ngây ngô của Tống Mộ Nhi đánh gãy suy nghĩ của Lý Nặc, Lý Nặc thuận miệng nói: “Ca ca đang suy nghĩ, muội hỏi Giai Nhân tỷ.
.
., a Giai Nhân tỷ tỷ của muội đâu rồi?”
Lý Nặc quay đầu nhìn qua, nương tử vừa mới đứng ở đó, sao đột nhiên biến mất rồi?
Không nhìn thấy nương tử, Lý Nặc đành phải cầm sách của Tống Mộ Nhi lên xem, trên trang này có rất nhiều đề toán, đều là phép tính đơn giản trong phạm vi ba chữ số, các đề bài khác Tống Mộ Nhi đã làm xong, chỉ còn một câu cuối cùng.
“Hiện có thỏ gà cùng lồng, trên có 27 đầu, dưới có 72 chân, hỏi có bao nhiêu gà và thỏ?”
Đây là câu hỏi gà thủ cùng lồng rất đơn giản, chỉ cần giải hệ phương trình hai ẩn số là được.
Lý Nặc cầm bút lên, vừa viết vừa nói: “Chúng ta giả thiết gà là Giáp, thỏ là Ất, như vậy Giáp + Ất = 27, 2Giáp + 4Ất = 72.
.
.
cho nên Ất = 9, Giáp = 18, chính là 18 con gà và 9 con thỏ.
.
.”
Viết xong, Lý Nặc nhìn Tống Mộ Nhi hỏi: “Hiểu không?”
Ánh mắt Tống Mộ Nhi trong trẻo, thẳng thắn lắc đầu nói: “Không hiểu.”
Lý Nặc gãi đầu một cái, vừa rồi hắn chỉ nghĩ đến giải bài, quên mất Mộ Nhi mới 6 tuổi, đối với nàng mà nói, tạm thời còn chưa hiểu được về phương trình, hắn nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Tối nay chúng ta sẽ ăn đùi thỏ tê cay và chân gà kho tàu, hiện giờ phải dùng 1 chân của tất cả thỏ và gà trong lồng, trong lồng còn lại bao nhiêu chân?”
Tống Mộ Nhi không nghĩ ngợi mà đáp: “72 – 27, còn thừa 45 cái chân.”
Lý Nặc lại nói: “Trong nhà chúng ta có nhiều người, chỉ dùng một chân là không đủ, còn phải dùng thêm một cái chân nữa của chúng, vậy trong lồng còn bao nhiêu chân?”
Tống Mộ Nhi đáo: “45 – 27, còn lại 18 cái chân.”
Lý Nặc tiếp tục dẫn dắt nàng, nói: “Con thỏ có bốn chân, gà chỉ có hai chân, tất cả chân gà đã biến thành chân gà kho tàu, thỏ còn thừa lại hai chân, như vậy có bao nhiêu con thỏ?”
Tống Mộ Nhi bừng tỉnh, mừng rỡ nói: “Muội biết rồi, một nửa của 18 là 9, tất cả có 9 con thỏ, 27 – 9 = 18, đáp án là 18 con gà, 9 con thỏ!”
Trên nóc nhà, Tống Giai Nhân bẻ ngón tay tính toán, kinh ngạc lẩm bẩm: “Thì ra tính như vậy.
.
.”
Khi nàng bằng tuổi Mộ Nhi, trong nhà cũng mời tiên sinh dạy toán cho nàng, nàng nhớ mang máng, hình như cũng có đề gà thỏ cùng lồng này, lúc đó nàng không thích toán học, luôn trốn chạy đi luyện võ, cho đến bây giờ nàng mới phát hiện, thì ra vấn đề nàng từng cảm thấy rất khó lại đơn giản như vậy.
.
.
Nếu như khi đó tiên sinh cũng dạy nàng như vậy, cũng không bị nàng chọc tức đến mức bỏ dạy.
Đối với nàng mà nói, toán học khó hơn luyện võ nhiều.
Cho nên khi Lý Nặc nhắc đến nàng, nàng lập tức nhảy lên nóc nhà.
Tống Giai Nhân cúi đầu nhìn bóng người trong đình.
Phá án, làm thơ, toán học.
Đây đều là thứ nàng không biết.
Nhìn bóng người đang giảng bài cho Mộ Nhi kia, trong lòng nàng thầm hâm mộ: “Thật là giỏi.
.
.”
Lý Nặc giảng cho Mộ Nhi xong, lại nhìn ngó bốn phía, rốt cuộc nhìn thấy nương tử trên nóc nhà, Tống Giai Nhân nhìn hắn một cái, liền thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Lý Nặc trơ mắt nhìn nàng nhảy từ nơi cao hai trượng xuống, động tác như nước chảy mây trôi, tiêu sái phiêu dật, hạ đất mà không phát ra âm thanh, trong lòng thầm hâm mộ: “Thật là lợi hại!”
Nếu hắn nhảy từ nóc nhà xuống, không chết cũng gãy hai chân.
.
.
…
Quan nha Đại Hạ tan tầm rất sớm, huyện nha tan tầm vào khoảng bốn giờ chiều.
Sớm đến mức Lý Nặc có chút không quen.
Trước kia, hắn ngày ngày phải làm việc 12 tiếng trở lên, thứ bảy chủ nhật tăng ca cũng là bình thường, nằm mơ cũng không dám mơ đến 4 giờ tan tầm.
Sau khi trở về từ huyện nha, hắn lại đọc sách, giảng bài cho Mộ Nhi, đã đến giờ cơm chiều.
Đồ ăn ở Lý gia xưa nay đều rất phong phú, tám món một canh, cũng chỉ có ba người ăn.
Lý Nặc, Tống Giai Nhân và Tống Mộ Nhi.
Về phần chủ nhân của cái nhà này, chính là phụ thân của hắn ở thế giới này, mấy ngày nay Lý Nặc còn chưa từng nhìn thấy mặt, chỉ nghe Ngô quản gia nói, phụ thân ngày nào cũng rất bận, nhiều khi không về nhà, đều ở trong nha môn, coi như về thì cũng là về muộn đi sớm.
Phụ thân chắc hẳn rất bận, lúc Lý Nặc ngủ thì ông còn chưa về, lúc sáng sớm Lý Nặc còn chưa tỉnh thì ông đã đi.
Hai người thuộc về loại cha con không gặp được.
Bữa cơm tối nay phong phú hơn mọi hôm, có đùi thỏ tê cay và chân gà kho tàu, hai món này là do Tống Mộ Nhi điểm danh, đầu bếp Lý gia nấu rất ngon, mỗi món đều sắc hương vị đầy đủ, không kém hơn đầu bếp nổi tiếng ở hiện đại.
Lý Nặc từng đi theo viện trưởng tham dự một số bữa tiệc, hắn cảm thấy tay nghề của các đầu bếp đó còn không bằng đầu bếp nhà mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...