Lãnh Dịch Hạo biết, trong giây phút mở cửa so chiêu kia, Tần Thế Viễn đã nhận ra ánh mắt của hắn khôi phục rồi.. Nhưng hắn cũng biết, có một tiểu ngốc nghếch vẫn chưa nhận ra. Cho nên hắn cũng vui vẻ nhàn nhã.
Dọc đường đi, Lãnh Dịch Hạo tiếp tục giả làm người mù, dù sao cũng có người hầu hạ.
Ăn cơm có người đút, uống nước có người đưa, đi đường có người đỡ, buổi tối ngủ cũng có người để ôm.
Chẳng qua càng gần Ấp thành, Lãnh Dịch Hạo bắt đầu có vẻ có tâm sự gì đó. Úc Phi Tuyết bắt đầu không rõ tại sao, nàng cũng biết, Lãnh Dịch Hạo không muốn nói, nàng hỏi cũng không được.
Đợi đến khi đến Ấp thành, Cảnh Thu đã sớm chờ ở cửa thành khá lâu. Mà phía sau Cảnh Thu, lại có một hàng oanh oanh yến yến. Bảy cô gái, quần áo các màu, vừa vặn là đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh thiên thanh, xanh lam, tím!
“Các nàng là ai ?” – Úc Phi Tuyết ngạc nhiên hỏi. Vợ của Cảnh Thu sao ? Không giống!
“Thị thiếp của ta.” – Lãnh Dịch Hạo lười biếng trả lời.
“Thị-thiếp của ngươi!” – Úc Phi Tuyết nghiến răng nghiến lợi.
“Cung nghênh Vương gia hồi phủ!” – tất cả động tác của các cô gái đều nhịp nhàng, ngoan ngoãn đáng yêu.
“Lên xe đi.” – Lãnh Dịch Hạo lười giải thích, vẫy tay, trong nháy mắt, bảy cô gái cùng leo lên cái xe ngựa không lớn cho lắm này.
Úc Phi Tuyết rất tự nhiên bị đẩy sang một bên xe ngựa.
“Lãnh Dịch Hạo!” – Úc Phi Tuyết gầm lên, vì sao lúc trước không ai nói cho nàng biết, thì ra gã nam nhân vừa mù vừa ác vừa gian này lại có một đống thị thiếp! Vậy còn cưới nàng làm cái gì!
“Quên không giới thiệu cho các nàng biết, nàng chính là Vương phi ta mới cưới, sau này các nàng phải gọi nàng là Vương phi tỷ tỷ.”
Lãnh Dịch Hạo mỉm cười, đồng thời giới thiệu cho Úc Phi Tuyết:
“Bảy người này đều là thị thiếp của ta, đi theo ta đã một thời gian rồi, bọn họ tên Hồng Điệp, Chanh Điệp, Hoàng Điệp, Lục Điệp, Thanh Điệp, Lam Điệp, Tử Điệp. Tên rất dễ nhớ, nàng có thể gọi bọn họ là Hồng phu nhân, Chanh phu nhân……”
Lãnh Dịch Hạo còn chưa dứt lời, Úc Phi Tuyết tiện tay ném một số thứ không rõ là gì qua:
“Đi chết với một đám phu nhân hồ điệp của ngươi đi !”
Nàng không phát hiện lúc Lãnh Dịch Hạo nghe đến hai chữ hồ điệp, ánh mắt trở nên lạnh buốt vô cùng.
Úc Phi Tuyết giận dữ nhảy xuống xe ngựa.
Tên Lãnh Dịch Hạo chết tiệt, lại nuôi cả một đám hồ điệp! Hắn có đến bảy thị thiếp, vậy tính cả nàng nữa là gì, Vương phi thứ tám ? Tức chết nàng mất thôi !
Dù sao đã đến Ấp thành, mục đích của nàng cũng đã đạt được. Hắn mù hay không, nàng cũng không quan tâm đến hắn ! Nàng muốn đi tìm tiểu sư phụ!
“Vương gia, sao nàng ta ngay cả một chút quy củ cũng không hiểu ?” – Lam phu nhân nghi ngờ lại dịu dàng dựa vào lòng Lãnh Dịch Hạo.
Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo đuổi theo bóng dáng Úc Phi Tuyết, trước khi nàng biến mất trong đám người, Lãnh Dịch Hạo nhìn Cảnh Thu một cái, Cảnh Thu hiểu ý gật đầu đuổi theo.
Phản ứng của Úc Phi Tuyết, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào. Đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Lãnh Dịch Hạo nâng cằm Lam phu nhân, mỉm cười vô cùng quyến rũ nhưng cũng cực kỳ lạnh lùng:
“Nghe đây, ta nói lại lần nữa, nàng là Vương phi hoàng đế ban cho ta, các ngươi nên tôn kính gọi nàng một tiếng Vương phi tỷ tỷ.”
Lam phu nhân lấy làm mất mặt, trên mặt lại mang theo nụ cười mềm mại vô cùng:
“Vâng…”
“Vương gia, Vương phi tỷ tỷ lấy ấm trà ném ngài!” – Tử Điệp phu nhân thét lên kinh hãi, tiếng hít thở khắp cả xe.
“Trời ơi ! Ấm trà! Vương gia, ngài không sao chứ ?”
Úc Phi Tuyết không ngờ nhân duyên của nàng tốt như vậy, đi đến đâu cũng có người mời khách.
