Nương Tử Hộ Giá


Đêm.
Ngoài thành Trường An, bờ sông nào đó.
Con thuyền nhỏ lắc nhẹ trong gió, tạo thành gợn sóng nhỏ trong nước, khuếch tán ra nơi xa.
Một nữ nhân trung niên có dáng người nở nang đang chuyển một cái hòm vào khoang thuyền, một nam nhân đã chờ đợi ở đây từ lâu, không nhịn được mà mở hòm ra xem, ánh trăng chiếu rọi vào trong hòm, phản xạ ra từng đạo ánh sáng vàng rực rỡ, khiến ánh mắt của gã cũng biến thành màu vàng.
Nữ nhân trung niên lộ vẻ tham lam, nói: “Nhiều tiền như vậy, đủ để chúng ta hưởng thụ nửa đời sau.

.

.”
Nam nhân hơi e ngại nói: “Nếu lão gia nhà bà biết thì làm sao bây giờ? Nếu bị bắt được, nhất định sẽ bị lột da rút gân.

.

.”
Nhắc đến lão gia, sắc mặt nữ nhân trung niên lập tức tái nhợt, nhưng mụ vẫn cố giả bộ bình tĩnh, nói: “Sợ cái gì, không bị bắt là được, tối hôm nay chúng ta đã rời khỏi Trường An, rời khỏi Đại Hạ, đến Đại Sở, đến Đại Tề, tay của người kia còn chưa dài đến mức đó.

.


.

Ông, ông làm gì.

.

.”
Lời còn chưa dứt, giọng nói của nữ nhân đột nhiên biến thành sắc bén và đau đớn, cúi đầu nhìn thanh dao găm cắm trong tim mình với vẻ khó tin, sau đó gian nan ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện.
Nam nhân dùng tay đỡ chuôi đao, dùng sức ấn mạnh vào trái tim nữ nhân, mãi đến khi không nhìn thấy thân đao mới nhếch miệng nói: “Ai muốn sống cùng bà nửa đời sau, có nhiều vàng như vậy, nữ nhân xinh đẹp nào mà không có, cần gì phải sống với một bà già.

.

.”
Nữ nhân trung niên trợn mắt lên, ánh mắt tràn đầy không cam lòng, hai tay dần dần vô lực.
Lúc nam nhân đang giấu hòm vàng, chuẩn bị đẩy thi thể của nữ nhân trung niên xuống nước, thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên bên tai.
“Đám đàn ông các ngươi quả nhiên không ai là tốt, người ta chịu nguy hiểm đến tính mạng mới kiếm được nhiều vàng như vậy, chính là vì muốn bỏ trốn với ngươi, thế mà ngươi lại nhẫn tâm giết người ta, ngươi còn là người hay không.

.

.”
“Ai!”
Nam nhân giật nảy mình, đột nhiên quay đầu, gã mới phát hiện một bóng người thon dài đã đứng ở đầu thuyền từ bao giờ.
Ánh trăng mông lung, gã không thấy rõ tướng mạo của người kia, chỉ cảm thấy giọng nói này rất âm nhu, nhưng chắc hẳn không phải nữ nhân.
Yết hầu nam nhân giật giật, đang định mở miệng thì chợt thấy một đạo ánh sáng trắng, sau đó trời đất quay cuồng, gã nhìn thấy mặt trăng lúc ở phía trên, khi thì lại ở phía dưới, lúc bên trái, khi thì bên phải.

.

.
Phù phù!
Giống như có thứ gì đó rơi xuống nước, sau đó gã không biết gì nữa.

Keng!
Bóng người mảnh mai đứng trên đầu thuyền tra kiếm vào vỏ, nhìn hai bộ thi thể trước mắt, từ tốn nói: “Như vậy cũng tốt, với bản lĩnh của các ngươi, nhất định không thoát khỏi tay người kia, khi đó muốn chết cũng không chết được, cho nên các ngươi phải cảm ơn ta.

.

.”
Sau đó, y vượt qua thi thể nam nhân không đầu, với thi thể nữ nhân chết không nhắm mắt kia, đi vào trong khoang thuyền, có chút ghét bỏ mà cầm hòm gỗ nhuốm máu kia lên, mũi chân điểm một cái, liền rời khỏi thuyền nhỏ, biến mất trên mặt nước gợn sóng.
Không lâu sau, chiếc thuyền nhỏ kia liền bốc cháy, ngọn lửa nuốt chửng tất cả mọi thứ.

.

.
Đêm khuya, một mật thất nào đó trong thành Trường An.
Hai bóng người đang nhỏ giọng trò chuyện.
“Ngươi đã nói là thành công rồi cơ mà?”
“Đúng là thành công rồi, ta đã chui vào Lý phủ, tự tay dùng bí pháp phá hủy tâm mạch của hắn ta, xác nhận hắn không còn hô hấp và mạch đập, sau đó mới truyền tin giả cho tiểu nha hoàn kia, để nàng ta ra tay vào đêm đó, đến khi đó không ai sẽ nghi ngờ chúng ta.

Chỉ sợ ngay cả chủ nhân của tên bán nam bán nữ kia cũng tưởng rằng là bọn họ làm, đến khi đó chúng ta lại tiết lộ tin tức, khiến Lý Huyền Tĩnh đi đấu đá với bọn chúng, chúng ta đứng sau màn làm ngư ông.

.

.”
“Nhưng hắn còn sống.”

“Đúng là gặp quỷ!”
“Biết trả lời điện hạ thế nào bây giờ, hay là ngươi đi ám sát lần nữa đi?”
“Muốn đi thì ngươi đi đi, trải qua chuyện này, họ Lý tất nhiên sẽ đề phòng, hiện giờ ta đi, chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao.

Ngươi cũng biết thủ đoạn của Lý Huyền Tĩnh rồi, ta nói trước, nếu như rơi vào tay hắn, đừng trách ta khai ngươi ra.

.

.”
“Coi như ta không nói.”
“Ta vẫn không nghĩ ra, vì sao tên ngốc kia vẫn sống được, rõ ràng đã không còn hô hấp và mạch đập, lẽ nào nhiều năm không dùng bí thuật, nên ngượng tay.

.

.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận