Lăng Nhất Sơn để thư lại, một mình đến Thiên Linh Sơn tìm hồ băng, muốn nghiên cứu sâu thêm nguyên nhân Lãnh Dịch Hạo hồi phục thị lực. Mà Lãnh Dịch Hạo cũng càng ngày càng bận rộn, giống như có chuyện gì đó rất quan trọng, khiến cho hắn thường cả đêm không ngủ, ngồi trong thư phòng. Vì vậy thời gian ở cùng Ngọc Điệp cũng càng ngày càng ít.
Tâm tình Ngọc Điệp bắt đầu càng ngày càng bất ổn. Chỉ cần Lãnh Dịch Hạo không ở cạnh, nàng ta lúc thì trở nên nhát như chuột, lúc thì điên loạn, thế nào cũng gây ra cho mình một vài vết thương. Mỗi lần Lãnh Dịch Hạo nhìn thấy những vết thương đó, ánh mắt đều tỏ ra đâu thương làm cho Úc Phi Tuyết bực bội không thể tả.
“Vương gia, Vương gia ! Người ở đâu ?” – Úc Phi Tuyết vừa gục ngủ trên bàn, chợt nghe thấy Ngọc Điệp kêu gào.
“Này, cô làm sao vậy ? Cô thế nào rồi ?”
Úc Phi Tuyết càng muốn làm cho Ngọc Điệp bình tĩnh, thì Ngọc Điệp trái lại càng hoảng hốt kêu to, bàn tay nhỏ bé múa may lung tung trong không trung.
“Tránh ra, cô đừng hại tôi, tôi xin cô đừng giết tôi ! Vương gia, cứu thiếp —— “
Úc Phi Tuyết tối tăm mặt mũi nhìn nữ nhân đang nổi điên trước mặt, nếu như nàng muốn giết nàng ta, hà tất phải ở đây ngủ gục trên bàn !
“Này, rốt cuộc là cô làm sao vậy ?” – Úc Phi Tuyết kiên trì hỏi.
Ngọc Điệp chỉ run rẩy lắc đầu, cơ thể co thành một khối tròn, liên tục run rẩy.
“Đưa tay cho tôi !” – Úc Phi Tuyết biết hỏi cũng không ích gì, vì vậy cố gắng nắm lấy cổ tay nàng ta, bắt mạch cho nàng.
Ngọc Điệp liều mạng quơ tay chống cự :
“Đừng, đừng giết tôi ! Đừng —— “
“Nàng đang làm gì vậy?” – Một tiếng gầm nhẹ lạnh lùng truyền đến từ cửa.
Úc Phi Tuyết quay lại, Lãnh Dịch Hạo đã trở về. Chẳng qua là sắc mặt hắn vô cùng âm u, ánh mắt lạnh buốt.
“Ta… Nàng…” – Úc Phi Tuyết vốn định nói, ta đang giúp nàng ta trị liệu. Cũng muốn nói, nàng ta đột nhiên không biết vì sao lại biến thành như vậy. Thế nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt xanh mét xám xịt của Lãnh Dịch Hạo, những gì định nói đều hóa thành hư ảo.
Vì Lãnh Dịch Hạo cơ bản không cho Úc Phi Tuyết cơ hội giải thích, đã vội sải bước đến chỗ Ngọc Điệp.
“Vương gia ! Vương gia ——” – Ngọc Điệp giống như gặp được cứu tinh, nhào về phía Lãnh Dịch Hạo, cơ thể gầy yếu giống như lá rụng, bất lực ngã xuống mặt đất.
Lãnh Dịch Hạo đúng lúc một tay đỡ lấy Ngọc Điệp, đem nàng ôm vào lòng:
“Tiểu Điệp, nàng sao thế ?”
“Vương gia, nàng ta muốn hại thiếp, nàng ta nhất định là muốn giết thiếp ! Vương gia cứu thiếp, Vương gia cứu thiếp với !” – Ngọc Điệp cuộn mình lại trong lòng Lãnh Dịch Hạo. Đôi mắt trống rỗng đầy hoảng loạn.
“Tôi muốn hại cô ? ” – Úc Phi Tuyết cảm thấy bản thân ngay cả giải thích cũng có thể bỏ qua rồi.
Lãnh Dịch Hạo ngẩng đầu nhìn qua Úc Phi Tuyết, lại cúi đầu nhìn Ngọc Điệp:
“Tiểu Điệp, Tiểu Điệp, yên tâm. Nàng ấy tới giúp nàng. Sẽ không hại nàng đâu.”
“Nhưng vì sao mắt thiếp không nhìn thấy ? Vương gia, mắt thiếp không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết!” – bàn tay Ngọc nắm chặt lấy vạt áo Lãnh Dịch Hạo.
“Không nhìn thấy ? Để tôi xem!” – Úc Phi Tuyết thấy rất lạ. Rõ ràng là từ trước đến giờ hồi phục rất tốt, sao lại có thể đột nhiên bị mù chứ ? Dựa vào tình trạng hiện tại của nàng ta, không thể như thế được.
“Đừng —— Đừng chạm vào tôi——” – tiếng kêu cuồng loạn của Ngọc Điệp truyền khắp tiểu lâu.
