Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Đáng tiếc nàng còn chưa có cơ hội chỉ trích Lãnh Dịch Tiêu đã bị Lãnh Dịch Tiêu kéo xuống nóc nhà. Hơn nữa vô cùng bi thảm rơi xuống trước mặt Lãnh Dịch Hạo.
Mắt thấy sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất thì một bóng người nhanh chóng xuất hiện.
Lãnh Dịch Tiêu kêu to:
“Đại ca cứu đệ….!”
Lãnh Dịch Khánh chính xác đã đến đây, đáng tiếc không phải để cứu hắn. Cho nên Lãnh Dịch Tiêu vẫn vô cùng bi thảm rơi xuống mặt đất.
“Nàng không sao chứ ?” – giọng nói khàn khàn mà hấp dẫn.
Hình như mỗi một lần Lãnh Dịch Khánh xuất hiện, câu đầu tiên hắn nói đều là câu “Nàng không sao chứ ?”.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt thắng thắn mà cương nghị hiện lên những đường nét sâu, ánh mắt hắn sâu thẳm đối lập với ánh trăng trong veo.
Nếu nói trước kia Úc Phi Tuyết chưa bao giờ nhìn thẳng vào hắn, thậm chí ở trong lòng nàng, Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Hạo là cùng một loại mặt hàng, nhưng giờ phút này, từ trong ánh mắt hắn Úc Phi Tuyết hiểu được một thứ, một thứ mà trong mắt Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Tiêu không thể nhìn thấy. Một thứ gì đó rất sâu sắc.
“Không……không sao.” – Úc Phi Tuyết cứng người, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Ánh mắt nóng rực này cũng quá quen thuộc làm cho tâm trí Úc Phi Tuyết nghẹn lại — ánh mắt này, giống tiểu sư phụ. Lúc tiểu sư phụ nhìn nàng cũng dùng ánh mắt này.
“Đại ca, huynh bất công!” – Lãnh Dịch Tiêu xoa cái mông bị ngã đau kêu to. Trọng sắc khinh đệ!
“Đáng đời nhà ngươi!” – Nhìn Lãnh Dịch Tiêu bị rơi thảm thương, Úc Phi Tuyết từ trong lòng Lãnh Dịch Khánh nhảy xuống, không khách khí bồi thêm một cước.
Trong lòng Lãnh Dịch Khánh trống rỗng, hai tay chợt ngừng trong không trung, sau một lúc lâu mới mất mát buông xuống.
“A Khánh, cám ơn ngươi!” – Úc Phi Tuyết trở lại tặng Lãnh Dịch Khánh một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, khuôn mặt tươi cười này cùng nụ cười rất nhiều năm trước giống nhau, Lãnh Dịch Khánh thất thần giây lát, tất cả giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nụ cười sáng lạn của Úc Phi Tuyết giống như một tia sáng, chiếu xuống đáy lòng Lãnh Dịch Khánh.
“Không……không cần khách khí, nàng không sao là tốt rồi.” – Nàng gọi hắn gì ? A Khánh ? Nói cách khác, nàng không hề chán ghét hắn sao?
“Ta không sao! A Khánh, đi! Ta mời ngươi ăn khuya! Để cám ơn ân cứu mạng của ngươi!” – Úc Phi Tuyết vừa nói, vừa quay đầu làm mặt quỷ với Lãnh Dịch Tiêu – đáng đời!
“Ăn khuya ?” – vẻ mặt Lãnh Dịch Khánh như được yêu chiều quá mà giật mình. Nàng muốn mời hắn ăn khuya ?
Úc Phi Tuyết quay đầu tỏ thái độ hung tợn với Lãnh Dịch Tiêu, sau này ta sẽ tìm ngươi tính sổ ! Sau đó kéo Lãnh Dịch Khánh cười hì hì nói:
“Đúng vậy! Đi thôi!”
Nói không chừng là vì đột nhiên thấy được Lãnh Dịch Khánh đúng là người tốt, hay là bởi vì ánh mắt Lãnh Dịch Khánh trong nháy mắt rất giống tiểu sư phụ, dù sao hôm nay Úc Phi Tuyết tâm tình rất tốt.
Nhưng có người tâm tình không tốt! Một ánh mắt lạnh như băng dõi theo bóng dáng Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Khánh rời đi, rất lâu không nói gì.
“Đại ca trước giờ đều không coi nữ nhân để vào mắt, lần này sao lại nghe lời như vậy!” – Lãnh Dịch Tiêu xoa cái mông đau lầu bầu bên cạnh Lãnh Dịch Hạo. Rất tự nhiên, hắn lại nhận được một cái trừng mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...