Sau đó nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Úc Phi Tuyết lại một lần nữa vang lên:
“Mau đến xem ! Đánh cho chó rơi xuống nước này!”
Gần như cùng lúc, Úc Phi Tuyết vung tay lên, đánh tới một chưởng gió phía sau Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Tiêu, hai người trong lòng cùng kêu lên:
“Không hay rồi!”
Nhưng chưởng gió phái sau tới gần, hai người bọn hắn giờ như tên đã rời cung, không thể thu hồi lại được, trong tiếng pháo hoa nổ giòn giã, ngã tòm xuống ao.
Cuối cùng thù cũng có nhiều người có phản ứng :
“Vương gia! Mau cứu Vương gia!”
Hai người rơi xuống làm nước bắn ra tung tóe mang theo một mùi tanh hôi kinh khủng.
Cái ao ngày thường trong suốt nhìn thấy tận đáy nay lại nổi lên mấy thứ đủ màu sắc, không cần đoán cũng biết đấy là cái gì!
Không đợi Lãnh Dịch Tiêu nói ra hai chữ “Thối quá”, tiếng Úc Phi Tuyết một lần nữa lại chầm chậm vang lên.
“Cẩn thận đấy!”
Âm thanh này giống như là bùa đòi mạng, làm cho sắc mặt Lãnh Dịch Tiêu đột nhiên biến đổi lớn, ngơ ngác nhìn một ngọn “đuốc lửa” đang hùng hổ lao về phía bọn họ.
Cũng may Lãnh Dịch Hạo phản ứng khá nhanh, túm lấy Lãnh Dịch Tiêu, phi thân lên, dừng ở một nơi an toàn, nhưng ai mà biết vẫn còn có người bất hạnh hơn bọn họ chứ.
Đúng lúc Lãnh Dịch Khánh đến phủ tìm Lãnh Dịch Hạo, đi theo đám náo nhiệt tìm đến hậu hoa viên, vừa bước vào hoa viên, hắn chỉ thấy Lãnh Dịch Tiêu và Lãnh Dịch Hạo đang bay lên, sau đó một con ‘rồng lửa’ hung hãn lao về phía hắn, muốn tránh cũng không còn kịp nữa rồi. Giây tiếp theo, chiến dịch “heo quay nguyên con” chính thức thành công !
Trước đó Lãnh Dịch Khánh mặc quần áo thế nào không ai nhìn rõ, bây giờ mọi người chỉ nhìn thấy toàn thân hắn đen thui, từ đầu đến chân đều bốc khói, cả người toàn mùi khét. Ngay cả đến khuôn mặt trắng trẻo nghiêm nghị ngày thường bây giờ cũng đã không còn nhận ra được nữa. Đôi mắt còn đang kinh ngạc đảo một vòng rồi bùm một tiếng, ngã xuống.
Trong ý thức cuối cùng của Lãnh Dịch Khánh, hắn chỉ nhìn thấy khói lửa ngút trời và khuôn mặt một nữ nhân đang cười vô cùng quái dị.
“Đại ca!” – Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Tiêu cùng phi thân đến.
Vẫn ổn, chắc là đang hôn mê.
“Này…..” – Úc Phi Tuyết đang đứng trên hồn giả sơn cao cao, nhìn bọn họ tủm tỉm cười.
Lãnh Dịch Tiêu vừa nghe thấy tiếng của nàng, đã phản xạ có điều kiện đến trốn sau lưng Lãnh Dịch Hạo.
Xem ra hắn sai rồi, không phải “xấu xí đáng thương bị ngũ ca hủy hoại đời hoa”, mà là Diêm La Vương gặp phải Mẫu Dạ Xoa!
Nữ nhân thật đáng sợ, về sau có đánh chết hắn, hắn cũng không dám đắc tội nữ nhân này!
“Heo sữa quay có thú vị không? Có muốn ta phục vụ một bàn điểm tâm khác không ?” – Úc Phi Tuyết lắc lắc cọng cỏ trong tay, cười nghiêng ngả.
Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, hắn thật sự quá coi thường nữ nhân này!
“Mang vương gia xuống.” – giọng nói Lãnh Dịch Hạo nghe không có chút cảm xúc, giống như màn kinh thiên động địa kia chưa từng xảy ra.
Những người hiểu tính hắn – ví dụ như Lãnh Dịch Tiêu – rõ ràng cũng hiểu, Lãnh Dịch Hạo sắp nổi giận rồi, hơn nữa không phải là nổi giận bình thường!
Đã có người mang Lãnh Dịch Khánh bị ‘nướng’ đến hôn mê đi.
Lãnh Dịch Hạo quay người nhìn qua bóng người nhỏ gầy trên hòn giả sơn, khóe môi lạnh lùng cong lên một nụ cười khó nhận thấy, được lắm, trận chiến này chính xác là do hắn khơi mào trước, vậy thì hắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng !
Nàng muốn chơi, hắn nhất định sẽ tiếp nàng đến cùng!
Lãnh Dịch Tiêu không khỏi rùng mình. Nụ cười thật đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...