Bùi Triết vẫn đứng bên người Lý Nặc, nhìn hắn viết từng tờ phán quyết khác nhau, mỗi tờ đều có mức phạt khác nhau, mặc dù không biết Lý Nặc làm vậy để làm gì, nhưng ông vẫn luôn không hiểu những việc Lý Nặc làm.
Thích viết chữ như vậy, bảo sao chữ lại đẹp như thế.
Kỳ lạ là, Lý Nặc viết chữ rất đẹp, nhưng lại không biết quá nhiều chữ.
.
.
hành vi của kẻ ngốc, người bình thường đúng là không hiểu được.
Viết chữ bằng bút lông là một việc rất vất vả, Lý Nặc để bút xuống, đang muốn xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, bỗng nhiên một tiếng nhạc du dương truyền đến.
Tiếng nhạc du dương như khóc như rên, không biết là diễn tấu bằng nhạc cụ gì, lúc diễn tấu đến cao trào, đột nhiên lại im bặt, Lý Nặc nghe được một nửa thì rất khó chịu, liền đi đến cửa, nhìn quanh một vòng.
Bùi Triết hỏi: “Công tử đang tìm cái gì?”
Lý Nặc nghi ngờ nói: “Vừa có người đành đàn, ông không nghe thấy sao?”
Bùi Triết cười cười, nói: “Tự nhiên là có nghe thấy, người kia diễn tấu Vân Môn, một trong Lục Nhạc, đoạn vừa rồi là chương thứ chín tiết thứ bảy trong Vân Môn, dùng Hạo Nhiên Chân Khí của Nho gia để đàn tấu, tiếng nhạc cực kỳ xuyên thấu, có khi nghe như ở bên tai, nhưng thật ra lại xa ngoài mấy dặm.
Nhưng tiếng nhạc này hơi nhạt, không biết vị đệ tử mới nào của Nho gia đang học Lục Nhạc, chắc là đang chuẩn bị cho khoa cử, trong Trường An không được dùng chân khí tấu nhạc, chắc hẳn là do y chủ quan.
.
.”
Lý Nặc hơi kinh ngạc: “Bùi đại nhân còn hiểu âm luật?”
Bùi Triết vuốt vuốt râu, hơi tự hào nói: “Bản quan cũng là đệ tử Nho goa, thuở nhỏ cũng học lục nghệ, cho nên cũng hiểu sơ!”
Thật ra ‘hiểu sơ’ là cách nói khiêm tốn, khoa cử thi chính là ‘lục nghệ’, đệ tử Nho gia không nhất định phải tinh thông âm luật, nhưng đệ tử Nho gia muốn đề tên bảng vàng, vậy nhất định phải học lục nghệ Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số, không gì không biết, không gì không giỏi.
Thời đó, khoa cử cạnh tranh kịch liệt hơn bây giờ, động một tí là mấy chục vạn người thi, có thể trở thành tiến sĩ thì chỉ có hơn mười người, quả thực là chọn một trong vạn người, chính là ngàn dặm có một, bất cứ vị nào trong số này, có lẽ không tu luyện cả sáu môn đến đỉnh phong, nhưng sẽ không có khuyết điểm rõ ràng.
Chỉ là khoa cử xong, ít dùng đến, bỏ bê luyện tập, sẽ từ từ hoang phế.
Nhắc đến huyện lệnh, ấn tượng trong đầu Lý Nặc là rất nhát, không quá đáng tin cậy.
Nói Bùi Triết không quá đáng tin, vị này lại thuộc lòng ‘luật Đại Hạ’, tiện tay là lật đúng trang cần tìm, chỉ nghe một đoạn nhạc là biết chương biết tiết, suy đoán ra thân phận và cảnh giới của người diễn tấu, thậm chí là chuyện sắp làm, khiến Lý Nặc lau mắt mà nhìn.
Lý Nặc nhớ đến, Ngô quản gia từng nói, Nho gia tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, có thể nuôi Hạo Nhiên Chân Khí, vạn pháp không sự, nhưng hắn vẫn không hiểu rõ, thế là hỏi huyện lệnh: “Không biết Bùi đại nhân đã tu Hạo Nhiên Chân Khí đến cảnh giới nào rồi?”
Nho gia tu lục nghệ, năng lực tự nhiên có liên quan đến lục nghệ.
Ba cảnh giới đầu thì còn ở giai đoạn dưỡng khí, không có lực công kích, nhưng phòng ngự không yếu, Hạo Nhiên Chân Khí hộ thân, có thể miễn dịch với lực lượng của các nhà khác.
Đến tứ cảnh thì sẽ biến hóa về chất, có thể ngưng tụ thành ‘chính khí chi vân’, lăng không phi hành, ứng với Ngự trong lục nghệ.
Đến ngũ cảnh, có thể lĩnh hội ‘hạo nhiên chi âm’, dùng nhạc cụ bình thường để diễn tấu, có thể tạo thành sát thương phạm vi lớn, ứng với Nhạc trong lục nghệ.
Mà đến lục cảnh, đã là Nho gia Bán Thánh, có thể ngưng tụ ‘chính khí chi tiễn’ từ hư không, ứng với Xạ trong lục nghệ, Võ đạo lục cảnh gặp phải cũng phải tránh lui.
Nghe nói ‘chính khí chi vân’ của Nho gia có thể lăng không phi hành trong thời gian dài, ngày đi ngàn dặm, ngay cả võ giả Ngự Vật cảnh cũng không làm được như vậy, họ nhiều nhất chỉ phi hành được một khắc đồng hồ, chân khí sẽ hao hết.
Nghe Lý Nặc hỏi, Bùi Triết hơi sững sờ, sau đó yên lặng cúi đầu xuống.
Lý Nặc nhìn Bùi Triết, nói: “Bùi đại nhân, đừng hẹp hòi mà, ta chỉ muốn kiến thức một phen thôi, Bùi đại nhân tu hành lâu như vậy, chắc ít nhất cũng phải là Nho gia tứ cảnh nhỉ, ngưng tụ một đóa mây chính khí cho ta mở mang tầm mắt đi.
.
.”
.
.
Một lát sau, cửa nha môn.
Trước khi lên xe ngựa, Ngô quản gia ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Lý Nặc: “Thiếu gia, sau này gặp đệ tử Nho gia, tốt nhất đừng hỏi người ta đã tu luyện Hạo Nhiên Chân Khí đến cảnh giới nào, việc này rất không lễ phép.
.
.”
Lý Nặc không hiểu: “Vì sao?”
Ngô quản gia bất đắc dĩ, giải thích: “Nho gia, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, chín chữ này nói thì dễ làm lại khó, người trẻ tuổi nghé con mới đẻ không sợ cọp, trong lòng chỉ có chính nghĩa, tự nhiên có thể nuôi Hạo Nhiên Chân Khí, chỉ khi vào triều làm quan, lâu dần, ít người có thể giữ vững lòng mình, Hạo Nhiên Chân Khí tự nhiên khó tiến bộ, thậm chí không tiến còn lùi, có ít người làm quan lâu rồi, thậm chí còn không có nổi một tia Hạo Nhiên Chân Khí.
.
.”
“.
.
.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...