Ngô quản gia nghĩ nghĩ, nói: “Công phạt chi khí nuôi trên chiến trường, nếu thiếu gia có thể chinh phạt mấy chục năm trên chiến trường, lấy chiến dưỡng khí, chưa chắc đã không thể đuổi theo bước chân của thiếu phu nhân.
.
.”
Chiến trường rất nguy hiểm, đao kiếm không có mắt, không cẩn thận là da ngựa bọc thây, với lại còn phải chịu khổ mấy chục năm, hắn chưa chắc đã sống nổi đến khi đó, Lý Nặc không cần suy nghĩ, khoát tay nói: “Không học không học.”
Ngô quản gia lại nói: “Mặc gia, giỏi về cơ quan, có một không hai trong bách gia, sau khi Mặc gia chân khí đại thành, khôi lỗi gia thân, có thể lấy thân phàm nhân, sánh vai với Thần Minh.”
Lý Nặc lắc đầu: “Đó không phải vẫn là phàm nhân sao, không học không học.
.
.”
Ngô quản gia bất đắc dĩ nói: “Y gia chân khí, có thể tế thế cứu dân, còn có thể dưỡng sinh diên thọ… thiếu gia muốn học không?”
Dừng một chút, Ngô quản gia lại bổ sung một câu: “Học y cũng không đánh lại thiếu phu nhân.”
Lý Nặc mất hết cả hứng, mạng sống của hắn đang tính từng ngày, dưỡng sinh là vô dụng, học y cũng không cứu được hắn.
Ngô quản gia thở dài, lại nói: “Pháp gia, thưởng phạt phân minh, biện chính tà, mới vào cửa Pháp gia, liền có thể khống chế thuật giam cầm, tu đến thâm sâu, còn có thể họa địa vi lao, ngôn xuất pháp tùy, lạc địa thành quy.
.
.”
Nghe đến đó, Lý Nặc đột nhiên ngẩng đầu lên.
Pháp gia.
.
.
đây chẳng phải cùng ngành học với hắn sao!
Họa địa vi lao, ngôn xuất pháp tùy.
.
.
nghe qua đều rất mạnh, học được còn cần sợ nữ nhân kia sao?
Huống chi, hắn cũng cần phán quyết vụ án để kéo dài tuổi thọ cho mình, cả hai hỗ trợ lẫn nhau, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Đây hoàn toàn chính xác là con đường thích hợp với mình nhất.
Lý Nặc lập tức nhìn về phía Ngô quản gia, nói: “Ta muốn tu Pháp gia!”
Ngô quản gia hơi sững sờ, hỏi: “Vì sao?”
Đời trước học pháp luật, nguyên nhân lớn là vì hoàn cảnh vào nghề rất tốt.
Đời này học pháp, đương nhiên là vì sống sót.
Và.
.
.
không bị bạo lực gia đình.
Nhưng Lý Nặc đương nhiên sẽ không nói suy nghĩ trong lòng, nếu cha của mình ở thế giới này là Đại Lý Tự Khanh, học pháp cũng coi như kế thừa nghiệp cha.
Thế là hắn hắng giọng một cái, rất nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là đi theo bước chân của phụ thân, giữ gìn chính nghĩa, trừng gian diệt nịnh, trừ hại cho dân.
.
.”
Ngô quản gia lộ vẻ rất xấu hổ.
Làm thế nào để nói cho thiếu gia đã mất trí nhớ biết, lão gia chính là gian nịnh lớn nhất triều đình?
Con trai bắt phụ thân, chẳng phải là lật trời sao?
Nhưng bọn họ làm hạ nhân, không tiện mở miệng nói những chuyện này, chờ đến khi thiếu gia khôi phục chút ký ức, chắc hẳn sẽ không đòi trừ gian diệt nịnh nữa.
Lý Nặc cũng chú ý đến, khi hắn nói mình muốn học Pháp gia, trừ gian diệt nịnh, thì biểu cảm của Ngô quản gia có hơi xoắn xuýt, thậm chí là thở dài.
Môi ông nhúc nhích nhiều lần, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Lý Nặc có một loại dự cảm không tốt, hỏi: “Không thể nào, lẽ nào ta cũng không có căn cơ Pháp gia?”
Ngô quản gia lập tức nói: “Không không, chỉ có Võ đạo mới cần căn cơ, bách gia thì người người đều có thể tu.”
Lý Nặc thở phào một hơi, tức giận nói: “Vậy ông thở dài làm gì, làm ta sợ…”
Hắn không kịp chờ đợi, hỏi: “Mau nói cho ta biết, làm thế nào để tu Pháp gia?”
Ngô quản gia ho nhẹ một tiếng, nói: “Thiếu gia, lão nô biết ngài rất gấp, nhưng ngài đừng vội, bây giờ ngài cần dưỡng thương, những chuyện này chờ về sau lại nói…”
Lý Nặc hiện lên vẻ nghiêm túc, nói đùa, qua hôm nay, tuổi thọ của hắn chỉ còn lại 10 ngày, nào có cái gọi là về sau?
Hắn nhìn Ngô quản gia, chân thành nói: “Ta biết ông không vội, nhưng ta rất vội, ông vẫn nói cho ta biết đi, ngay bây giờ.
.
.”
Ngô quản gia là muốn, chờ đến khi thiếu gia lấy lại ký ức, biết chuyện trong nhà, chắc hẳn sẽ không đòi tu Pháp gia nữa, nhưng thấy thiếu gia không chịu từ bỏ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Được rồi, muốn tu Pháp gia, đầu tiên phải thi khoa cử và nhập sĩ, mới có được quyền lực chấp pháp.
.
.”
Dưới sự kiên trì của mình, Lý Nặc rốt cuộc cũng hỏi được cách tu hành Pháp gia.
Pháp gia Pháp gia, muốn tu hành Pháp gia, đầu tiên phải có quyền chấp pháp.
Mà bình dân và quyền quý đều không có quyền chấp pháp, muốn thu hoạch được quyền chấp pháp, vậy chỉ có làm quan.
Lý Nặc còn muốn thông qua lão cha làm quan to tam phẩm của mình để kiếm một quan nửa chức, nhưng Ngô quản gia nói, muốn làm quan ở Đại Hạ, chỉ có một con đường là khoa cử, không qua khoa cử thì dù cha hắn là Đại Lý Tự Khanh hay là tể tướng đương triều thì cũng không thể đưa hắn lên làm quan.
Được rồi, ý nghĩ đi đường tắt đã bị phá hủy, nhưng Lý Nặc không nhụt chí.
Đời trước thi công chức khó như thế mà hắn còn vượt qua, mặc dù không biết độ khó khoa cử của Đại Hạ ra sao, nhưng cố gắng một chút, vẫn có thể thử một lần.
Vượt qua khoa cử, liền có tư cách làm quan.
Hắn chỉ kém một bước đầu tiên thôi, có một phụ thân làm quan chính tam phẩm, chỉ cần qua khoa cử, sau này không dám nói một bước lên mây, nhưng con đường làm quan sẽ rất thuận lợi.
Nghĩ như vậy mặc dù không quá phù hợp với giá trị quan của hắn, nhưng mạng không còn, nào có tâm tư cân nhắc đến mấy thứ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...