“Đây là món ăn sở trường nhất của quán chúng tôi, mời cô nương nhấm nháp!” – chẳng qua là đói bụng muốn đi ăn gì đó, vừa mới đi đến cửa tiểu điếm, đã bị tiểu nhị nhiệt tình mời vào, rượu ngon đồ ăn tốt tiếp đón. Hơn nữa nàng phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Nhìn cái gì vậy! Người Ấp Thành cứ xếp hàng bên ngoài như vậy sao ?” – Úc Phi Tuyết nhìn mình, thật sự không rõ bản thân có chỗ nào không ổn.
“Còn nữa, đây là điểm tâm ngon nhất của chỗ chúng tôi, cô nương nếm thử.” – Tiểu nhị đưa rượu và thức ăn lên, lại mang cả điểm tâm.
Vô cùng nhiệt tình.
“Này!” – Úc Phi Tuyết giữ chặt lấy tiểu nhị, chỉ chỉ mấy người xung quanh đang nhìn chằm chằm nàng hỏi
“Bọn họ nhìn ta làm gì ?”
“A? Bởi vì……” – Tiểu nhị gãi gãi đầu, đột nhiên hai tròng mắt sáng ngời, giống như đọc thuộc lòng từ trong sách:
“Bởi vì cô nương là hóa thân của trí tuệ và mỹ mạo, cô nương là hình mẫu hiền lương thục đức, cô nương là tấm gương thông thư văn võ song toàn!”
Úc Phi Tuyết không đợi hắn nói xong, chiếc đũa trong tay tạch một tiếng, rơi lên trên bàn.
Hắn đang nói chuyện với nàng sao ?
“Mời cô nương dùng bữa! Nếu có cái gì không đủ, mong cô nương cứ gọi nhiều hơn, chúng tiểu nhân nhất định sẽ làm thật tốt!” – Tiểu nhị nói xong, cúi đầu khom lưng đi xuống.
Dưới sự quan sát chăm chú của mọi người, Úc Phi Tuyết [như đứng trên lửa, như ngồi đống than], đập bàn quát to một tiếng:
“Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn !”
Mọi người nhìn nhau, gần như đồng thời xoay người sang chỗ khác, cúi đầu ăn cơm. Ăn cơm xong, tiếp tục cầm chiếc đũa ở trong bát cơm không kéo kéo, tạo thành tiếng bát cơm kêu leng keng.
Úc Phi Tuyết lườm mắt một cái, xem ra tất cả người trong Ấp thành đều có bệnh!
Không ăn nữa !
Úc Phi Tuyết quăng chiếc đũa ra ngoài cửa.
Nào ngờ tất cả mọi người cũng buông đũa, đi theo sau nàng không xa không gần. Sau đó, không cần biết là nàng đi đâu, đều thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Trong ánh mắt những người này có kính ý có mừng vui cũng có kinh ngạc.
“Nhìn cái gì mà nhìn ! Các ngươi đã nhìn đủ chưa!” – Úc Phi Tuyết tức giận vung tay áo, quát lên một tiếng. Mọi người cùng nhau im lặng, sau đó vài phút cùng lúc trả lời một câu đủ để Úc Phi Tuyết đập đầu vào tường:
“Bởi vì cô nương là hóa thân của trí tuệ và mỹ mạo, cô nương là hình mẫu hiền lương thục đức, cô nương là tấm gương thông thư văn võ song toàn!”
Thần kinh hết rồi à!
Úc Phi Tuyết dường như cũng muốn chạy trốn, nào ngờ xung quanh đã bị người vây lại kín mít. Nàng chỉ có thể phi thân lên mái nhà. Đám người kia đúng là âm hồn bất tán vẫn đang ngửa đầu nhìn nàng:
“……hình mẫu……hóa thân……tấm gương……”
Úc Phi Tuyết rùng mình cả người nổi da gà, xoay người định đi, lại đụng phải Cảnh Thu đang chờ đã lâu một cái đau điếng.
“Vương phi, xin hãy trở về.” – Đối với việc Vương phi đột nhiên trở nên xinh đẹp, Cảnh Thu đã có thể bình yên tiếp nhận rồi.
“Ta dựa vào cái gì mà trở về với ngươi! Dù sao Vương gia phong lưu của các ngươi đã có nhiều hồ điệp phu nhân như vậy, ta trở về làm cái gì!” – Úc Phi Tuyết ồ ạt mắng Cảnh Thu một trận.
Dưới mái hiên, mọi người ngẩng đầu lên, giương mắt há mồm nhìn Úc Phi Tuyết giống y như một bà vợ đánh ghen đang chửi ầm lên.
Nàng lại dám mắng Cảnh Thu đại danh đỉnh đỉnh! Nàng lại dám rời nhà bỏ đi vì mấy vị bảo bối thị thiếp của Vương gia !
“Người có thể không quay về, Vương gia đã để tất cả dân chúng xem bức họa của người, Vương gia nói, dân chúng của ngài sẽ chăm sóc người rất tốt.” – Cảnh Thu cũng không miễn cưỡng, chẳng qua chỉ chỉ vào đám người dưới mái hiên.
Đám người nọ giống như tuân lệnh, đồng thời lại một lần nữa cao giọng hô vang:
“Người là hóa thân của trí tuệ và mỹ mạo, người là hình mẫu hiền lương thục đức, người là tấm gương thông thư văn võ song toàn!”
“Lãnh-Dịch-Hạo!” – Úc Phi Tuyết đằng đằng sát khí hướng về vương phủ, chưa đi được hai bước đột nhiên nhớ ra mình vốn không biết vương phủ đi như thế nào, vì thế quay đầu hỏi:
“Vương phủ ở đâu!”
Nàng phải về giết Lãnh Dịch Hạo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...