(Lời tác giả: Vài chương này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một ít vấn đề, chủ yếu là mâu thuẫn nhỏ trên thiết lập nhân vật, thật ra là do ta thường xuyên quay đầu sửa bản thảo, có chỗ sửa tốt, có chỗ không chú ý đến và bỏ sót, dẫn đến trước sau sẽ có chút mâu thuẫn, ta thấy được sẽ sửa lại.
Liên quan đến mọi người đậu đen rau muống về thơ, trước khi viết cũng đã cân nhắc đến việc này, nhưng bởi vì tình tiết phù hợp, nên vẫn dùng, đổi lại thì sẽ mâu thuẫn trước sau, cho nên cũng hết cách.)
Đám người Tống gia cũng thở phào, tên ngốc này rất biết khen người nha, lão phu nhân rất thờ phụng Dao Trì Thánh Mẫu, tên này bợ đít rất chuẩn.
Nhưng mà, không chờ bọn họ thở phào, Lý Nặc lại vươn tay chỉ vào đám người Tống Du, nói: “Tử tôn người người đều là trộm.”
Tống Du sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, tên ngốc đáng chết này mắng y là chó xong, bây giờ lại mắng y là trộm, có thể nhẫn không thể nhịn, lúc này liền lao lên trước, chuẩn bị kéo tên ngốc này đi, tên ngốc này dám đại náo tiệc mừng thọ của lão phu nhân, nên xem ai dám che chở tên này!
Lý Nặc lại chỉ vào đào mừng thọ do Tống Du vừa tặng, nói: “Trộm được Bàn Đào phụng chí thân.”
Nhìn Tống Du nổi giận đùng đùng đi đến bên cạnh mình, Lý Nặc lộ ra vẻ khó hiểu.
Ánh mắt của mọi người cũng nhìn về phía Tống Du.
Vẻ tức giận trên mặt Tống Du lập tức tan rã như băng tuyết, thay vào đó là dáng vẻ ân cần, đưa tay sửa cổ áo giúp Lý Nặc, quay đầu nói với Tống Giai Nhân: “Giai Nhân, muội cũng thật là, cổ áo của muội phu (em rể) bị lệch mà muội cũng không biết sửa lại.
.
.”
“Thú vị, thú vị.
.
.”
Tống lão phu nhân bị bài thơ chuyên quay xe 180 độ này làm cho bật cười, cười xong còn tặng cho Lý Nặc một quả đào mừng thọ mà Tống Du dâng lên.
Tống Du nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy như tim mình rỉ máu, đây không phải đào bình thường, mà là đào y bỏ số tiền lớn để mua từ cường giả Nông gia, quý giá hơn bất kỳ món quà nào trong tối nay, bản thân còn chưa được ăn, vậy mà tổ mẫu lại cho kẻ mà mình ghét nhất, đừng hỏi vì sao y lại khó chịu.
Mà lúc này, một số người trong thọ đường đều nhìn Lý Nặc với ánh mắt khác.
Nếu như bài thơ đầu tiên kia, có thể nói là Lý Huyền Tĩnh đã chuẩn bị từ trước, như vậy bài thứ hai tuyệt đối là làm ở hiện trường.
Dao Trì Thánh Mẫu Hạ Thọ Đồ và đào mừng thọ đều là quà của con cháu Tống gia, Lý Nặc kia bị ép đến bất đắc dĩ, mới lấy hai thứ này làm tài liệu, làm một bài thơ dỗ dành lão phu nhân, cũng giải quyết khó khăn cho mình…
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, có mấy người ở đây có năng lực ứng biến như vậy?
Nếu như người như vậy mà là một kẻ ngốc, vậy trên đời này không có mấy người bình thường.
Dâng hai bài thơ xong, Lý Nặc nắm tay Tống Giai Nhân lùi qua một bên, rồi bình tĩnh thả tay ra, trong lòng cũng thở phào.
Thật ra ban đầu hắn cũng không muốn chơi như vậy, dù sao cảnh này cũng bị vô số tiểu thuyết xuyên việt chơi rồi, viết ra đều bị dân mạng đậu đen rau muống, nhưng hắn thật sự bị ép lên Lương Sơn.
Tên trộm đáng chết kia, bao nhiêu món đồ quý giá lại không trộm, hết lần này đến lần khác lại trộm quà của bọn họ.
Còn cả Tống Thiến kia nữa, miệng quá thối, Lý Nặc rất hoài nghi nàng có thù với nương tử nhà mình.
.
.
Cũng mà là hữu kinh vô hiểm.
Sau đó, tỷ muội Tống Mộ Nhi và Tống Ngưng Nhi cùng tiến lên hiến múa chúc thọ cho lão phu nhân, cũng làm lão phu nhân cười không ngừng, ban cho các nàng một đôi vòng ngọc.
Đến đây, khâu chúc thọ đã kết thúc.
Bữa tiệc bắt đầu đến nửa cuối, đám khách khứa đều ngồi xuống, bắt đầu ăn uống linh đình.
Đêm nay, tiệc mừng thọ của lão phu nhân rất viên mãn, hai bài thơ của Lý Nặc còn đẩy bầu không khí lên cao trào, nhất là bài thứ hai, không chỉ là sinh động bầu không khí, làm lão phu nhân vui vẻ, mà bản thân bài thơ còn rất tinh diệu, khiến người ta nhịn không được mà vỗ tay khen hay.
Mấy vị khách Nho gia am hiểu thơ từ đều khen ngợi hai bài thơ này.
Bài thứ nhất đã đủ để lưu truyền đời đời rồi, bài thứ hai thì càng tinh diệu và thú vị, có hơi kỳ lạ nhưng chỉ sợ nó sẽ truyền tụng và phổ biến hơn bài thứ nhất nhiều.
Sau này, khi mọi người nhắc đến bài thơ này, nhất định sẽ nhớ lại cảnh tượng đêm nay.
Tống lão phu nhân cũng coi như lưu danh thiên cổ.
Dù sao, tên của hai bài thơ này là ‘cùng Giai Nhân chúc thọ Tống lão phu nhân’, Tống lão phu nhân đã khóa chặt với hai bài thơ này.
Càng khiến người kinh ngạc là, hai bài thơ chúc thọ đủ để lưu truyền hậu thế, vậy mà Lý Nặc còn không thèm nhắc đến tên mình, mà chỉ nhắc tên thê tử, đủ để thấy tình cảm của hắn với thê tử.
Mọi người vốn cho rằng cuộc hôn nhân của hai người là cóc ghẻ ăn được thịt thiên nga, đêm nay mới biết, đây mới là trai tài gái sắc.
Nói gì mà con trai của Đại Lý Tự Khanh là kẻ ngốc.
.
.
Rất rõ ràng, đây là lời đồn, hoàn toàn là lời đồn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...