“Nàng tránh ra !” – Lãnh Dịch Hạo đẩy Úc Phi Tuyết ra, ôm Ngọc Điệp lên giường.
Cơ thể Úc Phi Tuyết lảo đảo rồi ngã xuống đất. Bàn tay nhỏ bé chạm phải bát thuốc nóng hổi, cảm giác đau đớn càng lúc càng nhiều. Thế nhưng ánh mắt Lãnh Dịch Hạo vẫn chỉ quan tâm đến Ngọc Điệp ở trong lòng.
“Tiểu Điệp, nàng sao rồi?”
“Thiếp không nhìn thấy, thiếp thực sự không nhìn thấy ! Vương gia ! Thiếp không nhìn thấy !” – nước mắt sợ hãi của Ngọc Điệp thấm ướt tấm khăn che mặt màu đen, đôi tay nhỏ bé bất an nắm chặt vạt áo Lãnh Dịch Hạo, thân thể gầy yếu lạnh run.
Dáng vẻ nhỏ bé lại bất lực vừa đáng thương của Ngọc Điệp đã hấp dẫn toàn bộ sự quan tâm của Lãnh Dịch Hạo. Thậm chí Úc Phi Tuyết đi lúc nào, hắn cũng không chú ý.
Tức giận ! Rất tức giận ! Cực kỳ tức giận !
Úc Phi Tuyết quay về Kỳ Lân Các quăng đồ đạc trút giận.
Lãnh Dịch Hạo chết tiệt! Rõ ràng trong lòng chỉ có Ngọc Điệp kia, còn nàng thì chỉ như một con bé giúp việc biết nghe lời! Thật không giống tác phong của Úc Phi Tuyết nàng !
“A —” – ức quá! Úc Phi Tuyết ngửa mặt lên trời hét một tiếng lớn.
“Tỷ tỷ sao vậy ?” – Hoàng Điệp phu nhân nhẹ nhàng đến.
“Cô tới đây làm gì ?” – Rõ ràng lớn tuổi hơn nàng, nhưng còn gọi nàng là tỷ tỷ, đúng là ác tâm ! Lúc này Úc Phi Tuyết nhìn ai cũng thấy đáng ghét, nhất là nữ nhân của Lãnh Dịch Hạo.
“Muội vội tới đưa tin cho tỷ tỷ.” – Hoàng Điệp phu nhân nhìn xung quanh một chút, xác định không có người, mới lấy ra một phong thư.
Úc Phi Tuyết nghi hoặc mở thư, chữ viết quen thuộc đập vào mắt:
”Tuyết nhi, đợi ta mười ngày. Nhất định sẽ về. Giữ gìn sức khỏe.”
Tiểu sư phụ !
Trong lòng Úc Phi Tuyết nóng lên, nhất là đang lúc vì cơn giận không đâu do Lãnh Dịch Hạo gây ra, bốn chữ ” Giữ gìn sức khỏe ” quý giá vô cùng.
Mặc dù nàng không biết tiểu sư phụ đang bận rộn việc gì, nhưng nàng vẫn biết tiểu sư phụ bề bộn nhiều việc, quanh năm suốt tháng, hầu như đều bôn ba bên ngoài. Nhưng chỉ cần tiểu sư phụ đáp ứng chuyện của nàng, sẽ nhất định làm được !
” Thư là ai đưa cho cô?” – Úc Phi Tuyết kích động kéo Hoàng Điệp phu nhân.
Hoàng Điệp phu nhân cảnh giác nhìn qua mọi nơi, mới từ từ nói:
“Vương phi tỷ tỷ đừng nóng vội, thư này do chủ nhân bảo muội chuyển cho đích thân Vương phi tỷ tỷ. Muội muội cũng không biết trong thư viết cái gì, chỉ theo dặn dò của chủ nhân mà làm thôi. Chủ nhân nói, nếu như tỷ tỷ có dặn dò bất kỳ việc gì, muội muội sẽ hết sức hỗ trợ.”
Vốn những lời này cũng chẳng có gì, nhưng Úc Phi Tuyết càng nghe càng chói tai. Nữ nhân này rõ ràng lớn tuổi hơn nàng, nhưng lại gọi nàng là tỷ tỷ.
“Cái này… Cô gọi tôi là Phi Tuyết đi.” – gọi tỷ tỷ nghe không được tự nhiên chút nào. Dù sao nàng ta cũng là người của tiểu sư phụ, cũng đều là người một nhà cả.
“Không được, lúc trước tỷ tỷ lập ra quy củ trước mặt mọi người, quy củ đã lập rồi, không thể thay đổi được. Nếu như muội muội làm trái quy củ, sẽ làm người khác nghi ngờ. Thư đã đưa đến rồi, muội muội đi trước. Tỷ tỷ nếu có việc gì, đừng ngại kêu người đến nói cho muội muội một tiếng, muội muội nhất định hết sức giúp đỡ.” – Hoàng Điệp phu nhân nói xong thì rời đi.
Úc Phi Tuyết cầm thư ngây ra đấy, tiểu sư phụ cuối cùng cũng sắp đến đón nàng rồi!
“Nha đầu, nàng đang cầm cái gì?” – Cũng không biết qua bao lâu, tiếng Lãnh Dịch Hạo đột nhiên từ phía sau truyền đến, dọa Úc Phi Tuyết giật mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...